Kiếp trước tôi không tham gia, là do không muốn ganh đua suất tuyển thẳng với Thẩm Thanh Thư.
Gia đình hắn khó khăn, nếu được tuyển thẳng, là có thể có thêm thời gian đi làm thêm để trang trải phí sinh hoạt đại học.
Ai dè sau khi được tuyển thẳng, ngày nào hắn cũng đến trường học lãng phí thời gian, chỉ vì muốn ngắm Hứa An Nhiên nhiều một chút.
Nghĩ vậy, tôi bình thản nói.
"Liên quan gì đến cậu?”
"Đây là chuyện mà một người đứng cuối lớp như cậu nên lo lắng à?”
Hốc mắt Hứa An Nhiên lập tức ửng đỏ.
Nhìn thấy người trong lòng bị b.ắ.t n.ạ.t, Thẩm Thanh Thư vốn im lặng bấy lâu nay bất thình lình mở miệng.
"Mau xin lỗi An Nhiên!”
"Cậu ấy có ý tốt khuyên cậu, cậu đừng có mà không biết điều như vậy.”
“Với lại, muốn thu hút sự chú ý của tôi, không cần dùng thủ đoạn nực cười như vậy đâu.”
Giọng điệu hắn lạnh lùng.
"Lấy tương lai ra làm trò đùa... Bạch Nhiễm, đừng quá ấu trĩ."
Hắn đúng là đầu óc có bệnh mà.
Tôi lười để ý đến hắn, giơ tay tỏ ý với chủ nhiệm lớp đang xem trò vui.
"Thầy ơi, em muốn đổi chỗ ngồi, xung quanh có chó sủa, ảnh hưởng đến việc học của em."
Mặt Thẩm Thanh Thư tối sầm, lạnh lùng nhìn tôi.
Chủ nhiệm lớp có chút khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý.
Giờ giải lao, tôi bèn dọn sạch sách vở đi đến cạnh Tiêu Niên.
Cậu ấy quanh năm ngủ ở hàng cuối, không ai dám tới đây làm ồn.
Rất yên tĩnh, tôi vô cùng hài lòng.
Tôi dọn dẹp đồ đạc, liếc nhìn Hứa An Nhiên hơi ngả người về phía sau, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên bàn học của Thẩm Thanh Thư.
Chàng thiếu niên cụp mắt lặng lẽ nhìn, một lúc lâu sau, đầu ngón tay hắn khẽ cử động, nhẹ nhàng cuộn lên một lọn tóc dài, dáng vẻ cố gắng kiềm chế nhưng lại thành kính tựa như nắm trong tay báu vật.
Tôi trợn mắt xem thường.
Trước đây vào đêm đầu tiên chúng tôi kết hôn, hắn chạy vào phòng dành cho khách ngủ.
Vì tóc tôi rơi xuống gối hắn làm hắn buồn nôn.
Tôi buồn nôn?
Chẳng lẽ hắn thật sự cho là, ánh trăng sáng của hắn là thánh nữ trong sáng sao?
Không có Thẩm Thanh Thư, một ngày của tôi thư thái đến lạ thường.
Sau khi tan học, chủ nhiệm nhờ tôi ở lại giúp ông ấy sửa bài thi một lát.
Lúc đến khu chung cư trời đã nhá nhem tối.
Phía trước có mấy dì dắt chó tản bộ vừa đi vừa trò chuyện.
"Nghe nói chưa, vừa nãy có tên đ.i.ê.n ở lầu ba đ.á.n.h con trai, đ.á.n.h tàn nhẫn lắm ấy, nên bị con trai báo c.ả.n.h s.á.t đưa vào viện t.â.m t.h.ầ.n rồi.”
"Tôi còn đi hóng mà, thật sự là tạo nghiệp chướng, đứa nhỏ ấy nhìn cũng rất ngoan, sao có thể nhẫn tâm…”
Tôi khựng lại bước chân.
Nhà của chúng tôi ở ngay tại lầu ba.
Mà kẻ đ.i.ê.n đó, đúng là ba của Thẩm Thanh Thư.
Kiếp trước ông ta thường xuyên nổi đ.i.ê.n rồi đ.ấ.m đ.á Thẩm Thanh Thư, đ.á.n.h hắn đến nỗi thâm tím mình mẩy.
Trong ngăn kéo bàn tôi luôn vì hắn mà đặt một hòm t.h.u.ố.c nhỏ.
Không phải tôi chưa từng đề nghị giúp hắn báo c.ả.n.h s.á.t, nhưng hắn chê tôi xen vào việc của người khác.
Xem ra kiếp này hắn lựa chọn không ngấm ngầm chịu đựng nữa.
Cách đó không xa, tôi nhìn thấy Thẩm Thanh Thư đang cuộn người trên ghế dài.
Trán hắn chảy m.á.u, lộ ra khuôn mặt tái nhợt có chút ốm yếu.