Lúc này cửa phòng đóng chặt, Thư Lộng Ảnh cũng xác định người phòng bên cạnh sẽ không nghe được gì nên không chút kiêng kị lấy Cốt Ngọc ra, căn phòng nguyên bản ấm áp tức khắc trở nên lạnh lẽo: “Hôm qua Phong nhi ở bên ngoài bị người ta ám sát, muốn hắn giao ra Cốt Ngọc, nếu ta không tới kịp thì có lẽ hắn đã lành ít dữ nhiều.”
Nhớ tới tình cảnh hung hiểm hôm qua của Tần Phong, sắc mặt Thư Lộng Ảnh có chút trắng bệch, y sợ nếu mình tới trễ một bước thì sẽ ra sao?
Khổng Nhiễm vốn đang vui cười nháy mắt biến sắc, từ trên ghế đứng dậy, tách trà trên bàn vì hành động đột ngột của hắn làm lay động rồi rơi xuống đất, vỡ tan, Khổng Nhiễm lạnh giọng nói: “Ngươi là nói, chúng ta đã bị theo dõi?”
“Ân, hơn nữa những người qua đường cũng có mặt trong đó.” Thư Lộng Ảnh không phủ nhận.
Khổng Nhiễm cười to ba tiếng, ánh mắt đào hoa nguyên bản tươi sáng nháy mắt đã nhiễm một tầng huyết sắc.
Đã có người theo dõi, nghĩa là cái tên bạch nhãn lang đã cầm tù hắn hai năm, Từ Trình, sao có thể tình nguyện đến sau chứ?!!! Sợ là gã đã sớm phát hiện ra tung tích của bọn họ!! Mấy năm nay hắn chịu bao nhiêu sỉ nhục, nghĩ đến đây Khổng Nhiễm liền tràn đầy sát ý xuất một chưởng đánh về phía Thư Lộng Ảnh.
Tần Phong cũng tùy tay rút bội kiếm ra, nhanh như chớp đặt lưỡi kiếm ngang cổ Khổng Nhiễm, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”
Thư Lộng Ảnh vươn tay, bắt lấy bàn tay xuất chưởng của Khổng Nhiễm khiến hắn không thể động đậy: “Có vài lời ta không muốn nói lại lần thứ hai, nếu ngươi không tin ta có thể hộ tống ngươi an toàn thì ngươi có thể tự mình rời đi, giao dịch giữa chúng ta coi như trở thành phế thải. Muốn đến Thiên Sơn tìm Thiên Cơ Tử hay không cũng là việc của ngươi, không nhọc lòng ta. Nếu ngươi tin ta thì ngoan ngoãn mà nghe ta phân phó, chớ không thuận một lời thì lại ra tay đánh trả.”
Khổng Nhiễm lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người một lớn một nhỏ nửa ngày, cuối cùng buông lỏng tay xuống, khẩu khí vẫn không tốt như cũ: “Vậy được, ta tin ngươi một lần, nói đi, hiện tại thế cục thế nào, ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Hiện tại đã có người theo dõi chúng ta, ít nhất có sáu thế lực, tứ đại gia tộc đương nhiên không thể không có, phó thành chủ Từ Trình cũng như hổ rình mồi, còn một đó chính là con rệp đang núp trong bóng tối, Minh Giáo.”
Cho dù đây cũng chỉ là suy đoán, không thể nói rõ nhưng Khổng Nhiễm vẫn không nhịn được mà kinh sợ, tất cả đều là những thế lực lớn trên giang hồ, hỏi sao hắn lại cảm thấy kinh sợ, thật sự là không loạn không được, nếu thật sự xảy ra tranh chấp thì việc chạy thoát sợ là không thể nào.
Tần Phong lại cảm thấy không thích hợp, âm thầm nghi hoặc hỏi, "sư phụ, ngươi thật sự biết nhiều như vậy a?" Nhưng trong lời nói của ngươi lại hoàn toàn không có Thần Nguyệt Giáo? Dựa theo phong cách ương ngạnh của Thần Nguyệt Giáo thì vụ bê bối này nên xếp nó vào vị trí thứ nhất mới đúng.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ ở trong đầu Tần Phong, hắn không có nói ra ngoài miệng, hơn nữa cũng không ai hỏi tới.
Khổng Nhiễm nhìn ra tâm tư của Tần Phong nên biểu tình như bị nghẹn, nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của thiên mệnh chi nhân, lại nhìn Thư Lộng Ảnh mắt không gợn sóng đùa vui với Cốt Ngọc, trong lòng thở dài, sư phụ của ngươi chính là giáo chủ của Thần Nguyệt Giáo đó a! Ô Hàn Thành này đương nhiên không thể thiếu người của Thần Nguyệt Giáo, đương nhiên cũng sẽ có nhiều tin tức đến tai Thư Lộng Ảnh rồi. Ùm, nói đến phong cách ương ngạnh kiêu ngạo chỉ biết xài đồ tốt cũng không sai, nhìn xem, y đang chơi đùa với Cốt Ngọc kìa……
“Vi sư có phương pháp hỏi thăm, bằng không sao có thể bảo hộ ngươi chu toàn như thế?” Thư Lộng Ảnh vươn tay, vuốt vuốt tóc mái của Tần Phong. Y đã sớm luyện thành da mặt dày tám thước, nên không hề vì nói dối mà đỏ mặt, dáng vẻ "còn đường thì còn đi", thầy trò thâm tình. Chẳng những càng kéo thân với Tần Phong mà còn thành công chuyển đề tài.
Tần Phong nhìn như cực kỳ cao hứng nhưng lại cố gắng không lộ ra dáng vẻ vui mừng, khuôn mặt nhỏ gắt gao căng chặt, nhìn qua rất giống một thiếu niên đang ngại ngùng, nhưng kỳ thật trong lòng lại chôn một mối nghi hoặc lớn.