- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhị Trọng Ảnh
- Chương 70: Gừng càng già càng cay
Nhị Trọng Ảnh
Chương 70: Gừng càng già càng cay
Ba người không nói lời nào hết sức chuyên chú ăn cơm, chậm chậm chạp chạp cũng đã tới giữa trưa. Tiểu nhị của tửu lâu nhịn không được muốn đuổi người, Thư Lộng Ảnh bên cửa sổ nhìn về phía Trương gia cách đó không xa, thấy người đến dự tuyển đã bớt đi rất nhiều, phỏng chừng cũng sắp đến phiên bọn họ, Thư Lộng Ảnh đứng dậy rời đi.
Ba người đều cùng nhau đến tham gia chiêu thân, thêm một người chính là thêm một tỷ lệ đó a!
Bất quá Thư Lộng Ảnh cũng không tính để Tần Phong tham gia, hắn tuổi còn nhỏ như vậy mà, nhưng hôm nay Tần Phong lại tự tiện đi ghi danh đăng ký... Nhìn Tần Phong đã cao đến chóp mũi mình, tuy tuổi không đủ nhưng thân người cao ráo, có lẽ là một mét bảy, nếu hắn muốn thì y cũng không bắt ép.
Khổng Nhiễm vốn muốn kiên trì gữ lập trường của mình, dù thảm hại cỡ nào cũng kiên quyết không tham gia chiêu thân, nhưng sau khi nghe tới chuyện người được tuyển, trong thời gian tham gia chiêu thân sẽ được Trương gia cung cấp thức ăn nơi ở. Khổng Nhiễm nghĩ đến đoạn thời gian toàn là thịt nướng không chút muối, lại nghĩ đến chén canh nhạt nhẽo như nước lã, lập trường kiên định của hắn lập tức suy sụp, yên lặng đến ghi danh.
Số thứ tự của ba người liên tiếp nhau, Tần Phong thứ nhất, Khổng Nhiễm thứ hai, Thư Lộng Ảnh cuối cùng.
Lúc đi vào nơi tuyển chọn, người đã không còn nhiều lắm. Dò hỏi một chút, đại khái còn hai mươi người nữa mới tới phiên ba người bọn họ.
Thư Lộng Ảnh xếp thành hàng, nhìn thấy không lâu nữa sẽ tới phiên y, nên y bắt đầu theo dõi cách tuyển chọn của bọn họ.
Ngoài sân Trương gia dựng lên mấy chục cái lều, bên trong mỗi cái lều chính là người phụ trách tuyển chọn, một người phụ trách hỏi, một người phụ trách ghi.
Thư Lộng Ảnh thấy bọn họ phần lớn chỉ là nâng mắt nhìn một cái rồi ra hiệu cho người lui xuống, chốc lát thì lui liền mười người, lúc thì giữ lại hỏi vài vấn đề nhưng cuối cùng cũng bị gọi xuống.
Thư Lộng Ảnh nhìn mấy người được giữ lại hỏi kia thì phát hiện so với những người bị trực tiếp cho lui, tướng mạo và dáng người dễ xem hơn nhiều.
Thư Lộng Ảnh sờ sờ mặt, trong lòng nói thầm, y sẽ không vì khuôn mặt này mà trực tiếp bị loại đi?
Chốc lát đã đến phiên Tần Phong.
Thư Lộng Ảnh vốn tưởng rằng Tần Phong sẽ trực tiếp thông qua, bởi vì thân hình của hắn mang tính lừa gạt a, nếu hắn nói hắn mười tám thì sẽ không có ai nghi ngờ. Hơn nữa diện mạo Tần Phong cực hảo, hình dáng như điêu khắc, mắt phượng nghiêng nghiêng, lớn lên một chút sẽ làm điêu đứng biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.
Bộ dáng Tần Phong xác thật rất tốt, người xét duyệt kia thậm chí bị hắn làm cho kinh diễm. Tiểu tử này tuấn mỹ như vậy, đứng trong hàng người tựa như phượng mao lân giác* khiến người tuyển chọn đôi mắt sáng ngời. Nhưng sau một lúc, ánh sáng trong mắt thoáng chốc tan đi như chưa từng tồn tại, không chút khách khí vẫy vẫy tay, ý chỉ không thông qua.
(*Phượng mao lân giác: chỉ người tài, xuất chúng hoãn con cháu hiền tài của danh gia vọng tộc)
Ba người Thư Lộng Ảnh ngây ngẩn cả người.
Tần Phong cầm quyền, không để cho người khác phát hiện hắn có gì không thích hợp, hỏi: “Vì cái gì?”
Người xét duyệt hôm nay không biết đã bị hỏi câu này bao nhiêu lần, nếu đổi lại là người khác thì gã đã sớm không chút kiên nhẫn bảo người lăn đi, nhưng bộ dạng Tần Phong xác thật không tồi, có chút tiếc hận dựng ngón út lên: “Tiểu thư nhà ta so với ngươi cao hơn nhiều.”
Tần Phong hiện tại đã cao đến một mét bảy, Trương Miễn Nhi so với hắn cao hơn một ngón út, đại khái chính là một mét bảy mươi lăm.
Thư Lộng Ảnh: “!!!!” sao lại cao như vậy!! Không phải là nữ hán tử chứ? Tuy ở hiện đại nữ nhân cao không tính là ít, nhưng ở thế giới này, vật chất không hiện đại như thế giới mà y đã sống, nữ tử phần lớn đều nhỏ nhỏ xinh xinh, một mét bảy đã là quá hiếm, vậy mà bây giờ!!
Nữ nhân như vậy thật sự là nữ thần trong mắt Vương chưởng quầy sao?
Tần Phong ánh mắt tối đi, cũng không nói thêm cái gì, đi qua một bên.
Khổng Nhiễm không nghĩ tới một Trương gia nhỏ bé vậy mà cũng dám bắt bẻ và cự tuyệt người mang thiên mệnh. Hắn thầm cười nhạo bọn họ có mắt không tròng đồng thời cũng vô cùng khıêυ khí©h nhìn lướt qua Tần Phong. Hắn cười thầm một tiếng, mà bây giờ cũng đã tới lượt hắn.
Người xét duyệt ngắm nhìn một lượt, bộ dạng không tốt như tiểu tử vừa rồi nhưng rất có quý khí, lớn lên tuấn dật, thân cao không lùn, dáng người cũng không kém.
Gã chợt hỏi: “Tên của ngươi?”
Khổng Nhiễm nâng nâng cằm: “Lộc Nhân Giả.”
Thư Lộng Ảnh ho khan vài cái.
Thái độ của Khổng Nhiễm thập phần thiếu đánh, bất quá đối với Thư Lộng Ảnh và Tần Phong là như vậy. Còn đối với người xét duyệt thì gã không thấy vậy, gã biết thế lực sau lưng tiểu tử này khẳng định không tồi nên hắn mới ngạo mạn như vậy.
Hơn nữa gã còn mơ hồ cảm nhận được khí chất bất phàm của Khổng Nhiễm. Vì thế Khổng Nhiễm dễ dàng được thông qua.
Khổng Nhiễm hừ một tiếng, khıêυ khí©h đi đến cạnh Tần Phong.
Lúc này Thư Lộng Ảnh rất muốn nói, người xét duyệt này thật sự không biết nhìn hàng a!
Tiếp theo, chính là đến phiên Thư Lộng Ảnh.
Tần Phong trực tiếp làm lơ bộ dáng cằm nâng cao tận trời của Khổng Nhiễm, mắt phượng gắt gao nhìn theo Thư Lộng Ảnh, chỉ thấy y không nhanh không chậm đem số thứ tự của mình đặt trước mặt người xét duyệt.
Người xét duyệt liếc mắt nhìn Thư Lộng Ảnh, thái độ lập tức trở nên không chút để ý.
“Tên?”
Thư Lộng Ảnh mắt không chớp nói: “Lộc Nhân Dĩ.”
Khổng Nhiễm và Tần Phong hiếm khi có cùng một sắc mặt 囧.
Khổng Nhiễm bĩu môi: “Bắt chước ta.”
“Của cải thế nào?” Người xét duyệt tròng mắt chuyển chuyển, đột nhiên hỏi, tay không nhịn được gõ gõ lên bàn vài cái.
Đây rõ ràng là muốn Thư Lộng Ảnh lấy bạc hối lộ gã, hơn nữa người vây xem bên cạnh cũng không biểu lộ thái độ trách cứ gì, xem ra đây không phải lần đầu tiên.
Người xét duyệt này thật ra cũng là người thông minh, gã biết một trong những người đó sẽ trở thành cô gia nên mới chọn mấy người không quyền không thế mà hối lộ, nhanh chóng cho qua, không giao thì đuổi đi.
Thư Lộng Ảnh cười: “Kim tam ngân sơn chỉ có hơn chứ không kém, bất quá, đều ở chỗ này.”
Y vươn tay chỉ chỉ đầu mình.
Có người trào phúng nói: “Ở trong đầu y? A, ta thấy bộ dáng này thật sự là nghèo kiết xác, còn si tâm vọng tưởng muốn tham gia đại tiệc chiêu thân của tiểu thư nhà ta, đây không phải là không có đầu óc để sử dụng sao? Y còn nói đầu óc y lợi hại, các ngươi nói xem, người này rõ ràng là không thành thật a? Ha ha ha ha!”
Nhóm sai vặt bên cạnh người xét duyệt lấy lòng hùa nhau cười to đầy trào phúng.
Mặt Tần Phong mặt nháy đen đi, hắn muốn tiến lên đánh bay gã xét duyệt đáng ghét kia.
Hắn không muốn Nguyệt Ảnh tham gia tiệc chiêu thân càng không muốn Nguyệt Ảnh bị bất kỳ ai xem thường chỉ trỏ, hắn không chịu được. Khổng Nhiễm bám chặt bờ vai hắn nói: “Đừng có manh động.”
Tần Phong nhìn lướt qua bàn tay Khổng Nhiễm đang đặt trên vai hắn, lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Khổng Nhiễm nhướng mày: “Chỉ bằng bản lĩnh này của ngươi mà cũng muốn ra mặt thay cho y? Ngươi vẫn là nên tỉnh lại đi, y tự ứng phó được.”
Lời này tựa như nhát dao đâm vào tim Tần Phong.
Đúng như Khổng Nhiễm nói, Thư Lộng Ảnh cười vang rồi im bặt, bình tĩnh nói: “Là Lộc mỗ không đúng, kim tam ngân sơn đúng thật là trong đầu ta, nhưng nhìn quản sự như vậy, xem ra là muốn vàng thật bạc thật hiếu kính ngài.”
Nói xong, trong tay y quả nhiên xuất hiện một cây trâm bạc.
Người khác không biết liền cho rằng thứ trong tay Thư Lộng Ảnh là một cây trâm của nữ nhân, châu đầu ghé tai nói: nam nhân này đúng là nghèo kiết xác, chắc là lấy của lão bà y mang tới rồi.
Nhưng sắc mặt người xét duyệt nháy mắt trắng bệch đầy hoảng sợ.
Thứ này là vật mà hôm qua lúc gã lén lút dan díu với sủng thϊếp của Trương gia được nàng ta tặng cho, vốn dĩ đã giấu trong ngực, tính toán chờ đợt tuyển chọn này qua đi thì sẽ đem cây trâm này bán đổi bạc, nhưng sao bây giờ lại xuất hiện trong tay y?!
Hơn nữa gã cũng không thể nói là y trộm được, vì như vậy thì chuyện mà gã và tiểu thϊếp kia thông da^ʍ sẽ bị bại lộ, kết cục không thể nói trước được.
Mồ hôi lạnh trên trán người xét duyệt tí tách rơi xuống.
Thư Lộng Ảnh khoan thai đem trâm bạc đưa tới trước mặt người xét duyệt: “Quản sự, ngươi thấy thế nào? Có hương hoa phải không.”
Người xét duyệt bị dọa lui một bước.
“Sao vậy, quản sự không thích thứ này?” Thư Lộng Ảnh thanh âm hơi nâng cao, sau đó nghiêm túc đánh giá cây trâm một chút, “Cũng đúng, đồ của nữ nhân xác thật không có gì giá trị, không bằng để ta sửa lại một chút?”
Nói xong, Thư Lộng Ảnh đứng trước những đôi mắt mở lớn của mọi người bẻ bẻ vặn vặn cây trâm, chốc lát nó đã biến thành một thỏi bạc ngăn ngăn nắp nắp!!
Người xét duyệt chịu không được kinh hách, ngồi bệch trên sàn nhà.
Thư Lộng Ảnh tựa hồ không phát hiện ra đối phương đã chật vật như thế nào, mặt mang ý cười đem nén bạc ném lên bàn: “Bây giờ có thể nhận được không?”
Thư Lộng Ảnh tàn bạo nhưng lại không mất đi sự ưu nhã, thực thuận lợi thông qua tuyển chọn, còn thành công dằn mặt gia nô của Trương gia.
Những người trúng tuyển tham gia chiêu thân được gia nô cung cung kính kính sắp xếp chỗ ở.
Tần Phong không được tuyển chọn nên không thể cùng Thư Lộng Ảnh ở lại Trương gia.
Thư Lộng Ảnh cười nhẹ cùng gia nô thương lượng: “Đứa nhỏ này là ta mang đến, có thể để hắn cùng ta vào không? Ta và hắn ở cùng một gian phòng cũng không sao.”
Gia nô thấy ý cười ngâm ngâm của đối phương liền thấy trán lành lạnh, thầm nghĩ, bây giờ ai dám nói không với ngươi chứ?
Bọn họ gian nan cười một cái: “Việc này không phải chuyện gì lớn, tiểu nhận báo lên trên là được rồi.”
Thư Lộng Ảnh trả lời: “Đa tạ.”
Nói xong, tay y mò vào tay áo, làm ra động tác tìm kiếm đồ vật.
Gia nô kia tức khắc sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn sợ đối phương sẽ lại móc ra một cây trâm khác, sau đó tàn bạo nắn thành nén bạc, vội vàng ngăn cản: “Không được, không được.”
Khổng Nhiễm đứng bên cạnh xem diễn thấy bộ dáng hoảng sợ không nói nên lời của gia nô, nhịn không được bật cười ra tiếng: “Lộc huynh đây là muốn trả tiền ăn ở cho Tần tiểu huynh đệ, ngươi nhận lấy đi.”
Nói xong, còn "tốt bụng" vươn tay chỉ về khuôn mặt đen như đít nồi của Tần Phong đang đứng trong đám người bị loại.
Gia nô thấy đối phương bị loại do không có đủ chiều cao, không thể tham gia tiệc chiêu thân của đại tiểu thư nên tâm tình không tốt, cảm khái trong lòng rồi lại tiếc nuối cho Tần Phong một chút, hảo tâm nói: “Tiểu huynh đệ, người bị loại nhiều như vậy, ngươi không kém chút nào đâu, yên tâm đi.”
Nhìn Tần Phong mặt mày như bị mây đen che lấp, Khổng Nhiễm thiếu chút đã nhịn không được cười ha hả.
Trong lòng Thư Lộng Ảnh cũng bị lời nói của gia nô chọc cười, móc ra bạc vụn, mỉm cười nhét vào tay gã: “Không sao, ta sẽ đi khuyên hắn.”
“Ai!” Gia nô thấy thật sự là bạc vụn, lúc này mới dám nhận.
==============================
Tác giả có lời muốn nói: hôm nay có một tiết sinh viên chức nghiệp quy hoạch, giáo sư nói, tình yêu có tam niên chi thống*, thất niên chi dương**, làm việc cũng đồng dạng như vậy, nếu các ngươi có thể chịu qua mệt mỏi trường kỳ như chịu thất niên chi dương của tình yêu thì các ngươi chính là người chiến thắng.
(*Tam niên chi thống: ba năm chịu đau đớn)
(**Thất niên chi dương: người xưa cho rằng khi đôi lứa yêu nhau mà có thể vượt qua cái ngưỡng cửa bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời. Còn không thì sẽ xa nhau vĩnh viễn, không thể tương phùng)
QAQ hảo dốc lòng a, hảo dốc lòng a!!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhị Trọng Ảnh
- Chương 70: Gừng càng già càng cay