Ba người không chút ngoài ý muốn bị đuổi ra khỏi trạm dịch, xám xịt ngồi xổm bên cây đại thụ cách trạm dịch không xa.
Nơi đây cũng gần Phồn Hoa Thành nên có vài phần náo nhiệt, thương nhân dừng chân tại trạm dịch cũng rất nhiều, người tới người lui người qua người lại đều không thể không quay lại đánh giá ba người họ, có ánh mắt khinh thường lại có ánh mắt đồng tình.
Mặt Khổng Nhiễm đỏ bừng quay người đối mặt với cây đại thụ. Tần Phong mặt vô biểu tình ngồi xếp bằng luyện công. Thư Lộng Ảnh ngồi dựa vào thân cây ngước mắt nhìn táng lá trên không trung, y có chút nhàm chán dùng ngón tay gõ gõ lên tảng đá dưới chân, không ai nói gì.
Kỳ thật ba người họ đều đang tập trung dùng nội lực dựng thẳng lỗ tai nghe đám thương nhân cách đó không xa đang khe khẽ nói nhỏ, từ cuộc đối thoại đó họ biết đây là tin tức cần thiết mà họ cần phần nghe.
“Nghe nói Cốt Ngọc đã xuất hiện ở Phồn Hoa Thành! Các thế lực trên giang hồ đều đang hướng về nó, như vậy chúng ta cũng có cơ hội chiêm ngưỡng một đại danh kiếm a!”
Thư Lộng Ảnh nhướng nhướng lông mày, ngón tay vẫn gõ gõ lên hòn đá.
“Không sai, ta mới từ trong thành ra đây, cũng phát hiện một ít tin tức. Trong thành phái không ít người điều tra bốn phía, tựa hồ là đang tìm ai đó, nghe nói còn thỉnh họa sư vẽ tranh chuẩn bị dùng thiên kim truy nã, nhưng lại không công khai nguyên nhân ra sao. Ta suy đoán, việc này có quan hệ với Cốt Ngọc!”
“Không sai, ta còn có một tin tức càng chính xác hơn, người nọ là luyến sủng của thành chủ, trộm Cốt Ngọc chạy mất!”
Khổng Nhiễm đột nhiên đá mạnh vào thân đại thụ, lá cây phần phật rơi xuống đất, Tần Phong và Thư Lộng Ảnh không may mắn bị đống lá cây phủ đầy người.
Tần Phong không biết Khổng Nhiễm và Từ Trình có quan hệ gì, nhưng hắn cũng có thể phát hiện quan hệ của hai người này thật sự không tầm thường, hắn cũng không có giận, tiếp tục ngồi xếp bằng trên đống lá vận công.
Thư Lộng Ảnh biết một ít nội tình, cũng hiểu vì sao Khổng Nhiễm lại phát hỏa, y cũng không so đo, rất tự nhiên ưu nhã phủi lá cây trên y phục xuống.
Khổng Nhiễm thấy bộ dáng bình tĩnh của hai người lại càng sinh khí, nổi giận đùng đùng mắng: “Tặc tử Từ Trình kia đã phái người vẽ tranh, các ngươi không vội sao?!!”
Thư Lộng Ảnh bình tĩnh thủ thế: “Không có việc gì không có việc gì, chờ đêm khuya liền tốt.”
Khổng Nhiễm khó hiểu: “Chờ đêm khuya?”
Tần Phong hiểu ra, đôi mắt đang nhắm chặt trộm hé mở, rối rắm nhìn ý cười ngâm ngâm của Thư Lộng Ảnh.
……
Ngày hôm sau, lão bản phát hiện mình mất hết ba con ngựa, tức khắc đau lòng gào khóc: “Lại là đại hiệp nào trộm ngựa của ta! Ta còn phải nuôi mẹ nuôi con mà a hu hu!!”
(TG: →_→ lão bản không khóc, đứng lên đi a ~! )
……
Thư Lộng Ảnh trên lưng ngựa hắt xì một cái, nghĩ thầm lúc này chỉ mới đi đến hướng bắc vài ngày mà thời tiết đã lạnh như vậy. Ba người ngày ấy thừa dịp nguyệt hắc phong cao* mà làm trộm một chút.
(*Nguyệt hắc phong cao: vốn là “Đêm trăng mờ gϊếŧ người, ngày gió cao phóng hoả". Ở đây đơn giản là cướp vật báo vào thời điểm trăng mờ)
Cũng may là có Khổng Nhiễm, đúng là chuẩn cmn thuần mã chi thuật, làm ngựa nhanh chóng ôn hòa dịu ngoan theo chân bọn họ chạy đi. Không kinh động bất luận kẻ nào, thành công thuận lợi mang ba con ngựa lên đường.
Thư Lộng Ảnh đối với việc này có ý nghĩ: hoàn cảnh phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, không có gì áy náy.
Khổng Nhiễm đối việc này này tỏ vẻ: đại gia hắn muốn cưỡi ngựa, những con kiến đó ngăn được sao? Nên hắn cũng không thấy thẹn. Hơn thế nữa hắn còn tỏ vẻ ghét bỏ chủng loại của con ngựa, màu lông xấu, thân thể không đẹp! Đúng là y chang chủ nhân nó!
Chỉ có Tần Phong là yên lặng ghi nhớ chuyện này, quyết định đến một lúc nào đó sẽ đem bạc trả lại cho lão bản…
Ba người một đường giục ngựa lao nhanh về hướng bắc, truy binh của Từ Trình đã cách rất xa.
Thư Lộng Ảnh cho Khổng Nhiễm một cái mặt nạ da người, dự phòng bị người khác phát hiện. Cái mặt nạ đó là một trong những cái y đã chọn thừa lại, vốn dĩ y định quăng nó đi luôn nhưng hiện tại lại phát huy công dụng.
Chỉ là sau khi y lấy nó ra, khuôn mặt suy tư của Tần Phong làm sống lưng y đổ mồ hôi lạnh. Tóm lại, cuối cùng đã qua một cửa...đi?
Khổ ải chính là cả ba người đều không một xu dính túi, ăn uống gì đó đều là dùng thức ăn hoang dại, đôi khi sẽ ghé vào một ngôi nhà nhỏ, dùng một ít vật dụng hoang dã mà họ thu thập được đổi lấy chút ít thức ăn và nước uống, hoặc là mặt dày chạy đến ăn chực nhà vừa mới làm xong đồ ăn gì đó……
Một lúc sau, ba người nhìn gà rừng thỏ hoang đang nướng trên lửa lại không muốn ăn, trực tiếp xem nhẹ việc ăn uống mà tiếp tục lên đường.
Vì thế bọn họ giục ngựa không ngừng, sau một tháng rưỡi, cả ba con ngựa rốt cuộc kiên trì không được nữa, vừa mệt gần chết vừa không có cơm ăn, cả tinh thần và thể xác của nó đều xuống dốc trầm trọng, dần dần, một con lại một con mệt chết……
Cũng may lúc này bọn họ đã tới một nơi tương đối phồn hoa, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một chút, quan trọng là sẽ không phải ăn thịt nướng nữa!!!
Sau vài lần "thuận tay" móc túi, va va đập đập với khổ ải gian truân cuối cùng cũng sắp đến phương bắc, họ dừng chân ở một nơi gọi là Ô Hàn Thành.
Dùng số tiền dư lại không nhiều lắm để "thuê" hai gian phòng chất củi của một khách điếm rách nát, kêu ba chén canh húp tạm.
Khổng Nhiễm chưa từng trải qua cái hoàn cảnh khốn khổ này, mặt hắn như khổng tước ăn phải khổ qua nhưng vẫn cố gắng cam chịu, nhưng lúc ba chén canh cùng một hạt gạo được đưa tới, Khổng Nhiễm rốt cuộc phát điên: “Mắt ta nhất định có vấn đề mới đi theo hai kẻ nghèo nàn như các ngươi!!”
“Ngươi cho rằng chúng ta muốn ngươi đi theo? Nếu không phải vì gặp ngươi, ta và Nguyệt Ảnh đã sớm về đến Cổ gia!” Tần Phong nghẹn uất mắng lại Khổng Nhiễm một câu, hắn cũng không để ý nữa mà nhanh chóng húp sạch chén canh, hiện tại việc quan trọng nhất là giữ cho thân thể được khỏe mạnh, như vậy mới có thể tiếp tục lên đường.
Thư Lộng Ảnh đem chén canh vừa húp được mấy ngụm của mình đẩy đến trước mặt Tần Phong, nhìn khuôn mặt vốn tràn đây anh khí của Tần Phong giờ phút này đã vàng như nến, y có chút áy náy. Tần Phong cũng thản nhiên tiếp nhận, hắn biết y có lẽ không ăn được thứ này.
Y rối rắm nghĩ, Ô Hàn Thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không biết có người của Thần Nguyệt Giáo y không? Nếu có thì chỉ cần giáo chủ y phất tay một cái, mấy ngàn lượng vàng sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mắt, đâu cần phải đáng thương hề hề như thế này?
Đột nhiên, trong một góc của phòng chất củi vang lên tiếng động.
Ba người đều cảnh giác!
Sau đó……
Một con chuột xám xịt nhảy ra, vèo một tiếng xuyên qua ba người bọn họ……
Tần Phong: “……”
Thư Lộng Ảnh: “……”
Khổng Nhiễm rốt cuộc chịu không nổi nữa, đem chiếc đũa trong tay ném mạnh đi: “Không có tiền lão tử không chịu nổi!!”
Đáng thương cho đồ đệ mà Thiên Cơ Tử đắc ý, cũng có lúc vì tiền mà rối rắm.
Tần Phong đưa mắt nhìn con hồ ly trên vai Thư Lộng Ảnh: “Vừa rồi con gái của vị lão bản kia có ra giá con hồ ly này……”
Hồ ly không phải phàm vật, hơn một tháng bôn ba mà lông mao vẫn mượt mà mềm mại như cũ, nhìn qua rất manh manh nên rất được lòng nữ nhi.
Dọc đường đi, đã có rất nhiều người hỏi qua con hồ ly trắng này có bán không? Hơn nữa có người còn ra giá rất cao.
Hồ ly đang nằm trên vai Thư Lộng Ảnh rụt cổ một cái, QAQ Tần Phong, ngươi là cái thứ vương bát đản!
Rốt cuộc vẫn là Thư Lộng Ảnh có chút lương tâm, mỗi lần móc túi của người khác, y chỉ lấy đi một phần chứ không lấy hết hoàn bộ, móc được mười người, tiền cũng đủ cho bọn họ tiêu trong một hai ngày. Nhưng đây cũng không phải là biện pháp lâu dài, sau khi qua Ô Hàn Thành này, đoạn đường sẽ rất hoang vắng, thời tiết cũng càng thêm lạnh lẽo, yêu cầu phải chuẩn bị đủ lương khô và vật dụng phòng lạnh, xe ngựa linh tinh. Nhưng với tình hình tài chính này, dựa vào chiêu móc túi này, không biết là tới năm nào mới mua nổi một con ngựa tốt.
Hơn nữa vì thủ pháp của y tốt nên hai người này đều cam chịu để y móc túi, cũng chính vì vậy mà thủ pháp của y càng ngày càng thuần thục, ánh mắt của Tần Phong cũng dần dần từ kính nể chuyển sang cổ quái, mặt mũi của y rốt cuộc mòn dần…… Tốt xấu gì y cũng là một giáo chủ a.
Về hồ ly, = = Thư Lộng Ảnh đương nhiên sẽ không đem bàn tay vàng của mình bán đi…
Thư Lộng Ảnh đem hồ ly giấu ở sau lưng, than một tiếng: “Vẫn là nghĩ biện pháp đứng đắn khác đi, cách này thật ra là không tốt.”
“Ngươi có thể có biện pháp gì?” Khổng Nhiễm khinh thường hừ một tiếng, quay mặt đi. Trong khoảng thời gian ở chung với y hắn đã biết rõ, nam nhân bình phàm này tuy có sức mạnh nghịch thiên nhưng đối với sinh hoạt thường ngày thì cũng phế y như hắn, bằng không bọn họ cũng sẽ không khốn khổ đến mức phải sống trong phòng chất củi.
Tần Phong im lặng tiếp nhận sự không đáng tin của đồng đội, lên tiếng: “Ta có một biện pháp.”
Khổng Nhiễm mặt không xoay qua nhưng mắt lại liếc qua, tò mò nghe biện pháp của Tần Phong. Tuy Tần Phong có tuổi nhỏ nhất ở đây nhưng lại là người đáng tin cậy nhất, lúc trước chuyện nướng thịt gì đó đều do Tần Phong một tay đảm nhận, ngoài giòn trong mềm, nếu không phải vì ăn quá nhiều mà sinh ra sợ hãi thì có lẽ chỉ với một món thịt nướng bọn họ cũng có thể một đường chạy tới Thiên Sơn. Phải biết rằng, nếu việc nướng thịt này mà giao cho hắn hoặc Nguyệt Ảnh làm thì chắc chắn sẽ biến thành than đen.
Khổng Nhiễm trong lòng tỏ vẻ tiếc nuối, đáng tiếc là Tần Phong rất thích chọc điên hắn, hắn cũng không thể đắc tội tiểu tổ tông này trong đoạn thời gian tới Thiên Sơn.
“Nga? Biện pháp gì?” Ánh mắt Thư Lộng Ảnh sáng lên, Tần Phong chính là nam chủ đó a, đi theo hắn khẳng định có thịt ăn.
Vì thế, Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm mồ hôi lạnh đầm đìa nhìn vẻ mặt đứng đắn của Tần Phong, Tần Phong bình tĩnh nói: “Ta đã hỏi thăm qua nơi này, làm thuê một canh giờ thì sẽ được hai đồng, làm sáu canh giờ liên tục thì sẽ được bao cơm sáng và cơm trưa. Ba người chúng ta một ngày làm sáu canh giờ sẽ có ba mươi sáu đồng, làm nửa tháng, đại khái sẽ đủ tiền lên đường……”
Lúc này thời tiết đã chuyển lạnh nhưng những hán từ cường tráng đi trên đường đều trần trụi nửa thân trên, mồ hôi chảy ròng, hương vị nam nhân mạnh mẽ xông vào cánh mũi.
Tần Phong trong nguyên tác là một người rất có nguyên tắc nên khi hắn trải qua mấy chuyện như trộm ngựa trộm tiền thì đã sớm nghẹn khuất không thôi, hiện giờ có thể đổi sức lấy tiền, tức khắc liền cảm thấy tâm tình sảng khoái.
Khổng Nhiễm đã không còn sức lực phun tào, chưa nghe Tần Phong nói xong đã trực tiếp quay đầu bỏ chạy lấy người!
Tần Phong ngừng nói, bộ dáng khó hiểu nhìn về phía Thư Lộng Ảnh, người này chạy làm gì? Thư Lộng Ảnh nín cười không nói, sờ sờ đầu Tần Phong.
Ông trời ạ! Sao trước kia y lại không phát hiện Tần Phong đáng yêu như vậy?
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Tần Phong chính trực, Tần Phong mạnh khỏe, Tần Phong có chút ngốc nghếch...233333333333333333 (ahahaha)