Chương 55: Người muốn gϊếŧ các ngươi càng ngày càng nhiều

Trên đại điện u ám mờ nhạt ánh lửa tí tách vang lên, nơi đây tụ hợp vô số người, bọn họ vây quanh trên đại điện nhưng không tạo chút không khí ấm áp nhộn nhịp nào.Đại điện to như vậy nhưng lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thơ của đoàn người đó đan xen nhau.

Thi Khuyết quỳ gối ở giữa điện, mồ hôi rào rạo rơi xuống, trên làn da nhăn nheo cũng hằn lại vài tia nước mỏng: “Giáo chủ tha mạng, lần này không lấy được Cốt Ngọc thật sự là chuyện ngoài ý muốn.”

Thanh âm khàn khàn khó nghe của lão đột ngột vang lên, chỉ thấy trên mấy chục bậc thang cao ngất không biết từ khi nào đã xuất hiện một dáng người cường tráng.

Nửa vòng tròn của lỗ thông gió được mở ra, người nọ đứng dưới lỗ thông gió, áo choàng bị thổi rộng, vì đứng ngược với ánh sáng nên nhìn không rõ mặt mà chỉ thấy một dáng người màu đen mờ ảo...

“Nga? Ngươi nói một chút thử xem?” Thanh âm này chính khí mười phần, một chút cũng không có hương vị áp bách, xuất hiện ở một nơi u ám như vậy có vẻ là cực kỳ không thích hợp.

Thi Khuyết mồ hôi lạnh càng nhiều: “Bẩm giáo chủ. Lúc ấy ta đã tìm được tế phẩm thích hợp, trận đồ hiến tế cũng đã vẽ xong, cách thành công bất quá chỉ một bước. Ai ngờ, ai ngờ…… giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh đột nhiên xuất hiện, đoạt đi tế phẩm còn gϊếŧ chết toàn bộ người của chúng ta! Lúc này mới… Lúc này mới…”

Người phía trên di một tiếng: “Giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh? Là nhi tử của Thư Thiên Hữu?”

Thi Khuyết quỳ trên mặt đất gật đầu: “Không sai. Giáo chủ bế quan nhiều năm nên không biết, y đã luyện thành công pháp "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh", tư chất so với Thư Thiên Hữu năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Những năm gần đây Thư Lộng Ảnh rất được người trong giang hồ biết đến, Thần Nguyệt Giáo cũng được chấn hưng không ít. Rất nhiều kế hoạch của Minh Giáo chúng ta đều là bị y quấy nhiễu.”

Người được xưng là giáo chủ trầm mặc một lát, sau đó cao giọng cười to: “Ha ha ha ha, Thư Thiên Hữu a Thư Thiên Hữu, ta còn đang vì ngươi mất tích mà cảm thấy nhàm chán, không nghĩ tới con của ngươi lại kế thừa ngươi như vậy, đều muốn cùng bản tôn đối địch, ha ha ha ha!”

Tiếng cười to mang theo nội lực làm toàn bộ người trên điện đều sởn gai óc, ánh lửa trên tường tựa hồ cũng bị ảnh hưởng mà lần lượt vụt tắt. Người trên điện ai cũng sắc mặt trắng bệch.

Thi Khuyết dập đầu không ngừng: “Giáo chủ bớt giận, giáo chủ bớt giận!”

Người trên cao tay vung lên xuất ra kình phong bá đạo đem Thi Khuyết ném trên mặt đất, thanh âm lạnh đi ba phần: “Ngươi cũng biết bản tôn sẽ giận! Nhi tử của Thư Thiên Hữu có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, mấy trăm giáo đồ ta cho ngươi thế nhưng lại bị một thiếu niên gϊếŧ chết mà lão già như ngươi lại toàn mạng trở về, Cốt Ngọc cũng bị người ta lấy đi!! Thi Khuyết, ngươi cần gì dùng một tiểu tử làm lá chắn che đi bản chất phế vật của ngươi?!”

Trên trán Thi Khuyết nhuốm một mảng máu, dòng máu uốn lượn khúc chiết che kín toàn bộ khuôn mặt lão làm người ta cảm thấy sợ hãi, thanh âm khàn khàn âm kiệt giờ phút này lại run rẩy không thôi: “Giáo chủ, thuộc hạ không có nói dối. Năng lực của y quá mức nghịch thiên, còn tu luyện được tuyệt thế công pháp "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh", trừ phi giáo chủ đích thân ra mặt nếu không sợ là không ai bắt được y!”

Người trên cao hừ lạnh: “Quỷ Diện hộ pháp, lời Thi Khuyết nói là thật sự?”

Một nữ tử quyết rũ bước ra từ trong đám người đông đúc, trên mặt mang mặt nạ quỷ diện, tựa như nữ tu la từ địa ngục bước ra.

Chỉ nghe Quỷ Diện hộ pháp kia thanh thanh nói: “Bẩm giáo chủ, lời Thi Khuyết nói đích xác không sai, Thư Lộng Ảnh quả thật rất lợi hại, bằng không năm đó y chỉ mới có mười mấy tuổi sao lại có năng lực đuổi một đại trưởng lão là Thi Khuyết ra khỏi Thần Nguyệt Giáo được?”

Thi Khuyết vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, Thư Lộng Ảnh năm ấy bị Âm Cốt Trảo của ta làm bị thương nhưng vẫn có thể một tay tiêu diệt hơn trăm người! Hiện giờ đã qua nhiều năm nhưng vậy, năng lực của y càng không thể khinh thường!!”

“Ha hả ha hả,” Quỷ Diện cười duyên, tiếng cười bén nhọn chói tai nhộn nhạo khắp đại điện: “Giáo chủ, Thi Khuyết trưởng lão mấy năm nay vẫn luôn bị bóng ma của giáo chủ Thần Nguyệt Giáo dọa sợ, không bằng lần này để ta gặp y đi, như thế nào?”

Người được gọi là giáo chủ trầm thấp ừ một tiếng: “Cũng được, có được Cốt Ngọc như có được thiên hạ, có kiếm được Cốt Ngọc đúc ra như có được ngàn vạn sinh linh, chỉ có Huyền Minh là xứng với ta, mặc kệ y là nhi tử của Thư Thiên Hữu hay là ai? Thiên hạ này chỉ có thể là ta nắm giữ!!”

Toàn bộ đại điện nháy mắt trở nên sôi trào, giáo chúng Minh Giáo giơ cao nắm tay hô to: “Huyền Minh Cốt Ngọc! Giáo ngã độc tôn*!”

(*Giáo ngã độc tôn: chỉ giáo ta mới độc tôn)

==============================

Sắc trời dần dần tối đi, đại phu ngày thường vẫn đến sớm vậy mà hôm nay phá lệ còn chưa xuất hiện.

Sau khi Tần Phong chịu thả Thư Lộng Ảnh ra thì hắn lại ôm lấy bội kiếm nghiêng người dựa bên cửa sổ, mặc gió lạnh thổi vào. Thanh âm tiểu nhị dưới lầu nhắc mọi người đóng cửa cẩn thận vang vọng bốn phía.

Thư Lộng Ảnh không biết từ nơi nào lấy ra một cây đàn cổ đang ở một bên điều chỉnh âm. Hồ ly uể oải ỉu xìu nằm trên cổ Thư Lộng Ảnh, một chút muốn lại một chút không muốn cùng Thư Lộng Ảnh âm thầm truyền âm nói chuyện phiếm.

“Yêu cầu dạy Tần Phong đánh đàn sao? Nghe nói cầm kỹ của Mục Thanh Thanh không tồi, ít nhất phải để Tần Phong hiểu được và thưởng thức tài nghệ của lão bà hắn chứ.”

Hồ ly lắc lắc cái đuôi: “Ân ân, không sai! Vậy thì dạy đánh đàn!”

“Thần Nguyệt Tâm Pháp hẳn cũng là công pháp nội lực đi? Vậy chưởng pháp chân pháp gì đó cần ta dạy không?”

Hồ ly gãi gãi đầu: “Ân ân, vậy thì dạy đi.”

“Cầm kỳ thi họa đều được ngươi nói qua một lần, hơn nữa còn có quyền pháp trận pháp, nhiều thứ như vậy sao có thể dạy hết cho Tần Phong trong vòng một năm chứ?”

Hồ ly tiếp tục: “Tần Phong là con cưng của Thần Sáng Thế, ngươi đừng có xem thường hắn.”

“Cũng đúng.” Thư Lộng Ảnh cuối cùng cũng chuẩn bị tốt một cây huyền cầm, mười ngón tay nhẹ gãi lên dây đàn tạo nên một khúc nhạc nhẹ nhàng.

Khúc nhạc êm tai cực kỳ, Tần Phong nhịn không được mở miệng: “Ngươi biết đánh đàn?”

Thư Lộng Ảnh ừ một tiếng: “Ta còn biết làm rất nhiều thứ, nếu ngươi bái ta làm sư thì ngươi muốn học cái gì ta đều có thể dạy cho ngươi.”

Tần Phong lại an tĩnh.

Bạch Miêu đang nằm trên cổ Thư Lộng Ảnh vặn vẹo thân mình nhảy lên không trung: “Ta cảm thấy hai người các ngươi giống như đang nhảy điệu Tango.”

Thư Lộng Ảnh: “Sao lại nói thế?”

Hồ ly ngạo kiều liếʍ liếʍ móng vuốt: “Ngươi tới ta lui, ngươi lui ta tới.”

Tần Phong ỷ lại Thư Lộng Ảnh thế nào hồ ly đều biết rõ nên mỗi lần Thư Lộng Ảnh cất lời Tần Phong đều luôn thật phần lắng nghe.

Chính là mỗi lần Thư Lộng Ảnh đề cập tới chuyện thu đồ đệ, Tần Phong sẽ lập tức câm miệng, không hề nói nữa.

Thư Lộng Ảnh lắc đầu: “Không đúng, rõ ràng là cả hai người bọn ta đều chưa từng nhượng bộ nhau.”

Tính tình Tần Phong quật cường, hắn đã quyết định chuyện gì thì rất khó có thể thay đổi, nếu nói thật thì Thư Lộng Ảnh rất muốn trực tiếp bắt cái người lý trí cường hãn kia đi còn hơn là làm mấy chuyện vòng vèo này.

Thư Lộng Ảnh vừa lòng với âm thanh của cây đàn, đi đến bên cạnh Tần Phong: “Ngươi biết tam đại chí bảo của thiên hạ không?”

Tần Phong lắc đầu: “Không biết.”

“Ngươi hiện tại đã có một cái.” Thư Lộng Ảnh nói, “ Cốt Ngọc là vật mà người trong thiên hạ đều muốn sở hữu, nguyên nhân lớn nhất là Cốt Ngọc có thể thâu tóm được thiên hạ như trong truyền thuyết, nhưng có rất nhiều người lại quên mất hoặc thậm chí không biết công hiệu chân chính của Cốt Ngọc là gì.”

“Sau khi được Cốt Ngọc nhận chủ, nó cũng sẽ hòa hợp với nội lực của ngươi, có Cốt Ngọc trong tay, tương đương với việc người lại mọc thêm một cánh tay. Hơn nữa, Cốt Ngọc có thể thăng tiến nội lực của chủ nhân lên gấp bội! Cũng chính là, ngươi có thể so đấu, thậm chí là đánh bại những người có nội lực hơn ngươi vài phần.”

Tần Phong không tự giác đặt tay lên ngực, sau khi Cốt Ngọc nhận chủ thì nó liền tự thu nhỏ lại thành một miếng ngọc bội bé xíu, hiện tại đang được hắn đeo lên cổ. Hắn đã nghe được những lời đồn đại về Cốt Ngọc có thể thâu tóm cả thiên hạ nhưng hắn không biết công dụng thực tế của Cốt Ngọc là gì. Dựa theo lời Nguyệt Ảnh nói thì Cốt Ngọc đích xác là đáng để người trong thiên hạ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

“Nghe nói, Vạn Khô Nhai đã bắt đầu mọc đầy cỏ.”

Tần Phong trong lòng ngẩn ra: “Chẳng lẽ?”

“Ân, trước khi Cốt Ngọc còn chưa nhận chủ thì sát khí của nó quá nặng nên mới làm Vạn Khô Nhai trở nên khô héo. Sau khi ngươi mang Cốt Ngọc đi thì sát khí ở Vạn Khô Nhai cũng biến mất, nói không chừng qua mấy năm nữa nó lại biến trở về thành Bách Hoa Nhai.”

“Chuyện Cốt Ngọc có ở Vạn Khô Nhai chỉ sợ không ít người đều đã biết đến, bất quá là họ không có biện pháp đến gần nó mà thôi nên chuyện tốt này mới có cơ hội mà đến tay chúng ta. Nhưng mà, điều này có nghĩa là chúng ta sẽ trở thành mục tiêu để giang hồ xâu xé.”

Tay nắm kiếm của Tần Phong trở nên trắng bệch.

Ngoài cửa sổ, gió đầu thu lạnh lẽo từng trận thổi vào, Thư Lộng Ảnh cảm thấy lạnh nên lui về phía sau vài bước: “Ngươi cũng phát hiện rồi đi? Từ khi chúng ta tới khách điếm này liền có vài người kỳ quái xuất hiện gần đây. Bao gồm… Phồn Hoa Thành thành chủ. Ngươi có tin ngày mai chúng ta có thể rời khỏi thành?”

Tần Phong đột nhiên tiến lên một bước đi tới trước mặt Thư Lộng Ảnh, đôi mặt hắn tựa hồ có thể nhìn xuyên qua băng gạc, kiên định nói: “Hoài bích kỳ tội* ta không phải là không biết. Nguyệt Ảnh, ngươi nếu phải dùng biện pháp này để thu ta làm đồ đệ, ta cũng không có lời gì để nói.”

(*Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội: là thành ngữ Trung Quốc, có một mẫu chuyện nhỏ kể về nó, mọi người có thể lên GG để đọc. Mẫu chuyện có ý nghĩa chính là "Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội".)

Năng lực của hắn đích xác là không ứng phó được những người mơ ước Cốt Ngọc, nếu muốn trở về Cổ gia an toàn thì chỉ sợ là phải dựa vào Nguyệt Ảnh. Nếu Nguyệt Ảnh không chịu, hắn đúng thật là không còn đường nào để sống.

Thư Lộng Ảnh cười cười: “Ta sẽ không ép ngươi, ta chỉ muốn ngươi sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ta, ngươi nếu không muốn, ta cũng sẽ cùng ngươi trở về Cổ gia, thẳng đến khi ngươi đáp ứng thì thôi.” Mới là lạ……

Tần Phong dựa vào quá gần nên khi nói chuyện hai người đều có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.

Thư Lộng Ảnh thân mình thon dài, phỏng chừng là cảm thấy bộ dáng của mình qua mức nữ khí nên Thư Lộng Ảnh đã khổ sở tập luyện rất nhiều công phu, tự mình bồi bổ Canxi, chăm chỉ luyện võ rốt cuộc y đã cao một mét tám rồi. Thư Lộng Ảnh còn thường xuyên vì chiều cao của mình mà tự đắc, phải biết rằng, đời trước, y bất quá chỉ cao một mét bảy mươi lăm, hiện giờ đã đột phá đến một mét tám rồi!

Nhưng giờ phút này, Thư Lộng Ảnh một chút cũng không thấy tự đắc, Tần Phong tuổi tuy còn nhỏ nhưng đã cao tới chóp mũi của y, sau này việc cao hơn y hoàn toàn không phải là không có khả năng.

Nếu là Thư Lộng Ảnh đời trước thì chỉ sợ sẽ có chút ghen tị với Tần Phong nhưng bây giờ đã khác, chỉ cần nghĩ đến Tần Phong sau này sẽ ưu tú hơn mình thì Thư Lộng Ảnh liền cảm thấy vui vẻ.

“Đây là ngươi nói.” Tần Phong bắt lấy tay Thư Lộng Ảnh, một lần nữa xác nhận.

Thư Lộng Ảnh không nhịn được mà bật cười, bất quá Tần Phong có ưu tú thế nào thì hiện tại hắn cũng chỉ là một hài tử mà thôi, mặt mày mỉm cười nói: “Ân, là ta nói.”

Trăng từ lúc nào đã nhô lên cao, vị đại phu kia rốt cuộc vẫn là không tới.

Thư Lộng Ảnh bắt đầu đánh đàn, hệ thống đã trở lại, cảnh giới cầm tâm như cảnh cũng đã trở lại. Tùy ý tấu lên một khúc cũng có thể câu dẫn nhân tâm.

Tần Phong bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ của nhiều năm về trước, tiếng đàn trong mơ khi ấy tựa như hiện về, ngay lúc hắn cảm thấy yếu ớt nhất mà bên cạnh làm bạn. Tiên nhân trong mộng cảnh bảo hắn đừng khóc hẳn chính là Nguyệt Ảnh, thanh âm cùng khí tức giống nhau như vậy, chỉ là không thấy rõ mặt.

Rốt cuộc không còn kiên nhẫn chờ đợi đại phu nữa, Tần Phong mở miệng: “Đại phu chắc sẽ không tới, không bằng Nguyệt Ảnh giúp ta cởi băng gạc xuống đi.”

Nghe xong khúc này, hắn càng muốn nhanh nhanh nhìn thấy dung mạo của Nguyệt Ảnh. Thư Lộng Ảnh thu hồi mười ngón tay lại, tiếng đàn như nước bất chợt tan biến, để lại không gian yên tĩnh bất tận: “Được.”

Bưng chậu nước đến để rửa sạch bả thuốc trên mất hắn, Thư Lộng Ảnh giúp Tần Phong giải khai băng gạc, một lớp lại một lớp được cởi bỏ... Ngửi thấy hương nguyệt quế trên người Thư Lộng Ảnh, tim Tần Phong không biết vì sao lại đập nhanh đến lợi hại.

Lớp băng vải trên đôi mắt chậm rãi tiêu biến, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy ánh nến vàng nhạt nơi xa không ngừng lay động theo gió, bóng người của y cũng cực kỳ gần Tần Phong.

Tần Phong đột nhiên cảm thấy thân hình của đối phương có chút quen thuộc.

“Nguyệt Ảnh, thân hình của ngươi có chút quen mắt.”

Thư Lộng Ảnh trong lòng lộp bộp, ngoài miệng vẫn bất động thanh sắc: “Lần trước lúc ngươi giả bộ ngủ ta không phải thiếu chút nữa đã bị ngươi nhìn thấy sao?”

Tay đang cởi băng gạc giúp Tần Phong gõ nhẹ vào đầu hắn một cái: “Tâm nhãn thật nhiều!”

Tần Phong ăn đau nhíu mày, là vậy sao?

Lớp băng vải cuối cùng cũng được xốc lên, Tần Phong không nghĩ nhiều liền trực tiếp nhìn về phía Thư Lộng Ảnh, hắn muốn nhìn người mà hắn tâm tâm niệm niệm mấy năm nay rốt cuộc là có bộ dáng gì?

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Không thể nào viết Tần Phong và Thư Lộng Ảnh phát triển tình cảm nhanh nhanh được a, viết sao cũng thấy không thích hợp.

Muốn nhanh viết xong cốt chuyện a, hắc hóa gì đó mau tới nhanh đi ngao ngao ngao ~

Ta tiếp tục từ từ gõ chữ, tranh thủ ngày mai có thời gian!