Tần Phong đột nhiên bừng tỉnh, hắn phát hiện thì ra lúc nãy chỉ là một giấc mơ. Tim hắn đập nhanh như trống, tựa như là muốn bay ra ngoài, trán phủ kín mồ hôi lạnh.
Qua một lúc hắn mới bình tĩnh lại.
Giấc mộng này, xem ra là giấc mộng cả đời của hắn, những cổ hận ý và không cam lòng lại một lần nữa xuất hiện trong lòng, nhắc nhở hắn không được quên những nỗi sỉ nhục bi ai lúc trước. Chỉ là cảnh tượng cuối cùng kia lại ẩn ẩn làm hắn có chút bất an, loại cảm giác mạc danh kỳ diệu cứ tràn ngập trong lòng.
Nhưng cảm giác này cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau khi thanh tỉnh thì lại khôi phục bản tính lang sói của mình, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Hắn nhớ khi hắn gϊếŧ chết Thủy Thượng Phiêu thì bị người đó ám toán mà trúng độc, sau đó một đám người lạ lẫm chạy tới hắn liền cảm thấy choáng váng không tỉnh táo.
Trước khi ngất đi, hình như lão già kia đã nói muốn để hắn làm tế phẩm cầu "Sát Thiết" xuất thế, vừa nghe liền biết không phải chuyện gì tốt. Hiện tại không phải hắn đã biến thành tế phẩm sao? Vì cái gì lại còn sống?
Còn nữa sao ở đây lại tối như vậy?!
Tần Phong phát hiện thời gian đã qua lâu như vậy nhưng trước mắt hắn vẫn một mảnh đen nhánh, trong lòng có hơi kinh ngạc hắn dùng tay cọ cọ đôi mắt. Không đau, nhưng tại sao lại không nhìn thấy…
Đã xảy ra chuyện gì?! Tần Phong vươn tay ra, tay hắn chợt va đập với vách đá, lúc này hắn mới phát hiện hắn đang nằm trong một cái động không lớn lắm, tảng nham thạch mang theo ướŧ áŧ nhưng tuyệt nhiên không có rêu xanh.
Chậm rãi đi ra huyệt động nhưng như cũ vẫn không thấy gì…
Mắt hắn rốt cuộc bị làm sao vậy?!
Tần Phong hô hấp thoáng đình chỉ, không dám bước tiếp ra ngoài. Hắn không biết có phải hắn đã mù rồi hay không, tuy rằng hắn rất muốn làm rõ tình trạng bây giờ của mình nhưng hắn không biết bây giờ hắn đang ở đâu, hơn nữa hắn lại không thể nhìn không thấy bất cứ cái gì, vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Phong theo trí nhớ mà mò về nơi hắn vừa nằm, sờ soạng cục đá bén nhọn không rõ hình thù, lúc này mới có chút cảm giác an toàn, nằm trên mặt đất giả bộ ngủ.
==============================
Thư Lộng Ảnh lần này cũng không có rời đi. Ở trong huyệt động Thư Lộng Ảnh liền quyết định, một năm này y phải cùng Tần Phong nhanh chóng trở về Thần Nguyệt Giáo.
Trong nguyên tác, sau khi Tần Phong ngã xuống vách núi thì bị thương nặng, mất tận một năm ở dưới đáy vực, sau đó hắn đúc được một thanh kiếm tên Cốt Ngọc rồi huy hoàng trở về Cổ gia.
Nhưng bây giờ hắn thân mang trọng thương, trong mình cũng không có xu nào, mang theo mơ ước đúc được Cốt Ngọc mà thế nhân ao ước không phải dễ, không thể không nói có bao nhiêu chua xót a.
Thư Lộng Ảnh không muốn để Tần Phong tiếp tục chịu khổ, cho nên y quyết định lấy trộm một năm thời gian này.
Chân chính xuất hiện trong thế giới của Tần Phong, dùng một năm để Tần Phong nhận ra hết thảy năng lực của mình, đem hắn bồi dưỡng thành cường giả.
Lúc này y không có ở đây bất quá là trong lúc đợi Tần Phong hạ sốt sau đó đã cùng Bạch Miêu đi tìm "Sát Thiết".
Lúc Tần Phong tỉnh lại cũng vừa vặn chính là lúc Thư Lộng Ảnh đang chui qua chui lại trong đám quỷ đằng uốn lượn để tìm "Sát Thiết" cho hắn.
Dưới đáy vực không thấy được mặt trời, xung quanh lại là màu máu đỏ tươi, vách đá cao ngất cùng quỷ đằng dữ tợn cheo leo làm nơi đây tự như âm ty địa phủ.
Trung tâm mảnh đất có vô số quỷ đằng to lớn đến mức hai người cũng ôm không hết quấn quýt lẫn nhau, ngăn chặn ngay giữa hai vách đá của đáy vực, xa xa nhìn đến lại giống như một mảng mạch máu lớn đang bao quanh một quả trứng.
Thư Lộng Ảnh có thể thấy rõ những tia sát khí màu đen từ bên trong tỏa ra, vì thế trong mắt y nó lại biến thành "các mạch máu lớn đang bao quanh một quả trứng thối…"
Thư Lộng Ảnh bị ý nghĩ của mình làm lạnh sống lưng, chán ghét nói với Bạch Miêu: “Thứ này thật ghê tởm…”
Bất luận là ai khi nhìn thấy cảnh này đều sẽ sinh ra sợ hãi, mà Thư Lộng Ảnh có bệnh sạch sẽ nên càng không thể chấp nhận được cái bộ dạng kinh tởm của nó, Bạch Miêu bay bay trên không trung trợn mắt, bộ dáng "ngươi không có kiến thức" nói: “Quỷ đằng vốn dĩ không phải là thứ gì tốt, ngươi hy vọng nó thật dễ nhìn sao? Bất quá "Sát Thiết" sẽ không có bộ dạng xấu như vậy đâu, nó hình như là một mỹ ngọc, ngươi có biết "Sát Thiết" còn có một tên gọi khác là Cốt Ngọc không? Toàn thân trắng tuyết không hề có tạp chất, cứng rắn vô cùng.”
Thư Lộng Ảnh hơi hơi nhướng mày, Cốt Ngọc? So với tên "Sát Thiết" dễ nghe hơn nhiều!
Thư Lộng Ảnh ghét bỏ cái đống quỷ đằng kia nên y không có tới gần, chỉ đứng cách xa mười mét.
Khí tức từ từ được điều động, đáy vực vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên nổi lên gió xoáy. Vạt áo Thư Lộng Ảnh tung bay, quỷ đằng xung quanh điên cuồng lay động vì cổ khí tức mãnh liệt đó, cuồng phong tựa như một cánh tay trong suốt, mang theo một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa từ hư vô mà đến.
“Ầm!”
Quỷ đằng to lớn rối ren bị đập nát hóa thành những tia hồng quang lả lơi mà rơi xuống, tựa như mưa máu...
Thư Lộng Ảnh mũi chân thoáng nâng, cả người liền bay lên tựa tiên nhân phiêu đãng giữa không trung, y nhẹ nhàng đạp lên những mảnh nhỏ đỏ như máu đó mà đi đến gần Cốt Ngọc.
Quỷ đằng tựa hồ đã thành tinh, sau khi cảm giác được có người xâm lấn liền đem Cốt Ngọc vây kín, cuối cùng lại giương nanh múa vuốt đánh về phía người lạ đang xâm lăng kia, vô số quỷ đằng tách nhau ra sau đó được bện thành một tấm lưới lớn chụp lấy Thư Lộng Ảnh.
Bạch Miêu trên không trung nhàm chán ngáp một cái.
Thư Lộng Ảnh một chút cũng không đem đám quỷ đằng dữ tợn khủng bố đầy "máu" kia để vào mắt, y cười khẽ: “Súc sinh cũng không bằng.”
Ngón tay trắng nõn như ngọc chậm rãi nâng lên, lòng bàn tay hướng về phía quỷ đằng đang điên cuồng tấn công.
“Thiên Phật Thủ.” Thư Lộng Ảnh nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Sức mạnh vô hình từ bàn tay trắng nõn của Thư Lộng Ảnh phụt ra.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Hàng vạn âm thanh chói tai không ngừng liên tiếp nổ tung, quỷ đằng ở giữa không trung vốn dĩ hung mãnh nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị sức mạnh to lớn của y áp chế đến bất động, cuối cùng nổ thành nhiều đoạn từ trên cao rơi xuống.
Đồng thời, trong đám quỷ đằng đã đứt đoạn lộ ra một vật kỳ bí.
Cốt Ngọc bị sát khí ngăn chặn cũng đã xuất hiện, nguồn sức mạnh này tựa như cuồng phong động trời không ngừng gào thét. Thư Lộng Ảnh đột nhiên cảm giác trên người có hơi đau đớn, ngực bắt đầu khó chịu.
“Bạch Miêu, ta tựa như không thể tới gần cái thứ này.” Thư Lộng Ảnh bị cổ sức mạnh kia bức lui vài bước.
Bạch Miêu đánh ngáp hai cái thì dừng lại, sau đó la lên một tiếng: “A! Ta thiếu chút nữa đã quên! Ngươi vốn dĩ không phải người của thế giới này, linh hồn của ngươi chỉ là bám tạm trên thân thể này mà tồn tại chứ không phải là hoàn toàn dung hợp, Cốt Ngọc là vật chí sát, sát khí rất nặng, thích nuốt chửng linh hồn nên đối ngươi tự nhiên có ảnh hưởng! Nó sẽ cắn nuốt sinh khí của ngươi!” Bạch Miêu đưa cái mũi ngửi ngửi người Thư Lộng Ảnh, “Ngươi nghe đây, hương hoa trên người ngươi bị hút mất rồi!”
Thi Khuyết sở dĩ phải dùng phương pháp hiến tế để lấy được Cốt Ngọc là bởi vì Cốt Ngọc có thể cắn nuốt hồn thể, mà phương pháp hiến tế này sẽ đem linh hồn tốt nhất giam cầm lại, từ đó dẫn dụ Cốt Ngọc đang ẩn thân trong đám quỷ đằng xuất hiện.
Chuyện quan trọng thế này mà lại không nói cho y biết, Thư Lộng Ảnh ngửi ngửi cánh tay mình, quả thật hương hoa đã nhạt đến mức không thể ngửi thấy nữa: “Ta có phải là không thể chạm vào thứ này?”
“Đâu chỉ vậy?! Có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, thứ này quả thực là khắc tinh của ngươi! "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" mà ngươi luyện có thể trị bất cứ vết thương nào, hơn nữa còn khỏi rất nhanh. Nhưng nếu vết thương đó của ngươi là do Cốt Ngọc gây ra thì sợ là phải tốn rất nhiều thời gian hơn bình thường để vết thương khép lại.”
“Có thể nói, trên thế giới này, chỉ có Cốt Ngọc mới gϊếŧ được ngươi! Thứ này ngươi không được chạm vào, vẫn là để tên họ Tần kia tự mình đến lấy đi!!” Bạch Miêu nghĩ đến sợ mà reo lên.
Nó thiếu chút nữa đã quên mất việc này, vạn vật đều có tương sinh tương khắc. Thư Lộng Ảnh có được hệ thống là nó đã là đãi ngộ cực phẩm so với bất kỳ ai ở thế giới này rồi, nhưng dù có mạnh đến đâu cũng không thể trốn được pháp tắc của thế giới, Thư Lộng Ảnh đương nhiên cũng phải có thứ gì khắc chế được y, mà thứ này chính là Cốt Ngọc!
“Hơn nữa sau khi Tần Phong được Cốt Ngọc nhận chủ, sát khí mãnh liệt của nó cũng sẽ được thu hồi. Ngươi không cần lo lắng sẽ bị sát khí của nó ảnh hưởng, chỉ cần để tâm tới thứ này một chút không được để nó làm bị thương liền tốt.”
Thư Lộng Ảnh nhíu mày, lại lần nữa huy chưởng, mang theo nội lực mạnh mẽ đánh tan quỷ đằng đang vây chặt lấy Cốt Ngọc. Cốt Ngọc rốt cuộc hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Nó tựa như một khối ngọc thạch cao hơn một mét, giống lời Bạch Miêu đã miêu tả qua, toàn thân tuyết trắng, không hề chứa tạp chất lẫn lộn gì, góc cạnh sắc bén lạnh lẽo phát ra sát khí nồng đậm. Thư Lộng Ảnh lại bị bức cho lui về phía sau.
Y vốn dĩ muốn trực tiếp giúp Tần Phong mang Cốt Ngọc về, nhưng hiện giờ y động cũng động không được a, làm sao đem về, Thư Lộng Ảnh thu hồi chưởng nói: “Vậy đi thôi, chúng ta mang Tần Phong đến đây.”
==============================
Tần Phong trong huyệt động nghe thấy tiếng nổ rung trời bên ngoài, nhịn không được mở mắt, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, mặt đất chấn động, Tần Phong lo lắng huyệt động này có thể bị sụp xuống ngay lập tức a. Sau đó không phải hắn sẽ bị chôn thây ở đây sao?
Tần Phong nhịn không được mà muốn ra ngoài, nhưng hắn vừa đứng dậy thì bên ngoài lại yên tĩnh.
Đáy lòng Tần Phong xẹt qua tia nghi hoặc, hắn tiếp tục nằm trên mặt đất, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh bên ngoài. Không bao lâu, Tần Phong liền nghe thấy tiếng bước chân.
Ngón tay hắn nắm chặt cục đá trở nên trắng bệch, có người tới…
Hơn nữa còn là người học võ, hô hấp cùng tiếng bước chân đều thực ổn định, tựa hồ không có ý che giấu động tĩnh của mình.
Người đó đi vào sơn động, chậm rãi hướng về phía hắn mà đi tới. Tâm tình Tần Phong không ngừng căng chặt, hắn cảm giác được đối phương đang cách mình càng ngày càng gần.
Lúc góc áo đương đối phương nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt hắn, Tần Phong trong lòng hô to, cục đá trong tay hắn ngay lập tức đánh về phía người đó…
“Phốc…”
Đối phương kêu lên một tiếng. Tần Phong đại hỉ, thành công rồi!
Tần Phong nhanh chóng quay tay lại muốn tấn công thêm mấy hồi nữa nhưng lần này không có thành công, khuỷu tay hắn tựa hồ là bị cái gì cắn chặt giữa không trung. Cắn rất tàn nhẫn, hàm răng bén nhọn đâm vào thịt, gắt gao xâu xé, tựa như là không cắn được miếng thịt của hắn thì không cam lòng, mùi máu tươi nhanh chóng tràn khắp huyệt động.
Tần Phong ăn đau mà hít hà một hơi, cục đá trên tay hắn không giữ được nữa mà rơi xuống đất.
Tần Phong nhanh chóng bắt lấy cái "thứ" đang cắn hắn, hắn cảm nhận được "thứ" đó có lông xù xù, hắn nắm chặt giật "thứ" đó ra nhưng "thứ" đó lại sống chết không chịu nhả tay hắn.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng cười khẽ, thanh âm tựa như dòng suối chảy trong sơn cốc, vô cùng dễ nghe, mang theo một cổ sủng nịch: “Bạch Miêu, ta không có việc gì, đừng cắn hắn nữa…”
Tần Phong nghe thấy thanh âm này động tác tức khắc cứng đờ, hắn cũng quên mất phải cùng "thứ" lông lá kia phân cao thấp.
"Thứ" lông lá tựa hồ là có chút không tình nguyện, dùng sức cắn hắn một cái đau điếng mới chịu buông ra, nhưng dù đau thế nào Tần Phong cũng có không phản ứng.
Người này……Người này chẳng lẽ là…
Tần Phong trong lòng kinh hỉ.
Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên trán hắn, lúc này Tần Phong mới ngửi thấy vị nguyệt hoa quế hương nhạt nhòa khó nhận ra.
Là y! Thật sự là y! Tần Phong cảm giác được hắn đã kích động đến mức có chút hít thở không thông.
Người nọ nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí ôn nhu tựa như giấc mộng năm đó: “Sói con, ta như thế nào lại bị ngươi lừa rồi…”
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Hồ ly…… Cắn rất tốt!