Thư Lộng Ảnh bị luồng sát khí này quấy nhiễu đến có chút choáng váng, y phảng phất thấy được một chiến trường xưa cổ xa xôi, đao kiếm va nhau đinh tai nhức óc, tuấn mã hí vang ngập trời, binh lính kêu rên thảm thiết, tựa như có gì đó đang triệu hoán y.
Bầu trời như cũ trong sáng, sát khí lại tựa như khói mù âm u quấn lấy những sợi phong lan, nó tựa hồ là không thuộc về thế giới này.
Đoàn người Tần Phong đã hoàn toàn đi vào Khô Mộc Lâm, quần áo đỏ tươi hỷ khí đặc biệt chói mắt dưới bầu không khí u ám bất tận. Trong lúc y đang hoảng hốt thì ngọc bội trước ngực càng thêm nóng rực, Thư Lộng Ảnh nhanh chóng lấy ra.
Trong nháy mắt y liền lập tức thanh tỉnh, sát khí xung quanh cũng bị ngăn cách một khoảng.
“Tình huống này không thích hợp, ba người trở về cứ điểm, sau đó gọi nhiều người đến đây. Còn lại thì đi về phía trước tiếp tục thăm dò, nhớ kỹ ngàn vạn lần không được kinh động bọn họ.”
Thư Lộng Ảnh nói với ám vệ, nơi này có chút không bình thường nên y không thể không phòng ngừa vạn nhất.
Trong đầu không có âm thanh của Bạch Miêu, nội lực còn chưa khôi phục, có lẽ là hình phạt vẫn chưa kết thúc nhưng ngọc bội lại không bình thường là sao? Y muốn lấy ngọc bội ra tìm hiểu nguyên nhân nhưng trước hết là an bày tốt bọn ám vệ đã. Ngọc bội được xem bảo mệnh phù của y ở thế giới này nên không thể để người khác thấy được.
Ám vệ thấy nét nghiêm nghị trên mặt giáo chủ nhà mình cũng biết sự tình này không đơn giản, nhưng…
“Giáo chủ, một mình người…?”
Thư Lộng Ảnh biết ý nghĩ hiện giờ của họ là gì, y biết họ vẫn luôn xem y là một đóa hoa mềm mại yếu ớt! Trên đường đi họ đều cẩn trọng che chở y, sợ giáo chủ sẽ bị va chạm ở đâu đó…
Dung Canh trưởng lão vẫn luôn căn đi dặn lại, tuyệt đối không được để giáo chủ rời khỏi tầm mắt của bọn họ.
“Ta có biện pháp của ta! Như thế nào? Rốt cuộc Dung Canh trưởng lão là giáo chủ hay ta là giáo chủ?” Thư Lộng Ảnh thấy nhóm người Tần Phong đã bị tầng tầng dây leo che lấp, trong lòng quýnh lên nên lúc nói chuyện cũng tàn nhẫn không ít.
Hình tượng cường hãn lúc đầu của Thư Lộng Ảnh đã nhập sâu vào tâm trí mọi người trong Thần Nguyệt Giáo, tuy rằng hiện tại y có bộ dáng bệnh nhược nhưng vẫn thành công hù dọa đám ám vệ.
“Không dám, giáo chủ vĩnh viễn là giáo chủ của chúng ta!”
“Vậy còn không mau đi đi!” Thư Lộng Ảnh nhướng mi, sau khi ám vệ đã rời đi thì y cũng nhanh chóng đuổi theo Tần Phong. Tuy ám vệ vẫn còn không yên lòng nhưng đây là mệnh lệnh, không thể làm trái.
Thư Lộng Ảnh va va đập đập với đám phong lan đuổi theo Tần Phong. Vì y đã cạn kiệt khí lực nên không thể sử dụng khinh công, hơi thở cũng không thể che giấu, y sợ sẽ bị Tần Phong phát hiện nên y chỉ dám cách một đoạn xa, một lát sau trên người y đã chật vật đến bất kham, trên cánh tay còn bị cành cây quẹt qua mà xuất hiện vài vết thương nhỏ.
Càng vào sâu bên trong sát khí lại càng nặng, trời đất tựa như đều phảng phất u ám rất khó tưởng tượng, cũng không biết Bách Hoa Nhai đã xảy ra chuyện gì mà lại sinh ra luồng sát khí kinh người như vậy, khó trách bách hoa lại khô héo, một cây cỏ cũng không sống nổi.
Sát khí đáng sợ như vậy làm Thư Lộng Ảnh cảm thấy có chút quen thuộc, tựa hồ là nghĩ tới cái gì nhưng cố tình lại không biết rốt cuộc nó là thứ gì.
Gian nan đẩy bụi gai chặn đường ra, cánh tay trắng nõn lập tức nhuộm đỏ huyết tinh tanh nồng, Thư Lộng Ảnh cuối cùng cũng tìm được một nơi không những có thể thấy được Tần Phong mà còn có thể ẩn trốn.
Hiển nhiên những người này không thể cảm nhận được luồng sát ý mơ hồ kia, bọn họ vẫn còn tâm trạng vừa nói vừa cười. Tần Phong đứng trước đội ngũ, xung quanh còn có một thiếu nữ đang quấn quanh hắn.
“Cái túi thơm kia của ngươi rất đẹp, có thể cho ta xem một chút hay không?” Đã đi được một đường rồi mà vẫn không có ai bồi chuyện với nàng, Mục Thanh Thanh nhịn không được mà tùy tiện chọn một đề tài để bắt chuyện.
Tần Phong giật mình, hắn lúc này mới phát hiện hôm nay thế nhưng hắn lại đeo túi thơm bên thất lưng, Tần Phong ngay lập tức gỡ túi thơm ra nhét vào ngực, không chút do dự trả lời: “Không được.”
Mục Thanh Thanh không nghĩ tới Tần Phong lại dám cự tuyệt mình, trong lòng giận dữ: “Này! Ngươi là có ý gì? đây cũng không phải là thứ đồ gì quý giá, ngươi khinh thường ta sao?!”
Từ nhỏ nàng đã được nâng niu trong tay, nhất thời thẹn quá hóa giận khi bị Tần Phong không xem ra gì, nàng lập tức dừng bước.
Nàng hôm nay nguyện ý xuống nước bắt chuyện với Tần Phong cũng đã đủ cho hắn mặt mũi, người này thế nhưng lại không biết tốt xấu như vậy! Hôm nay nếu hắn không nhận lỗi, nàng sẽ không đi!
Toàn bộ mọi người đều nhìn qua.
Bao gồm cả Thư Lộng Ảnh, vì y cách một khoảng xa nên không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, cũng không nhìn thấy túi thơm mà y tặng hắn, y chỉ biết Tần Phong đã làm cái gì đó thành công gây sự chú ý của nữ chủ.
Mục Sương đi qua cau mày nhìn Mục Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đừng náo loạn, đây không phải ở nhà.”
Mục Thanh Thanh chu chu môi dưới lớp vải che mặt: “Muốn ta không nháo cũng được, bảo hắn đưa túi thơm cho ta nhìn một cái."
Mục Sương tức khắc cảm thấy đau đầu, Mục Thanh Thanh hiếm khi làm chuyện không nói lý như vậy, nhưng một khi nàng đã không nói lý thì toàn bộ người Mục gia ai cũng không thể đối phó nàng. Tần Phong thật đúng là không bình thường, thế nhưng có thể dễ dàng đem một Mục Thanh Thanh hiểu lý lẽ biến thành như vậy, bất đắc dĩ nhìn Tần Phong một cái, ý bảo Tần Phong trước tiên chịu thua đi.
Tần Phong không chút tình nguyện, nhưng hắn biết không thể vì chuyện này mà làm lỡ thời gian, tâm không cam nguyện mà lấy túi thơm màu đen ám vân vàng nhạt ra: “Đây, chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.”
Túi thơm này có màu đen tuyền huyền ảo, trên túi có thêu ám vân hoa lệ tinh xảo, trên miệng túi có thắt dây tơ vàng bóng loáng, thập phần quý khí.
Mùi nguyệt hoa quế hương từ trong túi chậm rãi tản ra, không nồng đậm dày đặc, lúc ngửi vào làm người ta tâm tình thả lỏng, hơn nữa mùi hương tràn ngập trong không khí thật lâu không tiêu tán.
Không đơn thuần chỉ là Mục Thanh Thanh mà ngay cả huynh đệ Mục gia và Lôi Viêm cùng qua xem náo nhiệt ánh mắt cũng sáng lên.
“Không tồi a, hương liệu như vậy sợ là hương liệu cực phẩm trong truyền thuyết…” Lôi Viêm gào to nói, “Nhà ta cũng không có mấy khối, cha ta lúc trước cũng nhờ người mang về nhưng cũng không phải là chính gốc. Cổ gia gia chủ đối đãi ngươi không tồi a, thứ này rất đáng giá đó.”
Mục Sương và Mục Dung cũng đồng ý, hương liệu này sợ là thiên kim khó cầu.
Đáng thương cho Thư Lộng Ảnh ở xa xa nhìn lại, không biết những người đó đang đem tóc của y so sánh với hương liệu cao quý nào đó…
Mục Thanh Thanh ra vẻ khinh thường bĩu môi: “Đây cũng không cần phải xem như bảo bối a, thật hẹp hòi.”
Tần Phong không để ý, thật cẩn thận đem túi thơm cất đi: “Đây không phải gia chủ cho ta.”
Mọi người mới không tin, đồ vật quý giá như vậy trừ bỏ đệ nhất gia tộc thì ai có thể sở hữu?
Bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, cuồng phong gào thét. Mọi người không chuẩn bị sẵn sàng đều bị thổi tới lảo đảo, Tần Phong còn chưa kịp cất túi thơm đi thì đã bị cuồng phong thổi bay. Tần Phong thấy không kịp nữa mà sốt ruột, chợt nghe thấy kiệu hoa phanh một tiếng vỡ ra, Tử Y tân nương thất thanh thét chói tai.
“Là Thủy Thượng Phiêu!”
“Thủy Thượng Phiêu xuất hiện!”
Giương mắt nhìn lên, ăn mặc quần áo hoa lệ, nam tử mặt mày tối tăm gầy ốm tay ôm Tử Y đã bị điểm ngủ huyệt, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên cành cây khô mộc.
Nam tử có khuôn mặt gầy guộc hốc hác, có khả năng là vì hàng năm túng dục quá độ, sắc mặt xanh xao, nhưng hai mắt vẫn nhiễm tinh quang, tà khí cười to: “Ha ha ha ha ha, ta không biết các ngươi đây là thành thân thật hay là thành thân giả nhưng dù sao thì ta đã sớm muốn nếm thử tư vị của đệ nhất mỹ nhân Phồn Hoa Thành Tử Y, đa tạ các vị đã thành toàn.”
Nói xong còn hướng ngực của Tử Y sờ một cái.
Mục Sương và Mục Dung đồng thời bước ra, cầm kiếm hô to: “Thủy Thượng Phiêu, ngươi dám?! Nhanh nhanh nghe mệnh!”
Tần Phong cũng muốn tiến lên, chính là túi thơm còn đang bị gió thổi đi, trong lòng không ngừng dâng lên một trận sốt ruột, đây là vật đầu tiên người kia tặng hắn nên hắn ngàn lần vạn lần phải bảo vệ tốt.
Vội vàng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện túi thơm đang bị thổi đến nơi rất xa nhưng nếu đi qua nhặt sợ là không thể dựa theo kế hoạch mà tiến hành, bắt lấy Thủy Thượng Phiêu.
Mục Thanh Thanh cũng phát hiện cử động của Tần Phong, nàng vội vàng tiến lên cầm lấy tay hắn. Tần Phong không khỏi giận chó đánh mèo trừng mắt Mục Thanh Thanh, nếu không phải vì Mục Thanh Thanh vô cớ gây rối muốn xem túi thơm của hắn thì túi thơm cũng sẽ không bị gió thổi đi.
Mục Thanh Thanh bị Tần Phong trừng trong lòng có hơi không thoải mái, nhưng cũng tự biết đuối lý, ôn tồn nói: “Coi như là ta sai đi, nhưng hiện tại Thủy Thượng Phiêu đã xuất hiện, trước tiên bắt lấy hắn rồi nói sau.”
Gió thổi càng lúc càng lớn, túi thơm tiếp tục bị thổi xa, Tần Phong thật hận không thể bay qua bắt lấy: “Nhưng mà…”
Mục Thanh Thanh kéo tay Tần Phong không cho hắn đi: “Như vậy đi, sau khi bắt được Thủy Thượng Phiêu, ta cùng ngươi tìm nó!"
Tay thiếu nữ tay thực mềm mại, Tần Phong muốn tránh cũng không tránh được. Hiện tại đích xác không phải là lúc nhặt túi thơm.
Mục Sương cùng Mục Dung hợp lực đối phó Thủy Thượng Phiêu, hai bên khó phân thắng bại, không ít đệ tử cũng cùng nhau vây đánh.
Túi thơm dù sao cũng là vật chết, sau này tìm lại hẳn là không nuộn. Nhưng nếu lần này hắn bỏ lỡ cơ hội diệt gian thì muốn tìm lại cũng không còn nữa. Hắn không muốn phải cúi đầu làm người, kinh sợ tứ phương! Bắt lấy hay từ bỏ chính ở nhất niệm chi gian*.
(*Nhất niệm chi gian: một ý niệm)
Tần Phong hít một hơi thật sâu, người kia lợi hại như vậy mà hắn chỉ là một tiểu tốt trong giang hồ. Nếu lần này thành công gϊếŧ được Thủy Thượng Phiêu, danh khí trên giang hồ là không cần phải nói, người kia cũng để mắt hắn nhiều hơn một chút?
Tần Phong cầm kiếm trong tay nói với Mục Thanh Thanh: “Được, ta đi trợ giúp bọn họ, ngươi nhớ rõ những ngươi nói.”
Vì Mục Thanh Thanh đang cầm tay Tần Phong nên khoảng cách với hắn rất gần, Tần Phong chỉ cần quay đầu là có thể cảm nhận được hơi thở của hai người bọn họ.
Tần Phong lớn lên xuất sắc, mắt phượng môi mỏng, con ngươi đen nhánh phản chiếu ảnh ngược của Mục Thanh Thanh, Mục Thanh Thanh nhịn không mà đỏ mặt.
Tần Phong hơi chau mày, hắn không thích cùng người khác quá thân cận, cái gì cũng chưa nói, mũi chân điểm một cái phi thân nhảy lên.
Tần Phong tuy học khinh công không được bao lâu nhưng cũng đã có thể tự nhiên ứng dụng. Mục Thanh Thanh đỏ mặt nhìn dáng người tuấn dật của Tần Phong, rất khó tưởng tượng đây là học võ không lâu mà người khác hay nói.
Người này tư chất thật giống như trong lời đồn đãi, nghịch thiên như vậy, xuất sắc như vậy...Hơn nữa, hắn lớn lên lại tuấn mỹ, so với những đệ tử nàng gặp qua phải nói là chỉ có hơn chứ không kém.
Mục Thanh Thanh sờ mảnh vải trước mặt, tâm không giống ngày thường mà rộn ràng xao động.
Thủy Thượng Phiêu trong tay ôm người, lại bị nhiều người vây công như vậy, dù khinh công có tốt tới đâu cũng không dễ dàng mà chạy thoát. Hắn kêu lên quái dị, tùy tay ném ra một đồ vật.
“Ầm!”
Khói trắng đột nhiên nổ tung, Thủy Thượng Phiêu lập tức thoát khỏi trận hình đang chặt chẽ vây công.
“Các ngươi thế mà tự xưng nhân sĩ chính đạo, lấy nhiều khi ít, ta mới lười đánh cùng các ngươi!”
Những người khác đều bị chiêu này của Thủy Thượng Phiêu làm cho trở tay không kịp, không ai phản ứng.
Tần Phong hét lớn một tiếng: “Hướng nơi phát ra âm thanh mà truy bắt!”
Sau đó mặc kệ người khác có phản ứng hay không, Thủy Thượng Phiêu cuối cùng cũng chạy thoát đi.
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Mục Thanh Thanh a, ngươi thật là nội tâm thiếu nữ…