Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhị Trọng Ảnh

Chương 136: PN5: Nhất kiến chung tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quán cơm ở Bác Sơn vừa mới khai trương, Thư Lộng Ảnh nhìn Tần Phong đang ân cần giới thiệu món ăn cho mình thì có chút bất đắc dĩ.

“Đây là đậu hủ hạp tử nổi danh Bác Sơn, cửa hàng này chế biến không tồi, đậu hủ chiên rán xốp giòn, nhân thịt bên trong cũng tươi mới, hơn nữa nước sốt của họ làm rất vừa miệng……” Tần Phong blah blah nói.

“……” Thư Lộng Ảnh nhịn không được mở miệng, “Tôi hôm qua mới từ bệnh viện về, bác sĩ có dặn, sau này tôi nên ăn uống thanh đạm một chút.”

Tần Phong đang blah blah nói lập tức im bặt……

Hắn xấu hổ ho khan vài tiếng kêu phục vụ mang cháo lên, sau đó nói sang chuyện khác, tự cổ chí kim, trời nam đất bắc……

Thư Lộng Ảnh uống đã nửa chén cháo nhưng vẫn chưa thấy Tần Phong nói chính sự gì, đành phải mở miệng: “Tần thiếu, cậu tìm tôi là có chuyện gì muốn nói sao?”

“Tùy tiện tâm sự mà thôi a.” Tần Phong vẻ mặt vô tội, “Vừa rồi nói đến đâu rồi? Nga, hình như nói đến đạo Islam cắt lễ……”

“……” Thư Lộng Ảnh thật sự không biết vì sao Tần Phong lại ngồi trên bàn cơm rồi nói về truyền thống đạo Islam gì đó, nhưng vô luận đối phương muốn nói cái gì thì y cũng không muốn ngồi nữa.

Cứ cho là không phải cùng nột người, nhưng khuôn mặt như đúc, Thư Lộng Ảnh thật sự là không được tự nhiên.

Thư Lộng Ảnh đứng dậy: “Ngại quá, Tần thiếu, tôi còn có việc, đi trước cậu một bước vậy, cậu cứ chậm rãi dùng.”

Nói xong, không đợi Tần Phong đáp lại đã thẳng tắp rời đi.

Tần Phong ngồi trên ghế lặng im một chút.

Sau đó ôm đầu kêu rên: “Tôi vừa mới nói cái gì vậy? Cắt lễ là sao? A a a, tôi sao lại nói về cái chủ đề này?!!!”

……

Buổi tối, Tần Phong một mình đến quán bar uống rượu giải sầu. Không ngờ rằng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn cũng có ở đấy, vừa nhìn thấy hắn liền không có mặt mũi mà mon men chạy tới.

“Tần thiếu a, sao mấy hôm nay cậu không qua đây, không có cậu, chúng tôi chơi sao cũng không thấy tận hứng!”

“Đúng vậy, cậu cũng không có chí khí nha, một thân một mình đơn độc tới đây. Nếu không phải chúng tôi tinh mắt thì không phải cậu sẽ trốn đi đâu!”

Tần Phong buồn rầu uống một ngụm rượu: “Đừng quấy rầy tôi, gần đây xảy ra ít việc, tâm tình không tốt.”

Những người khác hai mặt nhìn nhau, có người đầu óc tương đối linh hoạt, đột nhiên liên tưởng đến sự tình tập đoàn Tần thị gần đây: “Đã xảy ra chuyện gì? Có phải liên quan tới cha cậu và đứa con riêng kia không?”

Động tác uống rượu của Tần Phong đình chỉ.

Những người này đều không phải dạng người ngu ngốc gì, vừa nghe thấy ba chữ "đứa con riêng" liền biết là tin nóng, trăm miệng nói: “Cha cậu đúng là gen tốt, sinh ra hai nhi tử, cả hai đều là cao thủ thương trường. Tần thiếu, cậu nên cẩn thận đứa con riêng kia đi a.”

“Đứa con riêng kia không phải đang có mưu đồ gây sự chú ý tới Tần lão gia đó chứ? Cho nên chọc cậu không vui?”

“Tôi lại cảm thấy không có khả năng. Nghe nói đứa con riêng kia thật sự rất có thủ đoạn, y cùng hợp tác với đám bạn đại học dựng lên công ty, bây giờ trong công ty không phải đại cổ đông thì cũng là nhà lãnh đạo cao tầng. Người như vậy, phỏng chừng sẽ không mang tâm cơ đi lấy lòng Tần lão gia đâu, nói không chừng là đang khıêυ khí©h đó!”

Tần Phong đột nhiên quăng ly rượu trong tay: “Nói cái gì đấy?! Người ta có tên có họ không phải sao?! Tôi còn chưa nói cái gì, nào tới lượt các người chửi bới người ta như vậy?! Y chọc các ngươi sao?!”

Mọi người lập tức ngậm miệng, đồng loạt nhìn Tần Phong.

Tần Phong bực bội rời đi: “Mẹ nó, uống ly rượu cũng không được……”

Sau khi Tần Phong rời đi, mọi người không nhịn được mà suy nghĩ bát quái.

“Tần thiếu sao lại mở miệng nói đỡ cho đứa con riêng kia a?”

“Đúng vậy, thật kỳ quái a. Trước kia, dù chúng ta chửi bới thế nào thì Tần thiếu không những không mặc kệ mà còn rất vui vẻ a.”

Mọi người càng nghĩ càng rối tung.

Thẳng đến có người khác đột nhiên mở miệng nói: “Tôi đã thấy qua đứa con riêng kia a, y lớn lên rất xinh đẹp……”

Mọi người cả kinh Σ(っ°Д°;)っ: “Cậu là nói, Tần thiếu coi trọng y?!!!!!!”

……

Buồn bực uống rượu không thành, Tần Phong móc điện thoại muốn gọi mấy bằng hữu tương đối tốt tới. Nhưng trong di động dù lướt thế nào vẫn dừng ngay dãy số của Thư Lộng Ảnh.

Trong đầu Tần Phong lập tức hiện lên cặp mắt xinh đẹp kia, trái tim không thể hiểu được mà đập nhanh liên hồi. Cuối cùng, Tần Phong quyết định trở về tìm cha hắn.

Tần lão gia đã hơn sáu mươi tuổi nhưng thân thể lại rất khỏe mạnh, thoạt nhìn như soái đại thúc năm mươi.

Thấy con trai trước nay không thích thân cận với mình nay lại đột nhiên chủ động tìm tới, trong lòng Tần lão gia không khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc như thường: “Như thế nào, tìm ta có chuyện?”

Tần Phong ngồi trên sô pha đối diện, chống cằm ngó trái ngó phải nhìn lão cha, nói một câu: “Không giống a…… Một chút cũng không giống……”

Tần lão gia tức giận trừng mắt: “Cái gì không giống?!! Ngươi hoài nghi ta không phải ba ruột ngươi sao?!!!”

Tần Phong giật mình: “Ba, không phải nói chúng ta! Mặt chúng ta, chính là từ một khuôn đúc ra, mặc dù ba hơi già một chút. Nhưng trừ điểm này ra thì ai nói con và ba không giống, chính là có mắt như mù.”

Tần lão gia lúc này mới hừ hừ: “Vậy ngươi đang nói cái gì?”

Tần Phong sờ sờ mũi: “Chính là, tên Thư Phong kia……”

“Aizz ba à, con trước nay đều biết có một người như vậy, nhưng ba xưa nay đều không chịu nói với con. Hôm nay chúng ta cùng nói chuyện đi?” Tần Phong nói, "Ba luôn nói người ba thích chỉ có một mình mẹ con, cuộc đời này ba chỉ uống một gáo nước, vậy ba nói xem, Thư Phong kia rốt cuộc là thế nào?”

Tần lão gia nhíu mày: “Nói y làm gì, chỉ là râu ria mà thôi. Ngươi lo y sẽ đoạt tài sản của ngươi sao? Điểm này ngươi yên tâm, lão tử một đồng cũng không để lại cho y, tất cả đều là của ngươi!”

Tần Phong dở khóc dở cười: “Con biết con biết, con chỉ là tò mò, ba nói cho con nghe một chút đi……”

Tần lão gia im miệng không nói không rằng, mặc cho Tần Phong hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng.

Tần Phong kỳ quái, đột nhiên linh quang chợt lóe nói: “Ba, chẳng lẽ y không phải con ruột của ba……”

“Câm miệng, nói cho ngươi là được……”

Tần lão gia đã chôn tâm sự này rất lâu, rốt cuộc vẫn nói ra.

Mẹ của Thư Lộng Ảnh là mối tình đầu của Tần lão gia. Tần lão gia là người chung tình, lão còn tính toán sẽ cưới mối tình đầu đó về nhà làm vợ, sau đó sinh con đẻ cái.

Chỉ là sau này, mẹ Thư Lộng Ảnh lại không từ mà biệt.

Sau khi lão kết hôn rồi sinh hạ Tần Phong thì nàng đột nhiên trở lại, hơn nữa còn mang theo một tiểu nam hài, nói là con của lão……

“Ta ngay từ đầu đã tin tưởng, thậm chí vì áy náy mà tính sẽ đối xử tốt với hài tử kia.” Tần lão gia nói, “Chỉ là sau này không biết là ai, gửi cho ta một bản xét nghiệm ADN, ta lúc đó mới biết mình đã bị lừa……”

“Dù vậy ta vẫn lén đi giám định lại một lần nữa, kết quả y xác thật không phải con trai ta.”

Đời này của Tần lão gia hận nhất là bị người ta lừa gạt, mà người lừa gạt lão lại là người mà lão từng yêu thương. Lão còn vì áy náy mà bồi thường a.

“Khi đó mẹ con thân thể không tốt, sau khi biết ta có con với nữ nhân khác bên ngoài thì bệnh tình càng nặng thêm, sau đó cứ như vậy mà đi…… Ai ngờ, đây lại là một âm mưu, là âm mưu a, hại mẹ con cứ như vậy mà……” Tần lão gia có chút nghẹn ngào.

Tần Phong nhất thời sững sờ, không nghĩ tới bên trong lại rối ren như vậy.

“Ta khi ấy rất tức giận, muốn nữ nhân kia trả đại giới!” Tần lão gia hung hăng nói.

“Chính là sau này, cô ấy lại tự mình tìm tới cửa, nói cho ta biết cô ấy đang bị bệnh nan y……”

Bởi vì bị bệnh nan y nên biết mình sắp chết, mà hài tử thì không nơi nương tựa, cho nên nàng mới ấp ủ một âm mưu như vậy……

Tần lão gia cuối cùng đến một nơi trút giận cũng không có.

Thậm chí có chút thương hại đứa nhỏ kia, không đem chuyện y không phải nhi tử của mình tiết lộ ra.

Bằng không cả đời hài tử đó, sợ là sẽ không xong.

Nhưng muốn lão trợ cấp cho nó? Nghĩ cũng đừng nghĩ!!

“Cho nên ngươi cứ xem y như người xa lạ là được, không cần để ý……” Tần lão gia nhìn lại Tần Phong, cả người có chút thả lỏng.

Tần Phong ngượng ngùng: “Nhưng mà ba à…… con hình như, đối với y nhất kiến chung tình……”

……

……
« Chương TrướcChương Tiếp »