- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhị Trọng Ảnh
- Chương 131: Đại kết cục
Nhị Trọng Ảnh
Chương 131: Đại kết cục
Thư Lộng Ảnh bắt đầu trở nên cực kì thích ngủ. Nhưng điểm tốt là y không làm lơ Tần Phong nữa, nếu Tần Phong mở miệng, y sẽ đáp lại hắn hai câu.
Tựa như những chuyện trước đó chưa hề phát sinh. Đôi khi, vô tình gặp một điều thích thú gì đó, y sẽ cười.
Tuy sắc mặt vẫn không ngừng tiều tụy, nhưng y vẫn phong hoa tuyệt đại như thế, chưa từng thay đổi.
Mỗi khi nhìn tới, Tần Phong sẽ càng ngày càng si mê.
……
Tứ đại gia tộc và Thần Nguyệt Giáo cùng hợp lực tấn công Minh Giáo. Minh Giáo nhanh chóng hùng mạnh cũng nhanh chóng bị đánh đổ. Thân phận giáo chủ Minh Giáo cũng hoàn toàn được đưa ra ánh sáng.
Tần Phong đã lâu không có thời gian bồi bên người Thư Lộng Ảnh, hắn cần phải tự thân xuất mã, gϊếŧ chết giáo chủ Minh Giáo.
Trước khi đi, Tần Phong cứ luôn khăng khăng bên người y, một tấc không xa rời. Nhìn y khi mê, khi tỉnh. Trong lòng Tần Phong nặng trĩu như có gì đang níu kéo...
Thời điểm phải rời đi, Thư Lộng Ảnh tỉnh lại, con ngươi y trong sáng lạ thường.
“Ngươi phải đi sao?”
“Ân.” Tần Phong ngồi xổm trước giường, gạt những sợi tóc mỏng đang phủ trên trán Thư Lộng Ảnh, “Ta đã tìm được nơi giáo chủ Minh Giáo rơi xuống rồi, đường xá không xa lắm, ba ngày sau ta sẽ trở về.”
Thư Lộng Ảnh gật đầu, không nói gì thêm, chỉ chúc hắn thượng lộ bình an.
Y biết, Tần Phong nhất định sẽ thành công trở về.
Tần Phong cứ luôn do dự, chung quy vẫn không nhịn được, hôn lên cái trán bóng loáng của Thư Lộng Ảnh, ôn nhu nói: “Chờ ta trở về.”
Thư Lộng Ảnh cười cười, không trả lời...
……
Tần Phong mang giáo đồ Thần Nguyệt Giáo thúc ngựa lên đường.
Thư Lộng Ảnh ngày đêm không có gì biến chuyển, vẫn cứ như trước thích ngủ trong phòng, cơ hồ không hề bước ra khỏi cửa.
Sau một ngày Tần Phong rời đi, Thư Lộng Ảnh đột nhiên hỏi hạ nhân: “Nguyệt quế bên ngoài còn nở không?”
Hạ nhân thành thật đáp: “Còn nở ạ.”
Tâm tình Thư Lộng Ảnh không tồi: “Đẩy ta ra xem đi.”
Nguyệt quế còn nở, hơn nữa nở đến rợp trời, cả bầu trời đều là một màu trắng muốt, trong sạch, tinh khiết...
Nếu y đoán không sai thì hai ngày nữa, nguyệt quế sẽ tàn phai hết.
Thư Lộng Ảnh may mắn cảm thấy rằng y đã đến đúng lúc, đến xem cái gọi là hồi quang phản chiếu*.
(*Hồi quang phản chiếu: sự minh mẫn cuối cùng. Chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.)
Y còn rất có tâm tình kêu người thu những cánh hoa nguyệt quế đó lại đi ngâm rượu. Chỉ trong chốc lát mà cơn buồn ngủ lại ập đến.
Tay y chống trên tay vịn xe lăn, đầu nghiêng sang một bên.
Hạ nhân cẩn thận hỏi: “Thư giáo chủ, người có muốn về phòng không?”
Thư Lộng Ảnh mở đôi mắt buồn ngủ mông lung lắc đầu: “Không muốn.”
Bọn hạ nhân thấy thái dương vừa lúc đã lên, nếu để y cả ngày trong phòng cũng không thoải mái nên họ để Thư Lộng Ảnh hiu hiu ngủ trên xe lăn.
Có hạ nhân cẩn thận sợ Thư Lộng Ảnh bị gió thổi lạnh, nhanh chân đắp kiện áo choàng đen mà Tần Phong để lại lên người y.
Bọn họ đứng rất xa chờ đợi, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng xe lăn là mái tóc như suối thanh mát lại nhạt màu.
Thư giáo chủ thật sự rất đẹp, so với nữ nhân còn đẹp hơn. Khó trách phó giáo chủ lại thích y như vậy, còn không cho bọn họ đến quá gần y.
Có lẽ là do ánh nắng ấm áp dào dạt cực kỳ thoải mái nên tinh thần bọn hạ nhân cũng có chút tan rã, nhịn không được mà buồn ngủ.
Thẳng đến khi một trận cuốn theo hương nguyệt quế nồng đậm tràn qua, bọn họ mới chậm rãi tỉnh lại.
Khi đó, khắp nơi trên Nguyệt Quế Lâm phảng phất như hư ảo không thành thực, đóa hoa có chút kim sắc nhàn nhạt rào rạt rơi xuống, bị gió cuốn lên bầu trời, chọc thủng hư không.
Đẹp đến mức làm bọn họ xem đến ngây người.
Cho tới khi có một tiếng kêu thảm thiết, bọn họ mới phản ứng lại.
“Không tốt! Thư giáo chủ, không, không có!”
……
Tần Phong cùng gia chủ Tứ đại gia tộc vây quanh bên ngoài, điều khiển mọi người tấn công Minh Giáo.
Tần Phong ngồi trên lưng ngựa, nghiêm túc bình tĩnh nhìn về phía trước, phân tích thế cục.
Đột nhiên, một trận gió thổi qua, mạc danh kỳ diệu làm hắn cảm thấy vắng vẻ, nhịn không được nhìn về trận cuồng phong cuốn theo bụi bặm.
……
……
Giang hồ yên ổn.
Ai ai cũng vội vã hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm. Tứ đại gia tộc bị tổn hại nghiêm trọng, tất cả đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức.
Mà Thần Nguyệt Giáo vẫn giống như trăm năm trước, uy lập giang hồ.
Cái tên giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, Tần Phong, khắc sâu vào tâm can mọi người. Truyền thuyết về hắn cũng trải rộng khắp đời sống sinh hoạt của bá tánh.
Nghịch tập thế nào, bị phản bội ra sao, trải qua cực khổ rồi gặp kỳ ngộ.
Thoại bản cũng giống như Thư Lộng Ảnh năm đó mà Tần Phong đã từng nghe. Hiện tại toàn bộ giang hồ, đều đang nghe chuyện xưa của hắn như thoại bản.
“Tòa miếu này, chính là nơi mà Tần giáo chủ khi còn nhỏ đã từng ở qua, ở nơi này, hắn có cơ duyên gặp gỡ đệ tử duy nhất của thần trộm Bạch Húc, Mạc Lê……” Một tòa miếu nhỏ, cũng không thể coi là tòa miếu hoang đổ nát gì, trước cửa miếu có không ít người đang đứng nghe kể chuyện. Nhưng cũng không có quá nhiều người dừng chân nghe hết.
Hiện tại, nếu truyền miệng nhau rằng Tần Phong khi còn nhỏ đã từng ở qua mấy cái miếu hoang kéo dài từ đại giang nam bắc, ai cũng không biết cái nào là sự thật.
Ngược lại, trước một cái hẻm nhỏ bên đường, có một người kể chuyện thu hút rất nhiều người vây quanh.
“Cách đây không lâu, có người đã gặp gỡ Nguyệt Thần!”
“Khoan đã, Thần này là Thần gì vậy, sao lại chưa từng nghe qua?” Một người cướp lời nói.
Sau đó lập tức bị người bên cạnh bất mãn đè ép: “Nguyệt Thần mà cũng không biết, ngươi từ cái xó xỉnh ra vậy?”
Người kể chuyện tính tình rất tốt, chậm rãi giải thích nói: “Đây là chuyện mới phát sinh mấy năm gần đây thôi.”
“Mấy năm trước, thời điểm trăng tròn, có người đánh bậy đánh bạ liền tiến vào Nguyệt Cung. Nơi đó nguyệt quế trải rộng, có một tòa cung điện nguy nga, phàm là ai đã bước vào đều sẽ không ra được……”
“A?!” Người nọ kinh hô, “Đây mà là Thần a! Không phải đυ.ng phải quỷ sao?!”
“Ta phi!” Người bên cạnh lập tức nhổ một ngụm nước bọt, khinh thường nhìn.
Người kể chuyện cười lắc đầu: “Cũng không phải, cũng không phải. Ngươi nghe ta nói đã.”
“Người đó vào nhầm Nguyệt Cung, vì gặp phải Thần cho nên không tìm thấy đường ra. Sau đó, Nguyệt Thần liền xuất hiện, dẫn người nọ rời khỏi. Người vào nhầm Nguyệt Cung, thân thể không hao không tổn, chỉ là hắn nghĩ đó là một giấc mộng thần tiên.”
“Oa oa, hắn thấy Nguyệt Thần trông như thế nào sao?”
Người kể chuyện có chút rối rắm: “Có người nói, Nguyệt Thần tay ôm một con hồ ly trắng, thân mặc hoa phục trắng, cũng có người nói Nguyệt Thần toàn thân ngàn trọng hồng sa, hai người đều nói rất chắc chắn. Dung mạo ra sao thì không có bao nhiêu người thấy rõ, chỉ nghe rằng, địa chủ địa phương nhìn thấy Nguyệt Thần, sau đó hắn giải tán những mỹ nhân trong nhà, cả ngày nhắc mãi Nguyệt Thần.”
“Vậy Nguyệt Thần khẳng định là đẹp đến tận cùng, cách đêm trăng tròn chỉ có mấy ngày nữa, ta cũng muốn đi vào nhầm Nguyệt Cung, xem bộ dáng của Nguyệt Thần.” Người nọ thèm đến nước miếng chảy dài.
Bất quá rất nhanh đã có người đánh gãy mộng đẹp của hắn: “Ngươi đừng mơ tưởng nữa, Nguyệt Thần là nam nhân……”
“A! Sao có thể?!”
Tần Phong chỉ dừng chân một lát, sau đó liền rời đi, mặc cho âm thanh phía sau dần dần đạm bạc.
Thanh Đằng đi theo sau lưng Tần Phong, cẩn thận hỏi: “Có muốn cho người tìm kiếm người phát tin tức hay không?”
Tần Phong lắc đầu, vào khách điếm.
Nơi này là cứ điểm Thần Nguyệt Giáo, Tần Phong vừa tiến đến, chưởng quầy lập tức dẫn hắn tới phòng Thiên thượng hạng.
Tần Phong ngồi xuống, uống ly trà. Hắn móc trong ngực ra một đồ vật. Đó là một khối ngọc màu đen, mà hồ ly được chạm khắc trên đó đã không thấy đâu.
“Đi hỏi thăm xem, người vào nhầm cung Nguyệt Thần đang ở nơi nào.”
“Vâng.” Thanh Đằng nói.
Người đi rồi, phòng Thiên im ắng.
Tần Phong vuốt ve mảnh ngọc, trong mắt hiện lên từng tia hoài niệm.
Năm đó, hắn thúc ngựa trở về, một đường chưa hề dừng lại dù cho trời có sập xuống.
Thư Lộng Ảnh biến mất...
Trên xe lăn, chỉ để lại kiện quần áo của y và một khối ngọc.
Mà người, lại tiêu thất không rõ tung tích.
Tâm đột nhiên bất động, hắn khóc cũng không biết khóc như thế nào. Chỉ có thể hạ lệnh, cho toàn bộ người đi tìm y! Nhưng mà cái gì cũng không tìm được.
Y cứ như vậy đột nhiên biến mất, tựa như năm đó y đột nhiên xuất hiện trong thế giới của hắn……
……
Thanh Đằng theo lời tiên sinh kể chuyện, rất nhanh tìm thấy người đi nhầm vào cung Nguyệt Thần trong mơ kia.
“Ta...ta khi đó lên núi hái thuốc, thấy trời đã tối nên nhanh chân xuống núi, đi tới đi lui thì mới phát hiện không đúng, chung quanh đột nhiên biến thành một cánh rừng nguyệt quế, đường phía trước cũng không thấy đâu. Quay qua quay lại, núi cũng không thấy! Lúc ấy ta bị dọa cho choáng váng, thẳng đến khi nhìn thấy một tòa đại điện màu trắng, ta mới biết mình đã đi nhầm vào Nguyệt Cung.”
Tần Phong lẳng lặng nghe: “Vậy ngươi nhìn thấy Nguyệt Thần sao?”
Người nọ đột nhiên gật đầu: “Gặp được, gặp được. Y phục toàn thân đỏ tươi, phiêu nhiên trên không trung, phía sau là ánh trăng cực đại, tiên khí cực kỳ! Ta còn nhìn thấy dung mạo của y, thật sự là xinh đẹp a! Đời này của ta, chưa bao giờ thấy qua người nào xinh đẹp như vậy.”
“Mang ta đi đến nơi Nguyệt Thần ở đi.” Tần Phong nói.
Nơi này là Long Môn Thành, cái miếu mà người kia kể về hắn xác thật là miếu hoang hắn từng ở qua, chẳng qua là đã sửa chữa lại nên không ai tin tưởng.
Đường người nọ dẫn hắn đi cực kì quen thuộc, thật lâu trước kia, hắn đã từng mang theo một đám tiểu khất cái lên núi này hái thuốc.
Biến hóa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chỉ là lúc đi tới đây, hắn có cảm giác đã qua mấy đời.
“Thiếu hiệp, chính là nơi này.” Người nọ nói.
Tần Phong gật đầu, để Thanh Đằng dẫn người nọ trở về. Một mình hắn, tìm nơi nào đó ngồi xuống. Hắn móc bên hông ra một bầu rượu, một ngụm có, một ngụm không, cứ như vậy chờ cho tới tối.
Hôm nay là trăng tròn, ánh trăng trên bầu trời tròn xoe lanh lảnh, đầy đặn sáng quắc.
Gió trong rừng rạt rào từng trận.
Tần Phong uống có chút say, nửa dựa lên cây nghỉ ngơi.
Những năm gần đây.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm tin tức của Thư Lộng Ảnh.
Chỉ cần nghe thấy tin tức liên quan tới Nguyệt Thần, hắn sẽ lập tức chạy tới, vô luận là trời nam biển bắc.
Nhưng hắn, chưa có một lần nào được tiến vào Nguyệt Thần cung trong truyền thuyết kia.
Dân gian truyền miệng, một người cả đời chỉ có thể tiến vào thần cung một lần, có phải lúc trước hắn đã từng vào nên bây giờ mới không còn cơ hội hay không?
Tần Phong say đến bí tỉ, một hàng nước mắt vô thanh vô thức chảy xuống.
Yên tĩnh không tiếng động……
HOÀN CHÍNH VĂN
==============================
Tâm sự chút chút: ༎ຶ‿༎ຶ Chính văn SE quý dzị ạ! ಥ‿ಥ. Nhưng không sao, chúng ta đã có phiên ngoại HE an ủi tâm hồn nhỏ bé của chúng ta ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾. . . . Nhưng tui đau mề quá, làm sao đây!!!!!
(┛✧Д✧))┛彡┻━┻
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhị Trọng Ảnh
- Chương 131: Đại kết cục