Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhị Trọng Ảnh

Chương 130: Khổng tước vùi thân nơi biển lửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Y nói "được"?” Ngữ khí Tần Phong âm lãnh hỏi.

“Vâng!” Thị vệ thành thật bẩm báo.

Sắc mặt Tần Phong tối sầm, phất tay cho người lui xuống.

Hắn mở bức hoạ cuộn tròn được gữ gìn cẩn thận, người trong tranh y phục như lửa, nụ cười trên môi yêu diễm cực kỳ, đúng là bộ dạng Thư Lộng Ảnh khi sắm vai Thư Mặc……

Tần Phong nhìn người trong bức họa, ánh mắt thoáng xẹt qua tia bi thương khó giấu.

“Sư phụ, đều như vậy, người vẫn luôn muốn rời khỏi ta……”

“Ngươi hà tất buộc ta phải bóp nát hi vọng của ngươi……”

……

Sau khi võ công của Thư Lộng Ảnh bị phế, Tần Phong không còn động đến y. Nhưng đêm nay không biết vì sao, Tần Phong lại lần nữa điên cuồng.

Thư Lộng Ảnh cau mày tiếp nhận, ánh mắt không tiêu cực nhìn màn giường. Y chỉ nghĩ đêm nay cứ qua mau một chút……

“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Tần Phong thoáng nhìn qua ánh mắt đối phương, hắn chỉ cảm thấy thân thể y tuy đang ở đây nhưng tâm lại đang ở một nơi khác.

Thư Lộng Ảnh không trả lời Tần Phong, lần nữa nhắm hai mắt lại.

“Đã nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn không chịu nói chuyện với ta sao?” Thanh âm Tần Phong mang theo chút run rẩy, “Ngươi hận ta như vậy?”

Có thể không hận?

Thư Lộng Ảnh nghĩ trong lòng.

Tần Phong nói yêu y, vậy hắn có bao nhiêu yêu y? Tình yêu này, vĩnh viễn chỉ là lý do để hắn giam cầm y, tổn thương y. Thư Lộng Ảnh thật sự rất kiên nhẫn mới có thể chịu được tới bây giờ.

Hôm nay, y chỉ đơn giản không thèm nhìn hắn mà đã thành công chọc giận hắn. Không được ra khỏi cửa với y mà nói cũng không phải là chuyện gì khó có thể chịu đựng.

Với thân thể của y bây giờ thì y càng thích ngủ hơn là ra ngoài. Chỉ cần nằm trên giường, một ngày của y sẽ nhanh chóng trôi qua. Y đang chờ, chờ Khổng Nhiễm đến dẫn y đi.

Đáng tiếc, càng hy vọng thì thất vọng càng nhiều……

Ngày Tần Phong rời khỏi đây, y khó có lúc cảm thấy hưng phấn mà vui vẻ nhảy nhót, còn uống nhiều hơn một chén cháo. Nhưng Tần Phong đột nhiên đẩy cửa bước vào, vô tình nhìn thấy ý cười nơi khóe môi Thư Lộng Ảnh còn chưa tan biến.

“Hôm nay sư phụ rất cao hứng?” Mắt phượng Tần Phong âm thầm đánh giá, “Đúng lúc, ta đang muốn dẫn sư phụ ra ngoài dạo chơi một chuyến……”

Nói xong, hắn liền bế y đặt lên xe lăn rồi đẩy ra cửa điện Thần Nguyệt Giáo. Tần Phong mang y lên xe ngựa, đồ trên xe đã chuẩn bị rất đầy đủ, vừa thấy liền biết hắn sớm đã có chuẩn bị.

“Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Thư Lộng Ảnh vốn luôn không nói chuyện với Tần Phong, giờ phút này nhịn không được mà mở miệng.

“Long Môn Thành a.” Trong giọng nói của hắn còn mang theo tia hài hước, “Sư phụ đã từng sống ở nơi đó một đoạn thời gian, xa cách lâu như vậy, ta sợ người nhớ nhung không dứt.”

Thâm tâm Thư Lộng Ảnh nháy mắt lạnh băng nửa phần.

Có lẽ Tần Phong đã biết kế hoạch của Khổng Nhiễm, vì vậy hắn mới quyết định mang y theo. Lại một lần nữa, cơ hội mất đi...

Tâm tình Thư Lộng Ảnh không còn cao hứng nữa, cả người cũng có chút hôn hôn trầm trầm.

Tần Phong ngồi trong xe ngựa bồi y, cưỡng bách ôm y vào trong ngực, dùng nội lực dưỡng sức cho y.

“Sư phụ, ta mang ngươi đến Long Môn Thành xem trò vui……” Nội lực ấm áp như thủy triều của Tần Phong chậm rãi tu bổ thân thể Thư Lộng Ảnh, cảm giác lạnh băng vô lực dần dần tan biến, cả người y cũng ấm áp lên. Bên tai là hơi thở nóng ẩm tựa như mang theo hơi nước của Tần Phong, thoạt nhìn qua hai người tựa hồ có quan hệ rất thân mật.

Trong lòng Thư Lộng Ảnh lại lạnh lẽo một mảnh.

Một loại dự cảm không tốt càng ngày càng rõ ràng khi sắp gần Long Môn Thành thêm một bước.

……

Sau khi đến Long Môn Thành, Tần Phong không lập tức đưa y đến khách điếm nghỉ ngơi, mà ngược lại là tự mình ôm y đến một nơi khác.

Nơi đây gió lớn thổi dài từng trận, Thư Lộng Ảnh được Tần Phong bọc kín mít ôm vào lòng ngực.

Tần Phong chỉ về phía dưới nói: “Sư phụ, người còn nhớ chỗ này không?”

Thư Lộng Ảnh theo lời hắn nói nhìn qua, là Phượng Diều sơn trang.

Lúc ấy, thân phận của y còn chưa bại lộ, y đã từng bị Tần Phong cầm tù trong cái sơn trang này.

Địa thế nơi đây cực kỳ ảo diệu, cách Phượng Diều sơn trang không xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng phía dưới đình viện có vài người hầu đang quét tước.

Thư Lộng Ảnh không biết Tần Phong đang muốn làm gì, nhưng dự cảm không lành cứ dâng trào nơi đáy lòng, càng ngày càng mãnh liệt.

Thời điểm nhìn thấy Khổng Nhiễm, sắc mặt Thư Lộng Ảnh nháy mắt tràn đầy khϊếp sợ: “Khổng Nhiễm! Sao hắn lại ở chỗ này?!”

“Bằng không thì ở nơi nào? Ở Thần Nguyệt Giáo nghĩ cách mang ngươi đi sao?” Tần Phong nguy hiểm hỏi.

“Ngươi đã biết?” Thư Lộng Ảnh đột nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Tần Phong, chất vấn nói.

“Đúng, ta biết.” Tần Phong không thích Thư Lộng Ảnh dùng loại ánh mắt căm ghét này nhìn mình, hắn ôm sát Thư Lộng Ảnh thêm một chút, ngữ khí hòa hoãn nói, “Sư phụ, ta chỉ muốn cho ngươi nhìn xem, nhìn xem người có ý đồ chia cắt chúng ta sẽ có kết cục như thế nào……”

Khổng Nhiễm rõ ràng đã bị thương, thất tha thất thểu vọt vào Phượng Diều sơn trang.

Rất nhanh có một đoàn người cũng đuổi tới.

Là Từ Trình!

Sắc mặt Thư Lộng Ảnh càng thêm trắng bệch.

Đoàn người kia cũng vọt vào Phượng Diều sơn trang, bắt đầu lục soát.

“Là ngươi nói hành tung của Khổng Nhiễm cho Từ Trình biết.” Thư Lộng Ảnh khẳng định……

“Không sai.” Tần Phong hôn lên lông mày nhíu chặt của Thư Lộng Ảnh, yêu thương vô bờ nói, “Sư phụ, người xem người còn có thể trông cậy vào ai đây? Khổng Nhiễm đến bản thân hắn còn lo chưa xong, sao có thể mang người cao bay xa chạy?”

“Sư phụ, ngươi triệt để hết hy vọng đi. Cùng ta hảo hảo sống với nhau, không tốt sao?”

Thư Lộng Ảnh không nói nữa, gắt gao nhìn động tĩnh bên dưới.

“Báo! Không tra ra người kia!” Đám người vừa lục soát xong, nhanh chóng báo cho Từ Trình.

Từ Trình lạnh lẽo nhìn quét qua toàn bộ sơn trang: “Phóng hỏa, bức hắn ra cho ta!”

Bọn thuộc hạ do dự chốc lát, rốt cuộc vẫn làm theo lời Từ Trình nói.

Phượng Diều sơn trang rất nhanh chất đầy củi khô. Trên đó còn tẩm ướt rượu trắng.

Từ Trình cho người vây quanh bên ngoài sơn trang, còn hắn đứng ngay đại môn, rút từ cổ tay áo ra một mồi lửa.

Ngọn lửa nho nhỏ chạm vào lớp rượu thơm nồng, nháy mắt vấy lên đại hỏa, bao phủ toàn bộ sơn trang.

Gió rất lớn, Phượng Diều sơn trang to như vậy, thế nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã bị lửa lớn nuốt chửng.

Người hầu bên trong sớm đã ra ngoài, run rẩy nhìn trận lửa đã không thể dập tắt.

Ánh lửa lớn bập bùng tựa hồ chạm vào bầu trời xanh thẩm, đâm vào tầm mắt Thư Lộng Ảnh khiến y nhịn không được chảy nước mắt sinh lí.

Tần Phong không muốn đôi mắt Thư Lộng Ảnh bị thương, ôm người chuẩn bị ly khai.

“Không được đi!” Thư Lộng Ảnh hô lên.

Tần Phong nghĩ, vẫn nên để Thư Lộng Ảnh tận mắt nhìn Khổng Nhiễm bị bắt mới có thể tuyệt đi tâm tư của y.

Vì thế hắn liền thuận theo Thư Lộng Ảnh, chỉ là hơi nghiêng người, ngăn cho ánh lửa làm đôi mắt Thư Lộng Ảnh bị thương.

Lửa lớn bùng lên mạnh mẽ, Phượng Diều sơn trang lần lượt đổ nát, mặc cho ánh lửa tàn phá "thân thể".

Từ Trình chờ bên ngoài cũng chậm rãi cảm thấy bất an.

Nế đối phương thà chết không ra thì làm sao bây giờ?

Không, không có khả năng……

Hắn hận mình như vậy, sao có thể nguyện ý chết trong trận hỏa hoạn bày……

Quả nhiên, trong ánh lửa lập tức xuất hiện một bóng người đang đi ra, dừng trước cửa Phượng Diều sơn trang, cùng Từ Trình hai mắt nhìn nhau.

“Bạch nhãn lang……” Khổng Nhiễm trước sau vẫn kiêu ngạo, tuy trên người có chút chật vật nhưng biểu tình vẫn không chút che giấu sự khinh thường.

Từ Trình lập tức tiến lên: “Khổng Nhiễm……”

Còn chưa tới gần, hắn đã bị thanh kiếm của Khổng Nhiễm chặn bước chân.

Từ Trình đứng cách Khổng Nhiễm một kiếm, lạnh lùng nói: “Ngươi trốn không thoát đâu, mau cùng ta trở về.”

“Ha! Ngươi là cái thá gì.” Khổng Nhiễm trào phúng lạnh lẽo nói, “Trốn không thoát thì sao, vì cái gì phải cùng ngươi trở về?”

Từ Trình đã quen với tính cách ác ngôn độc ngữ của đối phương, hắn cũng không thèm để ý. Chỉ cần Khổng Nhiễm có thể bên cạnh hắn thì cái gì cũng tốt.

Từ Trình nhìn xà nhà đang bốc cháy trên đầu Khổng Nhiễm, giọng nói thêm vài phần sốt ruột: “Chúng ta ra ngoài rồi nói.”

“Không.” Khổng Nhiễm lưu loát cự tuyệt, “Ta đứng ở chỗ này.”

Từ Trình có chút tức giận, đang muốn dùng bạo lực thì liền nghe thấy Khổng Nhiễm hỏi một câu: “Từ Trình, ngươi đối ta như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Ngươi yêu ta sao?”

Bộ dáng bây giờ của Khổng Nhiễm tựa như một tiểu hài tử, mà tiểu hài tử ấy đang ấu trĩ chất vấn một đại nhân. Một câu "ngươi yêu ta sao" làm sắc mặt Từ Trình hơi biến động, nhưng rất nhanh hòa hoãn lại.

“Ngoan, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Không, phải nói ở đây.” Khổng Nhiễm nói.

Từ Trình lặng im hai giây, nhìn xà nhà đang có xu thế sập xuống, nhanh miệng nói: “Yêu!”

Khóe môi Khổng Nhiễm nhẹ nhàng câu lên tạo ra một mạt tươi cười, thanh kiếm trong tay bị hắn ném đi, sau đó hai tay dang rộng nói: “Vậy đến đây ôm ta……”

Từ Trình vội vã muốn mang Khổng Nhiễm ra ngoài, cũng nhanh nghe theo hắn, tiến tới ôm đối phương một cái.

Thư Lộng Ảnh từ trên cao nhìn xuống, nơi mà Từ Trình và Khổng Nhiễm ôm nhau, lóe lên một đạo ngân quang.

Sau đó, y nghe thấy Từ Trình nhẹ rên một tiếng.

Tần Phong nhận ra có điều không đúng, lập tức lấy tay che đi hai mắt Thư Lộng Ảnh.

Nghe tiếng Từ Trình rên lên, Khổng Nhiễm đột nhiên cười ha hả, thanh âm điên cuồng trào phúng: “Yêu ta? Nếu ngươi yêu ta như vậy thì cùng ta chết đi!!”

Thư Lộng Ảnh trốn không thoát khỏi bàn tay của Tần Phong, y chỉ có thể nghe tiếng. Sau khi Khổng Nhiễm cười to một trận, tiếp đó là âm thanh vật nặng ầm ầm rơi xuống đất, cuối cùng im bặt, tiếng lửa lớn đốt cháy sơn trang nháy mắt thay bằng tiếng kêu hoảng loạn của mọi người.

“Chúng ta trở về……” Thanh âm Tần Phong mang theo một tia khẩn trương dồn dập.

Tình huống này hiển nhiên hắn chưa từng lường đến. Khổng Nhiễm, thế nhưng đến chết cũng không muốn đi theo Từ Trình.

Tần Phong tựa hồ có thể lý giải một chút, Khổng Nhiễm là đệ tử của Thiên Cơ Tử, cũng là thành chủ Phồn Hoa Thành, hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng nằm dưới thân nột nam nhân khác.

Như vậy……

Thư Lộng Ảnh thì sao?

Y có thể chịu đựng được không?

Tần Phong bế Thư Lộng Ảnh lên, không quay đầu đi xuống núi.

Tần Phong bỗng nhiên nghe thấy Thư Lộng Ảnh nhẹ giọng hỏi: “Khổng Nhiễm hắn, sẽ chết sao?”

Sẽ chết sao? Tần Phong chặn tầm nhìn của Thư Lộng Ảnh, nhưng hắn lại nhìn thấy hết thảy.

Từ Trình bị Khổng Nhiễm đâm một đao sau lưng, hắn muốn lui về phía sau nhưng lại bị Khổng Nhiễm gắt gao ôm chặt.

Có lẽ là đã cận kề cái chết nên Từ Trình bộc phát hết sức lực vốn có của mình, cuối cùng cũng đẩy được Khổng Nhiễm ra, lui về phía sau.

Nhưng nam tử đang điên cuồng cười ha hả kia đã bị xà nhà đè trong biển lửa.

Hắn thấy Từ Trình không thể tin được quỳ gối trước đại môn, sau đó được hạ nhân kéo ra ngoài……

Đã trọng thương như vậy, sẽ chết……

……

Tần Phong mang Thư Lộng Ảnh tới nơi mà hắn đã sớm chuẩn bị.

Giờ phút này, hắn không còn dùng thái độ hùng hổ doạ người như ngày thường nữa, mà là cẩn thận giúp Thư Lộng Ảnh cởϊ áσ ngoài, đắp chăn cho y thật chu đáo.

Biểu tình Thư Lộng Ảnh vẫn còn hoảng hốt, tựa hồ còn đang suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Nhưng thân thể y đã rất kém cỏi, rất nhanh lâm vào giấc ngủ. Tần Phong ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn y.

Cứ như vậy, nhìn Thư Lộng Ảnh cả một đêm……

……

Từ Trình không chết, một đao kia cũng không đâm ngay yếu huyệt của hắn, chỉ cần điều dưỡng thì rất nhanh sẽ khỏe lại.

Nhưng tâm trạng hắn vẫn cứ luôn lan man hoảng hốt.

Lúc Tần Phong tìm tới, hắn mới có chút động tĩnh.

“Hắn chết rồi……” Từ Trình khô cằn nói.

“Hắn ghét bỏ những thứ xấu xí, nhưng chính hắn lại bị thiêu thành một đống xương đen……”

Từ Trình dùng tay ấn trán, thống khổ bất an. Hắn kể về lúc hắn và Khổng Nhiễm bắt đầu quen biết, chậm rãi đến bây giờ.

Tần Phong không hề mở miệng xen ngang, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

“Đã từng, quan hệ giữa ta và hắn đã từng rất tốt, không ngờ tới cuối cùng, lại có kết cục này……”

Tần Phong vẫn luôn lắng nghe, thẳng đến khi Từ Trình kể ra sạch sẽ, không biết nói gì nữa.

“Ngươi mau tỉnh lại đi, bên ngoài đã loạn như vậy, nếu ngươi suy sụp thì cái gì cũng không thể làm.” Tần Phong chỉ khuyên nhủ một chút.

Từ Trình gật đầu, nhưng ánh mắt lại mờ mịt.

Tần Phong nhìn sắc trời, chuẩn bị trở về. Lúc đi lại nghe Từ Trình gọi lại.

“Ngươi đừng như ta, bức người ngươi yêu trở nên như vậy.”

“Ta biết.”

Tần Phong đương nhiên biết, từ buổi tối đó đã biết.

Hắn muốn, điều hắn muốn là có thể cùng sư phụ ở cùng nhau, mà không phải như Từ Trình, một chết một bị thương……

Kết cục như vậy, hắn chịu không được……
« Chương TrướcChương Tiếp »