Chương 120: Hai con đường

Sau khi Tần Phong trở về, mọi người liền phát hiện từ khi nào bên người hắn đã có thêm một nam tử thanh tú lạ mặt, vóc dáng cũng tương đối cao, nhưng khi đứng cạnh Tần Phong lại có cảm giác nhỏ bé yếu ớt.

“Ngay bây giờ, y sẽ là người hầu hạ ta.” Tần Phong chỉ về phía Thư Lộng Ảnh, gia nô bên người hắn hiểu ra lui xuống.

“Vâng ạ."

Lúc này đột nhiên có một đội nhân mã đi tới.

Thiếu niên đi đầu nhìn thấy Tần Phong thì hưng phấn nhảy xuống ngựa: “Tần đại ca, đêm nay ta muốn ở chung với ngươi!”

Tần Phong không đáp lời, thiếu niên kia nhìn qua Thư Lộng Ảnh, ồ lên một tiếng: “Tần đại ca, ngươi đổi người sai vặt rồi sao? Người này lạ quá, sao ta chưa thấy y bao giờ?”

Thư Lộng Ảnh nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng, bộ dáng có chút quen thuộc, sau một lúc y liền nhớ ra người này là ai, chào một tiếng: “Cổ thiếu chủ.”

Người này chính là tiểu đệ số một của Tần Phong, mấy năm trước cậu chỉ là một tên nhóc con nghịch ngợm, bây giờ đã trở thành một thiếu niên tuấn lãng, là người thừa kế của Cổ gia, Cổ Túc.

Lúc còn nhỏ, Cổ Túc đã rất thích đi theo Tần Phong, trong nguyên tác sau khi Tần Phong thống nhất giang hồ, cậu chính là cánh tay đắc lực của hắn.

Cổ Túc cảm thấy người này hình như rất quen mắt, tò mò muốn đi lên nhìn rõ một chút, nhưng còn chưa tới gần y thì đã hô đau một tiếng.

Cổ Túc chỉ thấy Tần Phong chắn trước mặt Thư Lộng Ảnh, tay hắn vô tình nhéo tai Cổ Túc, ngữ khí làm người sởn tóc gáy: “Ta nhớ rõ lúc này, ngươi đáng lẽ nên ở Long Môn Thành mới đúng.”

Dù việc thảo phạt Thần Nguyệt họ nhất định phải nắm chắc phần thắng, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Cổ Hằng và Tần Phong đều nhất trí để Cổ Túc lưu lại Cổ gia, bảo đảm an toàn.

Sắc mặt Tần Phong âm trầm đến dọa người, một câu không nghe thì còn có thể nhẫn nhịn, nhưng hai câu không nghe, xác thật khó nén giận dữ.

Tần Phong không muốn nổi giận trước mặt Thư Lộng Ảnh, hắn nắm lỗ tai Cổ Túc kéo vào lều trại bên cạnh.

Vẻ mặt Cổ Túc như đưa đám tru lên mấy tiếng thật dài: “Tần Phong ca ca, ta sai rồi ta sai rồi có được không, đừng nắm nữa, lỗ tai ta sắp đứt ra rồi……”

Một màn này, người Cổ gia sớm đã tập mãi thành quen, Cổ Túc là người thừa kế Cổ gia, ngày thường không ai không dám quản hắn, hắn cũng không muốn nghe ai nói, nhưng cố tình chỉ có Tần Phong mới trị được hắn.

Mấy năm qua, cảnh tượng này đã xuất hiện đi xuất hiện lại ở Cổ gia rất nhiều lần. Không khí "tình huynh đệ" rất hài hòa, nhưng không biết vì sao Thư Lộng Ảnh lại vụt lên một ý nghĩ hoang đường.

Tần Phong đã thích y thì hắn có thể hay không cũng thích……

…… Thư Lộng Ảnh thảm tới mức không nỡ nhìn mà đỡ trán, y lại nghĩ cái gì vậy a.

Cũng may Tần Phong không để Thư Lộng Ảnh tiếp tục bảy suy tám tưởng, Cổ Túc rất nhanh đã mặt mày sưng phù tím xanh bị ném ra khỏi lều trại, một đám gia phó vội vàng đỡ lấy.

Thuộc hạ của Tần Phong đến trước mặt y cung kính nói: “Tần công tử cho mời.”

………

Thảo phạt Thần Nguyệt là ý nguyện của tất cả mọi người, Tần Phong đương nhiên không thể tự mình là theo ý hắn.

Bây giờ hắn trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, vài tiền bối ngồi trong lều trại nhìn đám thanh niên trẻ tuổi đang đứng đằng kia.

Tần Phong mời bọn họ đến cùng bàn chuyện quan trọng.

Sau đó, một nam tử không biết xuất thân từ đâu đứng ở trung tâm chưa từng quỳ thỉnh an hay chào hỏi bất kỳ ai, tuy họ không nói nhưng nam tử đó làm Hải gia Lôi gia và các người có địa vị khác thập phần khó chịu.

Cổ Hằng ngồi một bên nhìn nam tử có hương vị cực kì quen thuộc kia, sau đó đôi mắt hắn mất tự nhiên mà rời khỏi người Thư Lộng Ảnh.

Tần Phong ngồi ở vị trí cao nhất, nói: “Người này nói, y biết vị trí chân chính của tổng bộ Thần Nguyệt Giáo. Vì vậy, ta muốn cùng các vị cùng thương lượng một số chuyện.”

“Tần thiếu hiệp, lộ tuyến lúc trước mà chúng ta đi chưa từng xuất hiện sơ xuất gì, chỉ bằng lời nói của người này thì không đủ sức thuyết phục a.” Gia chủ Hải gia lên tiếng nói, “Hơn nữa, Thi Khuyết là trưởng lão Thần Nguyệt Giáo, điều này là chuyện mà ai ai cũng biết, mà thanh niên này lại không hề có tên tuổi gì, thiếu hiệp bảo mọi người tin thế nào?”

Lời này vừa nói xong, tuy mọi người không ai lên tiếng nữa nhưng tất cả đều nhất trí nhìn Tần Phong, hiển nhiên là tán thành quan điểm của Hải gia chủ.

Thư Lộng Ảnh nhìn mọi người đang nghi ngờ Tần Phong, thầm nghĩ, Tần Phong sở hữu Thần Nguyệt kiếm nên những người này mới nguyện ý cho hắn mặt mũi, nhưng cũng không tới mức xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nếu không, sao họ lại nghi ngờ hắn rồi dùng thái độ bén nhọn như vậy?

Chỉ đến cuối cùng, Tần Phong mới chân chính trở thành một hô vạn ứng, chỉ một cái thở là có vô số thuộc hạ vì hắn lên núi đao xuống biển lửa đến chết không chối từ, đâu giống như bây giờ.

Tần Phong sớm đã đoán được thái độ của mọi người, nhưng hắn tin Thư Lộng Ảnh nói không sai. Đối với sự nghi ngờ của mọi người, Tần Phong an nhàn tựa lưng vào ghế, nói: “Để y nói chuyện với các ngươi đi.”

Ánh mắt mọi người lập tức ném lên người Thư Lộng Ảnh.

“Tần thiếu hiệp để ngươi nói, vậy ngươi nói đi. Thi Khuyết kia, là trưởng lão Thần Nguyệt Giáo, còn ngươi là người nào?” Lúc đối mặt với Tần Phong, Hải gia chủ Hải Yến còn nể mặt hắn một ít, nhưng khi đối mặt với Thư Lộng Ảnh, Hải Yến cũng lười giả bộ từ ái, trực tiếp không khách khí hỏi.

Mà Thư Lộng Ảnh đến nhìn cũng không nguyện nhìn người nọ một cái, châm chọc cười nói: “Thi Khuyết xác thật là trưởng lão Thần Nguyệt Giáo, bất quá chuyện mười lăm năm trước, không biết là do Thi Khuyết che giấu quá tốt hay là do Hải gia chủ ngươi vốn dĩ không biết cái gì?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, mười lăm năm trước?! Nếu chuyện này là thật thì không phải đây là một cú tát lớn vào mặt bọn họ sao, còn tự xưng là cái gì nhân vật có thân phận uy vọng trên giang hồ? Không tìm được vị trí của Thần Nguyệt Giáo còn đơn phương tưởng rằng Thi Khuyết là trưởng lão.

Câu nói của Thư Lộng Ảnh không cố kỵ bất kỳ ai, mạnh mẽ ném hết mặt mũi toàn bộ người ở đây, Hải Yến cũng không khỏi bị vả cho nóng rát, ngay cả Tần Phong cũng không nhịn được mất tự nhiên ho khan một tiếng.

Thư Lộng Ảnh tiện đà nhìn về phía Cổ Hằng, mà ánh mắt Cổ Hằng trước sau vẫn luôn đặt trên người y: “Còn về ta là người nào trong Thần Nguyệt Giáo? Chúng ta nên nhẹ giọng một chút, nhưng có thể chư vị nhất định sẽ không tin ta, vẫn là để Cổ gia chủ nói ít lời đi……”

Chỉ thấy Thư Lộng Ảnh nhẹ sờ lên gương mặt của mình sau đó lập tức lộ ra một vết rách nhỏ, Tần Phong ngồi trên đài ý thức được có điều không đúng, tức khắc vỗ bàn quát: “Dừng tay!”

Nhưng đã muộn rồi, lớp da mỏng như cánh ve bị y nhẹ nhàng bóc ra, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt đào hoa tựa ánh rượu làm say lòng người, đã lún sâu rồi là vô pháp thoát ra.

“Ầm!” Cổ Hằng đột nhiên đứng lên, ghế dựa phía sau bất ngờ ngã xuống đất……

Thư Lộng Ảnh làm lơ sự tức giận của Tần Phong, y chớp chớp mắt nhìn Cổ Hằng, nở nụ cười tà mị: “Cổ gia chủ, nhìn gương mặt này, ngươi thấy có quen không?”

Nhiều năm trước, cái danh Thư Mặc ở Long Môn Thành đã truyền xa ngàn dặm.

Người ở đây đa phần đều là người sống tại Long Môn Thành, hoặc nhiều hoặc ít, đều đã có cơ hội nhìn qua đệ nhất nam quan dung nhan vô hạn khuynh đảo thế trần.

Hải Yến, người vừa rồi chất vấn Thư Lộng Ảnh, cũng từng vì dung mạo này mà vung tiền như rác.

Thẳng đến sau này, nam quan bị Cổ Hằng thu vào trong tay, cái tên Thư Mặc mới chậm rãi mờ nhạt trong mắt mọi người.

Mà những người ở đây cũng từng nghe qua, Thư Mặc là gian tế Thần Nguyệt Giáo, cho nên Cổ gia chủ mới tương kế tựu kế đem y trói về nhà, không ai nói một tiếng nhưng ngược rất thích thú nghe ngóng.

Vì đồ vật mỹ lệ mà vung tiền như rác, dù có bị gọi là phong lưu họ cũng vui vẻ chấp nhận. Nhưng nếu chỉ được cái đẹp mắt mà tòa thân mang độc, kêu bọn họ bất chấp tất cả cả? Không phải quá ngu ngốc sao?

Sau đó họ ngẫu nhiên nghe được tin, nam quan đẹp như hoa kia ở Cổ gia bị tra tấn đến tiều tụy, không còn mỹ lệ nữa, không bao lâu đã chết đi rồi, không ít người thương hoa tiếc ngọc cảm thấy tiếc nuối mà cảm khái một phen, nhưng chung quy y cũng chỉ là món đồ chơi đẹp mắt mà thôi.

Bây giờ y lại lần nữa xuất hiện, kinh diễm chưa hề giảm bớt, những người ngồi đây lần nữa ngũ vị tạp trần, tâm tư trăm chuyển.

……

Thiên Nữ phong, đêm đầu tiên rồi tới đêm thứ hai.

Thư Lộng Ảnh dùng thân phận Thư Mặc bại lộ trước mặt mọi người, tuy vẫn còn ít người không hoàn toàn tin y, nhưng cũng đồng dạng đã có người hoài nghi lời nói của Thi Khuyết.

Đến cuối cùng, trước tiên để Tần Phong mang theo Thi Khuyết và Thư Mặc cùng đi lên, sau đó phân thành hai nhóm người đi theo hai con đường mà Thi Khuyết và Thư Mặc đã nói. Đợi sau khi Tần Phong tìm được tổng bộ Thần Nguyệt Giáo, hắn sẽ phóng tín hiệu, đợi mọi người tập hợp lại cùng tấn công lên.

Tần Phong sắp bị tức đến điên rồi, lúc thương lượng, hắn đã nói riêng với đối phương là không được để lộ dung mạo! Người khác không biết, nhưng hắn biết rõ, người này căn bản không phải Thư Mặc chân chính, Thư Mặc chân chính sớm đã chết rồi. Tuy không biết vì sao bộ dáng hai người lại tương đồng như vậy, nhưng nếu cứ như thế, sau này nếu hắn lưu lại y thì không phải sẽ rất phiền toái sao!!

Cổ Hằng đã tìm hắn một lần.

“Ta phát hiện trước kia hình như có gì đó không đúng lắm, lực hấp dẫn của Thư Mặc đối với ta đôi khi rất lớn, mà đôi khi lại rất nhỏ. Bây giờ ta hiểu rồi, thì ra, hai người kia căn bản không phải cùng một người.” Cổ Hằng nói, “Y mới là Thư Mặc mà ta coi trọng……”

Hắn muốn mang người về sao?

Mơ tưởng!!

Đêm nay không mây, ánh trăng chiếu xuống làm hình dáng của ngọn núi càng thêm rõ ràng, đường đi lên càng thêm sáng sủa.

Đáng tiếc là Tần Phong, người dẫn đầu của bọn họ toàn thân đen kịt, mọi người không khỏi cảm thấy run sợ vì sự quỷ dị của hắn, cũng không ai dám nói ra bất cứ lời nào.

Thi Khuyết bị trói gô nhiều ngày, bây giờ vừa động thì toàn thân liền đau nhức, nhưng cố tình cả đoàn người không ai dừng lại, lão cũng không dám mạo hiểm mà đơn phương dừng lại tạo giá trị oán hận. Nhưng trời không chiều lòng ngươi, đường núi trơn trượt dễ ngã, lão lại gặp vận cứt chó mà ngã ầm một cái, kết quả bị người theo sát phía sau thô lỗ xách lên.

Lúc này, mặt già của Thi Khuyết đã không còn âm kiệt đáng sợ nữa, mặt lão xám như tro tiều tụy như sắp chết, bị đẩy một cái liền thở hồng hộc như hết hơi, tựa như tùy thời có thể ngã ngang chết ngay lập tức.

So với Thi Khuyết chật vật đáng thương thì Thư Lộng Ảnh tốt hơn nhiều.

Hai tay y bị trói ra phía sau, Thư Lộng Ảnh không sợ uy áp của Tần Phong, không nhanh không chậm dẫn đường đội ngũ.

Đoàn người đi theo phía sau.

Đoạn đường này cả Thi Khuyết và Thư Lộng Ảnh cơ hồ đều nhất trí, tuy rằng ban đêm đường núi không dễ đi, nhưng tốt xấu gì cũng rất thông thoáng. Đừng nói những người luyện võ như bọn họ mà những nam tử cường tráng khác cũng có thể thuận lợi đi lên. Vậy vì sao những bá tánh kia lại coi Thiên Nữ phong là đầm rồng hang hổ? Cho dù ở đây có dã thú thì không phải đã có thợ săn rồi sao! Chỉ là nơi này, một thợ săn cũng không có.

Rất nhanh, bọn họ liền biết đáp án.

Ánh trăng sáng ngời, chiếu xuống một mảnh hoa râm.

Núi non bắt đầu bao phủ một tầng sương mù màu trắng đυ.c, qua một lúc, nhiệt độ xung quanh liền hạ thấp, miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy rõ ở cự ly năm mét.

Thi Khuyết cũng có chút kinh nghi, sương mù ở đây thật quỷ dị, lão đã ở Thần Nguyệt Giáo mấy năm nhưng chưa từng thấy qua sương mù lớn như vậy a.

Tần Phong cùng một đám thủ hạ cũng cảm thấy không đúng, lúc trước đã từng an bài cho người qua đây dò xét địa hình, nhưng không ai nhắc tới trận sương mù này!

Bước chân Thư Lộng Ảnh đột nhiên dừng lại, sau đó xoay đầu cười nói: “Theo sát ta.”

Y híp híp mắt, ngữ khí có chút mờ ảo: “Bằng không sẽ đi lạc a, không may sẽ ngã chết nga.”

Không biết vì sao, mọi người đều đồng loạt nổi da gà.

Tần Phong nhấp môi, bước lên hai bước cùng sóng vai với Thư Lộng Ảnh. Thư Lộng Ảnh liếc nhìn Tần Phong một cái, hắn đây là sợ y thừa dịp sương mù dày đặc chạy thoát sao?

Thư Lộng Ảnh cũng không nói gì nữa, từng bước từng bước đi lên phía trước.

Không biết có phải là do sương mù xung quanh quái dị hay không mà bọn họ không ai dám nói cái gì, im ắng, chỉ có thanh âm sàn sạt do đạp lên lá khô.

Ngay lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, “A a!”, cả đoàn người lập tức bị dọa sợ.

Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía âm thanh truyền đến, chỉ thấy một nam tử gầy yếu ngồi dưới đất run run rẩy rẩy chỉ về bên cạnh: “Có…… Có quỷ……”

Trong làn sương mù màu xám trắng, hình như có một bóng người phập phồng.

Tần Phong hừ lạnh một tiếng, nhặt một hòn đá nhỏ ném về phía đó, bóng người tức khắc tiêu tán.

“Không phải là quỷ, chỉ là ảo ảnh thôi, chúng ta tiếp tục đi.” Tần Phong nhất châm kiến huyết*, trong lòng Thư Lộng Ảnh không khỏi khen hắn cơ trí.

(*Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.)

Những ảo ảnh này đều là do y tự mình bố trí lúc trước. Nếu không phải người của Thần Nguyệt Giáo thì tùy tiện vào núi sẽ bị ảo ảnh dẫn vào sào huyệt dã thú, bị gặm thành một đống xương khô.

Bóng người như có như không nhìn quỷ dị vậy thôi nhưng cách tiêu diệt rất là đơn giản a.

Càng đi lên phía trước, quỷ khóc sói gào hết đợt này đến đợt khác, còn xuất hiện nữ quỷ ập vào trước mặt, bộ dáng dữ tợn, người đi phía sau không khỏi sởn tóc gáy, da đầu căng chặt.

Thi Khuyết sống lâu như vậy rồi mà nhìn thấy cũng không khỏi nổi da gà. Bất quá còn tốt, con đường này trong ký ức lão cũng không đến mức chết người, lão cũng yên tâm một ít.

Trong đội ngũ chỉ Thư Lộng Ảnh và Tần Phong là bình tĩnh nhất.

Thư Lộng Ảnh sắc mặt bình tĩnh, những thứ đó đều do y một tay tạo ra, đương nhiên y không sợ.

Tần Phong mắt cũng không chớp một cái, hắn nhìn lướt qua khuôn mặt hung tợn của nữ quỷ như không có gì, trực tiếp đi qua. Hắn chưa bao giờ tin mấy thứ này, nếu thật sự có quỷ thì trên thế giới này nào ai còn dám vọng tưởng gϊếŧ người? Không sợ người chết đi hóa thành lệ quỷ báo thù sao?

Hắn như cũ gắt gao đi theo Thư Lộng Ảnh.

Không biết qua bao lâu, bọn họ đều đã bị cảnh tượng xung quanh dọa cho chết lặng, lúc này một trận gió thổi qua phá tan hết làn sương mù sền sệt, tầm nhìn lập tức trở nên rõ ràng.

Một tòa cung điện nguy nga đập vào tầm mắt, cung điện được xây bằng cẩm thạch trắng toát, dưới ánh trăng dường như phát ra một vầng sáng màu bạc lạnh lẽo, ẩn trong tầng tầng sương mù tựa như tiên cung!

“Là Thần Nguyệt điện!” Có người kích động hô to.

Tần Phong nhìn tòa điện nguy nga, hắn có cảm giác nơi này rất quen thuộc a. Tần Phong không khỏi nhìn chằm chằm trong chốc lát.

Lúc này Thư Lộng Ảnh mới mở miệng nói: “Thế nào, Tứ đại gia tộc của các ngươi so với Thánh Điện của giáo ta thì của các ngươi khó coi nhiều có đúng không.”

“Tặc tử nói cái gì?!!” Tần Phong còn chưa trả lời, người phía sau đã khó chịu lên tiếng, “Mỹ lệ xa hoa thì thế nào, không phải đều đổi lấy từ máu xương của người vô tội sao? Tà giáo chính là tà giáo! Chờ đến ngày mai, chính đạo ta sẽ phá nát cái bề ngoài xa hoa lãng phí của các ngươi, tàn sát sạch sẽ đám ác nhân tự cho mình là đúng, vì những người bị bức bách kia mà đòi lại một cái công đạo!!”

“Thật đúng là tinh thần hừng hực a.” Thư Lộng Ảnh liếc mắt nhìn người đang căm phẫn quát to, trào phúng cười: “Sau đó thì sao? Đem những cái xa hoa mỹ lệ mà các ngươi phá được phân phát cho nhau, rồi trở thành đồ của mình? Ngươi bán mạng như vậy, bọn họ sẽ phân cho ngươi chút gì sao?”

Người nọ bị nghẹn tới đỏ mặt.

Thư Lộng Ảnh không tiếp tục châm chọc người nọ nữa, y quay đầu nhìn cung điện nguy nga đằng kia, ánh mắt xa xưa.

“Thật không thể tưởng tượng được các ngươi đang nghĩ gì, chỉ vì những thứ mờ ảo như vậy mà không chết không thôi, liều mạng thu nó vào tay, đến mệnh cũng không cần.”

“Nếu những thứ này vô giá trị, vậy vì sao nó lại có thể bảo hộ chính mình, bảo hộ người?” Tần Phong đột nhiên mở miệng, “Ngươi không muốn chịu đau đớn để tóm lấy vật ngoài thân này, đương nhiên sẽ không biết bên trong như thế nào, nếu ngươi cố gắng chịu khổ sở thì sẽ không nói như vậy.”

Tuy hắn không biết thân phận thật sự của đối phương, nhưng hắn nhìn ngón tay y, trắng nõn thon dài, một vết chai cũng không hề xuất hiện, vừa nhìn liền biết y chưa từng nếm qua cái gọi là khổ sở.

“Ha hả a……” Thư Lộng Ảnh đột nhiên nở nụ cười, cũng không biết hắn đã nói cái gì buồn cười mà ánh mắt đào hoa kia đã phủ một lớp nước mắt sinh lí.

Tần Phong cảm thấy tiếng cười này làm lòng hắn không thoải mái.

“Vậy ngươi đây là thừa nhận, đám người tự xưng là nhân sĩ chính đạo như các ngươi, cái hô hào thảo phạt tà giáo chấn động giang hồ chỉ là để đến đây phân chia tài sản của giáo ta thôi phải không?"

Ánh mắt Tần Phong ngưng trọng: “Thần Nguyệt Giáo làm bao chuyện ác, thiên địa chứng giám.”

“Được, được.... ta đã biết.” Thư Lộng Ảnh cười đủ rồi, tiếp tục đi về phía trước, “Có tiện nghi sao lại không chiếm, là vương bát đản* sao? Đạo lý này, ta hiểu.”

(*Vương bát đản: Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)

Tần Phong không muốn cùng y cãi cọ, nhanh đuổi theo, lần nữa cùng Thư Lộng Ảnh sóng vai.

Tại một ngã rẽ, Thư Lộng Ảnh và Thi Khuyết chỉ về hai hướng, cả hai đều là đường núi.

“Không sai, lão phu đã đi con đường này vài chục năm, không có khả năng xuất hiện lỗi!!” Thi Khuyết trừng mắt nhìn Thư Lộng Ảnh thổi thổi râu.

Thư Lộng Ảnh đã dùng Nguyệt Hoa Trọng Ảnh với Thi Khuyết nên lúc lão nhìn y thì y đã là một hình dáng khác, vì vậy lão không nhận ra y.

Thư Lộng Ảnh nhìn con đường phía trước tựa hồ thường xuyên có người mở rộng, y cười cười: “Ngươi đã rời khỏi Thần Nguyệt Giáo mười mấy năm, ngươi cảm thấy Thần Nguyệt Giáo sẽ để phản đồ như ngươi biết đường lên núi sao?”

“Ngươi nói ta là phản đồ Thần Nguyệt Giáo? Mang ra, mang chứng cứ ra a!” Thi Khuyết có chút không tự tin nói.

Y sẽ không có chứng cứ phải không?

Lão bây giờ là tù nhân của Tần Phong, nếu không thể hiện mình có tác dụng với hắn thì Tần Phong nhất định sẽ gϊếŧ lão!

Hơn nữa lão càng dẫn đường họ càng từng bước tiến vào tử lộ, lão muốn đem đám người Tần Phong chôn xác tại nơi này.

Lão còn có giáo chủ Minh Giáo bảo mệnh cho lão, đợi sau khi đám người này chết đi, lão sẽ mang Thần Nguyệt kiếm dâng lên cho Minh chủ, khi đó địa vị của lão sẽ lên như diều gặp gió!

Thư Lộng Ảnh lười tranh cãi với Thi Khuyết, chờ lát nữa thì mọi chuyện sẽ rõ, y cùng lão so đo có ích gì?

Y chuyển mắt nhìn về phía Tần Phong: “Ngươi nói đi, đi đường kia à?”

Trong lòng Tần Phong luôn tin tưởng lời đối phương nói, hắn cũng biết việc này cần yêu cầu cẩn thận, trước tiên để ít người đi theo hướng mà Thi Khuyết chỉ đi.

“Nếu không có vấn đề, phái một người về báo.”

Thi Khuyết có chút lúng túng, lão không biết con đường này có an toàn hay không, nhưng nghĩ đến chính mình còn có phương pháp bảo mệnh liền nuốt nước miếng, dẫn người đi về phía trước. Trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc vì Tần Phong lại không đi theo lão.

Đều là do cái tên Thư Mặc đột nhiên xuất hiện kia!!