Chương 118: Ta sẽ cho ngươi một thân phận

Thư Lộng Ảnh không biết mình đã bị người ta xem là nam sủng mê hoặc người, còn bị người ta cho là tiểu tam, hơn nữa còn đang lén lút muốn đối phó y.

Đã nhiều ngày trôi qua Tần Phong thường xuyên lui tới đây, tuy ngoài miệng không nói lời gì hay ho, còn dùng một loại ánh mắt không thể tả được nhìn chằm chằm y, Thư Lộng Ảnh không nhịn được mà nổi da gà.

Tần Phong tuy thông minh nhưng cũng không thể khẳng định được đâu mới là sự thật chân chính, tuy hắn rất nghi ngờ giữa hắn và y có quan hệ nhưng lại không có gì để xác thực.

Tần Phong cũng vì vậy mà rối bời một phen.

Rốt cuộc y là Thư Mặc hay là vị sư phụ mà hắn đã quên đi, hoặc chính là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo?

Những năm gần đây, Thư Lộng Ảnh cũng không phải chưa từng ra tay, Tần Phong vô luận điều tra thế nào thì chung quy chỉ là một lớp sương trắng mơ hồ.

Võ lâm minh đúng hạn sẽ tiến hành, Tần Phong cũng phải rời khỏi Phượng Diều sơn trang.

Có lẽ là vì trên người Thư Lộng Ảnh có thương tích nên Tần Phong không lo lắng y sẽ rời đi. Thư Lộng Ảnh âm thầm cho Thanh Đằng đi tới võ lâm minh.

Y lưu lại Phượng Diều sơn trang dưỡng thương, kêu người mang rượu mạnh, chỉ và ngân châm đến.

Lúc trước khi Tần Phong còn mang y về đây, tuy hắn chưa từng phân phó bảo gia nô đối tốt với y nhưng cũng không bạc đãi. Y muốn cái gì, hạ nhân trong sơn trang đều tất bật làm theo.

Trong phòng không bóng người, Thư Lộng Ảnh đóng lại cửa sổ rồi thắp lên một ngọn nến.

Sau đó y tháo cởi thắt lưng, lộ ra mảng ngực có vết thương dữ tợn.

Miệng vết thương vừa dài vừa sâu, thậm chí còn có thể nhìn thấy thịt bên trong, rất khó khép lại, mỗi lần thượng dược, chỉ cần thoáng bất cẩn thì vết thương liền vỡ ra.

Thư Lộng Ảnh là người kiên nhẫn cẩn thận, nhưng cũng khó tránh trở nên bực bội.

Nam Thần Y là một danh y tiếng tăm lẫy lừng, lão xác thật đã cứu y một mạng, nhưng kỹ năng xử lý vết thương của một cổ nhân như lão cũng không thể sánh với các bác sĩ hiện đại được, chính vì thế Nam Thần Y đương nhiên không nghĩ tới chuyện khâu vết thương.

Mắt thấy võ lâm minh sắp tới, mấy ngày sau giang hồ nhất định sẽ đồng loạt khıêυ khí©h Thần Nguyệt Giáo. Thư Lộng Ảnh cũng không thể không động thủ mà bỏ mặc tình thế mấu chốt đó, vì vậy y quyết định khâu lại miệng vết thương.

Dùng lụa buộc lại mái tóc đen tán loạn trên vai, y dùng thanh gỗ chặn giấy cắn trong miệng.

Trước tiên dùng rượu mạnh rửa tay, rồi rửa sạch mủ và thuốc trên miệng vết thương.

Xâu kim, cẩn thận bẻ cong ngân châm thẳng tắp……

Thư Lộng Ảnh cũng không sợ đau mấy, nhưng cảm nhận ngân châm từng chút từng chút đâm xuyên qua da, thọc vào huyết nhục, kéo theo sợi chỉ mỏng cứa vào da thịt, dù y có kiên định tới đâu cũng sẽ không thoải mái.

Máu lại rơi đầy đất.

Sau khi khâu xong, Thư Lộng Ảnh dùng vải bông lau khô máu đỏ trên tay, cẩn thận thượng dược, băng lại vải trắng.

Vết thương phía trước có thể khâu, nhưng vết thương sau lưng thì vô pháp a.

Thư Lộng Ảnh muốn giao chuyện nào cho người khác làm thì khả thi hơn, đột nhiên bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ tới mức khó mà nghe thấy.

Che giấu khí tức của người tập võ?

Người trong sơn trang phần lớn đều mang võ nghệ, nhưng lúc họ đi ngang qua đây thì cũng không hề che giấu khí tức.

Mà người này……

"Roẹt"

Giấy trên cửa bị thọc vào tạo thành một cái lỗ nhỏ, tiếp sau đó chính là một cái ống trúc, trong ống nhẹ nhàng thổi ra một làn khói nhẹ.

Thư Lộng Ảnh nhướng mày.

……

Đại hội võ lâm, nói trắng ra chính là cuộc thương lượng hợp tác như thế nào, lấy lợi ích của giang hồ để ngụy trang cho tham vọng của bản thân.

Nhưng ngoài mặt vẫn phải làm cho tốt a.

Vị trí Võ lâm minh chủ vốn đã được ngầm chỉ định thuộc về Tần Phong, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm theo trình tự, so đấu, khiêu chiến, cuối cùng Tần Phong trổ hết tài năng, được mọi người tôn xưng là Võ lâm minh chủ.

Dưới trời xanh vạn dặm không mây là biển người tấp nập...

Trên đài có một cái đầu trâu đực được quấn lụa đỏ treo lên giá cao. Hai bên đài từng người từng người đều mang khuôn mặt bồn chồn!

Đại hán nửa người trên trần trụi đứng trước mặt những người đứng hai bên đài, đầu và eo quấn lụa đỏ, chân trần đạp lên mặt đất, nâng vại rượu mạnh trước mặt ồ ạt đổ vào miệng, rượu hết, gã ném mạnh vại rượu xuống mặt đất vỡ tan.

Đại hán lấy dùi trống từ hai bên hông ra, đồng thời rống to, đôi chân trần như được bọc thép mà đạp lên những mảnh vỡ nhỏ của vại rượu, cánh tay thô to giơ cao.

"Thình!"

Dùi trống hung hăng đánh lên! Tiếng trống như sấm!! Chấn vang cả trời xanh!!

Khí thế mãnh liệt, ngập trời hùng oai.

Quần hùng ngồi dưới đài, gia chủ của tứ đại gia tộc ngồi ở hàng ghế trước, ai ai cũng đồng loạt nhìn lên nam nhân cao lớn trên đài.

Tần Phong đứng thẳng lưng, trên gương mặt toàn hiện lên vẻ cương nghị và lạnh lẽo, trên người là y phục huyền sắc đại pháo của Võ lâm minh chủ.

Hắn rút Thần Nguyệt kiếm, tay vung lên, đầu trâu đực vốn được trói chặt nháy mắt rơi xuống, lập tức có người bưng khay tiếp được đầu trâu.

Có người hô to: “Là điềm lành! Chúc mừng tân Võ lâm minh chủ!!”

Tứ đại gia tộc ngồi phía trước nghe tiếng hô ngay lập tức đứng lên, chắp tay với Tần Phong: “Chúc mừng tân Võ lâm minh chủ!! Thảo phạt Thần Nguyệt, cứu trị ôn dịch, giúp đỡ chính đạo!!”

Nhân sĩ hai bên theo đó đứng dậy chắp tay: “Thảo phạt Thần Nguyệt! Cứu trị ôn dịch! Giúp đỡ chính đạo!!”

Thanh âm như sấm, lấn át cả tiếng trống vang trời.

Thanh Đằng ẩn trong đám người tinh nghịch lè lưỡi với Tần Phong đang đứng trên đài, Võ lâm minh chủ cái lông, so với móng tay của giáo chủ bọn ta cũng không bằng!!

Tần Phong mặt không đỏ tâm không động tiếp nhận sự tung hô của mọi người, hắn cũng không khiêm tốn mà chắp tay đáp lễ: “Được sự tín nhiệm của chư vị, Tần mỗ đương nhiên dốc hết toàn lực, thảo phạt Thần Nguyệt!! Mang người lên đây!”

Ngay lập tức, một người tiều tụy với vẻ mặt đáng khinh xuất hiện.

Thanh Đằng đứng trong đám người vừa nhìn thấy người nọ, nàng tức khắc muốn che miệng.

Đây là!! Thi Khuyết! Phản đồ Thần Nguyệt Giáo!!

Thật ra Thư Lộng Ảnh có rất nhiều cơ hội làm thịt cái tên Thi Khuyết ăn cây táo, rào cây sung không biết tự lượng sức mình này, nhưng vì cốt truyện nên y mới tha cái mạng chó của lão.

Thi Khuyết trong nguyên tác có tác dụng rất quan trọng, chính là vì hôm nay...

Thứ nhất, lão vốn là người của Thần Nguyệt Giáo. Sau khi làm phản, lão không những đổ cho Thần Nguyệt Giáo một chậu phân mà còn giúp cho đám võ lâm chính đạo danh chính ngôn thuận có cớ tấn công lên giáo.

Thứ hai, Thần Nguyệt Giáo xưa nay thần bí, vị trí tổng giáo có sương mù bao quanh dày đặc, cơ hồ không người nào biết đến. Nếu không phải vì chuyện này thì cho dù toàn bộ thiên hạ lên tìm cũng không biết năm nào tìm ra.

Thấy lão, Tần Phong lập tức vung kiếm đặt ngang yết hầu Thi Khuyết, lạnh giọng: “Đem những gì ngươi biết, nói ra!!”

Thần Nguyệt kiếm lạnh như xương cốt đặt ngang cổ họng, sớm đã thử qua thủ đoạn của Tần Phong, Thi Khuyết sợ tới mức mặt không còn chút máu: “Ta nói, ta nói……”

“Giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh trời sinh tư chất thấp kém, không thể luyện được võ nghệ cao thâm, bị đả thương nhẹ cũng không dậy nổi, không có bản lĩnh gì. Nhưng ỷ vào thân phận của mình, y không kiêng nể bất kỳ thứ gì, dã tâm bừng bừng, tâm địa độc ác, vọng tưởng xưng bá võ lâm! Giáo chúng Thần Nguyệt Giáo trợ Trụ vi ngược*, sau khi đuổi ta ra khỏi giáo, bọn chúng lập tức tìm người điều chế dịch bệnh phát tán ra ngoài, ý đồ muốn chính đạo cúi đầu……”

(*Trợ Trụ vi ngược: trợ giúp Trụ vương làm những điều ác độc trời đất bất dung. Nghĩa là giúp ác làm ác.)

Nghe xong những lời này, đôi tay Thanh Đằng vô thức nắm chặt, gân xanh nổi lên, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà xông lên đài đập vỡ đầu Thi Khuyết!

Trong mắt những người khác toát lên ánh lửa tham dục, nếu giáo chủ Thần Nguyệt Giáo là hữu danh vô thực, vậy việc tấn công lên Thần Nguyệt Giáo càng thêm đơn giản.

“Giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh còn nhiều lần tập kích tứ đại gia tộc, án diệt môn của Cổ gia năm đó chính là do Thư Lộng Ảnh chỉ thị, là do Thần Nguyệt Giáo làm……”

Cổ Hằng dưới đài khẽ nhíu chặt đôi mày, chuyện năm đó đã khiến một công tử ăn chơi trác táng như hắn sau một đêm biến thành một gia chủ lãnh khốc vô tình……

Thi Khuyết còn đề cập không ít những thảm án diệt môn khác, tất cả đều đổ lên đầu Thần Nguyệt Giáo.

Ai ai cũng mang khuôn mặt tức giận khó chịu, sau một lúc, những tiếng rống giận tầng tầng vang lên, vô pháp khống chế!

“Tổng bộ Thần Nguyệt Giáo ở đâu?” Tần Phong lạnh lùng hỏi.

Thi Khuyết run run khóe miệng: “Ở, ở Thiên Nữ phong……”

Thi Khuyết sợ tới mức cả người phát run, Tần Phong cười lạnh một tiếng, nhấc chân đá bay lão vào cây cột.

Cây cột đong đưa, Thi Khuyết như bao cát đập vào cột, sau đó chậm rãi trượt xuống.

Đối mặt với tiếng rống giận ở đây, Tần Phong giơ Thần Nguyệt kiếm lên chỉ trời: “Thần Nguyệt Giáo tùy ý làm bậy, tội không thể tha, ỷ mạnh hϊếp yếu! Chư vị ngồi đây nếu có can đảm giao mạng cho Tần mỗ thì cùng Tần mỗ lên Thiên Nữ phong, thảo phạt Thần Nguyệt!!"

“Thiên Nữ phong!! Thảo phạt Thần Nguyệt!! Thiên Nữ phong!! Thảo phạt Thần Nguyệt!!”

Cừu hận và ích lợi luôn là thứ dễ dàng kích động nhân tâm.

Võ lâm đại hội cử hành thành công.

Mục Thanh Thanh ở khách diếm Duyệt Lai nhìn nam nhân quang mang vạn trượng trên đài, tâm tình cực kỳ tốt.

Nam nhân vậy, mới xứng với Mục Thanh Thanh nàng.

Nếu người khác dám mơ tưởng tới……

Đôi mắt đắc ý của Mục Thanh Thanh lộ ra tàn nhẫn.

Nhưng cố tình, lúc này lại có người tới vả mặt.

Một gã sai vặt sợ hãi rụt rè gõ gõ cửa.

Mục Thanh Thanh thu hồi ánh mắt, làm ra bộ dáng cao quý ưu nhã, nàng nhẹ nâng ly trà lên: “Vào đi.”

Gã sai vặt lau mồ hôi trên trán, cúi đầu nói: “Tần phu nhân, người mà phu nhân phân phó chờ mãi không đến, muốn qua đây hỏi phu nhân rốt cuộc là làm sao vậy……”

“Cái gì!!!”Chén trà trong tay Mục Thanh Thanh rơi xuống, choảng một tiếng, vỡ thành nhiều mảnh!

……

Phượng Diều sơn trang.

Thư Lộng Ảnh biết Mục Thanh Thanh đã ra tay với y rồi, thật sự là dở khóc dở cười.

Nghĩ thầm, đây chính là tai bay vạ gió* trong truyền thuyết a, y thật sự vô tội.

(*Tai bay vạ gió: tai họa không ngờ đột nhiên xảy đến.)

Bất quá chỉ dùng mê hương mà có thể bắt được giáo chủ Thần Nguyệt Giáo? Thủ đoạn này thật sự là đánh giá quá thấp y rồi!

Thư Lộng Ảnh làm bộ hôn mê, sau đó có người lén lút tiến vào muốn dùng bao tải bắt y mang đi.

Vốn dĩ Thư Lộng Ảnh muốn tương kế tựu kế xem người nọ rốt cuộc muốn mang y đi đâu? Nhưng mà, võ công của người này thật sự là quá lề mề, hơn nữa hình như đã lâu không tắm nên trên người có vô số mùi vị khó ngửi. Thư Lộng Ảnh nghĩ bao tải này không biết gã lấy từ cái xó xỉnh này ra nữa...

Khi người nọ vừa mới mở bao tải ra, Thư Lộng Ảnh liền điểm huyệt gã. Y chỉ mới đe dọa một chút mà gã đã run rẩy không chịu được.

Người nọ duy trì tư thế nửa ngồi xổm trong thời gian lâu nên chân đã tê rần, khi được giải huyệt, lập tức lăn ra đất.

Thư Lộng Ảnh vô tình gây khó xử cho tiểu nhân vật này, y dùng mũi chân đá đá người nọ: “Trở về nói với Tần phu nhân của ngươi, bảo nàng đừng lo lắng, ta không phải nam nhân thuộc sở hữu của hắn, đương nhiên cũng không phải nam sủng.”

Y dùng chân đá không phải không tôn trọng người nọ, thật sự là mũi chân của y nói không chừng còn sạch hơn thân thể của gã a, Mục Thanh Thanh này, thật đúng là không muốn xuất tiền vốn a.

Việc này rất nhanh được Thư Lộng Ảnh ném ra sau đầu.

Tần Phong làm Võ lâm minh chủ, việc trước mắt chính là muốn thảo phạt Thần Nguyệt Giáo, vì vậy mà hắn vội đến túi bụi.

Nhưng cũng tốt, hắn sẽ bớt quan tâm tới cái người mà hắn "mời" tới sơn trang kia.

Vết thương sau khi được khâu lại rõ ràng khép lại cực nhanh, Thư Lộng Ảnh tiếp tục ngoan ngoãn nằm trên giường lười biếng. Khi Tần Phong nhìn thấy bộ dạng này của y, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không biết vì sao, Tần Phong không muốn người này xuất hiện trong trận thảo phạt của hắn. Bây giờ thấy đối phương rõ ràng đến sức lực hành động cũng không đủ, hắn cũng rất yên tâm.

“Ta sẽ không bắt buộc ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở đây, sau khi ta thảo phạt Thần Nguyệt xong, ta sẽ cho ngươi một thân phận.”

Thư Lộng Ảnh nằm trên giường, nghe lời này của Tần Phong, y liền cảm thấy hình như có gì đó không đúng.