Võ lâm sẽ cùng thương lượng chuyện thảo phạt Thần Nguyệt Giáo ở Long Môn Thành, buổi thương lượng sẽ được tiến hành ở tửu lầu Duyệt Lai bên cạnh hồ, quần hùng hội tụ, khí thế cuồn cuộn.
Nhưng trước khi võ lâm cử hành thương lượng, giang hồ lại xảy ra một chuyện lớn.
Tiểu tử đang sở hữu Thần Nguyệt kiếm ở Cổ gia muốn kết thân cùng Mục đại tiểu thư Mục Thanh Thanh. Thừa dịp quần hùng hội tụ, chuẩn bị chiêu đãi mười dặm đường.
Từ sau khi chuyện Thần Nguyệt kiếm bị bại lộ, người đến bái phỏng Cổ gia nối liền không dứt, có người muốn đến ôm đùi, cũng có người chỉ đơn thuần đến đây mở mang kiến thức, nhưng cũng có người không phục đến đây điều tra cho rõ.
Tần Phong không buồn nói chuyện, gặp những người đến đây điều tra hắn cũng không dong dài, trực tiếp động thủ, thẳng đến khi đem người đánh ngã, ném ra khỏi Cổ gia. Dần dà mọi người đều đã biết rõ võ nghệ hắn cao siêu bao nhiêu, người bên ngoài khıêυ khí©h đều đã mai danh ẩn tích, thay vào đó chính là a dua nịnh hót, không gián đoạn.
Được tâng bốc lên tới trời cao, hôn sự của Tần Phong được truyền đi rất nhanh, phần lớn người đến tham gia võ lâm minh đều sẽ đến tham gia hôn sự của hắn.
Cổ gia và Mục gia vì hôn sự này mà bận tới túi bụi. Ngược lại nhân vật chính Tần Phong lại nhàn nhã không ít.
Thời điểm Mạc Lê biết Tần Phong muốn kết thân, nàng liền khóc đến thương tâm.
Mạc Lê một đường chạy đi tìm Tần Phong, mở to đôi mắt ngập nước kiều thanh hỏi: “Tần Phong ca ca, ngươi thật sự muốn cưới vị Mục tiểu thư kia sao?”
Tần Phong vẫn luôn xem Mạc Lê là muội muội, hiện giờ thấy dáng vẻ của nàng như vậy, cũng đoán được có lẽ Mạc Lê đối hắn chính là...
Loại chuyện này Tần Phong cũng không cố kỵ có làm tổn thương Mạc Lê hay không, dứt khoát trả lời: “Đúng vậy, ta muốn cưới nàng ấy.”
“Vậy ta thì sao?! Tiểu Lê phải làm sao bây giờ?!” Mạc Lê nhào vào lòng Tần Phong, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Tần Phong ca ca chưa từng thích ta sao? Vậy sao phải đối xử tốt với ta như vậy? Vì sao làm Tiểu Lê hi vọng với ngươi, trông chờ vào ngươi...”
Tần Phong nói: “Tiểu Lê, thực xin lỗi. Ta vẫn luôn xem ngươi là muội muội, là người thân của ta nên ta mới đối tốt với ngươi như vậy, thật xin lỗi, không nghĩ tới sẽ làm ngươi hiểu lầm.”
Mạc Lê khóc càng thương tâm: “Vậy ngươi sao lại thích Mục Thanh Thanh!? Ngươi và nàng ta bất quá chỉ mới gặp nhau vài lần, sao ngươi phải cưới nàng ta?”
Tần Phong trầm mặc không nói, hắn đương nhiên không thật lòng thích Mục Thanh Thanh. Đại hôn này, mọi người đều biết, đây chẳng qua chỉ là vì lợi ích mà thôi.
Bất quá, vì không muốn cho Mạc Lê có tâm tư với mình, Tần Phong cũng không nói thật mà nói sang chuyện khác: “Ngươi vĩnh viễn là muội muội tốt của ta, ngày thành thân, Tiểu Lê nhất định phải đến dự.”
Tâm Mạc Lê tựa như bị dao cắt, lập tức khóc lóc chạy ra ngoài.
Tần Phong nhìn bóng dáng Mạc Lê đi xa, khuôn mặt cương nghị hiện lên một tia bất đắc dĩ. Nhưng rất nhanh, hắn lại khôi phục vẻ mặt diện vô biểu tình.
Cửa vừa đóng lại, một bóng đen yên lặng từ trên cao rơi xuống, không biết vì sao, trên người lại mang theo một cổ mùi hôi khó chịu.
Bóng đen quỳ trước mặt Tần Phong, cung kính gọi: “Chủ nhân.”
“Có tin tức gì không?” Tần Phong đi đến vài bước, ngồi dựa vào ghế, hỏi.
Vì võ lâm đã biết chuyện hắn và Mục gia kết thân nên Cổ Hằng không để hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ nữa, Tần Phong nhàn nhạt hạ mắt.
Nhưng kỳ thật, hắn chưa bao giờ rảnh rỗi.
Mấy năm nay, hắn tích lũy được không ít tài phú và nhân lực, hắn cũng đã có thế lực của riêng mình. Tuy không lớn lắm nhưng hắn đã phí hết tâm huyết mà thành, thực lực tinh nhuệ.
“Bẩm chủ nhân, ta chờ mấy ngày nhưng vẫn chưa tra ra được hành tung của nam nhân này, hơn nữa lai lịch của y cũng rất quỷ dị, tựa hồ cùng Thần Nguyệt Giáo có quan hệ thiên ti vạn lũ*, nhưng khi hỏi thăm lại không ra một chút tin tức nào. Bất quá nam tử khác mà chủ nhân muốn điều tra thì biết được một ít tin tức, người này đang bị truy nã, mà người truy nã chính là Phồn Hoa Thành thành chủ, Mục Hàm Thần.” Hắc y nam tử nói, “Còn nữa, ngoài thành, chúng ta phát hiện một đồ vật."
(*Thiên ti vạn lũ: rất nhiều, đếm không xuể. Mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp)
Tần Phong nghe xong nửa đoạn, nỗi lòng có chút bực bội: “Nga? Thứ gì?”
Hắc y nhân cởi bỏ tay nải trên người, thì ra mùi hôi kia chính là từ bao quần áo truyền tới.
Tần Phong tập trung nhìn, biểu tình tức khắc thay đổi, hắn lấy một cây bút lông tiến lên khảy khảy đồ vật kia.
Trong bao quần áo là một đống y phục đỏ sậm và một thứ tựa như đồ ăn, mùi hôi không ngừng lan tràn ra, hình như đã sinh dòi làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Nhưng Tần Phong lại giống như không ngửi thấy, lật nó ra.
Vật đó, người khác nhận không ra, nhưng Tần Phong lại nhận ra!
Đây rõ ràng chính là ngàn trọng hồng sa mà Thư Mặc thích nhất!
Sắc mặt Tần Phong không tốt lắm, quần áo đã thành như vậy, người càng……
“Quần áo này phát hiện ở đâu?” Tần Phong hỏi.
Hắc y nhân trả lời: “Ở hậu viện của một khách điếm nhỏ đã cũ nát, cách Long Môn Thành không xa, thứ này bị chôn dưới đất, những nơi xung quanh lại sùm sụp một khối, đất chung quanh cũng tím tái đi. Theo thuộc hạ quan sát, hình dạng sùm sụp đó giống như là người.”
Cho nên, chủ nhân của bộ quần áo này, hơn phân nửa là đã chết.
Hơn nữa sau khi chết không biết thế nào, thi thể rất nhanh hư thối, xương cốt cũng không dư lại, chỉ để lại một bộ quần áo đơn sơ.
Tần Phong xoa xoa đầu.
Đã chết rồi sao?
Đáy mắt hắn lộ ra nghi hoặc.
Một kiếm kia của hắn xác thật là muốn mạng đối phương. Nhưng cũng không thể chỉ mới ba tháng mà ngay cả xương cốt cũng không còn, hơn nữa quần áo này, nhìn qua giống như là trúng độc mà chết.
Tần Phong dùng bút lông mở bao quần áo, tuy rằng nhăn nheo bèo nhèo, nhưng trước ngực của áo không có dấu vết bị hắn đâm xuyên, hoàn hảo không hao tổn gì!!
Tâm tư Tần Phong hòa hoãn lại, tinh tế suy tư đến việc gì đó, đôi mắt hắn nguy hiểm khép hờ: “Đây không phải cùng một người, nhưng bên trong nhất định có liên hệ với nhau, ngươi tìm manh mối tiếp đi. Còn nữa, tin tức của người bị truy nã kia, tùy thời quan sát hắn.”
“Vâng!” Hắc y nhân đáp xong, mang bao quần áo hôi thối biến mất trong phòng.
Tần Phong ngồi lên trên ghế, từ án thư* lấy ra một bức hoạ cuộn tròn.
(*Án thư: Bàn dùng để xếp sách: án thư sơn son thếp vàng nguy nga (Tố-hữu).)
Hắn chậm rãi mở ra, người trong bức họa tuyệt mỹ bắt mắt, trên khuôn mặt tuyệt diễm có hoa văn đỏ tươi và hồ điệp mờ ảo, vì thế mà bức tranh thêm vài phần yêu dị.
Rõ ràng là bộ dáng của Thư Mặc, nhưng Tần Phong khẳng định bọn họ không cùng một người……
Chuyện Cổ khánh bị gϊếŧ hắn đã có điều tra qua.
Trừ bỏ việc Thư Mặc sát hại Cổ Khánh, hắn còn phát hiện một ít điều thú vị.
Nha hoàn bên người Thư Mặc thế nhưng bị Cổ Hằng nạp thành tiểu thϊếp.
Một nha hoàn nhỏ bé bỗng nhiên trở thành tiểu thϊếp vốn nên cảm tạ trời đất, an an phận phận hưởng phúc. Nhưng tiểu thϊếp này tựa hồ có chút thủ đoạn, một tiểu thϊếp thân cận với nàng gần đây đã hóa điên, thời điểm tiểu thϊếp kia hóa điên, nàng đã bị người kia bóp chết.
Cổ Hằng cũng không truy cứu, mở to mắt nói không cần tra rõ, tiểu thϊếp hóa điên kia cũng không rõ tung tích.
Nhớ đến bộ dáng tiều tụy và lời nói lộn xộn của Thư Mặc lúc trước. Tần Phong không khó để nhận ra, Thư Mặc tám phần là bị hạ dược giống tiểu thϊếp kia, bị độc điên rồi.
Hắn chỉ cần một ít chứng cứ……
Đêm nay, Tần Phong mang một ít người đến bãi tha ma điều tra.
Bãi tha ma âm phong từng trận, trong không khí mang theo mùi thi thể hôi thối, ánh trăng chiếu xuống làm nơi đây có vẻ âm trầm.
Tần Phong nhìn ánh trăng trắng bạc, hắn vốn định trở về Cổ gia. Đột nhiên, thuộc hạ hô gọi:
“Tần công tử, tìm được rồi!”
Rất nhanh, một đại hán tử kéo qua một tấm chiếu.
Chiếu mở ra, bên trong không có thi thể nhưng lại có một đống quần áo của nữ nhân, giữa tấm chiếu có một vũng máu loãng nhớp nháp, hôi thối.
Đây là thi thể của vị tiểu thϊếp bị hóa điên kia.
Tần Phong càng xác định. Ngày đó, nam nhân mà hắn gặp ở sau núi và Thư Mặc không cùng một người.
Mà Thư Mặc chân chính, đã chết thê thảm giống như vị tiểu thϊếp này.
“Dọn dẹp ổn thỏa rồi về Cổ phủ.”
Người nọ lập tức thu thập đồ đạc trở về. Tần Phong lại không trở về, hắn một mình lưu lại bãi tha ma. Không ai dám hỏi hắn vì sao lại lưu lại nơi này.
Tần Phong nhìn lên ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ. Hắn lật hộp lại, phía dưới hộp có khắc một dòng chữ nhỏ.
“Hỏa Ngô Công, kịch độc, đêm trăng tròn phun tức, giải bách độc.”
Ngón tay Tần Phong cọ lên hàng chữ nhỏ, hắn cảm thấy chữ viết này thập phần quen thuộc, thân thiết.
Hắn tìm một chỗ đất trống, dùng phấn vẽ một hình tròn đuổi côn trùng xung quanh đi, sau đó đem hộp đặt ở trung tâm, mở ra.
Con rết đỏ tươi chậm rãi bò ra, ánh trăng bạc bao phủ lên người nó, tức khắc nó phát ra thanh âm thê lương kéo dài.
Sau đó toàn thân nó co rút, màu sắc đỏ tươi chậm rãi rút đi, nháy mắt biến thành một màu trắng ngọc trong suốt. Trong miệng nó chậm rãi toát ra khói trắng, qua một lúc thì đọng lại thành một viên sỏi nhỏ trắng ngà……
Tần Phong nhìn thấy hết thảy, cau mày.
Hắn, mười phần là ngộ thương người.
……
Vết thương trên ngực Thư Lộng Ảnh hồi phục rất chậm, chỉ ho khan một chút miệng vết thương liền vỡ ra. Cho nên y vẫn luôn ở một nơi hẻo lánh ngoài Long Môn Thành tĩnh dưỡng, không thể về tổng bộ.
Nhưng y cũng không thể nằm trên giường mãi, nghỉ ngơi hai ngày, sau khi miệng vết thương kết vảy y liền bắt đầu làm chính sự.
Người trên giang hồ muốn cùng nhau liên thủ, thảo phạt Thần Nguyệt. Thần Nguyệt Giáo trên dưới chấn động.
Trận ôn dịch này xác thật không phải do Thần Nguyệt Giáo gây ra, hiện giờ ai ai cũng đổ tội danh ấy lên đầu bọn họ. Toàn giáo người người tức giận tận trời, xoa tay hầm hè, hoàn toàn không sợ đối phương đột kích, muốn rộng mở đại môn Thần Nguyệt Giáo, làm lớn một hồi.
Sau khi Thư Lộng Ảnh tỉnh lại biết được việc này, y mắng Dung Canh và Ngự Phi Vũ đến mức máu chó phun đầy đầu!
Trong nguyên tác, khi Thần Nguyệt Giáo như rắn mất đầu chia năm xẻ bảy cùng người trên giang hồ lấy cứng đối cứng, cho nên thiếu chút nữa đã làm toàn giáo diệt vong, kế sách Minh Giáo cũng thực hiện được!
Tình huống hiện tại cơ hồ giống trong nguyên tác y như đúc, Minh Giáo những năm gần đây vẫn luôn âm thầm bồi dưỡng sức lực, sau khi thực lực đã đủ liền rải rác ôn dịch, giá họa cho Thần Nguyệt Giáo, khiến người trên giang hồ lòng đầy căm phẫn, xuất động nhân lực thảo phạt Thần Nguyệt Giáo.
Sau khi nghĩ đến cốt truyện, Thư Lộng Ảnh không thể không thở dài vì giáo chủ Minh Giáo quá xảo trá.
Thời điểm giang hồ cùng Thần Nguyệt Giáo đánh đến ngươi sống ta chết lưỡng bại câu thương, Minh Giáo nhân cơ hội này, mang theo người đến chiếm cứ Long Môn Thành và các địa phương hiểm yếu khác! Đợi mọi người hồi tinh thần thì mới nhận ra mình đã sa kế sách của Minh Giáo, không cách nào vãn hồi!
Toàn bộ chết chóc, thương vong, cứ cho là gϊếŧ cho bằng được thì thế nào?
Cho nên, sau khi Tần Phong lên làm giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, kỳ thật hắn cũng tiếp nhận một cục diện rối rắm! Một bên muốn thu phục tứ đại gia tộc và một ít thế lực khác trên giang hồ, một bên chống cự Minh Giáo! Nguy cơ tứ phía, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết!
Bất quá, hiện tại tuy nhìn có vẻ giống nhau nhưng trên thực tế đã khác nhau hoàn toàn.
Nhiều năm trước, Thư Lộng Ảnh đã nghĩ kỹ kế sách ứng phó, âm thầm thay đổi căn cứ của tổng bộ.
Không cách xa, chỉ là đem địa điểm từ giữa sườn núi chuyển tới sơn cốc.
Ưu thế chính là dễ thủ khó công, bên trong xây dựng phòng ốc, đất đai được cày cấy hoàn hảo, trong sơn cốc có một thác nước lớn, hoàn toàn có thể tự cấp tự túc.
Cứ cho là những người trên giang hồ sẽ công ở đây đi, nhưng chỉ cần bọn họ bảo vệ tốt cửa vào sơn cốc thì những người đó chỉ có thể hối tiếc lui đi!
Thần Nguyệt điện giờ đã trở thành tẩm điện trống không, chỉ có lúc Thư Lộng Ảnh ngẫu nhiên ngắm trăng mới đi dạo qua.
Bây giờ Thư Lộng Ảnh đã tỉnh, y lập tức hạ lệnh cho Dung Canh trở về, nhắc nhở toàn bộ người trong cốc hảo hảo chờ đợi, thay phiên nhau bảo vệ sơn cốc. sau đó điều một đội nhân mã đến Thần Nguyệt điện, làm bộ như đây là toàn bộ nhân lực của Thần Nguyệt Giáo, tĩnh lặng chờ nhân sĩ giang hồ đến thảo phạt, sau đó giả bộ lưỡng bại câu thương.
Khi người Minh Giáo vừa ra tay, đợi tứ đại gia tộc phản ứng lại thì khẳng định họ sẽ có thừa năng lực đối phó.
Đến lúc đó, y sẽ đem ngôi vị giáo chủ Thần Nguyệt Giáo truyền lại cho Tần Phong.
Minh Giáo và tứ đại gia tộc trai sò cắn nhau, Thần Nguyệt Giáo làm ngư ông đắc lợi.
Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Thư Lộng Ảnh.
Biến số duy nhất chính là y bị Tần Phong đâm một nhát chí mạng, thiếu chút nữa đã đi trước một bước.
Nói thật thì, một kiếm này, đã đâm Thư Lộng Ảnh lạnh đến thấu tim.
Một kiếm này là do y tự tìm tới, nếu đêm đó y nhờ người mang con rết qua thì biến số này cũng sẽ không xảy ra, nhưng cố tình y lại muốn tận mắt nhìn thấy bộ dáng Tần Phong lúc lớn, vô ý bị hắn đâm xuyên một nhát.
Tuy rằng Tần Phong cũng không sai, y cũng không hề trách cứ Tần Phong, nhưng ít nhiều trong tim đã có chút thương tổn, y không muốn tái kiến Tần Phong.
Sau khi biết được Tần Phong sẽ kết thân, y cũng không có ý qua nhìn hắn một cái.
Tám ngày sau, là ngày đại hỷ của Tần Phong và Mục Thanh Thanh.
Thư Lộng Ảnh chuẩn bị trở về Thần Nguyệt Giáo. Dung Canh và Ngự Phi Vũ đã đi trước y một bước.
Nơi này chỉ để lại Thanh Đằng và một ít ám vệ.
Cố kỵ động đến vết thương của Thư Lộng Ảnh, bọn họ mua một chiếc xe ngựa to, bề ngoài mộc mạc tự nhiên, bên trong lại lót đầy đệm mềm, họ sợ Thư Lộng Ảnh bị thương tổn.
Hôm nay, Thanh Đằng giả thành nha hoàn đỡ Thư Lộng Ảnh ra ngoài, xoay người từ biệt Khổng Nhiễm và Nam Thần Y.
Mấy ngày nay Khổng Nhiễm và Nam Thần Y không hề rời đi, họ chờ Thư Lộng Ảnh khỏe lên rồi mới lên đường.
“Lần này, ngươi và Nam Thần Y có ơn cứu mạnh với ta, chỉ tiếc thân thể này đã tồi tàn đến mức không thể cứu vãn được nữa. Bây giờ Thần Nguyệt Giáo đang lâm vào thế nguy, chỉ sợ ta sẽ không có cơ hội báo đáp.” Thư Lộng Ảnh nói với Khổng Nhiễm.
Khổng Nhiễm cười nói: “Ta cứu ngươi bất quá là muốn trả lại phần ân tình lúc trước, không cần ngươi hồi đáp.”
Nam Thần Y cũng gật đầu: “Đây cũng là chức trách của một người đại phu, Thư giáo…… Công tử không cần cảm tạ. Nhớ kỹ, trên đường ngàn vạn lần không thể để quá sức, nhớ đổi dược thường xuyên.”
Thư Lộng Ảnh cười nói "hảo".
Sau khi Khổng Nhiễm và Nam Thần Y rời đi, năm ám vệ giả thành mã phu và người hầu, mang xe ngựa qua đây.
Thanh Đằng đóng cửa tòa nhà lại, dùng khóa đồng khóa chặt nó, sau đó cẩn thận đỡ Thư Lộng Ảnh lên xe.
Thư Lộng Ảnh nhẹ nói: “Xuất phát đi.”
Ám vệ đang muốn hạ roi xuống thì đột nhiên, một nơi hẻo lánh cách trạch viện không xa xuất hiện một đoàn người!
“Đợi đã!!”
Người đi đầu dùng khinh công bay qua, chắn trước xe ngựa.
“Vị công tử này, chủ nhân nhà ta cho mời.”
Giọng vừa dứt, xe ngựa lập tức bị thị vệ đông đúc bao vây……
Thư Lộng Ảnh nhẹ nhàng ra hiệu dừng tay với Thanh Đằng, ngồi trong xe ngựa lên tiếng hỏi: “Không biết chủ nhân mà ngươi nói, là vị nào? “
Tên cầm đầu nói: “Chủ nhân nhà ta, thượng tịch Cổ gia, con rể Mục gia, Tần phong.”