Nước nóng hòa cùng nước lạnh tạo ra dòng nước ấm ấm vây quanh thân hình nàng.
Nàng chỉ có thể không ngừng mang khuôn mặt lẻn vào trong nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, cuộn mình lại tay chân ôm lấy thân thể, bộ dáng nàng lúc này giống như một con tôm nhỏ đã bị luộc ửng hồng.
Thấy bộ dáng của nàng ta không thể cười nổi, tình cảm trìu mến theo đáy lòng dâng trào cảm xúc những đường nét anh tuấn trên khuôn mặt ngạo mạn vốn có hàng ngày của ta hoàn toàn
tiêu tan, chỉ còn lại tràn đầy nhu tình.
Nàng cảm nhận đước nước va vào người khi Ứng Trị tiến vào thùng tắm, lòng nàng càng lúc càng cuồng loạn.
Thân mật gần nhau như thế này! Thật sự chỉ có thể xảy ra đối với những người yêu thương nhau.
Nàng cùng Ứng Trị
rõ ràng không có tình yêu như khi
Ứng Trị hôn môi, chạm đến da thịt, nàng lại hồn phách điên đảo, lý trí không khống chế……
Nàng có chút tự xem thường chính mình, chẳng phải chỉ có hai người yêu nhau hai mới có thể cảm nhận được sung sướиɠ khi thân mật cùng nhau sao? Tại sao nàng cùng Ứng Trị thân mật tự nhiên cũng có được cảm xúc này..
Nàng che lại mặt, không dám tin nàng lại có loại cảm giác như thế!
“Đừng thẹn thùng.”
“Ta…… Không phải thẹn thùng.”
Ta nhận ra ngữ điệu hoang mang vừa khó xử của nàng làm ta càng hiếu kỳ nên vội hỏi tiếp:“Vậy ngươi đang suy nghỉ chuyện gì?”
“Ta không rõ…… Vì sao ta…… Không chán ghét khi cùng ngài thân thiết?”
Khi nghe nàng nói vừa hết câu
Ta ánh mắt đột nhiên lóe sáng.
“Không chán ghét chính là thích?”
“……”
Người này! Thật đúng là có cách giải thích luôn chọc phá nàng.
“Gia lợi hại như vậy, ai có thể không thích? Ha ha ha!” Đổng Phi Hà nàng thật tinh mắt a!
“Ngươi cuối cùng cũng cộng nhận Gia nói đúng.”
“Cái gì?” Nàng thật phiền chán khi đối đáp cũng Ứng Trị à.
Ta dùng tay nâng lên cằm nàng, đánh giá bộ dáng e lệ của nàng, từ trong đáy lòng ta có rất nhiều lời như không thể nói nên lời. Ta thích nàng sao?
Tuy rằng nàng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng khi nàng thẹn thùng hoặc tức giận lại làm ta rất vừa lòng, chỉ cần nàng phát huy ra những biểu hiện thế liền lấp bù vào những khuyết điểm thiếu hụt trong yêu cầu chọn nữ nhân của ta..
Ta hôn xuống mặt nàng rồi hôn theo bả vai của nàng hôn lan tràn xuống.———- câu này edit thấy sao sao ấy hic
Nàng càng hô hấp hỗn độn, thân thể mềm mại cùng thần sắc mê hoặc làm cho tâm ta càng mạnh liệt giao động.
Ta cảm thấy mình đối với nàng giống như nàng chính là một bảo tàng, cất giấu rất nhiều vật báo thật hấp dẫn người, ta cần phải đi tìm tòi khám phá.
Người ngoài đều nghĩ đến nàng ôn nhu hiền thục, chỉ có ta mới biết được khi nàng vứt bỏ vẻ bề ngoài ôn nhu hiền thục, nàng thật sinh động
thật say mê
lòng người.
Phát hiện ra những ưu điểm này, nàng mới có thể hấp dẫn đến ta, ta mới có thể muốn cùng nàng thân thiết.
“Gia so với Lưu Thuận Nghiêu có được hơn không?” Ở kí©ɧ ŧìиɧ dâng lên nhất cao trào, ta tự dưng hỏi.
“…… Câm miệng!”
“Ta đã muốn mang hắn quên
đi!”
“Ngài lại đề cập tới, sợ ta nhớ không rõ sao?” Nàng tức giận nói.
Ta cười cao hứng, ta muốn đem bóng dáng nam nhân kia khai trừ hoàn toàn ra khỏi lòng nàng!
Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, cả người mệt mỏi, nàng vẻ mặt sung sướиɠ được Ứng Trị ôm trở về giường.
Ngoài phòng, màng đêm đã buông xuống.
Ta nằm ở nàng bên cạnh nàng nhè nhẹ vỗ về mặt nàng, cười hỏi: “Muốn tiếp tục, hay là muốn nghỉ ngơi?”
Nàng vừa nhắm lại mắt, chợp một cái thì thân mình lại bị Ứng Trị ôm chặt.
“Ta…… Không được.”
Nàng sợ hãi Ứng Trị tinh lực dư thừa hắn lại nhổ nháo,
nàng ủy khuất cầu xin.
Thấy phản ứng của nàng tựa hồ lấy lòng ta, khiến cho ta càng cao hứng khuôn mặt anh tuấn lại tươi cười
“Ngủ đi!” Ta hôn lên trán nàng rồi thổi tắt nếm, lập tức ôm
lấy nàng kéo đến trong lòng đi vào giấc ngủ.
Trong phòng hiện tại rơi vào một không gian yên tĩnh, nàng nghe được Ứng Trị hơi thở dần dần vững vàng chiềm sâu vào giấc ngủ. Mà nàng rõ ràng mệt chết đi được như lại không thể ngủ
được, bị Ứng Trị ôm, cả người nàng vẫn như cũ
nóng như lửa thêu.
Sau khi rời đi Lưu gia, tâm nàng vẫn lạnh như băng, nàng cảm giác được chỉ có tuyệt vọng như hiện tại, thân thể cùng tâm của nàng đã chậm rãi ấm trở lại ── Ứng Trị luôn đòi hỏi nàng luôn đoạt lấy nàng, đánh vỡ khối băng đông cứng trong người nàng, châm lên ngọn lửa cháy bổng không những làm tan đi băng giá trong cõi lòng nàng còn thiêu đốt lấy nàng.
Này nam nhân, tạo cho nàng nhiều biến đổi lớn trong cuộc sống.
Như biến hòa này, không những không mang đến cho nàng nhiều thống khổ ngược lại còn giúp vét thương lòng nàng dần dần nhạt phai, giờ phút này khi nhắc đến hoặc nghĩ đến Lưu Thuận Nghiêu tâm nàng vẫn như cũ có chút không thoải mái như nếu nghĩ đến Ứng Trị thì những đều không thoải mái kia liền tiêu tan mất.
Nàng không muốn nghĩ suy nghĩ sâu xa trong lòng Ứng Trị nàng có bao nhiêu phân lượng, nàng sợ hãi đáp án sẽ làm nàng khó có thể thừa nhận, nàng cũng sẽ không trốn tránh Ứng Trị, càng không trốn tránh nhiệm của một thê tử đối trượng phu.
Cuộc sống trên đời này còn dài, nàng phải tận lực đối chính mình cho thật tốt, mới có thể vì chính mình cảm nhận được thoải mái được khoái lạc cuộc sống. Như mà ở cùng Ứng Trị liệu có thể được khoái hoạt không?
Đây có phải là gánh nặng là trách nhiệm nàng phải gánh, là nhiệm vụ của thê tử có một Trượng phu không chịu an phận sao?
“Aaaaa……” Vì sao Ứng Trị không thể ngoan một chút?
“Ngươi không ngủ, lại tức giận cái gì? Chẳng lẽ là bất mãn muốn ân ái nữa sao?”
“Không có…..Không có…. Không cho Ngài nói hươu nói vượn!”
“Ngươi hãy chính mình nghe một chút âm điệu của ngươi, âm điệu chứng mình ngươi còn rất có tinh thần, hừ hừ!”
“Gia? Ngươi làm cái gì? Đừng náo loạn! Mau dừng tay…… Ô…ô..ô…Ta là thật sự mệt mỏi!”
………………………………
Ánh dương chiếu cao.
Những ngày sống nhàn nhã của Ứng Trị sau khi thành thân chậm rãi qua đi, hôm nay nàng cùng Ứng Trị nghênh đón ngày nghỉ cuối cùng trong lịch nghĩ của Ứng Trị.
Sáng sớm, nàng cùng Ứng Trị trở về Đổng gia.
Song thân nói nàng sắc mặt rất tốt, nàng kiểm tra chính mình một phen mới phát hiện nàng béo lên được một chút!
Ở cạnh bên Ứng Trị, nàng còn có thể đem thân mình dưỡng tốt béo lên, nàng thật bội phục khởi chính mình.
Giữa trưa, nàng cùng Ứng Trị tiến cung thỉnh an các
trưởng bối, nghe xong vài lời dạy bảo, gặp gỡ không ít quan chức có địa vị cao trong triều đình, có mấy lần Ứng Trị có
ý định gây chuyện, đều bị nàng phát hiện ngăn lại.
Nàng càng lúc càng đọc hiểu được sắc mặt Ứng Trị ── có đôi khi Ứng Trị vừa động ánh mắt, nàng liền biết sắp tới Ứng Trị muốn làm cái gì!
Phát hiện được điểm này, Nàng thực bất ngờ đối với chính mình, trước đây đối Lưu Thuận Nghiêu nàng cũng chưa từng có thể đọc hiểu tâm trạng hắn như đối với Ứng Trị.
“Buổi tối Gia sẽ mang ngươi đi ra ngoài dùng ăn cơm.”
Rời đi hoàng cung, Ta cố ý không ngồi trong xe ngựa, mang theo Đổng Phi Hà cưỡi ngựa đi dạo phố.
Ta cưỡi ngựa vô cùng tốt, lên ngựa không đợi Đổng Phi Hà ngồi ổn, lập tức giục ngựa chạy như gió bão làm nàng sợ tới mức co rúm lại núp trong lòng ta, ngay cả nói cũng không dám nói một câu.
“Đừng tránh vào trong lòng của ta, ngẩng đầu ra
nhìn xem bốn phía; Gia cưỡi ngựa rất tốt, sẽ không cho ngươi té ngựa.”
Ta chạy thẳng về phía trước, đem mọi người qua lại trên đường sợ tới mức chạy trốn đông trốn tây, không đồng ý thê tử ở ta trong lòng thụt đầu giống tiểu rùa, nên ta có tình cổ vũ nàng ngẩng đầu ưỡn ngực giống như ta cùng nhau nghênh đón những ánh mắt “Mãnh liệt” của những người qua đường.
Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ứng Trị trắng noãn lỗ tai, nhịn không được kéo kéo Ứng Trị vành tai.
Ta kinh ngạc cúi đầu xem nàng, nhìn nụ cười của nàng như lại nhìn không hiểu rõ được hành động của nàng.
“Ngươi đây là ý tứ gì?”
“Khi dễ?” Ta tư nhiên cảm thấy không cao hứng.
“Muốn Ngài ngoan một chút!”
“Nói cái gì? Ngươi muốn ta ngoan!” Ta đang chạy với tốc độ cực nhanh nghe được lời nàng bỗng nhiên tự giác chậm lại một chút.
Sau khi cười xong nàng không hề nao núng, ánh mắt nhìn đến cảnh vật quanh đường, nàng ôm thắt lưng Ứng Trị, buông trong lòng gánh nặng.
“Đừng va chạm đến người.”
Nàng nhắc nhở Ứng Trị phải cẩn thận.
“Gia làm sao lại có thế đυ.ng người?”
Nhìn thái độ kiêu ngạo của Ứng Trị hại nàng lại muốn nhéo
lỗ tai hắn.
Nàng cũng không hiểu được chính mình, trong mắt mọi người nàng luôn nhu thuận, như thế sao gặp Ứng Trị nàng lại trở nên “Dã man” như vậy, hơn nữa lại còn rất thích loại biến hóa tâm tình như thế này!
Vì Ứng Trị, rất nhiều chuyện nàng không thể tưởng tượng đó là những hành vi của nàng ──
Rời đi sự lạnh nhạt của chồng trước, tái giá sau Trượng phu cùng nàng ngôn ngữ không hợp nhau như nàng lại dám cực lực tranh đấu cho chính mình………Điều đó nếu thân là tiểu thư khuê các, nàng cơ bản không nên làm.
Ứng Trị dẫn dắt nàng mang lễ giáo dứt bỏ nàng nhận được điều đo thật tự do tự tại, mặc dù không xác định chuyển biến
như vậy là xấu hay là tốt?
Như có thể khẳng định, nàng phi thường thích như vậy.
Ở bên cạnh Ứng Trị, nàng không có cảm giác áp lực, không cần vi phạm của nàng ý nguyện,
nàng như đang có cảm giác
như phập phềnh trên đám mây cực kỳ thoải mái.
Hoàn toàn dứt bỏ quấn quanh trong lòng bị thương, nàng tin tưởng chính mình có thể sống khoái hoạt hơn. Nàng không tự chủ được hai cánh tay dùng sức đem Ứng Trị ôm càng chặt hơn.
Trong gió tựa hồ vang lên tiếng cười của Ứng Trị, nàng ngẩng đầu nhìn, miệng Ứng Trị tuy không nhúc nhích như khuôn mặt Ứng Trị thật anh tuấn thật làm mê say lòng người.
Ma xui quỷ khiến, nàng đã quên đi tính tình ác liệt của Ứng Trị, tâm nàng tĩnh mịch đã lâu không chịu khống chế hại tim nàng kịch liệt nhảy liên hồi.
Ta không thích hắn…… Nàng cúi nhanh đầu, một lần lạ một lần nói cho chính mình nghe, nàng sẽ không yêu thích Trượng phu tình tình như thế này!
Nhưng mà lòng của nàng, tim của nàng rung động không thôi, cướp lấy đi những lý trí thuyết phục chính mình không thích Ứng Trị đến cuối cùng nàng chỉ có thể rúc vào trong lòng Ứng Trị..
Mặt trời dần dần về phái trời tây.
Đến tiệm cơm nổi tiếng trong Kinh thành, Ta mang ngựa giao cho Tiểu Nhị dẫn Đổng Phi Hà vào tiệm đi lên lầu tìm một gian phòng.
Tuy rằng uy danh truyền xa, như những người dân bình thường không thể biết được thân phận của ta. Cho nên khi Tiểu nhị khi thấy ta khoát trên người xiêm y cao quý nên thái độ thật thận cẩn đối đãi.
“Gia, hôm nay tiệm đông khách, trên lầu những phòng riêng đã hoàn toàn có khách, chỉ còn một cái bàn trống, bất quá có bình phong ngăn cách giữa các bàn ăn với nhau. Xin Ngài không chấp nhất chịu thiệt một chút?”
Ta liếc mắt nhìn Tiểu nhị dẫn đường một cái, hiển nhiên rất muốn nói..
Nàng vừa nhìn thấy đã biết Ứng Trị bất mãn nên chạy nhanh chụp lấy tay Ứng Trị, không cho hắn nói lung tung, đối Tiểu nhị nói: “Có thể, ngươi dẫn đường.”
Ta lại ngạc nhiên đánh giá
Đổng Phi Hà.
Hôm nay ta có vài lần muốn làm khó dễ người, đều bị nàng
ngăn lại, nàng thật sự là càng lúc càng lớn mật, nhưng mà của nàng chủ động can thiệp, như mà nhìn đến bộ dáng khẩn trương lo lắng của nàng ta cảm thấy thật thú vị, thật hấp dẫn
mà ta chỉ lo thưởng thức của nàng biểu hiện quên mất đi chính sự cần gây phiền toái cho người.
Đây là trong truyền thuyết mỹ nhân kế a…… Ta đối với kế sách này đã có chuẩn bị qua để đối phó nhưng mà đối với nàng vẫn không thể chống đỡ.
Nàng cùng Ứng Trị đi lên lầu hai chọn một bàn kề cửa sổ, bốn phía đều có bình phong vây quanh, khung cảnh bố trí sạch sẽ tao nhã.
Trách không được lại có danh tiếng vang xa thế, khuyết điểm duy nhất chính là có quá nhiều người nên cách vách
âm thanh
nói chuyện tán gẫu của những vị khách đến dùng bữa đều có thể nghe rõ ràng, nàng ngồi xuống bên phía biên
cửa sổ.
“Thực ầm ỹ.”
Ta thật không kiên nhẫn chịu nổi tiếng vang
ồn ào phát ra từ
cách vách bình phong của một đám đại nam nhân.
“Ngài đừng nháo.” Nàng rất sợ Ứng Trị lại gây chuyện, nên tay cần ngay thực đơn đưa đến tay Ứng Trị
thúc giục:
“Nhanh chọn đồ ăn!”
“Xin hỏi hai vị dùng món gì?” Tiểu nhị cười thăm hỏi, xem phong cách của vị nam tử này tuyệt đối là người khó hầu hạ, như không nghĩ tới nữ tử có bộ dáng ôn nhu trầm tỉnh kế bên khi mở miệng còn báo đạo hơn cả vị nam tử kia.
Ta nhìn nàng, vốn định trách cứ nàng rất vô lễ, lại sợ trách cứ về sau nàng lại
trở về bản tính như trước kia, ta sẽ mất đi sự hoạt bát của nàng nên đành im lặng.
“ Hừm…” Thôi thì cứ mở ra thực đơn gọi vài món ăn ưa thích vậy, cách vách lại lên một trận cười vang, làm cho ta muốn im lặng như không thể im lặng nổi——–
“Lưu huynh mấy ngày trước đi Hương Sơn gặp Tam gia, các người ứng phó thế nào?”
“Tam gia người này chính là một kẻ mang đầy mần giống tai họa, Lưu huynh không bị bắt tội chứ?”
Những lời này bất ngờ truyền tới, lập tức làm cho Ứng Trị cùng Đổng Phi Hà há hốc mồm.
“Thật khéo nha! Lưu Thuận Nghiêu cũng đang ở nơi này ăn cơm sao?” Phản ứng đầu tiên của nàng là nhìn về phía Ứng Trị, nàng thình lình phát hiện đôi mắt Ứng Trị phát sáng như đuốc nhìn chăm chú nàng, phảng phất xem những người kia không để vào mắt, trong mắt Ứng Trị quan trọng nhất chính là cảm tưởng của phu thê họ.
Nàng phát hiện ra được ý nghĩ của Ứng Trị, chỉ trong khoảnh khắc ngắn khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng cúi nhanh đấu làm bộ không thèm để ý đến,
như trong lòng đều có cảm giác ngượng ngùng.
Lúc này, cách vách đám người vui cười đã yên lặng như Lưu Thuận Nghiêu bỗng nhiên vang lên âm thanh ──
“Trước kia nghe nói Tam gia yêu thích nhất gây chuyện thị phi, ta cơ bản còn chưa tin, nay sự tình phát sinh ở chính mình, ta mới biết được thì ra trên đời này lại có người không nói đạo lý như vậy, người không đi chọc hắn, hắn càng muốn tìm đến trước mặt người chọc phá gây sự mà khi quở trách người rất thành thật.”
“Nghe người truyền miệng Tam gia cùng với “Vương phi” rất ân ái, thường xuyên ra ngoài du ngoạn không biết có đúng không?”
“Hừ……” Tất cả mọi người đều biết, Vương phi của Tam gia cùng ta từng có vợ quan hệ phu thê nghe mọi người nhắc đến ta cảm giác sắc tối đen, không khỏi ai oán nàng ta đúng là “Không biết xấu hổ.”
Cách bình phong, mỗi một câu nói của Lưu Thuận Nghiêu đều vang lên ngồi cách vách đều có thể nghe rõ từng câu.
Nàng nghe được những lời của Lưu Thuận Nghiêu đôi mày liễu hơi hơi khíu lại, dù sao cũng là
người nàng từng thích qua, giờ lại ở phía sau lưng người khác phê bình, nàng tất nhiên vẫn để ý đến như ngược lại không phải thương tâm khổ sở mà chính là cảm thấy thực không thoải mái.
Nàng xem Ứng Trị, trên bàn thức ăn hoàn toàn chưa gọi
đến nàng hi vọng mình cùng Ứng Trị sớm nhanh rời đi.
“Hai vị?” Tiểu nhị đợi lâu không nghe được tiếng gọi món ăn hoang mang lên tiếng hỏi.
Dưới mặt bàn, bàn tay ta đang nắm chặt thành quyền bị nàng dùng sức đè lại, ta nhìn vào mắt nàng biết được nàng đang cầu xin ta làm cho ta
cảm thấy có chút đau lòng giờ phút này nàng cần ta bảo hộ.
Ta cảm thấy mình cần phải có hành động vì chính mình vì thê tử, ta không thể để cho bất cứ ai khi dễ thê tử của mình.
“Một người đàn bà dâʍ đãиɠ, nếu hắn thích thì ta cứ
mặc hắn đi……”
Cách vách lại phát ra một trận châm biếm, một trận nghị luận.
“Lưu huynh cũng nên cảm tạ Tam gia ra tay, bằng không ai có thể biết được ở mặt ngoài nữ tử ôn nhu
nhàn nhã biết lễ phép, bên trong cư nhiên lại không có nhân phẩm như thế!”
Nàng cúi đầu, giống như nàng đang bị đánh một bạt tai vào mặt.
Ta lập tức đứng dậy, ta đây đã không có tìm đến hắn gây sự chính là phước của hắn rồi còn không biết hưởng còn dám đến tìm ta gây sự ta tuyệt đối không bỏ qua.
Một cước đá văng ra bình phong, Tam gia lãnh khốc kêu ngạo không ai bì nổi đứng vững trước bình phong bị ngã..
“Người nào?” Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Nàng bối rối, Tiểu nhị sợ hãi.
“Tam gia?” Mọi người nhìn thấy Ứng Trị đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức mặt không còn chút máu.
“Tránh xa một chút! Gần vị trí cách vách của Gia ngồi các người có thể dám ngồi sao?”
Ta theo thường lệ trước lấy ra cây quạt phẩy phẩy.
Mọi người sợ hãi nhìn mặt nhau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Mới vừa rồi, là ai nói Gia thích gây chuyện?”
Ta dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn quét qua đám nam nhân.
“Không có… Có phải do Ngài…… Ngài nghe lầm?”
Đám người đang ngồi vừa cười vừa nói sau lưng người khác kinh hãi vội vả đứng lên.
“Lưu Thuận Nghiêu, thất phẩm võ quan……”
Ta đem từ người phân tích liệt kê sơ qua bối cảnh một lần.
Mọi người nghe Ứng Trị phân tích da đầu run run.
Mỗi người đều biết, Tam gia xuất sắc nhất chính là cáo ngự trạng ── Mấy năm gần đây khi Tam gia chú ý muốn cáo ngự trạng người nào đó tất nhiên người đó sẽ
lâm vào cảnh thảm….. Cho nên Tam gia mới có được đại danh lừng lẫy cùng uy lực làm người người sợ như ôn dịch, nơi nào cho Tam gia nợi đó “E sợ cho thiên hạ sẽ đại loạn”.
“Ai đã cho các ngươi lá gan, lén lúc tụ tập nhục nhã hoàng thân quốc thích? Có nghĩ đến như thế sẽ phạm phải tôi khi quân không?”
Ta cười lạnh.
Tiểu nhị nghe xong, đứng ngốc không dám lây động thân mình cho nên hiển nhiên mọi người khi nghe đến thân phận của Ứng Trị cũng tựa như Tiểu nhị!
Qua một lúc lâu mới có người chấn tỉnh cố gắng gượng giải thích. “Tam gia…… Tam gia…Ngài đã hiểu lầm.”
Lập tức theo sau những âm thanh phụ họa vang lên.
“Đúng vậy! Đúng vậy à!… Do có bình phong ngăn cách nên âm thanh nói chuyện có thể nghe không rõ ràng chắc có khả năng Ngài đã nghe lầm.. Ha ha……”
“Gia không cần phải nghe rõ ràng, các ngươi hiểu rõ ràng là tốt rồi.” Ta từ nụ cười lạnh hóa thành nụ cười tà.
Mọi người thấy thế, tâm đình chỉ nhịp nhảy.
Vào lúc này, nàng tiến lên qua đứng gần Ứng Trị.
Mọi người lại thêm sửng sốt, trước mặt toàn là bằng hữu
của
Lưu Thuận Nghiêu cho nên đều biết đến nàng, mới vừa rồi vừa
phê bình nàng bây giờ lại thấy nàng xuất hiện nên tất cả đều cứng họng.
Nàng thấy mọi người mới vừa rồi phê bình chê cười nàng giờ mặt trắng toàn thân
run sợ, nàng thật rất muốn bật cười.
Nàng nhìn đến Lưu Thuận Nghiêu như nàng nhận ra được mình không còn vì Lưu Thuận Nghiêu đau khổ ngược lại hiện tại người nàng lo lắng chính là Ứng Trị nàng sợ Ứng Trị lại
gây náo loạn không nhịn được chỉ cười khổ.
“Thấy Vương phi, còn hành lễ?” Nàng quyết tâm làm mặt mặt lãnh dùng ngữ điệu lạnh như băng đánh vỡ
sự
yên lặng.
Ta nhíu mày, xem bộ dáng khí thế của nàng đột nhiên cảm thấy đẹp say lòng người ── Tứ thế ngạo nghễ phong thái rất giống ta à! Thật không hổ là nữ nhân của ta, càng xem ta càng vừa lòng.
Mọi người nghe thế lấp tấp hướng nàng thỉnh an, chỉ có Lưu Thuận Nghiêu đứng cắn răng không nhúc nhích.
Nàng cảm giác được Ứng Trị thấy thế liền mất hứng, giận tái mặt.
“Lưu đại nhân! Ngươi đối con dâu của Hoàng Thượng có ý kiến gì à?”
“…… Hạ quan bái kiến Vương phi.” Lưu Thuận Nghiêu cúi đầu hành lễ.
“Được rồi, không có việc gì các ngươi đều cút đi!” Học Ứng Trị
bộ dáng cùng ngữ điệu nàng lấy cơ hội đuổi người.
Mọi người nghe vậy, lập tức từ bốn phái chạy thoát thân.
Ta kinh ngạc thấy thê tử của mình đuổi người muốn ra tay ngăn lại bọn lại liền bị nàng ôm chặt chẽ cánh tay không cho ta đuổi theo.
“Vương gia, kệ bọn họ đi không đáng để chấp nhặt.” Nàng vừa dùng sức kéo vừa túm để
Ứng Trị không thể đuổi theo.
Ta kéo kéo khóe miệng, bụng đầy oán hận, nhưng lại thực thích cảm giác bị nàng dây dưa,
ta luyến tiếc thoát khỏi lôi kéo của nàng nên đành để cho bọn họ chạy.
Nàng vừa lên tiếng xuất hiện, ở mặt ngoài cho xem chính là ra oai như trên thực tế thay bọn họ giải vây, phân hoá lực chú ý của ta, làm cho bọn kia có cơ hội thoát thân.
“Ngươi thực xảo à! Còn luyến tiếc Lưu Thuận Nghiêu sao?” Ta không thể nói rõ cho nàng biết ta thật mất hứng nhất là người được nàng giải vây bỏ chạy chính là “ Phu quân “
trước của nàng càng làm cho ta trong lòng thật không thoải mái.
“Không nên vì những chuyện thế mà sinh khí ảnh hưởng đến tâm trạng!” Nàng kéo Ứng Trị trở lại bàn cách vách.
“Gia tâm tình tốt, xem bọn hắn sợ tới bộ dáng hồn phi phách tán ta liền khoái lạc à!!”
Người khác bất hạnh, Ứng Trị khoái lạc…… Nàng nghe xong thật muốn mắt trợn trắng.
“Ngươi không theo Gia cùng chung kẻ thù còn chưa tính, còn dùng sắc dụ Gia, hại Gia phân tâm, cho bọn họ có cơ hội chạy thoát.
Ngươi thực không hiểu chuyện, lần sau không được làm như thế!”
Nàng có dùng sắc dụ Ứng Trị sao? Thật sự là không thể nói lý với Ứng Trị!
Nàng đè nén xuống tâm tình, nàng muốn thử cùng Ứng Trị phân rõ phải trái.
“Ngài đi gặp bọn họ, đã muốn làm bọn họ sợ tới mức
sắc mặt khẩn trương mặt trắng đến không còn chút máu lưu thông,
ngay sau đó bọn họ đã tuyệt đối không dám hồ ngôn loạn ngữ. Như thế cứ xem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không xem thế là ổn rồi! Ngài cần chi phải làm cho sự việc trở nên phúc tạp.”
“Ngươi có hiểu hay không? Hôm nay nếu không cho bọn họ sự biệt được thế nào là lợi hại, lần sau gặp bọn họ sẽ không tôn trọng ngươi. Gia đối phó người so vời ngươi có kinh nghiệm nhiều hơn, về sau
không được nhúng tay vào chuyện của Gia!”
Đúng vậy, Ứng Trị có kinh nghiệm phong phú hơn nàng, cho nên khắp thiên hạ mọi người mới có truyền thuyết về Ứng Trị..
“Tiểu nhị…Tiểu nhi…mang thức ăn lên!” Nàng gọi đến Tiểu nhi đang đứng
ngơ ngác.
“Ta không muốn ăn!” Ta
theo trên tay nàng đoạt lấy thực đơn.
“Ta nghe đến ngươi càu nhàu liền no rồi.”
Ta bỏ lại thực đơn xuống bàn! “Ngươi đối người khác như thế nào không nhanh mồm nhanh miệng, châm chọc khıêυ khí©h. Tại sao
luôn cố tình
đối vời ta đối nghịch phân cao thấp?”
“Bởi vì Ngài cùng với ta ở chung cả đời, còn đối vời khác ta không cần so đo!”
Nàng không cùng Ứng Trị so đo, chẳng lẽ nàng phải chấp nhận cả đời đều bị thiệt sao?
Ta nghe được giải thích lời giải thích của nàng bỗng nhiện tâm tình vui vẻ miệng tươi cười.
“ Như tính tình của ngươi cần phải sửa, phu thê phải luôn
đồng tâm hiệp lực, cùng chung một kẻ thù, ngươi như thế nào lại có thể không cùng Trượng phu đứng chung một trận chiến không những
chỉ thế
người còn giận dỗi, luôn miệng tranh cải với ta? Vì người ngoài cùng Trượng phu mình cải vả ầm ỉ mới chịu!”
Nàng lắc đầu thở dài, dùng đôi đũa kẹp một ít rau trộn nhét vào miệng Ứng Trị.
Một có tình tình khắp nợi trong thiện hạ được người người cho là tệ nhất giờ lại ây kêu nàng sửa lại tính tình nàng cón có thể nói thêm cái gì?
Bữa cơm này! Nàng ăn vào đồ ăn mà nàng cón vào
nhiều trong lòng xúc động, ăn đến cuối cùng, nàng vẫn không lĩnh ngộ đến “ Lão thiên gia đại nhân tại sao lại bang tặng cho nàng một người như vậy hại nàng luôn phải luôn lao công tốn sức khổ trí vì người như thế!”
── ở cạnh Ứng Trị, nàng có thể cảm nhận được sẽ luôn có tại họa bất ngờ ập đến phải luôn kiên cường đối mặt đi đôi với việc ấy cũng giúp cho nàng gia tăng luyện tập thêm tính chịu đựng, nhờ qua rèn luyện thế nàng đã trưởng thành hơn.
Nàng lau đi khóe miệng, nhìn thẳng vào Ứng Trị vẫn còn đang lải nhải, nàng tự an ủi chính mình có lẽ nàng cùng Ứng Trị ở chung
một chỗ cuộc sống cũng không có đến nổi tuệ……
Ta ăn đến một nửa, cách vách lại có khách mới đến.
“Ai nha!…Như thế nào bình phong đều bị ngã?” Vừa tiến vào gặp cảnh Tiểu nhị còn đang sửa sang lại bàn ghế và bình phong những vị khách mới tiến vào ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
Ta không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn, giận chó đánh mèo nói: “Tránh
xa một chút!”
Nàng hai tay tạo thành chữ thập hướng những người khách mới vào cười nói: “ Thật xin lỗi!…Hắn còn ngủ chưa tỉnh, đang nói mớ!
Xin đừng để ý.”
Ta tức giận tay bập xuống bàn “Đường đường một vị Vương phi cũng cần cùng những người có thân phận thấp kém thỉnh lễ
giải thích sao? Ngươi mới không ngủ tỉnh, xem lại của ngươi thân phận, đừng cho làm Gia mất mặt!”
“Câm miệng! Ngài mới cho ta mất mặt!” Nàng không thể nhịn được nữa, rít gào.
Những vị khách mới tới nhìn đến một màng vội vả lôi kéo Tiểu nhị yêu cầu đổi đến vị trí khác.