Chương 2

Dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, ta nhận mệnh lệnh của Phụ Hoàng triệu tiến cung, ta hoàn toàn không hiểu chính mình làm sai chuyện gì? Mang một bụng đầy oan khuất đầy căn phẫn đầu đội nắng trưa tiến vào cung.

Nói ta phá hư danh dự của Đổng Phi Hà sao?

Đối với Đổng Phi Hà, ta nếu không ở lại Lưu gia ra tay cứu giúp chẳng khác nào nàng vẫn còn sống trong cảnh khốn khổ sao? Nàng ta chỉ biết tìm nơi vắng vẻ một mình khóc chẳng có năng lực thoát ly nơi làm nàng ta chết tâm. Rõ ràng ta ra tay chính là giúp nàng thoát ly bể khổ!

Hoàn cảnh sống hiện tại của nàng ta khổ sợ như vậy! Ta ra tay tương trợ cho nàng ta một cơ hội rời đi Lưu gia, đáng lý nàng ta phải có muôn ngàn vạn lần cảm kích ta, trăm năm khó có được một người hảo tâm như ta, mọi người cần phải khen ta có lòng nhân từ, thiện tâm mới đúng…Thật là…

Hừm.! Chuyện ta làm là chuyện tốt, tại sao lại mắng ta?

“Ngươi còn không hiểu được

sự việc chình mình làm sai ra sao à?” Hoàng Thượng thấy con mình không hề tỏa ra hối cải, cơn giận dữ trong lòng dâng cao. Lại quở trách tiếp:

“ Trở về tự mình kiểm điểm lại, chưa nhận ra sai lầm không cho phép người ra khỏi phủ!”

“Nhi thần…”

Ta không tình nguyện, ta muốn vì chính mình tạo ra cơ hội biện hộ cuối cùng.

Như mỗi lần, ta muốn mở miệng giải thích đều bị Phụ hoàng cắt ngang lần này cũng không ngoại lệ.

“ Hừm!

Hoàng lệnh như núi”

Ta dùng ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn Phụ Hoàng, lập tức tiếp nhận mệnh lệnh:

“ Nhi thần tuân chỉ.”

“Ngươi còn muốn làm cái gì?” Hoàng Thượng thấy con mình sau khi nhận lệnh liền không rời đi mà tự nhiên ngồi xuống chẳng cần được sự cho phép hay không cho phép. Hoàng Thượng lại tràn đầy lửa giận lập tức mắng:

” Không biết phép tắc! Đứng lên! Đi ra ngoài cho ta!”

“Nhi thần …Tiếp tục tuân chỉ.”

Ta đứng lên, vẫy vẫy ống tay áo, chỉnh lại quần áo chỉnh tề tiêu diêu thản nhiên rời đi hoàn toàn không chú ý đến Phụ Hoàng đang tức giận.

Trên đường ra cung, đi được một đoạn ngắn ta gặp được Mẫu thân “ Mai phục” đợi. Ta đảo mắt nhìn chung quanh chẳng thấy thêm ngươi nào ngoài trừ Mẫu thân “ Vinh phi” của ta và một cung nữ.

Vinh phi vẻ mặt ung dung xinh đẹp quý phái, nàng đang ngắm hoa biết con trai mình đang đi đến vẫn không quan tâm.

“Mẫu thân!”

Ta chủ động tiến lên vấn an.

Vinh phi lạnh nhạt liếc nhìn con mình một cái, lập tức xoay người đứng lên đi về phương hướng khác, nàng tỏa vẻ không muốn nhìn thấy con.

Cung nữ ở bên

cạnh “Vinh phi “ không ngừng hướng ta nháy nháy mắt.

Ta suy tư một lát sóng mắt lưu chuyển, đuổi theo mẫu thân, ta cùng mẫu thân đi qua vài khúc quẹo rồi đi đến một Lương đình ven hồ.

“Hoàng Thượng nói như thế nào?” Vinh phi ngồi vào ghế đá, vung tay lên cung nữ theo hầu bên cạnh tự động lui ra.

“Không đầu không đuôi mắng con.” Ta cũng ngồi xuống ghế bên cạnh mẫu thân.

“ Xảy ra chuyện như thế ngươi rất cao hứng?”

“Con cảm giác sâu sắc, Phụ hoàng đối với con có thành kiến, chuyện này con đâu có lỗi.” Thật không phải lỗi của ta à.

“Ngươi còn cố cãi lại!”

Vinh phi ánh mắt như đao, tức giận quát Ứng Trị.

“ Ngươi không nghĩ lại xem vị trí của Đổng gia trong triều, ngươi còn đi trêu chọc hủy đi danh tiết nữ nhi nhà người ta. Ngươi xem nương bây giờ phải như thế nào thay ngươi xử trí?”

“ Người Đổng gia nói muốn như thế nào?”

Nghĩ đến ta bị người lấy oán trả ơn lại càng mất hứng.

Vinh phi tức giận nói: “Không chỉ có riêng Đổng gia ngay cả Lưu gia cũng không vừa lòng, bọn ho muốn ngươi chịu trách nhiệm…… Phụ hoàng ngươi vẫn còn chưa nói ra phương pháp giải quyết. Ta xem không chừng thừa dịp xảy ra chuyện này. Có thể lại trở thành cơ hội tốt để dạy bảo lại ngươi.”

“ Số ta thật khổ, sinh ra trứng gà, trứng vịt còn tốt hơn sinh ra đứa con

chỉ biết suốt ngày luôn gây tại họa như ngươi, từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây chuyện sinh sự, ngươi không biết hai chữ “ An phận” viết ra thế nào sao?.”

“Mẫu thân!”

“Đừng nói nhiều, tất cả không cần nói, ta không muốn nghe ngươi nói!”

Hoàn toàn không cho con có cơ hội biện giải, Vinh phi vẫn di trì dung mạo ung dung

bình tĩnh xinh đẹp cao quý

thấp giọng nói:

“ Ta cảnh cáo ngươi, trong khoảng thời gian này tốt nhất nên ở trong phủ không được chạy ra ngoài khắp nơi nơi gây sóng gió, nương cầu xin ngươi đó!.”

Ta thừa dịp mẫu thân tạm dừng không nói đưa ra yêu cầu: “Nương có thể cho con, chính mình giải quyết chuyện

Đổng gia, Lưu Gia?.”

“Câm miệng!” Vinh phi

lại tức giận rống lên.

Đứng ở

ngoài Lương đình cung nữ

nghe tiếng quát đều lui xa thêm vài bước.

“Ngươi ngoại trừ chuyện thêm dầu vào lửa, ngươi có thể giải quyết được vấn đề gì? Ngươi sống đến bây giờ đã làm được chuyện tốt gì? Bảo ngươi thành thân, ta tìm cho ngươi tiểu thư của Thừa tướng một khuê nữ xinh đẹp hiền lương trí tệu hơn nữa Thừa tướng vẫn là lão thần tam triều có địa vị tôn quý, một mối lương duyên tốt như vậy các huynh đệ của ngươi ai cũng hâm mộ, còn ngươi.?”

“Con cũng đâu có cự tuyệt……”

“Hừm…! Ngươi nói ngươi không biết tiểu thư khuê nữ như thế nào, muốn đích thân đi tới cửa tìm hiểu một chút, kết quả

ra sao?

Ngươi tìm hiểu như thế nào? Lão Thưà tướng vốn là một người hết lòng vì dân trung thành với triều đình luôn không muốn đặt xuống chức vụ cùng trách

nhiệm đối với lê dân và quốc gia. Thế mà chỉ sau vài ngày, Lão Thừa tướng vào triều cáo lão hồi hương, toàn gia rời đi kinh thành, chạy lấy người không muốn trở thành thân thích của Hoàng gia, ngươi nói xem còn có chuyện gì tốt cần ta phải nói thêm không? Có cần nương nhắc lại cho ngươi nhớ không, ngươi đã từng làm những chuyện gì để người người luôn oán trách ngươi không?”

Nghĩ đến những việc con mình từng làm Vinh phi tức giận thiếu chút nữa hộc máu.

Triệu đại xem trọng vũ lực, Hoàng Thượng hiếu chiến, như

con nàng dường như lại cùng mọi người đối nghịch nhau, chỉ hướng đến học văn mọi lần quốc gia lâm vào chiến tranh bọn huynh đệ của con nàng thường hướng chính sự

luôn đề ra phương án ra chiến trường gϊếŧ giặc bảo vệ quốc gia còn Ứng Trị con nàng thì lại tựu tập kết lập đoàn người phản đối khai chiến, chọc đến

hoàng thượng cùng thần tử trong triều cùng toàn dân oán giận.

“Nếu nói ngươi không thích động võ, là do thân thể suy yếu đều đó có thể bỏ qua như từ nhỏ ngươi đã tập võ, thân thể cường tráng vô cùng, võ nghệ

đều cao hơn những vị hoàng tử khác.”

“Nói ngươi trời sanh tính nhu nhược, không thích cùng người tranh đấu, cho nên ngươi luôn hướng đến văn thơ, phản đối vũ lực, như vậy cũng coi bỏ qua nhưng ngươi

suốt ngày gây chuyện sinh sự, những hành vi của ngươi hoàn toàn không hợp với chủ trương ôn hòa của ngươi.”

Chắc ngươi còn nhớ!

“Năm vừa rồi ở đại hội trước săn bắn, Hoàng Thượng hưng phấn muốn cùng vời các vị quan võ trong triều so tài nghệ, tất cả mọi người đều khen lấy lòng Hoàng Thượng nào là: Hoàng Thương kỵ xạ đệ nhất, Hoàng Thượng phong thái oai phong, chỉ có ngươi dường như cố ý quấy rối, cười nói: Phụ hoàng, xin cho nhi thần thử một lần.”

“….”

“Tiếp theo nào…Cưỡi ngựa, bắn tên, kiếm thuật…… Các phương diện công phu lần lượt trước mặt mọi người mặt vượt trội Phụ hoàng vĩ đại của ngươi, làm hại Hoàng Thượng một bên tỏa ra vui mừng cười to, một bên sắc mặt xanh mét, sau khi

hồi cung

bị bệnh mấy ngày mới khôi phục.”

“Nhất thời nghĩ lại những hành vị của ngươi, ta liền hận muốn mang ngươi bỏ vào bao vải lớn đánh một trận rồi quăng xuống sông làm mồi cho cá, ta như thế nào mệnh khổ như vậy!”

Vinh phi lắc đầu khổ sở

Con nàng chỉ biết được việc làm cho người sứt đầu mẻ trán, bỏ đá xuống giếng, triệu tập quan văn đi gây sóng gió… Nếu hôm nay tìm được những chứng cớ sai phạm tố giác đến đại hoàng tử gây rối thì ngày mai lại tìm đến nhị hoàng tử gây chuyện…Ngày khác lại

truy tìm đến các quan trong triều có vấn nếu được manh mối …Liền mang những chứ cứ phạm sai lầm của bọn họ tố giác…Cuối cùng dẫn đến huynh đệ, thần tử trong triều đắc tội sạch sẽ.

Tuy nhiên dưới tay con nàng có rất nhiều

thụ hạ văn thần trung thành và tận tâm đối với Ứng Trị, đáng tiếc văn thần ở trong triều không được coi trọng, không có địa vị ── Phần lớn chính là chọc giận Hoàng Thượng kết quả bị tha đi ra ngoài chém.

Vì thế con nàng trở thành người cả nước chán ghét, mỗi người thấy hắn, đều bị chuẩn

phải chạy thật nhanh tránh xa, rất sợ trước mặt hắn lỡ nói lời không nên nói, nếu ai phạm sai lầm hoặc bị hắn nhớ đến, hắn liền tìm chứng cứ rồi vào triều chuyện bé xé ra to.

Vinh phi đầy bụng chua xót, trịnh trọng cảnh cáo con. “Trở về sau tất cả mọi chuyện đều đừng làm, đừng nên

gặp người trong văn đoàn của ngươi, cũng không cần nói cái gì nữa, nương cầu ngươi, nương mong ngươi làm đầu gỗ vài ngày cho nương nhờ!”

………………………………………….

Phúc họa khó lường.

Nếu như ở ngày hôm trước có người hỏi

nàng, ai là người làm cho nàng thương tâm, chuyện gì làm cho nàng khổ sở?

Nàng nhất định sẽ trả lời đó là người cùng nàng lớn lên cùng nàng thanh mai trúc mã Lưu Thuận Nghiêu.

Nhưng mà giờ này khắc này, lấy vấn đề đó hỏi lại nàng, của nàng đáp án là ── Thì đáp án của nàng là chuyện Hoàng Thượng tứ hôn, nàng phải gả cho Tam hoàng tử Ứng Trị!

Nam nhân kia, có tiếng vang gần xa cho dù là hoàng thân quốc thích đến người buôn bán nhỏ, khi nghe đến hắn đều bị chạy trối chết.

Ngày đó ở Lưu gia, nếu nàng không rất thương tâm, lại bị té đau thì nàng sẽ cũng chạy

cách

xa hắn……

“Như kết quả vậy cũng tốt. Nàng có thể rời đi Lưu Gia”

Như…

Thánh chỉ kia đối với nàng là bị đả kích lớn, Mẫu thân và Phụ thân có vẻ tự tại, xem chuyện này cũng không

phải là sự kiện xấu, nữ nhi “Tái giá” tân lang là Tam gia Ứng Trị.

“Tuy rằng Tam hoàng tử có nhiều người ghét, nhưng Phi Hà hưu tiểu tử Lưu gia, lại cùng một vị hoàng tử kết duyên phu thê, đối với Đổng gia chúng ta cũng xem như có mặt mũi.” Đổng lão gia tự mình an ủi, thuận tiện an ủi nữ nhi.

Đổng lão gia đi trong cung

một phen kể ra cũng có điểm thu hoạch, tuy rằng kết quả không vừa lòng cho lắm như xem ra vẫn ổn.

“Thánh chỉ cũng sẽ đưa đến Lưu gia?” Đổng phu nhân nhớ tới Lưu gia liền phiền lòng.

Hoàng Thượng hạ thánh chỉ “Tuyên bố Đổng Phi Hà cùng Lưu Thuận Nghiêu là một cuộc hôn nhân sai lầm, may mắn hai người không động phòng; Lưu Thuận Nghiêu hữu duyên bất ngờ gặp gỡ Mông Cổ công chúa kết lương duyên, nay Đổng Phi Hà cũng gặp Ứng Trị, cũng là hữu duyên gặp nhau nên trẫm kết thành lương duyên cho Đổng Phi Hà và

Tam hoàng tử Ứng Trị.”

Cuộc hôn nhân giữa tiểu thư Đổng gia cùng công tử Lưu gia từ hữu tình tạo thành phức tạp, vì thế Hoàng Thượng quyết định ra tay vị bọn họ sửa lại sai lầm, khiến cho hữu tình, hữu duyên.

“Đương nhiên đây là đại sự, không bao lâu, mọi người trong thiên hạ đều đã hiểu được.”

Đổng lão gia, nhìn về phía nữ nhi đang ngây người. “Phi Hà a! Ủy khuất cho con, vì muốn cho mọi ngươi có mặt mũi, Hoàng Thượng phải bang chỉ cho Mông Cổ chính thức làm chính thê của Lưu Thuận Nghiêu, hưu đi cuộc hôn nhân của con cùng tiểu tử kia, lại chủ hôn cho con và Tam hoàng tử,

đó chính là biện pháp giải quyết tốt nhất, con có thể rơi đi được Lưu gia, một gia đình gió chiều nào che chiều ấy, vô tình vô nghĩa

là một đều tốt, như để không mất đi danh tiết của Đổng gia cùng Hoàng gia cho nên con

gả cho Tam hoàng tử là biện pháp tốt nhất. Chính là …Tam hoàng tử có vẻ khó hầu hạ…… Haiz`! Con cố muốn nén bi thương.”

“Lão gia ngài nói

vậy có ý gì?” Đổng

phu nhân chạy nhanh đến trượng phu như rồi lập tức nhớ tới

Ứng Trị, cũng nhịn không được thật sâu thở dài, nàng vụиɠ ŧяộʍ khuyên chính mình cũng muốn nén bi thương.

“Phụ thân, nương……”

Nàng thình lình

nhận “Tin dữ”

So với Lưu Thuận Nghiêu trước kia nàng đã từng lưu luyến khổ sợ, nàng mới thoát ra được nổi đau lòng khi Lưu gia phản bội, chẳng lẽ giờ lại nhảy vào bể khổ

khác nữa sau?

Chính nàng hiểu được rõ ràng, vì bảo trụ mặt mũi, bảo vệ cho danh dự của Đổng gia cùng mọi người, nàng phải miễn cưỡng vui vẻ

cắn răng chấp nhận, thật

là chuyện hoang đường. Chỉ vì mặt mũi lại một lần nữa phải mang hạnh phúc cả đời đánh đổi sao? Nàng nghĩ đến chuyện này cảm thấy thật phi thường ngu xuẩn.

“Nếu con không muốn gả có được không?” Nàng chuyển ánh mắt bi thương nhìn cha mẹ.

Đáp án không như

nàng

mong muốn, phụ thân, nương thay phiên nói ──

“ Danh tiết của con đều bị Tam hoàng tử phá hủy, không lấy hắn làm phu quân con cả đời này còn có thể

gả cho ai?”

“Nương hiểu được Tam hoàng tử là…… Người đáng sợ một chút, nhưng việc này cũng không đến nổi nào!”

“Thánh chỉ đều đã bang xuống, con muốn cãi lời hoàng mệnh sao?”

“Ngốc nữ nhi của ta, không cần tra tấn chính mình, nương cam đoan con gả ai đều so với tiểu tử Lưu gia tốt hơn nhiều, con từ nhỏ đến lớn như vậy trân trọng hắn, cuối cùng hắn lại không trân trọng con, con chờ hắn ba năm trở kết quả ra sao? Con lại thành trò cười trong toàn kinh thành.”

“Khó có được cơ hội như vậy. Hừm! Hắn cưới công chúa có gì đặc biệt hơn con?

Nữ nhi của ta cũng có thể tái giá đối tượng

được chọn là Hoàng tử ”

“Lão gia nói thật hay quá!” Đổng phu nhân vui vẻ mặt biểu tình.

Nàng nhớ rất rõ, vào hôm Tam hoàng tử náo loạn ở Lưu gia song thân nàng tỏa ra căm phẫm lớn tiếng mắng hắn.

Hiện tại nhận được thánh chỉ, Hoàng Thượng an bày cho Tam hoàng tử cưới nàng, song thân nàng lại lập tức thay đổi thái độ khôngcòn tỏ ra

khinh bỉ ghét bỏ hắn mà ngược lại còn nói tốt cho hắn. —-Như đối với nàng sau khi thất bại trong cuộc hôn nhân vừa qua nàng đã thắm đủ.

Nàng thật sự không còn dũng khí để bước vào một cuộc hôn nhân mới, thật sự nàng không dám thực hiện!

“Phi Hà ngoan! Con hãy nghe lời Phụ thân, làm Hoàng tử phi vị trí đó mới xứng với thận phận của con, chờ đến Tam hoàng tử được phong “Vương “ lúc ấy con trở thành “Vương Phi” người Lưu gia nếu gặp con phải quỳ xuống cuối đầu hành đại lễ, con ngẫm lại xem chỉ thế thôi bọn họ còn có mặt mũi không?”

“Hơn nữa nếu con thành thân cùng Tam hoàng tử sẽ không cần hầu hạ cha mẹ chồng! Vừa rồi con đối với cha mẹ Lưu Thuận Nghiêu hiếu thuận như vậy, đến khi vị công chúa Mông Cổ và con trai nàng ta xuất hiện. Người Lưu gia liền xem như chẳng có sự tồn tại của con, nếu mà sau này con thành “ Vương Phi” muốn

như thế nào liền như thế ấy. Tam hoàng tử ở phủ riêng con gả qua đó không cần ngày ngày nhìn sắc mặt cha mẹ chồng hoặc bất cứ kể nào, cuộc sống thật rất tiêu diêu tự tại a`!”

Song thân nàng, người hát người múa vừa an ủi khuyên bảo vừa uy hϊếp cho rằng nàng gả cho Tam hoàng tử là một sự lựa chọn tốt.

Tuy rằng nhìn vào bối cảnh và địa vị Đổng gia, nàng có đầy đủ tư cách trở thành Hoàng tử phi như vấn đề chọn Hoàng tử phi cũng cần phải xem qua ý kiến của Hoàng Tử có nguyện đồng ý hoặc không ý. Như từ trước khi nàng gả cho Lưu gia, vốn không có một vị Hoàng tử

nào có ý đeo đuổi nàng.

Nói đi thì cũng nên nói lại, Tam hoàng tử chỉ trừ đi nhân phẩm không nói đến, nàng cùng Lưu gia sau sự kiện vừa rồi còn có thể làm Hoàng tử phi, đối với Đổng gia mà nói quả thật là chuyện rất tốt.

Ứng Trị

dù sao cũng là một vị Hoàng tử, so với về thân phận tôn quý về mặt này địa vị đã rất cao hơn người Lưu gia.

“Phi hà, ta biết con sau một lần hôn nhân thất bại giờ vẫn chưa mở được lòng, chẳng lẽ con cứ như vậy ôm thất bại? Con phải tin trên đời này không phải nam nhân nào cũng giống như Lưu Thuận Nghiêu” Đổng phu nhân thấy nữ nhi tâm tư

không vui, vỗ vỗ bả vai của nàng nói.

Nàng

nghe những lời mẫu thân nói giống như một đoàn kích trí mệnh, đánh mạnh vào vét thương chưa lành, đánh vào lòng tự tôn của nàng.

“Đúng vậy……” Nàng cúi đầu nỉ non.

Nếu nàng lại gả cho Tam hoàng tử sau này sẽ như thế nào?

Nàng có thể lại bị hắn làm thương tâm nữa không?

Không! Tam hoàng tử đối nàng căn bản không phải là người quan trọng trong lòng, nàng cũng sẽ không vì Ứng Trị mà khóc đến mắt sưng đỏ, chắc cuộc sống hàng ngày sẽ được an nhàn, dù sao người nàng

thích nhất, người nàng yêu nhất đã làm chết tâm nàng, có thể sau này nàng ở cùng với bất kỳ kẻ nào một chỗ thì có gì khác biệt đâu, tâm nàng đã giá băng rồi thì còn sợ gì nữa!

Nàng từ nhỏ đến lớn được xem là một đứa nhỏ luôn nghe lời cha mẹ.

Cuộc đời nàng lần đầu tiên không nghe lời song thân, chính là kiên trì quyết tâm phải gả Lưu Thuận Nghiêu, cự tuyệt những thanh niên ưu tú xuất xắc do song thân thay nàng lựa chọn. Dẫn đến kết quả thương tâm như hôm nay.

Lần thứ hai nàng cải lời Mẫu thân, chính vào lúc Lưu gia mở tiệc ăn mừng cho Trượng phụ nàng, nàng không thể làm theo nghe lời Mẫu thân mở lòng nhẫn nhục chấp nhận cho Trượng phu lập thêm thϊếp, nàng không đủ rộng lượng bao dung hào phóng để chấp nhận Trượng phu cùng nữ nhân khác ân ái, càng không thể đủ khoan dung để săn sóc đến bọn họ.

Phi Hà chua sót nở nụ cười, đấy là hai lần trong cuộc đời nàng từ nhỏ đến lớn làm đối nghịch lại ý của

song thân

mà giờ đây nàng lại chính mình trêu chọc đến Tam hoàng tử Ứng Trị, một kẻ chuyên đam mê gây phiền toái.

Nàng phải tự mình giải quyết phiền toái này……Nàng không muốn song thân phải phiền lòng vì nàng nữa, lại càng không muốn cho phụ thân cùng mẫu thân phải nhận thêm những đả kích bi thảm nào nữa……

Nàng cần cố gắng chấn chỉnh lại chính mình.

Nhưng mà không được à ── Ứng Trị trong lời đồn của mọi người, hắn là một chuyên gia gây chuyện, không có người nào có thể ngồi cùng hắn bàn chuyện, tuy nhiên nàng thật sự thuyết phục chính mình không được nhu nhược thuận theo hoàng lệnh,

gả cho một gả gây chuyện đến chó mèo gặp hắn phải né, nàng càng không muốn cùng hắn trở thành một đôi phu thê náo loạn à!

Các vị Hoàng tử khi đã lớn sẽ được phong tước vị xây phủ và phong đất, tùy theo địa vị và thông qua biểu hiện của bọn họ trong triều, Hoàng thượng sẽ nhìn ra ưu điểm của bọn họ và nghĩ ra phương án đối với hướng phát triển của bọn họ trong tương lai, để an bài thích hợp, đồng nghĩa các vị hoàng tử sẽ nhận được sự đãi ngộ khác nhau. Vị Hoàng tử nào đáng tin cậy sẽ được lưu lại Kinh thành chiếm được quyền lực trung tâm, vị nào không đủ tài trí sẽ được Hoàng thượng cấp đất phong vương bị “ Sung quân” Đi ra Kinh thành.

Tam hoàng tử là người đứng đầu trong danh sách những vị Hoàng tử bị Hoàng thượng đuổi đi ra ngoài. Nhưng

những vị Hoàng tử trong danh sách điều đã bị lần lượt đuổi đi khỏi Kinh thành chỉ có hắn vẫn chưa rời đi. Thậm chí hắn vẫn đứng vị trí trọng tâm tại triều đình vẫn tiếp tục gây sóng gió.

Hỉ Quý là nô tài kề thân cận Tam hoàng tử, hắn cảm nhận chính mình thật bất hạnh, chính mình mạng thật khổ, nhất là thời điểm khi Chủ tử mất hứng, thân phận nô tài này ngày càng khó làm……

“Tam gia.” Hỉ Quý thật cẩn thận đi vào thư phòng, vụиɠ ŧяộʍ quan sát sắc mặt Chủ tử.

“Gia không nghĩ muốn nhìn thấy kẻ gây tại họa như ngươi.” Ta quăng ra một quyển sách, vừa vặn rơi vào người Hỉ Quý.

Ngày đó chính bởi do Hỉ Quý không kiểm tra lại trang phục của ta trước khi ta ra phủ, làm ta mang phải một đôi giầy hư, đến khi ta phát hiện giầy bị hư trong lúc đợi Hỉ Quý đi lấy đôi giầy khác thì lại gặp phải người của Lưu gia, nếu không phải Hỉ Quý không làm tròn nhiệm vụ của mình thì ta hiện giờ đâu phải trong tình trạng này.

Ta giận chó đánh mèo nói: “Nếu không phải vì chờ ngươi lấy giầy, Gia sẽ không ngồi vào bụi hoa bên hành lang, cũng sẽ không gặp người Đổng gia, lại càng không phải bị bức hôn!”

“…… Dạ!.. là lỗi của nô tài, nô tài tội đáng chết vạn lần a! Tam gia đại nhân đại lượng, xin tha thứ cho nô tài!” Hỉ

Quý cao giọng hô to, trên mặt lại không có gì biểu tình.

“ Biết rồi còn không mau cút, Gia không muốn nhìn thấy ngươi!”

“Tạ chủ long ân!” Có thể nói cho hắn lựa chọn, hắn sẽ nguyện mỗi ngày có thể không gặp đến Tam gia.

“ Người của Đổng gia, Đổng Phi Hà tiểu thư tới cửa muốn nói muốn gặp Gia.”

“Cái gì?” Ta đang vẽ tranh trên quạt giấy, trên tay bút lông rơi xuống.

“Nàng tới làm cái gì?”

“Nói…. là…là… có chuyện quan trọng muốn cùng với Tam gia trao đổi.” Hỉ Quý mồ hôi lạnh đổ lấm tấm

.

Ta đứng dậy đi đến sau bình phong, thay đổi bộ xiêm y mới nói:

“Mang nàng tiến vào.”

Ta cùng Đổng Phi Hà trước không có giao tình không quen thuộc, nhưng ta thân là người Hoàng gia cùng Quan gia nữ tử ngẫu nhiên sẽ cũng có lui tới, tuy nhiên nếu có gặp mặt cũng cần phải có người bên cạnh giới thiệu mới có thể biết thân phận đối phương.

Ta nhận biết sự tồn tại của nữ nhân này, điểm ta chú ý đến nàng chính là chuyện nàng bị Trượng phu bỏ ── Sự kiện đó trở thành đề tài giải trí của mọi người trong toàn Kinh thành vào những lúc nhàn rỗi ngồi trong trà lầu, tửu quán lấy ra làm trò cười tán gẫu.

Không ai có thể bỏ qua được câu chuyện của nàng, căn bản ta cũng vậy……

Ta không nghĩ, chính mình lại tình cờ gặp được nàng trong lúc nàng

thất hồn lạc phách, thấy nàng khóc, thấy nàng như vậy thương tâm, ta cư nhiên sinh ra ý thương hại nàng, muốn ra tay trợ giúp nàng một lần.

Càng không nghĩ tới, sẽ có kết cục như ngày hôm nay! Đúng là ta tự mình mang vào án chung thân!

Ta đối với thê tử của mình từng có đặt ra nhiều yêu cầu,

đó là nguyên do cho đến ngày

hôm nay ta vẫn chưa thành thân, ta đã từng

gặp qua nhiều nữ nhân xinh đẹp và có địa vị xứng đôi với ta, như nữ nhân đáp ứng được đủ yêu cầu ta đặt ra, ít nhất hiện tại cho đến bây giờ ta vẫn chưa gặp được.

Phụ hoàng muốn ta cưới Đổng Phi Hà, ta mà kháng cự

Phụ hoàng nhất định sẽ dẫn đến tức giận kịch liệt lại tạo ra một phen sóng gió náo loạn triều đình. Như thánh chỉ đã công bố thiên hạ, ta không thể không vâng theo.

Như mà nếu ta không an phận đại náo một chút cũng không sao, ta chỉ sợ người kia đã bị Trượng phu bỏ rơi một lần giờ lại một lần nữa

bị ta bỏ chắc chắn rất thương tâm.

Phản lại ý của Phụ hoàng hoặc mặc kệ chấp nhận. Hừm! Thật là một việc cho ta khó xử, nếu chính mình không cưới Đổng Phi Hà, sự tình cùng nàng ở Lưu gia nháo loạn kết cục sẽ càng làm nàng thêm thê lương, ta tâm thật không đành lòng.

Thật là đau đầu! Nếu chưa thấy nàng khóc thì tốt rồi, như vậy ta sẽ không sẽ thấy đươc hoàn cảnh

gian nan của nàng thì tốt rồi mà cho đền hiện giờ trong đầu ta luôn ra hình dáng đáng thương hai mắt

đẫm ướt lệ mông lung của nàng. Nhưng điểm làm ta nhớ mãi không quên được chính là nụ cười tuyệt vọng của nàng, nụ cười ấy đã

khắc sâu trong lòng ta mỗi lần nghĩ đến ta liền cảm thấy có điểm đau lòng.

Ánh nắng mặt trời chiếu sáng ngời trong thư phòng, gió nhè nhẹ thổi tiến vào cữa sổ.

“Tam gia.” Đổng Phi Hà được Hỉ Quý dắt tiến đi vào thư phòng.

Ta lấy lại tinh thần, Hỉ Quý thối lui đến ngoài cửa, xuất hiện trước mắt Ta giờ chỉ còn lại Đổng Phi Hà hình dáng thanh lịch.

Trên khuôn mặt thanh lệ của nàng không có dùng phấn trang điểm, nét mặt thanh tú ấy có chút u buồn.

Ta nhìn chăm chú nàng, không biết là có phải do ánh mặt trời rất ấm áp chiếu vào nàng hay không mà ta nhìn thấy nàng thật tỏa sáng, ta tự nhiên lại cảm nhận được chính mình đang si mê ngắm nàng.

Ta đột nhiên phát giác, Đổng Phi Hà tướng mạo vẫn có thể chấp nhận được như tính cách của nàng đối với sự yêu cầu chọn lựa thê tử của ta có điểm chênh lệch qúa xa, nhưng miễm cưỡng ta vẫn có thể chấp nhận.

“Có chuyện gì nói.”

Ta lấy ra một cây quạt, đi đến cửa sổ nghiêng người mang toàn bộ bóng dáng hoàn mỹ bày ra.

“Mạo muội tiến đến quấy rầy……”

“Lời khách sáo không cần nói.”

Ta đánh gãy nhũng lời vô nghĩa của nàng, ta mở ra cây quạt phẩy phẩy.

“Kia…… Về thánh chỉ……” Nàng kiên trì nhắc nhở Ứng Trị, nàng hi vọng có thể nhận được ý kiến của hắn và chính mình giống nhau.

“Ưhm?” Ta không xem đến hình dáng nàng, chỉ cần nghe ngữ điệu phập phồng có thể cảm nhận được sự bất an cùng khẩn trương của nàng, ta không khỏi cảm thán chính mình siêu phàm quyến rủ khẳng định đã làm nhiễu loạn lòng của nàng.

“Ngài suy nghĩ sao?” Nàng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, cố giữ vững trấn định.

Theo như trong truyền thuyết nói về nhân phẩm Tam hoàng tử, cùng với hắn nói chuyện tiếp cận

chưa có ai nhận được một kết cục tốt, nàng thật sự rất muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mà sự tình trước mắt bắt buộc nàng phải dũng cảm đối mặt nhân vật nguy hiểm này.

“Ngươi là lo lắng Gia không chịu thú ngươi sao?” Ta mang sắc mặt cao ngạo hỏi lại.

Ta nghĩ rằng, ta là một người có thân phận cao quý bất phàm làm sao có thể bị

nàng cự tuyệt, Đổng Phi Hà nhất định sẽ cảm thấy không xứng với ta, sợ hãi bị ta cự tuyệt mới đến đây gặp riêng ta.

Ta cảm thấy nàng thật tội nghiệp, đảo mắt nhìn xem kỹ nàng một chút nhìn thấy bóng dáng sợ hãi rụt rè đáng thương kia tâm ta đều trở nên mềm mại.

“Ngươi xem cũng là người có chút hiểu biết, xác thực nếu Gia cùng ngươi thành thân cũng thật ủy khuất Gia, tổn hại thân phận địa vị Gia, bất quá ngươi đã thảm như vậy. Gia nếu cự tuyệt ngươi, đối với ngươi tình hình hiện tại, lại càng trở thành thê thảm hơn phải không?” Nói đến đấy, ta bắt đầu cảm thấy, ngẫu nhiên nghe theo song thân

an bài cũng không có gì tổn hại.

Dù sao Đổng Phi Hà tuổi cùng ta không chênh lệch nhiều, tướng mạo tuy không thuộc loại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như xem ra cũng không tệ, hơn nữa cùng Lưu Thuận Nghiêu lại chưa từng động phòng, lấy về nhà làm bình hoa cũng không gì trở ngại.

Ta sẽ cưới nàng. “Gia tâm ôn nhu mềm mại, sẽ không cho ngươi chịu khổ, lần này xem ra ngươi gặp vận may mắn, yên tâm đi! Gia sẽ không thấy chết mà không cứu được.”

Nàng nhìn chăm chú Ứng Trị một lát, hoàn toàn nghe không hiểu những lời hắn nói, nhìn đến nét mặt cao ngạo của hắn không biết hắn đến tột cùng ẩn hàm chứa ý tưởng gì? Nàng suy tư nửa ngày mới hiểu được hắn nói một đống từ vô nghĩa ý tứ là ── Hắn muốn kết hôn cùng nàng!

Lập tức, nàng chấn kinh.

Ta quyết định cưới nàng, làm nàng sợ hãi đến như thế sao?

“Tam gia là nói thật sao?

Sự việc bại hoại

này sẽ dẫn đến phá hư thanh danh Ngài…… Dù sao ta đã gả quá một lần!” Tuy rằng đối với Ứng Trị thanh danh sẽ không xem trọng, nàng vẫn là hi vọng hắn có thể quý trọng để tâm đến danh dự của hắn trong lời nàng vừa nói.

“Ngươi xem lại sách sử đi, nhìn xem Võ Tắc Thiên, Dương Ngọc Hoàn cũng các vị

đại mỹ nhân khác…. Chẳng phải là gả phụ rồi lại gả tử? Đều có danh nghĩa đường hoàng, muốn tái giá bao nhiêu đều dễ dàng.” ——>gả phụ rồi lại gả tử = gả cha rồi gả cho con.

Nàng là nữ tử hiểu lễ nghĩa, nếu không do bị Lưu Thuận Nghiêu làm cho nàng quá mức thương tâm, nàng sẽ không mất đi lý trí cùng Ứng Trị tạo ra sóng gió, hủy đi hôn nhân của nàng.

Nào biết nhất thời thống khổ khó kiềm lòng, chẳng những không thể giải quyết được vấn đề ngược lại mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa.

Sớm biết như thế, có lẽ

lúc ấy nàng nên nén giận ở Lưu gia có vẻ sẽ tốt hơn?