Chương 3-1

Đối với chuyện gì không muốn, Cam Nhĩ Khiêm luôn luôn triệt để từ chối, còn đối chuyện mình muốn, anh sẽ không chút nào chậm trễ nghĩ hết cách làm được.

Vì vậy nhìn thấy bạn tốt Du Chí Mậu dẫn theo Du Lệ Như, cùng tiến đến trước quầy rượu nơi hai người hẹn gặp, anh nheo mắt. Anh biết Du Lệ Như có ý với anh, nhưng anh đối với cô ta một chút hứng thú cũng không có, mà anh đã sớm tỏ rõ chuyện này với Du Chí Mậu.

"Chí Mậu, cậu hẹn tôi ra ngoài có chuyện gì?" Tốt nhất đừng tưởng rằng anh rãnh rỗi đến nỗi có thể tới gϊếŧ thời giancùng em gái cậu.

Khi anh ngồi xuống bên cạnh Du Chí Mậu.

"Tớ tìm cậu ra ngoài, chủ yếu là muốn nói với cậu về việc hợp tác tài chính với công ty của các cậu nhanh chóng thu mua dự án." Anh ta đã sớm suy nghĩ xong lấy cớ đối phó với anh, bởi vì nếu như tỏ rõ chuyện em gái bảo bối của anh ta muốn gặp anh, Nhĩ Khiêm tuyệt đối sẽ lập tức quay đầu rời đi, anh ta biết rõ Nhĩ Khiêm luôn không chịu đựng được chuyện phụ nữ dây dưa với anh.

"Vụ hợp tác tài chính dự án đó có vấn đề gì sao?" Nhà Chí Mậu kinh doanh một trong hai ngân hàng chủ yếu mà công ty anh giao dịch.

"Tài sản cậu cung cấp không đủ bảo đảm, ba tớ hi vọng cậu có thể cung cấp một số khác. Nếu hết cách, có tập đoàn Đạo Hùng làm thư xác nhận cũng có thể được." Dòng họ Cam thuộc tập đoàn Đạo Hùng, danh tiếng xếp trong ba tập đoàn lớn ở Đài Loan, có tập đoàn Đạo Hùng làm thư xác nhận, còn hôn bất kỳ tài sản thế chấp nào. (thư xác nhận: giống thư bảo lãnh)

"Cậu biết rõ tôi không muốn dựa vào ba mình, cho nên mới vay tiền từ ngân hàng tư nhân các cậu." Cũngbởi vì không muốn vào tập đoàn Đạo Hùng, cho nên anh mới tự mình thành lập khoa học kỹ thuật Thượng Tấn, làm chuyện mình muốn làm, nếu cần dựa vào ba anh giúp anh làm thư xác nhận, vậy có gì khác với việc anh cầu xin ba mình.

Du Lệ Như nghe đến đó, bất mãn giúp Cam Nhĩ Khiêm lên tiếng.

"Anh hai, đây là ba không tin anh Nhĩ Khiêm sao? Anh Nhĩ Khiêm tuyệt đối sẽ không nợ chúng ta, anh bảo ba không cần gây khó khăn cho anh Nhĩ Khiêm."

Du Chí Mậu giải thích, "Anh cũng biết rõ, nhưng trên hình thức, ngân hàng còn phải tuân theo các nguyên tắc làm việc."

Cô lấy lòng nói: "Anh Nhĩ Khiêm, vậy không bằng em làm sự bảo đảm cho anh là được rồi."

"Không cần." Cam Nhĩ Khiêm từ chối ý tốt của cô,"Chí Mậu, chuyện thế chấp tớ sẽ về suy nghĩ thêm một chút."

Sở dĩ anh muốn đẩy nhanh tốc độ mua Tịnh Phong, bởi vì Tịnh Phong là nhà máy làm máy chơi game lớn, anh muốn sản xuất trang thiết bị máy chơi game, sau đó sẽ nghiên cứu phát triển thương hiệu riêng của trò chơi, kết hợp với các phần mềm được thiết kế bởi Thượng Tấn.

"Không thành vấn đề, chờ cậu cân nhắc kỹ lại nói cho tớ."

Thấy lời của hai người chấm dứt, Du Lệ Như kéo tay Cam Nhĩ Khiêm làm nũng.

"Anh Nhĩ Khiêm, phần mềm trò chơi mới của công ty anh, em có mua, thật rất tuyệt, nhưng em không biết chơi, anh có thể dạy em một chút không?"

Anh kéo tay của cô ra, "Nếu như em thật sự muốn học, hôm nào đến công ty anh, anh tìm người dạy em."sau khi anh liếc nhìn xuống đồng hồ, nhìn Du Chí Mậu, "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi còn có việc phải đi."

"Đã trễ thế này còn có việc?"

Khóe miệng Cam Nhĩ Khiêm giương lên nụ cười, "Tôi phải đi đón bạn gái của tôi tan tầm."

"Anh Nhĩ Khiêm có bạn gái? !" Du Lệ Như khϊếp sợ trừng to mắt.

"Ừ." Cam Nhĩ Khiêm lấy tiền ra, thay anh em họ Du tính tiền, ngay sau đó giơ một ngón tay lên liền ra khỏi quầy rượu.

"Anh hai!" Du Lệ Như hờn dỗi dậm chân, không cam lòng nhìn anh rời đi như vậy.

"Chính em cũng nghe thấy, Nhĩ Khiêm đã có bạn gái, anh cũng không có cách." Đã sớm khuyên em gái nên hết hi vọng với Nhĩ Khiêm, em gái lại không chịu nghe, luôn cho là sớm muộn gì cũng có ngày chiếm được trái tim Nhĩ Khiêm.

Anh đối với cô em gái yêu đơn phương cũng không có cách, nhưng cha mẹ cũng không ngăn cản, ngược lại lạc quan chuyện này thành công, còn muốn anh phải cố gắng ra sức tác hợp, hi vọng có thể kết thân gia với nhà họ Cam.

"Anh, anh điều tra giúp em ả hồ ly tinh kia rốt cuộc là người nào?"

"Lệ Như, vì sao em còn chưa từ bỏ ý định ?" Du Chí Mậu không biết làm sao than thở.

"Người ta rất thích anh Nhĩ Khiêm nha, anh giúp em một chút, em cần ngươi khiêm ca nha, ngươi giúp ta một chút, em không thể không có anh ấy" Cô ta lắc lắc cánh tay anh trai năn nỉ.

"Theo tính cách Nhĩ Khiêm, cho dù cuối cùng em miễn cưỡng lấy được cậu ấy, chỉ sợ cũng không có được cuộc sống hạnh phúc ." Anh lắc đầu thở dài nói.

"Em mặc kệ, em thì không phải anh ấy yêu em không được."

*********

Sau khi xuống lầu, Giang Tử Tự bước nhanh hơn, đi tới trạm tàu điện ngầm, chỉ hi vọng hôm nay có thể thoát khỏi trong tuần này, mỗi ngày sau khi tan sở cũng luôn có chuyện xảy ra.

Một chiếc xe Porsche thể thao màu trắng bạc từ phía sau lái tới, dừng trước mặt cô.

Giang Tử Tự nhức đầu đôi mày thanh tú nhẹ chau lại, sau khi thở dài một tiếng, liền nghe giọng nói từ trong xe vang lên.

"Lên xe."

"Cam tiên sinh, anh không cần mỗi ngày đều tới đón tôi, tôi đón tàu điện ngầm về rất dễ dàng." Âm lượng giọng cô lộ ra vẻ cố ý xa cách.

Người bên trong xe không có tính nhẫn nại xuống xe, đi về phía cô, kéo cô một cái, nhét ngồi vào trong chiếc xe màu trắng bạc.

"Cam tiên sinh, xin anh có thể tôn trọng nguyện vọng cá nhân của tôi không?"Đôi mày thanh tú của cô nhíu nhẹ, giọng nói mang theo vẻ tức giận.

"Như vậy cũng xin em tôn trọng nguyện vọng muốn đưa đón em của tôi." Nói xong, sau khi Cam Nhĩ Khiêm giúp cô thắt dây an toàn, đạp chân ga, đi về hướng nhà cô ."Đúng rồi, ngày hôm qua chúng ta nói đến chỗ nào?"

". . . . . ." Cô hơi giận buồn bực nhìn bên ngoài cửa sổ không muốn quan tâm đến anh.

Cam Nhĩ Khiêm không để bụng, tự hỏi tự đáp, "Tôi nhớ ra rồi, em nói con chó Dưa nhà em quá mập rồi, em muốn giúp nó giảm cân. . . . . ."

Giang Tử Tự xoay đầu lại, đính chính với anh, "Nó còn lâu mới là Dưa, nó gọi là Khoai Lang." Một tuần này, trên đường đưa cô trở về nhà, anh thường nói tới chuyện của mình, đồng thời cũng sẽ hỏi thăm việc có liên quan đến cô, cùng với người nhà của cô.

Cô hiểu anh làm như vậy, là hi vọng có thể tăng tốc độ hiểu rõ nhau, nhìn thấy được anh thật sự có suy nghĩ qua lại với cô, nhưng chuyện anh mỗi ngày đều tới đón cô tan tầm, đã bị đồng nghiệp trong câu lạc bộ tập thể hình phát hiện, gây cho cô không ít khốn khổ.

Ngay cả Tiểu Mỹ cũng rất bất mãn thế nhưng cô gạt cậu ấy chuyện qua lạ với Cam Nhĩ Khiêm, nghe được một vài lời đồn của khách nữ, một vài câu còn khắc nghiệt thương tâm. ( ED: được một người quá nổi bật yêu cũng là một việc khổ sở)

Trời mới biết, cô căn bản là thân bất do kỷ. (ngoài tầm kiểm soát của mình)

"À, nó gọi là Khoai Lang sao?" Khóe môi Cam Nhĩ Khiêm nâng lên nụ cười khả nghi, rất hài lòng cuối cùng cô cũng lên tiếng."Tôi giúp nó mua một loại thức ăn cho động vật có thể giảm cân nặng, sau khi đến nhà em sẽ đưa cho em."

"Bao nhiêu tiền? Tôi trả anh." Giang Tử Tự liếc anh một cái. Cho dù anh rất ngang ngược, hoàn toàn không để ý mình nhiều lần kháng cự, nhưng cô cũng không có cách nào thật sự chán ghét anh.

Giống như ngày hôm trước, trong lúc vô tình cô nói chuyện mẹ rất thích loại bánh ngọt tiệm nào đó, hôm sau, lúc đưa cô về nhà, anh lấy từ trên xe xuống hộp bánh ngọt của cửa tiệm kia đưa cho cô.

Hôm kia, cô lơ đãng nói đến áσ ɭóŧ ba mình thích khi leo núi, ngày hôm sau, anh liền đưa cho cô một chục áσ ɭóŧ hàng hiệu.

Người như vậy, cô làm sao có thể ghét anh?

"Không cần, mời người ta ăn một bữa cơm trả là được rồi."

"Nếu như là muốn đi nhà hàng Tùng Chi Hoa đó, tôi sợ rằng mời không nổi, tôi tình nguyện bây giờ trà lại cho anh tiền mua thức ăn."

"Được rồi, địa điểm lần này cũng có thể cho em chọn."

"Vậy tôi sẽ chọn quán lề đường, mờ anh ăn mộtbát mì ruột già ba mươi lăm đồngnha."

Cam Nhĩ Khiêm giương môi cười một tiếng, "Được vừa vặn tôi rất thích ăn mì ruột già." Mặc dù bản thân là thiếu gia tập đàon Đạo Hùng, nhưng anh cũng không phải là đứa bé trong nhà cậu ấm lớn lên.

Khi còn nhỏ, ba anh em bọn họ thường đi theo bà nội về quê ở mấy năm, hiểu rõ cuộc sống người bình thường.

Hơn nữa cha mẹ cũng không hi vọng ba anh em bọn họ trở thành đứa bé không biết nỗi khổ của trẻ em, cho nên từ nhỏ, tiền tiêu vặt của bọn họ là tự mình bỏ sức lao động ra kiếm được, không có giống mấy loại thiếu gia nhà giàu kia... mùi hào hoa xa xỉ.

"Anh thật sự thích?" Giang Tử Tự có chút hoài nghi.

"Ừ, tôi còn thích ăn gà rán. Như vậy đi, em mời tôi một bát mì ruột già cùng một phần gà rán được rồi."

Giang Tử Tự nghiêng đầu trong nháy mắt chăm chú nhìn anh giây lát, "Tôi thật sự không hiểu, đến tột cùng anh thích tôi điểm nào?" Cho dù dáng dấp cô coi như xinh đẹp, sự nghiệp cũng không tệ, nhưng những thứ này tuyệt đối không có khả năng là điểm anh coi trọng cô.

Cam Nhĩ Khiêm im lặng , chợt nói: "Em còn nhớ rõ ba, bốn tháng trước, ở đại học T , có ba cô gái ngăn em lại, chỉ trích chuyện em quyến rũ bạn trai của một người trong đó không?"

"A, làm sao anh biết?" Cô kinh ngạc.

"Ngày đó anh đứng cách mọi người không xa."

"Cho nên, anh nghĩ nói cho tôi biết, anh vì vậy đối với tôi vừa gặp đã yêu ư?"

"Rất xin lỗi, bàn về bề ngoài, em cũng không phải là cô gái xinh đẹp làm người ta rung động, ngược lại một trong mấy cô gái kiadáng dấp vẫn còn tương đối xuất sắc." Anh không khách khí cười nhạo.

"Nếu dáng dấp tôi không đủ xuất sắc, tại sao amh còn phải tới quấn tôi?" Đuôi lông mày cô giương nhẹ.

"Bởi vì sự việc kia, sau khi em nhận công việc ở câu lạc bộ thể hình Lục Dã , tôi mới bắt đầu chú ý em." Xe đi tới cửa nhà Giang Tử Tự, anh dừng xe, đột nhiên cúi người qua .

Có kinh nghiệm lần trước, Giang Tử Tự vội vàng đưa tay che cái miệng của anh, không để cho anhn lần nữa đạt được.

Anh cầm cổ tay cô, dời tay của cô ra.

Cô bị vây giữa anh và cái ghế, không thể động đậy, nhíu mày cảnh cáo.

"Tôi đã nói với anh, mấy ngày nay tôi không có đánh răng, miệng thối lắm nha."

"Thật sao? Tôi không ngại. Chỉ là, chẳng lẽ em cho là tôi muốn hôn em sao?" Anh tự tay giúp cô tháo dây an toàn ra, ánh mắt tươi cười nhìn cô.

". . . . . ." Thấy mình hiểu lầm anh, cô hơi xấu hổ trừng mắt liếc anh một cái, đẩy cửa xe muốn xuống xe, bỗng nhiên bị anh kéo trở lại.

"Em đã mong đợi như vậy,tôi cũng không thể làm cho em thất vọng." Sau khi Cam Nhĩ Khiêm cười một tiếng chiếm lấy môi hồng của cô.

Cái hôn này cũng không có kéo dài quá lâu, anh liền buông cô ra, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Vẻ mặt anh bình thường nói: "Em chờ một chút, anh lấy thức ăn gia súc cho em."

Giang Tử Tự khẽ cắn môi hồng xuống xe, vẻ mặt mơ hồ lộ ra tức giận cùng ngượng ngùng.

"Có chút nặng, không để ý tôi giúp em cầm vào?" Cam Nhĩ Khiêm từ sau cốp xe lấy một bọc thức gia súc đi tới.

"Không cần, tôi không có yếu đuối như vậy." Nhận láy bọc thức ăn gia súc trên tay anh, cô chần chừ một lúc nhỏ giọng dặn dò, "Lái xe về cẩn thận một chút."

"Ừ." Đưa mắt nhìn bóng dáng của cô biến mất sau cửa lớn màu trắng bạc, gương mặt tuấn tú của Cam Nhĩ Khiêm nâng lên nụ cười vui vẻ, lúc này mới lái xe rời đi.

Đi vào trong cánh cửa lớn màu trắng bạc, Giang Tử Tự duỗi ngón lau cánh môi vừa mới bị anh hôn, Cô không có cách nào lừa gạt mình một chuyện, cô không ghét nụ hôn của anh, thậm chí nụ hôn của anh còn để lại cho cô cảm giác rung động.

Cô nhẹ lắc đầu, cố gắng xóa sạch nụ hôn vừa rồi trong đầu, ngược lại gợi lên trí nhớ lúc bị anh cường hôn ở nhà hàng Tùng Chi Hoa.

Mặc dù anh ngang ngược cường hôn khiến cô không vui, lại làm cô vô cùng rung động, lúc này trái tim cô giống như bị cáu gì đó kí©h thí©ɧ.

*********

"Như vậy đến lúc đó biên bản hội nghị hội học sinh, sẽ phải làm phiền cậu."

"Được." Giang Tử Tự mỉm cười gật đầu.

Nói xong công việc, Tạ Minh Thánh hỏi tiếp: "Tôi nghe nói lúc trước Nhân Cầm đi tìm em phải không?"

"Ừ, anh và đàn chị còn có chuyện chưa giải quyết sao?" Trong mấy tháng này, rất ít thấy lại cảnh hai người thân mật ra vào như một đôi bình thường, thấy vậy giữa hai người hình như xuất hiện vấn đề rất lớn.

Tạ Minh Thánh thở dài nặng nề một tiếng.

"Tôi không biết nên nói như thế nào, giữa chúng tôi không có người thứ ba tham gia, nhưng Nhân Cầm lại cố ý muốn kéo đàn em thầm mến tôi vào, còn nói với tôi, cô ấy không có cách nào cùng người khác chia sẻ tình cảm của tôi, nói chia tay với tôi mấy lần."