Chương 2-1

"Cậu thành thật khai ra nhanh lên, vì sao anh ấy muốn xin số điện thoại của cậu? Có phải anh ấy coi trọng cậu muốn hẹn cậu không?" 6 giờ chiều, vừa đến câu lạc bộ tập thể hình Lục Dã, Giang Tử Tự liền bị Tiểu Mỹ đuổi theo hỏi.

Thay bộ đồng phục trong phòng thay áo của câu lạc bộ, lúc này cô mới thong thả ung dung trả lời.

"Tiểu Mỹ, không phải anh ta để ý tớ, nếu cậu thật sự muốn biết, nên đi hỏi anh ta chứ không phải hỏi tớ."

Tiểu Mỹ vặn hỏi nói: "Nhưng tại sao anh ấy muốn xin số điện thoại của cậu?"

Giang Tử Tự rất vô tội nhún nhún vai, Tớ cũng không biết tại sao."

"Anh ấy không có gọi cho cậu sao?" Mặt Tiểu Mỹ hoài nghi quan sát cô. Làm việc với nhau ba tháng, tính tình Tử Tự ôn hòa, sống chung rất tốt, duy trì mối quan hệ thân thiện với tất cả mọi người.

Chỉ là quản lý câu lạc bộ lại nói, hầu hết tất cả nhân viên tốt nhất không trêu chọc cô, nếu vi phạm giới hạn cuối cùng, cô phản công chắc chắn sẽ khiến người khác không chịu nổi.

Giang Tử Tự giống như sờ chú chó nhỏ, sờ sờ đầu Tiểu Mỹ, mỉm cười mở miệng.

"Cho dù tớ nói không có, có thể cậu sẽ không tin, tớ thấy cách tốt nhất là cậu trực tiếp đến gặp Cam Nhĩ Khiêm hỏi rõ ràng." Nếu là chuyện do anh ta gây ra, không có lý nào chỉ có mình cô phải chịu đựng quấy nhiễu này.

Tiểu Mỹ liếc mắt, "Anh ấy sẽ không nói cho tớ biết." Chỉ sợ cô thật sự đi hỏi anh ấy, còn có thể bị anh ấy mắng cho một trận, còn lâu cô mới tự tìm mất mặt.! Chưa từ bỏ ý định tiếp tục lôi kéo cánh tay của Tử Tự, tiếp tục năn nỉ, "Tử Tự, cậu xem chúng ta có phần lớn may mắn như vậy, cậu hãy tiết lộ một chút có chết đâu?"

Giang Tử Tự thở dài một tiếng, giọng nói vô cùng thành khẩn .

"Không phải là tớ không muốn nói cho cậu biết, thật sự là bởi vì cái gì tớ cũng không biết."

"Tớ không tin." Tiểu Mỹ lẩm bẩm nói.

"Vậy tớ cũng hết cách, đã đến lúc rồi, chúng ta nên đi ra." Giang Tử Tự đẩy cửa phòng thay quần áo ra, đi tới thay ca cho đồng nghiệp ca sáng.

Sáu giờ rưỡi, Cam Nhĩ Khiêm đúng giờ xuất hiện.

Giống như thường ngày, hễ là hội viên tới câu lạc bộ tập thể hình, Giang Tử Tự luôn đối mặt mỉm cười như nhau.

Anh cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lại, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, điểm khác nhau chính là, anh nhìn ánh mắt của cô, cực kỳ sắc bén, cảm giác giống như chim ưng để mắt tới con mồi.

Không để chuyện này ở trong lòng, Giang Tử Tự chuyên tâm cầm tài liệu đăng ký trên tay đánh vào trong máy vi tính, sau khi công việc tạm thời chấm dứt, cô mới đứng dậy đi về phía toilet.

Nhìn thấy ở ngoài để một thùng nước màu xanh lá cây, cô thầm nghĩ có thể là các dì tới quét dọn quên bỏ lại vào toilet, mấy dì mới tới này trí nhớ không tốt lắm, thường thường quên đông quên tây, thuận tay cô muốn giúp các dì đẩy vào trong, không chú ý tới một vũng nước nhỏ dưới chân, lòng bàn chân đột nhiên bị trượt, nhất thời té chõng vó lên trời, thùng nước trong tay cũng bay ra ngoài.

Một người đàn ông đứng cách đó khoảng 4, 5 bước, đang ngồi xổm thắt lại dây giày bị lỏng, bất thình lình bị một thùng nước bay tới vô cùng chính xác úp lên trên đầu của anh, nước đυ.c bên trong dội toàn bộ lên cả người anh.

Giang Tử Tự đứng dậy, nhìn thấy quái nhân phía trước cách đó không xa cùng thùng nước, sau khi kinh ngạc, không nhịn được che miệng cười ra tiếng.

Ngay sau đó nghĩ đến là mình gây họa, cô vội vàng tiến nhanh tới xem.

"Tiên sinh, ngài không sao chứ?" Nên nói cô thật lợi hại sao? Thùng nước kia thế nhưng hoàn hảo rơi xuống đầu anh ta.

Người đàn ông may mắn lấy thùng nước trên đầu xuống, nhìn thấy lại là cô, mày rậm nhíu một cái, mặt u ám nhìn cô chằm chằm.

"Là chuyện tốt cô làm?"

Không ngờ lại là Cam Nhĩ Khiêm, cô vội vàng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cẩn thận trượt chân."

"Đây là nước gì? Thúi như vậy!" Sau khi ngửi mùi nước đυ.c bị giội trên áo anh nhíu mày trợn mắt.

"A, thùng nước của tôi làm sao lại chạy đến đây?" Dì quét dọn đi tới, nhặt thùng không lên.

"Thật xin lỗi, dì Trầm, là con không cẩn thận ngã làm đổ mất." Giang Tử Tự nói.

Dì Trầm nhìn cô một chút, lại nhìn gương mặt Cam Nhĩ Khiêm bị thùng nước bẩn giội lên đầu, có chút hiểu là chuyện gì đã xảy ra, bà nhếch miệng cười ra tiếng.

"Không sao, không sao, chỉ là thùng nước này rất bẩn, vừa rồi có người ói ra sàn nhà, tôi lấy thùng nước ra dọn dẹp sàn nhà cho sạch sẽ, cho nên nước bên trong. . . . . Ha ha ha ha. . . . . . Thật xin lỗi, không phải là tôi đang cười ngài đâu tiên sinh, thật sự là không nhịn được. . . . . ."

Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Cam Nhĩ Khiêm, dì Trầm thức thời nín cười, sờ mũi một cái, nhanh chóng cầm thùng nước vào toilet, lại điên cuồng cười ra tiếng.

Nghe trong phòng rửa tay truyền tới tiếng cười to, Giang Tử Tự lúng túng im lặng một lát. Thành thật mà nói, nhìn một thân nhếch nhác của Cam Nhĩ Khiêm, cô cũng rất muốn cười, nhưng hiểu hơn, nếu cô thật dám cười ra tiếng, sợ rằng Cam Nhĩ khiêm sẽ không tha cho cô, cho nên cô nén cười, nhắc nhở anh.

"Cam tiên sinh, anh. . . . . .có muốn đi đến phòng thay đồ rửa sạch một chút trước không?"

"Đi ra tôi sẽ tính món nợ này với cô!" Cam Nhĩ Khiêm im lặng đi vào phòng thay quần áo tắm rửa, thay quần áo thể thao dơ, tắm rửa mình thật sạch, sau khi mặc áo sơ mi, đi tới quầy.

"Thật xin lỗi, Cam tiên sinh, bộ kia quần áo thể thao tôi sẽ cầm đi giặt khô rồi đưa cho anh." Thấy anh tới đây, Giang Tử Tự đứng dậy nói.

"Bị đổ thứ nước kinh tởm kia, tôi không cần."

Ách, lãng phí thế, nhưng họa là do cô gây ra. . . . . . Suy nghĩ một chút, cô chỉ đành miễn cưỡng nói.

"Vậy. . . . . . Tôi đền một bộ quần áo thể thao mới cho anh." Cô từng nghe Tiểu Mỹ nói qua, đồ thể thao anh mặc trên người, mỗi bộ giá tối thiểu cũng phải một vạn trở lên. Một thùng nước lại làm mất gần một tháng tiền lương của cô, tim đang chảy máu.

Anh hừ nói: "Một bộ quần áo thể thao liền muốn tôi tha thứ cho chuyện tốt cô làm?"

Thấy anh không có ý định bỏ qua, cô dứt khoát hỏi thẳng: "vậy Cam tiên sinh muốn tôi làm sao anh mới có thể nguôi giận?"

Cam Nhĩ Khiêm đưa đôi tay ngang ngực nhìn cô chằm chằm, như đang ngẫm nghĩ nên xử phạt cô thế nào, một lúc lâu sau mới trả lời.

"Nếu như cô thật sự muốn xin lỗi, mời tôi một bữa cơm, tôi sẽ suy nghĩ tha thứ cho cô."

Không ngờ tới vậy mà anh chỉ yêu cầu cô mời một bữa cơm, Giang Tử Tự hơi ngạc nhiên, đắn đo, phí mời anh một bữa cơm rẻ hơn nhiều so với mua đền cho anh một bộ đồ thể thao, cô gật đầu đồng ý.

"Được rồi, vậy khi nào Cam tiên sinh có thời gian rãnh?"

"Thứ Ba tuần sau, bảy giờ tối."

Giang Tử Tự không thể không nhìn anh một cái. Trừ thứ năm, cô còn hau ngày nghỉ là thứ ba, ngày đó cô điền vào bảng nghỉ phép anh không chỉ nhìn thấy mà còn nhớ tất cả ngày nghỉ của cô.

*********

Đại học T, thứ hai, vào buổi trưa.

Kha Trân Trân vội vội vàng vàng mang một chồng báo cáo vừa mới thu lại chất trên bàn bạn tốt."A, Tử Tự, làm ơn để xuống, giúp tớ mang 30 bảng báo cáo này giao cho trợ giảng trong các lớp, tớ có việc phải làm."

"Được." Cô gật đầu đồng ý.

"Thanks." (Cám ơn) Khoát khoát tay, thật nhanh lách người đi.

Giang Tử Tự cầm báo cáo lên, đi ra phòng học, liền nhìn thấy một người bạn tốt khác, cô há miệng kêu một tiếng, "Dung Ngọc."

Đối phương vẫy tay một cái về phía cô, "Tử Tự, tớ có việc, buổi tối tìm cậu." Nói xong, bước chân cũng vội vàng chạy xuống cầu thang.

Cô chậm rãi bước về phía cầu thang, vẫn đang buồn bực không biết hai người bạn tốt vội vã như vậy vì chuyện gì, sau lưng đột nhiên xuất hiện một người, thình lình đυ.ng vào tay cô, làm hại báo cáo trong tay cô nhất thời rơi vãi đầy đất.

"A, Giang Tử Tự, thật xin lỗi, tôi đang vội, thật xin lỗi, đi trước." Nam sinh miệng nói xin lỗi, nhưng bước chân không có ý dừng lại giúp cô nhặt báo cáo lên, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.

"Kỳ quái, làm sao bộ dạng tất cả mọi người rất vội vã?" Nói thầm một tiếng, từ từ nhặt báo cáo dọc theo cầu thang, đưa tay muốn nhặt lên báo cáo cuối cùng thì chợt một cơn gió thổi qua, thổi báo cáo bay đi, trực giác cô muốn lấy tay nắm lại.

"A ──" đột nhiên lòng bàn chân giẫm hụt, thoáng chốc rơi xuống dưới.

Vào thời khắc này, một bóng người chợt lóe tiến lên.

Cho là không tránh được đau đớn da thịt một trận, trên thực tế lại không có đau đớn như tưởng tượng, vừa mở mắt ra nhìn, lúc này mới phát hiện dưới người cô có một đệm thịt.

Có một người đàn ông gặp xui xẻo bị cô chạm té ngã trên mặt đất.

"Giang Tử Tự, nếu như lần sau cô nghĩ muốn thể hiện cử chỉ yêu thương, vui lòng thông báo trước một tiếng." Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn nói.

Bên tai nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, cô đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới thấy rõ người đàn ông gặp xui xẻo này lại là Cam Nhĩ Khiêm.

"Sao anh lại tới chỗ này?" Cô giật mình nhất thời quên bò dậy, nằm ở trên người anh hỏi.

"Hôm nay công ty tôi có hoạt động làm bản demo phần mềm của một trò chơi ở trường."

Giang Tử Tự mới chợt hiểu ra. Không trách được Trân Trân cùng Dung Ngọc mới vừa vội vã muốn đi, hai người bọn họ đều là mê trò chơi điện tử, xem ra cũng chạy đi tham gia hoạt động này rồi.

Cam Nhĩ Khiêm hai tay chống trên mặt đất, một đôi rạng rỡ tròng mắt đen nghiêng mắt nhìn cô.

"Cô có bị thương không?"

"Giống như không có." Cô di chuyển tay chân,không phát hiện có chỗ nào khó chịu.

Vẻ ngoài anh thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Thật sao? Vậy thì thật là quá tốt. Chỉ là, tôi ngược lại thật là đau chết được." Cuối cùng giọng nói trầm xuống, biểu đạt ra tự dưng gặp phải liên lụy bị trở thành đệm thịt là không thoải mái.

Giang Tử Tự hơi xấu hổ đứng dậy."Thật xin lỗi, anh có chỗ nào bị thương không?"

Cam Nhĩ Khiêm chậm rãi bò dậy, phủi bụi bậm trên người, sau đó nghi ngờ mở miệng.

"Tôi hỏi cô, có phải cô nhìn tôi không vừa mắt không?"

"Không có chuyện này." Cô phủ nhận.

Vẻ mặt anh còn hoài nghi, "Cô thật sự không có bất mãn với tôi?" Lần trước hẹn cô, cô thả anh chim bồ câu, sau ở trong câu lạc bộ lại dội cho anh một thân nước dơ bẩn chán ghét, lần này té xuống lầu lại làm anh ngã.

Giọng Giang Tử Tự trong trẻo vẫn duy trì bình tĩnh trước sau như một, giải thích .

"Thật không có, hai lần này đều là ngoài ý muốn, như hôm nay, tôi hoàn toàn không biết anh sẽ đến đây." Nhớ tới hai lần chuyện xảy ra này, cũng khó trách anh sẽ hoài nghi, liền cũng cảm thấy quá khéo, giống như là cô cố ý muốn chỉnh anh.

Ánh mắt thoáng nhìn, chợt cô kéo tay của anh."Đi theo tôi."

"Làm cái gì?" Bị cô dẫn tới trước bồn rửa tay, Cam Nhĩ Khiêm lúc này mới phát hiện ra tay của mình bị rách da, máu đang rỉ ra.

Cô mở vòi sen, dùng nước rửa sạch vết thương của anh, rửa sạch bụi bậm dính trên đầu, sau đó mới lấy giấy ra lau khô nước dính lại phía trên.

Anh không nói một câunhìn cô chằm chằm động tác nhẹ nhàng, cho đến khi cô xử lý xong vết thương của anh, lúc này mới lên tiếng, "Tôi tới tìm cô là muốn nói cho cô biết, tôi phải đi công tác một tuần, bữa cơm kia trước hết để cho cô nợ, hôm nào lại mời."

Vốn là chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thông báo cho cô là được, nhưng anh nghĩ trước khi lên đường đi Nhật Bản gặp cô một lần, mới phải tự mình tìm đến cô.

"À? Anh là đặc biệt tới tìm tôi? Sao anh biết tôi học trường này?" Cô hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ người trong câu lạc bộ tập thể hình nói cho anh biết?

"Trước kia tôi cũng học trường này, khoảng ba tháng trước, tôi được mời tới tham gia một cuộc tọa đàm, đã từng thấy cô." Nói xong, Cam Nhĩ Khiêm cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, "Đã đến giờ, tôi nên đi qua."

Nhìn anh rời đi, đôi mày thanh tú của Giang Tử Tự nhíu lại. Ba tháng trước anh đã từng gặp cô? Vì sao cô đối anh vậy mà một chút ấn tượng cũng không có?

Chợt nghĩ đến ngày mai không cần mời anh ăn cơm, cô thở phào nhẹ nhõm.

*********

Sau này Giang Tử Tự mới biết công ty của Cam Nhĩ Khiêm, thời gian này chọn lựa mấy trường học, tìm một ít sinh viên thử chơi bản demo phần mềm trò chơi mới, sinh viên chơi thử đều đánh giá rất tốt, vì vậy dẫn đến một cuộc thảo luận hết sức sôi nổi.

Ngay cả Kha Trân Trân và Dung Ngọc cũng hết lời ca ngợi trò chơi đó.

Giang Tử Tự luôn luôn đối với trò chơi điện tử không có hứng thú, vì vậy cũng không có rất chuyên tâm lắng nghe giờ phút này hai người nói chuyện, cho đến lúc chợt nghe tên tuổi Cam Nhĩ Khiêm, rồi mới từ sách trong tay ngẩng đầu lên.

". . . . . . Cam Nhĩ Khiêm thật sự rất đẹp trai, ngày đó lúc đôi mắt kia nhìn về phía tớ, tớ cố gắng chịu đựng đôi chân như mềm nhũn ra, có cảm giác bị anh ấy mãnh mẽ hôn lên."

Dung Ngọc nghe vậy cười khẽ, đang muốn lên tiếng, lại nghe có người lớn tiếng cảnh cáo.

"Kha Trân Trân, tôi không cho phép cô có da^ʍ ý với anh ấy."

Ba người nhìn sang, phát hiện là hoa khôi khoa Kinh tế du lịch Du Lệ Như.

Nghe lời nói ngang ngược của cô ta, Kha Trân Trân không chút yếu thế nhướng mày sẵng giọng.

"Hừ, chuyện cười, sao cô không cho phép?Anh ấy cũng không phải bạn trai của cô, sao cô quản tôi?"

"Anh ấy rất nhanh sẽ là. Cô tốt nhất không nên có vọng tưởng không thiết thực với anh ấy, bởi vì anh Nhĩ Khiêm tuyệt đối nhìn cô không hơn một cô gái tầm thường." Du Lệ Như khinh miệt nói.

Kha Trân Trân nhếch môi chê cười, "À, anh ấy nhìn tôi không hơn một cô gái tầm thường, chẳng lẽ sẽ không có mắt coi trọng loại con gái kiêu ngạo bốc đồng nha? Ban ngày, đã có người đang nằm mộng, a, tôi hiểu rõ, cái này gọi là mộng ban ngày nha."

Gương mặt xinh đẹp của Du Lệ Như bị cô kích động tóe ra lửa giận.