Chương 10: Hồi cuối

Edit: Lavender – Blue

Bây giờ anh có thể hiểu tâm tình của Nhĩ Toàn lúc bị mẹ ép buộc mặc lễ phục do bà thiết kế, thật sự làm anh choáng váng.

Và cuộc gặp gỡ của anh còn bi thảm nhiều hơn gấp mấy lần so với Nhĩ Toàn, bộ lễ phục của Nhĩ Toàn do mẹ thiết kế mặc vào chỉ giống như cây thông Noel mà thôi, còn của anh. . . . . . Giờ phút này Cam Nhĩ Khiêm thật sự chỉ muốn nguyền rủa oán than. Tại sao anh lại là con trai của người phụ nữ này?

Hãy cho anh một đám cưới bình thường!

Không, chờ một chút, có lẽ bây giờ anh có thể dẫn vợ chạy trốn còn kịp.

Thấy có người không ngừng vẫy tay với mình, Giang Tử Tự buồn bực chỉ vào mũi của mình.

"Cô tìm tôi à?" Không phải cô chê bai, mặc dù cô chưa từng có thành kiến với ai về diện mạo của họ, nhưng người phụ nữ trước mặt thật vô cùng. . . . . . Làm cho người ta muốn thở dài.

Thân hình cao lớn vạm vỡ có thể nhét vào trong chiếc váy trắng, trông thât buồn cười, trên đầu cô ấy đội sa rê màu trắng, mặc thì trang điểm, kỳ dị đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến má mì chuyên lừa gạt con nít.

Cô bước chầm chậm tới chỗ người phụ nữ kỳ lạ, đột nhiên cô bị một đôi tay kéo mình.

.

"Cô muốn làm gì? Buông tôi ra!" Sức của cô ta mạnh đến nỗi khiến cho Giang Tử

Tự giật mình.

"Em không cần nói em không nhận ra anh là ai?" Cô gái mặc lễ phục màu trắng cắn răng nghiến lợi mở miệng, giọng nói như giọng của một người đàn ông.

Giang Tử Tự há hốc miệng cứng lưỡi nhìn chằm chằm "Cô gái" một hồi lâu, sau đó nhịn không được cười ra tiếng thật to.

"Trời ạ, Nhĩ Khiêm, sao anh có thể ăn mặc như vậy?"

Nhìn cô dâu của anh, giờ phút này lại cô mặc bộ Tuxedo màu trắng của chú rể, còn chú rể là anh thì bị mẹ cưỡng ép mặc một bộ váy cô dâu, Cam Nhĩ Khiêm tức giận đến nỗi anh muốn nổ tung.

Cả đời mới có một lần đám cưới, bị mẹ anh làm loạn như vậy, có phải không muốn anh gặp ai không!

Anh tức giận bất bình lên án mẹ, "Còn không phải là chuyện tốt mẹ anh làm, bà bảo hôn lễ hôm nay mọi người đều phải thế vai, trai giả gái, gái giả trai."

Trước đó mẹ anh bí mật, vẫn giữ bí mật không chịu thông báo hình thức hôn lễ, nói muốn cho bọn họ một niềm vui bất ngờ. Chết tiệt, đây là một cơn ác mộng đúng không!

"Em biết, nhưng em không ngờ mẹ lại bắt anh mặc thành ra như thế này, ha ha. . . . . ." Chỉ cần nhìn vào bộ đồ của Cam Nhĩ Khiêm, sợ rằng mọi người cười lăn lộn, rõ ràng là một người đàn ông đẹp trai như vậy, mặc vào bộ váy cô dâu, giống như . . . . . . một bà cô đáng sợ.

"Không được cười, em còn cười! Hàm răng trắng, hãy nhanh đi theo anh."

Thấy anh dắt mình lén lút đi ra ngoài, Giang Tử Tự nghi ngờ hỏi: "Nhĩ Khiêm, anh muốn đưa em đi đâu?"

"Đương nhiên là thoát khỏi cái đám cưới lố bịch này." Thừa dịp hôn lễ còn chưa bắt đầu, chạy đi trước đã.

"Không được ..., chúng ta đi, hôn lễ này làm sao?" Không có cô dâu chú rể, tiến hành thế nào?

Bỗng nhiên có người cười mỉm mở miệng, "Vẫn là chị dâu sáng suốt."

Thấy em trai đứng trước mặt, Cam Nhĩ Khiêm tức giận quát lên: "Nhĩ Toàn, chó khôn không cản đường, tránh ra cho anh!"

Cam Nhĩ Toàn bình chân như vại không cử động, cười ra tiếng.

"Anh hai, mẹ đã sớm nghĩ đến chuyện anh sẽ ra hạ sách này, cho nên phân phó em tới đón hai người tới lễ đường, hôn lễ sắp bắt đầu." (LavenderBlueddlqd)Lúc nãy khi anh vửa mới thay xong lễ phục, liền bỏ chạy, mẹ lập tức phái anh đi chặn anh hai.

Lúc đó anh và anh cả đã có một trận cười sau khi nhìn thấy anh hai mặc chiếc váy, đã cười to một trận, bây giờ nhìn thấy vẫn rất muốn bật cười, haiza, anh hai thật đáng thương!

Thật ra thì chuyện thế vai trong đám cưới, không chỉ anh hai bị hại, ngay cả đám cưới của anh, anh cả và cha cũng không có bỏ qua, cũng bắt họ mặc quần áo phụ nữ.

Mẹ hóa thân thành Vua, cha là hoàng hậu, nhưng sự hóa trang của cha khiến cho người ta nhìn thật sự rất muốn cười sặc sụa, nhưng cha không thua thiệt mặt có thể không đổi sắc, không chút nào cho là nhục, thật là sủng vợ phát huy đến cực hạn.

Giang Tử Tự nhìn Cam Nhĩ Toàn đẹp tai ngông cuồng mặc bộ đầm màu đỏ, thấy lại ngắm "Bà cô" bên cạnh , không khỏi cảm thấy buồn cười. Hai người kia rõ ràng là anh em, tại sao giả trang thành con gái lại có sự khác biệt lớn như vậy?

"Đi thôi, đừng để mọi người đợi quá lâu." Cô cười tủm tỉm dắt "Bà cô" bên cạnh đi trở về.

Hôm nay bọn họ là nhân vật chính, không thể vắng mặt, cô tin rằng hôn lễ thế vai hôm nay sẽ tạo ấn tượng sâu sắc với tất cả quan khách, khó có thể quên.

Sự nổi bật như thấ, cũng chỉ có mẹ chồng của cô mới có thể làm được điều đó, cuộc sống sau này thật khiến cho người ta mong đợi.

"Trời ạ, bà cô này không phải là. . . . . . Nhĩ Khiêm chứ?" Kim Khiết mặc một bộ đồ vest màu đen, hết sức đẹp trai vừa nhìn thấy anh, không còn chút hình tượng nào cười thật to.

"Thật ghê quá, cô cười thì cười, đừng phun nước miếng!" Cam Nhĩ Khiêm đưa tay lau giọt nước bắn vào mặt vợ, và cảnh cáo cô phải chú ý giữ vệ sinh.

Đang ôm bụng, Kim Khiết cười không ngớt, ngay cả mái tóc vốn gọn gàng, cũng bởi vì cô cười lăn lộn mà rối tung.

"Thật vui lòng vừa ý cô!" Cam Nhĩ Khiêm thẹn quá thành giận sẳng giọng.

"Ha ha ha ha, Nhĩ Khiêm, tới chụp một tấm hình, cười một cái." Hôm nay Kim Khiết phụ trách chụp ảnh, lập tức cầm máy chụp hình lên, tách tách, chụp được bộ dạng này của anh làm cho người ta cười ngất ngưỡng.(@ddlqd)

Sau đó, hôn lễ bắt đầu, nhạc nền đám cưới vang lên, cũng là lúc làm cho các thành viên ban nhạc cười liên tục, xém chút nữa không thể trình diễn hết bản nhạc.

Lễ đường tràn ngập tiếng cười, làm cho tất cả tân khách chứng kiến một hôn lễ khó quên trọn đời.

Mùa hè đang lặng lẽ đến trong tiếng cười như thế. . . . . .

【 Hết trọn bộ 】