Nửa tiếng đồng hồ sau, Trương Ngọc Văn trở về. Dưới ánh mặt trời chói chang, Trương đại thiếu gia nghênh ngang tiến về phía cứ điểm tạm thời của bọn họ. Cậu miệng ngậm điếu thuốc, đưa lưng về phía Lục Thành, dựa vào ngoài cửa xe.
Bọn họ được bóng cây che mát, ánh mặt trời chỉ có thể cố gắng mà len lỏi qua từng lớp cành lá mà tinh tế chiếu xuống vài điểm lốm đốm trên mặt đất.
“Tôi nói này, ” Trương Ngọc Văn chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn khoảng trời xanh lộ ra qua kẽ lá: “Anh nói anh không thể thích Tiểu Tiểu, là tại sao chứ.”
Cậu hỏi mà chỉ để Lục Thành nhìn thấy bóng lưng của mình.
Giờ khắc này gió nổi lên, Trương đại thiếu gia không có thấy Lục Thành đang nhìn cậu vì bị gió thổi mà lộ ra hình dáng có chút tịch liêu.
Anh thực sự không được phép thích Lục Tiểu Tiểu. Sau khi cha anh qua đời thì cũng chỉ có anh biết, trời biết, đất biết.
Mà vốn đây cũng không phải là đoạn quá khứ tốt đẹp gì để mà kể lại cho người khác, Lục Thành cho tới bây giờ im miệng không nói.
Anh thật không ngờ ngày đó Trương Ngọc Văn nghe được những điều này mà nhớ kỹ trong lòng.
Trương đại thiếu gia không có nghe thấy tiếng đáp lại, nắm chặt lấy điếu thuốc: “Không có tiện nói ra thì thôi vậy.”
Lục Thành sau khi nghe vậy lại đột nhiên nói rằng: “Trương Ngọc Văn, Lục Tiểu Tiểu là em gái cùng cha khác mẹ với tôi.”
Trương Ngọc Văn trong đầu cũng đã từng có nhiều loại suy đoán, nhưng ngay khi chính tai nghe được đáp án thì cậu thực sự khϊếp sợ mà há to miệng.
Hai người thu hút lẫn nhau, có tình cảm với nhau mà lại không thể cùng nhau một chỗ vì là anh em ruột – cùng với việc vừa rồi xảy ra giữa hai người đàn ông, mới thực sự là chân chính kinh hãi thế tục đi.
Mấy cái chuyện xung quanh Lục Thành, thật con mẹ nó cẩu huyết.
Trương đại thiếu gia loan hạ thắt lưng, đột nhiên rộ lên cười. Lại không biết vì sao, cười đến nỗi ngực nổi lên đau đớn.
Trương Ngọc Văn nhớ tới thật lâu trước đây, đứng ở trước cửa nhà Lục Tiểu Tiểu có một hình ảnh cao cao gầy gầy, mái tóc cắt ngắn mà mềm mại, khó phân nam nữ. Ngày đó cũng chóng mặt mà mê muội như hôm nay, Trương đại thiếu gia đứng ở ngoài nhìn ngó mà rơi phải lưới tình với Lục Tiểu Tiểu. Cậu ngẩng đầu, cho người kia một điệu cười khıêυ khí©h.
Mà người nọ đã xoay người, lúc đó đang tiêu thất khỏi đường nhìn của cậu.
Cứ như bị thổi mất, chỉ sau một trận gió.
Trương Ngọc Văn cuối cùng ở một chỗ với Lục Tiểu Tiểu trong 4 năm, nhưng xa thì nhiều mà gần lại ít. Trong bốn năm này, cậu cũng chưa kịp chân chính lý giải sự khác biệt không giống người thường của người con gái này. Cậu chỉ đơn giản là thích cô, thích đến nỗi ngày ngày tưởng nhớ, hận không thể mang cả thế giới đến cho cô.
Nhưng Lục Tiểu Tiểu cuối cùng lại nói lời chia tay hời hợt với cậu. Cậu đúng là vẫn không có khả năng đem lại hạnh phúc cho cô.
Thế nhưng không ngờ, Trương đại thiếu gia cậu cũng không phải là người thê thảm nhất.
“Tiểu Tiểu có biết không?” Cậu hỏi.
“Ngoại trừ cậu và tôi, không có người thứ 3 biết.” Nam nhân phong khinh vân đạm trả lời.
Trương Ngọc Văn đột nhiên đứng lên, mở cửa xe, nhảy vào.
Ngay khi Lục Thành không kịp đề phòng, cái con mèo khổng lồ này đột nhiên lẻn vào lòng anh.
Trương Ngọc Văn bỗng nhiên đưa ra hai tay ôm lấy Lục Thành, đầu của cậu đυ.ng phải ngực Lục Thành, đem cái lỗ tai gần kề vị trí trái tim nam nhân.
“Cậu làm gì vậy?” Lục Thành đẩy cậu một cái.
“Tôi muốn nghe thử, tim của anh đến tột cùng là khiêu động thế nào!”
Lục Thành mắng “Bệnh tâm thần “, nhưng cũng không lại khước từ cậu.
Anh buông hai tay xuống, nhìn đỉnh đầu đại thiếu gia. Mặt trời chuyển động khiến ánh nắng đã muốn chiếu đến hơn nửa cái xe.
Trương Ngọc Văn nghe được tiếng tim đập của Lục Thành, rất nhanh, có chút hỗn loạn, tràn ngập lực đạo.
Mồ hôi Trương Ngọc Văn thấm ướt trên áo phông của Lục Thành khiến anh cảm thấy lưng mình có chút cứng lại.
“Tim của anh bảo, nó mệt chết đi, nó quản không nổi.”
“Phải.” Nam nhân giơ lên một tay, do dự trong chốc lát.
Cái tay kia nhẹ vuốt tóc Trương Ngọc Văn, mềm nhẹ xoa đầu Trương đại thiếu gia.
“Vậy còn cậu thì sao?” Lục Thành hỏi.”Cậu nỗ lực năm năm, cuối cùng được cái gì?”
Trương Ngọc Văn thế nhưng hừ nhẹ một tiếng.”Chí ít tôi đã từng thành thật với chính mình.”
Lục Thành cười khúc khích.
Lại hỏi.”Lúc cùng Tiểu Tiểu một chỗ, cậu đã lên giường với bao nhiêu người rồi?”
Trương Ngọc Văn chọc chọc trái tim của Lục Thành mà nói rằng.”Chỉ có hai bạn giường cố định thôi, về nước thì thôi luôn rồi.”
Rồi sau đó, hai người không nói chuyện gì với nhau nữa.
Qua thật lâu, Lục Thành đưa đầu Trương Ngọc Văn ra khỏi người mình.
“Trương Ngọc Văn, cậu quay lại với Lục Tiểu Tiểu đi.”
Trương Ngọc Văn cùng anh bốn mắt nhìn nhau, phảng phất không có nghe rõ lời anh muốn nói.
“Tôi vẫn muốn thế mà.”
Nam nhân tuấn mỹ ôn nhu nở nụ cười.”Lần này tôi sẽ giúp cậu.”
Trương Ngọc Văn trong lòng nhảy nhót hân hoan, với sự hỗ trợ của Lục Thành, công cuộc theo đuổi Lục Tiểu Tiểu có thể dễ dàng không ít.
Thế nhưng tận sâu trong tim, cậu lại cảm thấy có điều gì không đúng, cứ thế mà trầm trầm tan vỡ rơi xuống.
Trương đại thiếu gia che đi sự đau đớn nơi trái tim, buông Lục Thành, cho đối phương một cái khuôn mặt tươi cười.”Vậy bản thiếu gia phải thật sự cảm tạ anh rồi.”
Mặc dù được che dưới bóng râm nhưng khí trời nóng muốn chết, Lục Thành từ sau xe lấy một chai nước khoáng.
Trương đại thiếu gia xuống xe, một hơi cởϊ áσ, đem cả chai nước từ đầu đổ xuống, đều dốc hết lên trên người.
Lục Thành lấy một chai nước khác, cũng mở ra mà đổ hơn nửa chai.
Điện thoại di động không có tín hiệu, ngày đã qua trưa.
Trương Ngọc Văn trở lại trên xe, đột nhiên có điểm lo lắng, “Mau lái xe đi tìm chỗ nào có tín hiệu đi.”
Xe đi được nửa giờ, điện thoại Trương Ngọc Văn cuối cùng có tiếng chuông.
“Các ngươi con mẹ nó làm gì thế, lâu vậy mà còn chưa tới?”
“Thiếu gia, phi cơ có chút vấn đề, hiện tại đang phải sửa gấp.” bên kia có tiếng người đầy lo lắng: “Thiếu gia ngươi không sao chứ, nếu không tôi điều một nhóm khác đến?”
Lúc này Trương Ngọc Văn ngồi ở trên xe, đầu liên tục đổ mồ hôi lạnh, tay hơi run rẩy, dường như còn không thể cầm vững cái điện thoại, chỉ có thể hữu khí vô lực mắng chửi người, “Các người nếu còn không đến nhanh, lão từ liền thật sự có chuyện.”
Lục Thành tìm chỗ có bóng râm, dừng xe tắt máy.
Nghe được âm điệu hữu khí vô lực của Trương Ngọc Văn, Lục Thành quay đầu, thấy cậu hầu như cả người ngồi phịch ở trên ghế, cuối cùng phát hiện cậu có điểm dị thường.
Lục Thành cúi người, thấy đối phương vẻ mặt tái nhợt, môi có chút run rẩy.
Anh vội vã cầm tay Trương Ngọc Văn, kêu một tiếng.”Trương Ngọc Văn.”
Lục Thành nhớ tới Trương Ngọc Văn vừa rồi có dáng vẻ lo lắng, khi đó có thể cậu đã xảy ra chuyện, anh thế nhưng lại không có phát giác.
Trương đại thiếu gia giương mắt nhìn anh một chút, không nói gì. Lúc này cậu mà nói là không còn khí lực trụ lại nổi nữa.
Điện thoại vẫn còn đang kết nối, Lục Thành nghe được âm thanh rõ rang truyền đến từ bên kia đầu dây: “Thiếu gia, không hay rồi ── chiếc phi cơ kia không phải mấy ngày trước cậu đã cho chính phủ mượn rồi sao!”
Trương đại thiếu gia lúc này thở hổn hển, cũng không còn tinh lực để rống người.
Lục thành nắm thật chặt tay cậu, trực tiếp cướp lấy cái điện thoại cậu đang cố cầm, “Thiếu gia các ngươi bị làm sao vậy?”
“Thiếu gia hắn phải ăn đúng giờ, nếu không sẽ bị tụt huyết áp.”
Lục Thành cúi đầu nhìn người kia, thời khắc này tình huống thật có điểm không xong.
Anh sờ sờ cái trán của Trương đại thiếu gia đang liên tục đổ mồ hôi, một mảnh lạnh lẽo.
Khổ là tuyến đường chính hiện tại cũng không an toàn, Lục Thành không có biện pháp lái xe đưa Trương Ngọc Văn đưa đến K thị.
“Các ngươi cần bao nhiêu thời gian?”
Bên kia hiển nhiên phi thường bất đắc dĩ: “Lúc này còn chưa xong được. Anh mau nhanh nhanh tìm ít đồ ăn, tốt nhất là đồ ngọt cho thiếu gia ăn.”
Lục thành ghét nhất đồ ngọt, ở trong xe tìm cả nửa ngày, cuối cùng tìm được một viên chocolate trợ lý của anh đánh rơi.
Anh vội mở gói, đem chocolate nóng chảy cho vào miệng Trương Ngọc Văn.
“Tôi đi tìm đồ ăn, ” Trương đại thiếu nghe được nam nhân tại đỉnh đầu của cậu nói: “Rất nhanh sẽ trở về.”
Rồi sau đó nam nhân nhét cái gì đó vào trong túi quần cậu, vỗ vỗ, “Dao nhỏ đó, cảnh giác một chút.”
Trương Ngọc Văn ngay lúc Lục Thành định xuống xe liền giữ lấy chéo áo của anh.
Lục Thành quay đầu lại, Trương đại thiếu nhìn anh: “Anh mẹ nó cũng cẩn thận một chút.”
Lục Thành nhìn cậu cười: “Bên này rất gần thị trấn, không có việc gì.”
Qua gần mười phút, Trương Ngọc Văn cảm thấy tim đập nhanh hơn, tình huống có vẻ khá hơn một chút.
Khôi phục được một điểm khí lực, Trương đại thiếu thẳng thân ngồi dậy.
Bốn phía một mảnh trời mênh mông, xa xa, một đám hươu cao cổ thản nhiên gặm cây cỏ xanh biếc. Có lẽ là do ban trưa khí trời quá nóng nên không thấy quá nhiều động vật.
Trương Ngọc Văn bên trong phạm vi tầm mắt không có thấy bóng dáng Lục Thành.
Lại qua mười mấy phút đồng hồ, vẫn không thấy hình bóng nam nhân.
Trương đại thiếu lấy điện thoại ra, gọi vào điện thoại Lục Thành, kêu nửa ngày mà không có ai bắt máy.”Kháo, mới không xảy ra chuyện gì đi.”
Trương đại thiếu lái xe loanh quanh ở trên thảo nguyên, cuối cùng cũng phát hiện bóng dáng Lục Thành đang ngồi chồm hổm dưới đất.
Nghe được thanh âm của xe, Lục Thành xoay người. Thấy là cái xe JEEP của mình, anh phản xạ có điều kiện đưa mắt dời đến người lái xe.
Xe chạy từ xa đến gần, không chút nào có ý định giảm tốc độ, cuối cùng phanh lại ngay khi đến trước Lục Thành khoảng một thước cự ly.
“Tôi kháo anh họ Lục kia, sao không nghe điện thoại.” Trương đại thiếu ngồi trên xe hữu khí vô lực mắng.
Lục Thành đứng lên, cũng không đáp lại, anh nhìn Trương Ngọc Văn, trên mặt không chút nào che giấu thần sắc nhẹ nhõm.
“Có khí lực mắng chửi người rồi.” Nam nhân cười nói.”Trứng đà điểu, muốn ăn không?”
Trương Ngọc Văn nhìn tảng đá phía sau nam nhân, mặt trên có một quả trứng lòng đỏ ánh vàng rực rỡ.
“Nếu có rượu thì tốt hơn.” Trương đại thiếu liếʍ liếʍ môi.
“Có cái ăn là tốt lắm rồi, ” nam nhân mở cửa xe, “Xuống đây đi, thiếu gia.”