Chương 23

” Cậu biết, ở San Diego này, thế lực của cha cậu không với tới được, ” Alex một tay ôm hông, một tay khinh trạc chóp mũi của mình, nhẹ nhàng cười với Trương Ngọc Văn.

Người đàn ông này có khuôn mặt anh tuấn sắc như dao, hơn nữa lớn lên cao to, nghiêng đầu cười rộ lên lại mang theo tà khí ngây thơ không chút nào phù hợp, “Huống chi tôi còn nhận sự nhờ vả của ông ấy, còn muốn cách xa các cậu sao.”

Trương Ngọc Văn cuối cùng cũng có thể tự khẳng định bản thân anh minh hơn người “Dĩ nhiên sớm đã bị bị Alex để mắt tới”.

Nhưng tâm tình của hắn cũng không xấu.

Đầu Trương Ngọc Văn hoàn toàn dựa lên vai Lục Thành, ở nơi ánh sáng không đủ lộ ra nửa khuôn mặt, cười nói với Alex, “Vậy tối nay, An thiếu là chuẩn bị dùng sức mạnh, hay là muốn thế nào?”

Cánh tay được dựa vào của Lục Thành trực tiếp vươn ra choàng qua lưng Trương Ngọc Văn. Cánh tay anh không nặng không nhẹ ôm lấy bên hông cậu, bàn tay có khớp xương mạnh mẽ rõ ràng của phái mạnh với vào trong áo Trương Ngọc Văn, rơi vào trong ánh mắt của ngoại nhân thì rõ ràng có vị đạo tuyên thệ sự sở hữu.

Trương Ngọc dựa người vào Lục Thành, miệng nhả ra một hơi khói thuốc, lại theo thói quen mà lấy điếu thuốc cho vào miệng Lục Thành. Nam nhân nhẹ cắn, cằm bị Trương Ngọc Văn bắt được đang củng củng bên tai.

Hai người động tác hỗ động không coi ai ra gì, Alex

nhìn ở trong mắt, trong nụ cười biến hóa ra một nét sắc bén khó đoán.

Hắn sớm đã nghe đến người đàn ông tên Lục Thành này, lớn lên xinh đẹp, lại giống người mẹ đã qua đời của Trương Ngọc Văn đến mấy phần, nhưng ngoài chuyện đó ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hắn cho rằng thậm chí Lục Thành và Trương Ngọc Văn vốn không phải là người cùng một thế giới.

Nếu quả thật đúng như lời Trương Chính Khuê nói, Trương Ngọc Văn nhất quyết không dời khỏi người đàn ông này, vậy đến tột cùng thì cậu ta thích cái gì ở Lục Thành?

Alex híp mắt lại, trong mắt lộ ra ánh cười sắc lạnh, không chút nào che giấu mà quan sát tình địch ở trước mắt.

Lục Thành trong miệng ngậm điếu thuốc, lãnh lãnh đạm đạm ngồi xuống gác chân thư giãn. Bị người nhìn chằm chằm, anh hơi ngẩng đầu lên, cũng cười rộ lên không khách khí chút nào quan sát lại Alex cứ như anh chưa từng nghe thấy người đàn ông này mới vừa rồi thổ lộ với tình nhân của mình.

Alex không thích người khác nhìn hắn như vậy, mà cũng rất ít người dám nhìn thẳng hắn như vậy. Lục Thành vẫn nở nụ cười ôn hòa hiền lành khiến cả khuôn mặt hắn đều lạnh xuống.

“Tôi chưa bao giờ tin có cái gì có thể bền vững hơn so với tiền, ” Alex phất tay một cái, bảo tiêu phía sau hắn lập tức đem đoàn người xua đi, âm nhạc chợt đình chỉ, ngọn đèn mập mờ

trước đó nhanh chóng thay thế bằng ánh sáng sáng ngời.

Alex đến gần hai người, cư cao lâm hạ, “Trương đại thiếu, tôi nhưng là phi thường ghét sử dụng bạo lực. Nhưng vì thứ mà tôi muốn ── nào, hiện tại tôi cho cậu đến lựa chọn. Cậu là muốn người tình của cậu lông tóc vô thương bình an xuống thuyền, hay là… cả cặn cũng không còn?”

“A, ” Trương Ngọc Văn cúi đầu cười cười, bỏ tay Lục Thành ra, đứng lên.”Đây chính là uy hϊếp trắng trợn, An thiếu. Bất quá nếu đã vào hang hổ, ta đương nhiên là, chọn cái trước.”

Alex trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng.”Đây thật là quyết định sáng suốt. Tuy rằng chỗ này của tôi cũng không phải hang hổ.”

“Anh không nên hiểu lầm, ” Trương Ngọc Văn đứng thẳng trước người hắn, đánh nát nụ cười chắc chắn của hắn.”An thiếu, chúng ta là muốn cùng nhau rời thuyền. Tôi và anh làm một vụ giao dịch đi.”

—–

“Lục Thành, ” Trương Ngọc Văn lười nhác mà ngồi ở chỗ ngồi kế bên, ở trong không khí hôn ám như nước, nhìn nam nhân đang chuẩn bị khởi động ô tô.

“Ừ?” Lục Thành quay đầu lại, mỉm cười: “Sao vậy?”

“Anh đêm nay mất hứng.” Trương Ngọc Văn khuỷu tay đặt lên cửa sổ xe rộng mở, vỗ vỗ trán.

Cậu có điểm vui mừng, đã từ bao giờ tự mình đã có thể đọc được sắc mặt của đối phương.

Nam nhân hơi sững sờ, chìa khóa xe cầm trên tay đã bị Trương Ngọc Văn nắm lấy.

“Thẳng thắn thành khẩn chút, thế nào?” Trong mắt anh, Trương Ngọc Văn như đại thiếu gia phong lưu đến nhịn không nổi, hướng anh hỏi cung, hơi thở phả lên gò má Lục Thành.

Lục Thành đột nhiên nhớ tới, Trương Ngọc Văn tối nay, cũng dùng khẩu khí giống như đối Alex nói, “Đi thẳng vào vấn đề đi.”

Trong chớp nhoáng này, anh đột nhiên ý thức được, người này cùng mình thực sự không giống nhau.

Trương Ngọc Văn như vậy, vốn nên là người nắm đại cục trong tay, bất cứ chuyện gì, ở bất kỳ trường hợp nào, vĩnh viễn đều có thể bày mưu nghĩ kế.

Kể cả là khi bị người khác kề dao vào cổ ở trên thuyền.

Mà hắc bang, súng ống đạn được, quốc tế hình cảnh là những thứ mà đối với Lục Thành, đều ở trong phim ảnh tiểu thuyết. Nhưng hiển nhiên đối với Trương Ngọc Văn mà nói, bất quá đều là chuyện vô cùng tầm thường.

Lục Thành chậm rãi rút tay ra, sắc mặt Trương Ngọc Văn cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm, nhưng Lục Thành lập tức cầm ngược tay cậu.”Tôi không có mất hứng, chỉ là có điểm không biết thế nào. Trở về đi.”

Anh đem cái tay kia thả lại lên trên đùi Trương Ngọc Văn, một lần nữa khởi động xe.

Trước mắt tia sáng đột nhiên bị che đậy toàn bộ. Một bóng đen lớn áp lêи đỉиɦ đầu, nam nhân nhào tới, đem Lục Thành đánh ngã ở lưng ghế dựa.

“Này, mỹ nhân.” Trương Ngọc Văn ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Nam nhân gì mà nhăn nhăn nhó nhó, đêm nay mà không nói rõ, đừng hòng trở về.”

Trương Ngọc Văn xoay người ngồi lên trên đùi Lục Thành, hai đại nam nhân ở bên trong buồng xe chật hẹp đối diện gần kề, không chút cự ly.

Trương Ngọc Văn hô hấp, nhiệt độ cơ thể, tim đập, phảng phất đều dung nhập thân thể Lục Thành, khiến anh ức chế không được toàn thân phát nhiệt.

“Nói đi.” Trương Ngọc Văn cắn vành tai nam nhân mềm mại dưới thân.

“Nói từ đâu?” Mỹ nhân ở trong đêm tối hôn trầm, phát ra giọng khàn khàn thấp trầm ôn nhu.

“Hay là, từ lúc chúng ta chuẩn bị lên thuyền đi?” Trương Ngọc Văn nắm lấy hông của người dưới thân, cậu nâng lên vạt áo sơ mi của anh, tay chui vào.

Ngay khi tay cậu vừa dán lên da thịt đang phát nhiệt của Lục Thành, cánh tay không thành thật liền lập tức bị nam nhân bắt lấy.

Trương Ngọc Văn ngừng lại, miệng cậu ở Lục Thành bên tai, chỉ cần nghe được lời cậu không muốn nghe là ngay lập tức có thể cắn xuống một ngụm.

Lục Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng, đối cái lỗ tai bên môi nói rằng.”Em nói đúng, tôi là mất hứng, có thể là tôi ghen.”

“Hắc”, Trương Ngọc Văn hô hấp rõ ràng dồn dập, “Tôi nghĩ anh vĩnh viễn đều…”

Móng vuốt kia bị Lục Thành ngăn trở đã khồng còn quan tâm, cùng chủ nhân của nó như nhau, trở nên hưng phấn không ngăn nổi: “Tôi cho rằng, vĩnh viễn đều chỉ có tôi đây là lo lắng… Anh vào ngày nào đó sẽ bị người khác cướp đi khỏi tôi.”

Người dưới thân đột nhiên chấn động, Trương Ngọc Văn khởi động thân thể, ở trong bóng tối, Lục Thành dùng chỉ chốc lát thời gian thấy rõ ràng hai mắt đối phương cùng mình đối diện.

Anh biết, người này cũng không giống bề ngoài phong lưu, không thể khống chế mà sản sinh cảm giác bất an.

Chỉ là nguyên lai Trương Ngọc Văn cũng giống như anh…

Lục Thành nở nụ cười.

“Trương đại thiếu, em quá hư rồi.” Anh đột nhiên nói.

Đã giải khai tất cả nút buộc trên quần áo Lục Thành, Trương Ngọc Văn ngẩn người, lời này cậu nghe thật TM quen tai.

Lập tức, cậu ý thức được, đây là lời cậu nói với Alex.

“An thiếu, anh quá hư rồi, tôi nghĩ anh một điểm cũng không thích hợp với tôi đâu.” Khi đó, cậu nói như thế.

Còn nửa câu sau nữa? Nếu như Lục Thành dám nói vậy… Cậu đêm nay nhất định vô luận như thế nào cũng làm anh!

“Tôi so với em phải càng hư hơn mới được.”

Nam nhân ôn nhu nói, ngẩng đầu lên, ở sương mù dạ quang híp mắt lại. Ý tứ câu dẫn rõ ràng trong ánh mắt, Trương Ngọc Văn nghe được trong đầu mình ầm ầm vang lên. Toàn bộ lý trí, nhất thời bị nổ tung cặn cũng không còn.

Khi cậu mạnh mẽ cắn nuốt đôi môi đối phương cũng không quên giải khai quần áo Lục Thành, với tốc độ nhanh nhất mà ném xuống sàn xe.

——-