Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

7/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong một ngày gần đến ngày tốt nghiệp đại học. Cuộc sống bình thường của Bạch Phàm bỗng nhiên xãy ra một biến cố rất lạ kỳ. Cứ đến đêm là bị nhập vào nguời một tiểu đồng tử ở thời cổ đại và bịnh hành …
Xem Thêm

Chương 14: Thay Đổi
Lại một lần nữa vừa ngâm dược vừa ứng phó với Ân Nam Hàn, sau khi xong xuôi thì Bạch Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã đáp không được vấn đề mới vừa rồi, xem ra hắn không thể lơ là chuyện đọc sách. Bạch Phàm đứng dậy từ trong thùng nước, múc vài gáo nước để rửa sạch phần bã dược bám trên người, sau khi mặc đồ chỉnh tề thì quy sang nói với Ân Nam Hàn đang khoanh chân ngồi một chỗ, “Phụ thân, Duệ nhi quay về.”

Ân Nam Hàn vẫn chưa mở mắt ra mà chỉ thản nhiên gật đầu.

Nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Ân Nam Hàn, Bạch Phàm thầm bĩu môi, hắn còn chưa cung kính với cha của mình như vậy, thật sự là quá lợi cho thằng cha này….

Bạch Phàm vừa oán thầm trong lòng vừa đi ra khỏi nơi ở của Ân Nam Hàn, sau khi đi ra ngoài thì có thể nhìn thấy nhiều người, không khí cũng thoải mái hơn, mọi người trên đường nhìn thấy hắn thì đều dừng chân để vấn an, sau khi hắn gật đầu thì bọn họ mới quay trở về công việc của mình, đó là sự nghiêm ngặt về cấp bậc ở thế giới này.

Bạch Phàm đang bước đi thì đột nhiên nghe được tiếng mèo kêu rất thảm thiết, bên cạnh còn nghe thấy tiếng vui cười của mấy đứa nhỏ và một câu “Đừng để nó chạy.”

Vì hiếu kỳ mà Bạch Phàm chuyển bước, đi về hướng phát ra tiếng kêu, chỉ thấy bên cạnh một hòn non bộ có một con mèo trắng chui nửa thân mình vào trong hòn non bộ, tiếng kêu meo meo meo thoát ra từ trong hòn non bộ, nhưng cái đuôi ở sau lưng lại bị mấy bàn tay nhỏ bé hung hăng ngắt nhéo, vài đứa nhỏ vây quanh nơi đó, vẻ mặt hưng phấn túm chặt cái đuôi, muốn lôi con mèo trắng ngược trở về, cái đuôi trắng bị mấy đứa nhỏ kéo đến mức như thể sắp đứt lìa khỏi thân.

Thấy tình cảnh như vậy, Bạch Phàm liền cau mày, hắn không hề có hảo cảm đối với bọn nhóc nô bộc ở hậu viện, khi Ân Duệ chưa phải là thiếu gia thì bị không ít đứa nhỏ

ở hậu viện khi dễ. Thấy tiếng mèo kêu càng lúc càng thê thảm, Bạch Phàm liền giậm chân tại chỗ rồi đi ra ngoài, bắt chước giọng điệu của Ân Nam Hàn, “Mèo của bổn thiếu gia mà các ngươi cũng dám động.”

Bạch Phàm vừa xuất hiện thì lập tức khiến cho mấy đứa nhỏ liền cả kinh, thả lỏng tay, nhất thời đuôi mèo trượt khỏi tay bọn chúng, con mèo trắng chui qua hòn non bộ, trong nháy mắt liền trốn mất tăm.

Nhìn thấy con mèo trắng chạy thoát, trên mặt của đứa nhỏ đứng đầu trong bọn nhóc liền xuất hiện một chút ảo não, nhìn thấy Bạch Phàm, nó rốt cục không thể gió chiều nào thì ngã theo chiều đấy giống như người lớn, tuy rằng đã biết Bạch Phàm khác xưa nhưng nhìn thấy một kẻ mà trước

kia (

http:

/

/

fynnz.wordpress.com

/

2011

/

12

/

26

/

nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-14

/

” o “Powered by Text-Enhance

)

nó có thể tùy tiện ức hϊếp thì nó vẫn không phục mà đáp trả, “Ngươi nói bậy, rõ ràng chỉ là một con mèo hoang, làm sao lại là mèo của ngươi.”

Bạch Phàm thản nhiên giương mắt, “Mọi thứ trong phủ này đều là sở hữu của Ân gia, bổn thiếu gia nói đó là mèo của ta thì nó chính là mèo của ta, như thế nào, ngươi không phục?”

“Ngươi.” Đứa nhỏ kia còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị mấy đứa phía sau giữ chặt y mệ, có lẽ đã nghe người lớn dặn dò, rốt cục có một chút đắn đo, tuy rằng trong lòng tức giận nhưng vẫn nhịn xuống.

“Về sau không chỉ là con mèo này, hết thảy mèo bên trong phủ đều do ta nuôi, nếu ngươi dám đυ.ng vào thì cứ chờ xem, chắc ngươi sẽ thích rửa thùng phân mà sống.” Bạch Phàm bỏ lại những lời này, không hề xem sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt của đứa nhỏ kia, hắn mang theo tâm tình vô cùng thoải mái mà rời đi.

Bạch Phàm không biết hết thảy hành vi của hắn đều bị một đôi mắt theo dõi, đợi sau khi mọi người rời đi thì Ân Nam Hàn mời chậm rãi bước ra khỏi góc khuất, hắn chắp tay sau lưng với dáng vẻ trầm ngâm một lúc lâu, quả thật là một tiểu hài tử thiện lương, bất quá….người thừa kế Hắc Nguyệt thần giáo của hắn không thể quá mức nhân từ.

Đến khi Bạch Phàm tỉnh lại thì vừa vặn là lúc tia nắng đầu tiên xuất hiện, lúc này bên ngoài vẫn tờ mờ sáng, cách giờ hắn đi làm khá nhiều thời gian, Bạch Phàm đứng dậy, mặc vào một bộ đồ thể dục, sau khi rửa mặt thì chạy ra công viên ở cách đó không xa.

Tuy rằng hiện tại mới sáu giờ sáng nhưng trong công viên đã có không ít người tập thể dục, đại đa số là các bác gái và cụ ông, trong đó có rất nhiều người tập trung ở ngay quảng trường, còn lại những chỗ khác cũng có không ít người thích tự tập thể dục một mình. Bạch Phàm chạy bộ đến một góc có cây cối tươi tốt rồi thư giãn gân cốt, bắt đầu đánh quyền. Tư Không quyền do cao thủ võ lâm Tư Không Mặc sáng chế, là một bộ quyền pháp thượng thừa, có rất nhiều sách võ thuật về Tư Không quyền, nội dung phong phú, thủ pháp chú trọng tấn công phòng ngự, bộ pháp linh hoạt mà vững vàng, mỗi một đòn đều mạnh mẽ dứt khoát, nhưng đặc biệt là trong cương có nhu, là một trong rất nhiều loại võ do Ân Nam Hàn chọn ra rồi bắt hắn phải thuần thục.

Trên thực tế phần lớn quyền thuật kiếm pháp mà Bạch Phàm luyện tập đều do Ân Nam Hàn chọn lựa, nhưng cũng không bắt Bạch Phàm phải luyện đến cảnh giới cao nhất mà chỉ yêu cầu hắn phải thuần thục, có thể biết được ưu khuyết điểm của những bộ quyền pháp kiếm pháp này, hơn nữa về sau khi nhìn thấy thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra trình độ của đối phương trong các môn phái khác, đây được xem là một môn học vô cùng quan trọng đối với các đệ tử thế gia.

Say sưa đánh quyền hơn một tiếng đồng hồ, sau đó Bạch Phàm mới thu quyền điều tức một chút, cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ đi làm, hắn lại chậm rãi chạy bộ trở về, trên đường thỉnh thoảng chào hỏi một vài cụ ông cụ bà thường đến công viên tập thể dục.

Trên đường ghé mua một chút điểm tâm sáng rồi quay về nhà, đơn giản nếm xong rồi vọt vào tắm rửa, thay một bộ âu phục công chức, lấy chân đá cửa bước ra khỏi nhà.

Khi Bạch Phàm đi làm, ngoại trừ hoàn thành công việc của mình thì những lúc khác hắn đều dành thời gian để ngâm nga cổ văn, cũng có vài đồng nghiệp tò mò lật sách của hắn, nhưng vừa nhìn thấy một đống chữ phồn thể thì đã nhức đầu mà buông tay.

Giờ nghĩ trưa, Bạch Phàm vừa mới học xong một đoạn cổ văn, cầm lấy cái cà-mèn ở bên cạnh, thừa dịp ăn cơm để nghỉ ngơi một chút, đột nhiên nhớ đến một chuyện, vì vậy liền gõ vài chữ trên bàn phím, mở ra một trang web, tìm được rồi, Bạch Phàm mở ra trang có bài viết

Lòng yên tĩnh thì mới có thể tiến vào cảnh giới cao nhất của tu luyện, có một chút chờ mong, không ngờ quả thật là có hồi đáp, nhưng phần hồi đáp lại có không ít nội dung.

Bạch Phàm cười tủm tỉm vừa ăn cơm vừa đọc phần hồi đáp, ăn xong cơm cũng là lúc Bạch Phàm đọc xong, ý tứ đại khái là rất bội phục đối với lời giải thích của hắn, sau đó lại thắc mắc một chút nghi hoặc đối với võ học, hơn nữa anh bạn kia không hổ là người học võ cổ điển, ngôn ngữ hồi đáp rất có tư vị cổ xưa.

Nhưng Bạch Phàm mấy ngày nay cũng đã quen với đống cổ văn, lại nhìn kỹ mấy vấn đề kia, không ngờ là có rất nhiều vấn đề mà Ân Nam Hàn đã từng cố ý giải thích cho hắn, Bạch Phàm cũng không hề khách khí mà thuật lại lời nói của Ân Nam Hàn, hơn nữa còn chuyển đổi từ ngữ càng thêm khó hiểu rồi cho đăng bình luận lên diễn đàn.

Về sau, mỗi khi Bạch Phàm nghĩ đến bài viết này thì hắn phát hiện người kia quả nhiên có hồi đáp, hơn nữa theo giọng điệu của người nọ thì có vẻ càng thêm khách khí. Ân Nam Hàn không hổ là tông sư của một thế hệ, lời nói của y mặc kệ ở nơi nào cũng có thể lừa người. Từ đó về sau, hai người cứ như vậy mà hồi âm qua lại, người bạn luyện võ cổ điển thần bí kia thỉnh thoảng lại đưa ra một ít vấn đề thắc mắc về võ học, nếu Bạch Phàm có thể trả lời thì sẽ trả lời, không thể trả lời thì liền im lặng, tuy nhiên khiến cho Bạch Phàm có áp lực rất lớn chính là mặc kệ hắn trả lời lúc nào thì người nọ cơ hồ là chỉ vài phút sau liền hồi đáp, dường như vẫn luôn túc trực trước máy tính, mở ra trang web kia từng giây từng phút để chờ đợi, khiến cho Bạch Phàm cũng chỉ có thể mở ra trang này.fynnz.wordpress.com

Với số lượng hồi đáp qua lại của hai người gần đây đã giúp bài viết tăng lên hơn một trăm bài trả lời, nhưng trao đổi trên diễn đàn một cách công khai như vậy thì không bảo đảm được quyền riêng tư, hơn nữa có đôi khi sẽ có vài người không liên quan tiến vào xen ngang giữa hai người, rốt cục hai người cùng trao đổi cách thức liên hệ khác, đương nhiên cách thức liên hệ này chính là công cụ trò chuyện trực tuyến.

Cùng lúc này, ở thế giới bên kia, khi Ân Duệ đang lên lớp thì bị Ân Nam Hàn mang đến một chỗ, Ân Duệ nhìn tứ phía càng lúc càng hoang vắng, hắn không hề mở miệng nói một câu nào. Cuối cùng Ân Nam Hàn đưa Ân Duệ vào một địa lao, đáy mắt

hắc trầm không có cảm xúc của Ân Duệ rốt cục có biến hóa, bởi vì hắn nhìn thấy hai người ở bên trong địa lao là ai.

“Nhận ra bọn họ hay không?” Ân Nam Hàn thản nhiên nói.

Ân Duệ không hề do dự mà chỉ gật đầu, nữ nhân đầu tóc rối bù bên trong địa lao từng là Giáo chủ phu nhân, còn có người nam nhân nằm một bên không thể nhúc nhích, tuy rằng Ân Duệ không biết là ai nhưng cũng có thể đoán ra ắt hẳn là gian phu thông đồng với Giáo chủ phu nhân.

“Nếu đã nhận ra, vậy ngươi có hận bọn họ hay không?” Ân Nam Hàn chậm rãi mở miệng.

Ân Duệ cắn răng nói, “Hận.”

“Hảo, đi gϊếŧ bọn họ đi.” Ân Nam Hàn bình thản ném đến trước mặt Ân Duệ một cây đao, giống như chuyện mà mình bảo Ân Duệ đi làm chỉ là bổ một quả dưa hấu mà thôi.

Trong mắt của Ân Duệ chợt lóe lên một chút ngạc nhiên, theo bản năng mà nhìn về phía Ân Nam Hàn.

“Ngươi do dự cái gì, không phải là ngươi hận bọn họ hay sao, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội báo thù, bọn họ không có năng lực để phản kháng, chỉ cần ngươi xuống tay là được, có thể tự tay gϊếŧ chết kẻ thù của mình. Thế nào, nhi tử của Ân Nam Hàn này chẳng lẽ không có gan gϊếŧ chết kẻ thù của mình hay sao?” Ân Nam Hàn nhìn hai người trong địa lao như nhìn hai người chết.

Giáo chủ phu nhân nghe xong thì lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ, vội vàng muốn lết đến gần để cầu xin tha thứ, nhưng do dây xích trói buộc nên chỉ đi được vài bước thì liền bị vướng lại, mà người nam nhân nằm dưới đất bị cắt đứt gân tay gân chân lại không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể phát ra vài tiếng lo lắng mang theo sợ hãi.

“Sợ sao Duệ nhi, muốn làm người thừa kế của Ân Nam Hàn này thì như vậy vẫn chưa đủ. Hiện tại hết thảy những gì ngươi đang có, nếu ta có thể cho ngươi thì cũng có thể đoạt lại của ngươi.” Ân Nam Hàn lạnh lùng nói.

Thân mình của Ân Duệ run rẩy, mặc dù mới tám tuổi nhưng hắn đã sớm hiểu được cách quan sát ngôn hành cử chỉ để đoán tâm ý, hắn biết biểu cảm lúc này của Ân Nam Hàn là nghiêm túc, nếu hắn không nghe lời thì thật sự sẽ mất đi hết thảy. Trong nháy mắt Ân Duệ nghĩ đến rất nhiều, hắn nhớ đến mẫu thân chết thảm của mình, nhớ đến quãng thời gian khổ sở thiếu chút nữa đã chết vài lần ở hậu viện, cũng nhớ đến bí mật lớn nhất dưới đáy lòng, người duy nhất mang đến cảm giác ấm áp cho hắn – Bạch Phàm.

Nghĩ đến hết thảy những chuyện này, vẻ mặt của Ân Duệ lại dần dần trở nên chết lặng, bởi vì hắn biết hắn đã không còn đường lui, từ khi thân phận của hắn thay đổi thì hắn đã biết sẽ không còn đường lui, đường sống duy nhất chính là không ngừng trở nên cường đại, không ngừng tiến lên, một khi hắn mất đi hết thảy những gì đang có thì kết cục của hắn sẽ càng thê thảm hơn lúc trước, ngày xưa hắn không thể bảo hộ được người mà mình coi trọng, cũng không bảo hộ được chính mình, nhưng từ nay về sau sẽ không như vậy nữa…..

Ân Duệ nhìn về phía người nữ nhân vô cùng chật vật kia, chính là nàng, là nàng đã hại chết mẫu thân, chẳng phải trước kia hắn đã vô số lần muốn ả tiện tì này chết hay sao, hiện tại hắn có cơ hội, không sao, chuyện này không sao…Ân Duệ nhặt lên cây đao dưới đất, chậm rãi bước đến trước mặt Giáo chủ phu nhân đang sợ hãi lui về sau, khi máu tươi bắn vào mặt, tay của hắn bất giác run rẩy một chút, nhưng hắn không hề dừng lại mà tiếp tục đi đến trước mặt người nam nhân đang nằm dưới đất, cũng dùng một đao giải quyết đối phương.

Ân Nam Hàn trầm mặc nhìn hết thảy những gì đang diễn ra, tuy rằng hắn chiếm được điều hắn muốn, nhưng tình huống tựa hồ lại khác với những gì hắn đã tưởng tượng, chẳng lẽ đêm đó hắn đã nhìn lầm? Tiểu hài tử này làm sao lại là người nhân từ cho được.

Sau ngày hôm nay Ân Duệ biết rõ tình cảnh của mình, hắn cũng hiểu rõ Ân Nam Hàn, vốn chưa tiêu oán khí đối với Ân Nam Hàn thì nay hắn hoàn toàn lạnh lẽo cả lòng, không hề có bất cứ kỳ vọng nào đối với người nam nhân này, thậm chí hắn cảm thấy hắn có thể đối đãi với Ân Nam Hàn giống như lúc cắt đứt yết hầu của hai người kia, nhưng hết thảy đều bị hắn che giấu, hắn biết lúc này mình vẫn chưa đủ cường đại cho nên phải nhẫn nhịn.

Đêm nay Ân Duệ bị sốt cao, khi Bạch Phàm tỉnh dậy từ thân thể của Ân Duệ thì cổ họng rất khát nước, đầu óc vừa choáng váng vừa đau như búa bổ, toàn thân mềm nhũn không có khí lực, hắn sờ lên trán của mình thì lập tức hoảng sợ, Ân Duệ bị sao vậy, sao lại bị sốt cao như thế.

Cũng may hôm nay Ân Duệ đã khác xưa, sốt cao thì liền có người chăm sóc, Bạch Phàm nhìn Bích Thủy mang theo rất nhiều tỳ nữ bận rộn chườm khăn lạnh lau người cho hắn, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nhưng trước khi hừng đông thì hắn giống như bất giác mà tỉnh lại một cách thần kỳ, hắn chậm rãi lê thân mình bủn rủn đến trước bàn, dùng chữ viết xiêu vẹo để viết một phong thư cho Ân Duệ.

Khi Ân Duệ khôi phục ý thức thì lập tức nhận ra thân mình của mình rất mệt mỏi, nhìn thấy phong thư tràn đầy lo lắng và quan tâm của Bạch Phàm viết cho mình thì hắn ngây ngốc một lúc lâu, lập tức dùng tay che mặt rồi cười khúc khích, hắn đã làm cái gì, vì gϊếŧ chết nữ nhân kia mà áy náy hay sao, vì ả tiện tì kia mà làm cho Phàm của hắn khó chịu hay sao. Từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ yếu đuối như vậy nữa.

Sau này hắn sẽ sống sao cho tốt nhất, sẽ không bị thương, cũng sẽ không sinh bệnh, bởi vì Phàm và hắn là cùng một thân thể, hắn sinh bệnh thì sẽ tổn thương thân thể, Phàm cũng sẽ khó chịu, cũng sẽ đau.

Ân Nam Hàn giống như để chứng minh cái gì đó, sau vài ngày lại bắt Ân Duệ tự tay gϊếŧ vài người, những người này có vài người là nô bộc mà lúc trước đã sỉ nhục Ân Duệ, cũng có người mà Ân Duệ không hề quen biết. Nhưng Ân Duệ giống như đã dần dần thích ứng với chuyện này, hắn ra tay rất trầm tĩnh, động tác lưu loát sạh sẽ, thậm chí không hề có một chút cảm xúc.

Ân Nam Hàn nhìn thấy Ân Duệ tàn nhẫn như vậy thì cũng không nhịn được mà đồng tử trở nên co rút. Hắn tự nhận khi hắn tám tuổi thì hắn không thể làm được như vậy.

Bạch Phàm cảm thấy gần đầy Ân Duệ có một chút kỳ lạ, dường như không quá vui vẻ, nhưng hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của Ân Duệ, đương nhiên cũng không thể xác định suy đoán của mình, có đôi khi Bạch Phàm cảm giác chuyện này thật sự rất đáng ghét, rõ ràng đối với bất luận kẻ nào mà nói thì mặt đối mặt để trò chuyện là một việc rất đơn giản, nhưng đối với hắn và Ân Duệ thì lại không có khả năng, khi hắn tỉnh lại chính là lúc Ân Duệ nghỉ ngơi, cho dù hắn đứng trước gương bao nhiêu lâu thì cũng chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm của chính mình chứ không phải của Ân Duệ.

Bạch Phàm bất đắc dĩ lắc đầu ở trước gương, mặc vào bộ y bào màu trắng đặt kế bên giường rồi đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên Bạch Phàm phát hiện dường như gần đây y phục mà Ân Duệ chuẩn bị cho mình đều là màu trắng.

Sau khi đến chỗ của Ân Nam Hàn thì Bạch Phàm rất tự giác tiến vào trong thùng tắm để ngâm dược, nhưng sau khi Bạch Phàm nhắm mắt lại thì Ân Nam Hàn vốn đang bình thản ngồi khoanh chân lại mở mắt ra, hắn nhìn kỹ người ngồi ngâm dược, dường như muốn nhìn thấu hết thảy bí ẩn của đối phương, hắn tưởng là mình có thể hiểu rõ tiểu hài tử này, nhưng hắn phát hiện hắn không thể nhìn thấu nhi tử của chính mình, mà trên thế gian này, người làm cho hắn nhìn không thấu cực kỳ hiếm thấy.

Ân Nam hàn không biết nên hình dung nhi tử của mình như thế nào, nếu nhất định phải dùng một từ để diễn tả thì có vẻ lúc lạnh lúc nóng dường như thích hợp nhất. Ân Nam Hàn chú ý đêm nay Bạch Phàm mặc một bộ bạch y, bất giác lại nghĩ đến những gì mà Ân Duệ đã nói sau khi giải quyết vài tên phản đồ trong giáo, khi đó trên mặt của Ân Duệ bám đầy máu tươi, người nọ lại đột nhiên ngẩng đầu nói với hắn –

về sau những chuyện như vậy cứ để ta giải quyết vào ban ngày, ban đêm đừng đến tìm ta.

Ân Nam Hàn nhớ rõ lúc ấy mình chỉ tùy ý hỏi một câu vì sao thì Ân Duệ đã trả lời như thế nào nhỉ, à, đúng rồi, người nọ bảo sợ bẩn y phục. Tầm mắc của Ân Nam Hàn lại chuyển sang bộ bạch y bào, màu sắc này quả thật dễ vấy bẩn, Ân Nam Hàn còn nhớ rõ ban ngày Ân Duệ luôn mặt hắc y.

Thêm Bình Luận