Đến lượt thứ hai, Hoàng Hậu cuối cùng cũng đánh trúng một cầu. Lần này, nàng không còn tránh né mà nhìn thẳng Vương quý phi cầm gậy. Nhưng Vương Thừa Nhu lại đánh trượt. Hoàng Hậu liền xác định, Vương Thừa Nhu đang có vấn đề.
Trong ba ván tiếp theo, Hoàng Hậu đánh trúng hai cầu, tổng cộng năm ván đánh trúng ba cầu. Hai ván còn lại không cần so nữa, dù Hoàng Hậu không trúng một cầu nào, Vương Thừa Nhu có trúng cả hai cũng không đủ để thắng.
Viên phi bước ra nói: “Hoàng Hậu nương nương thắng, không cần so tiếp.”
Vương Thừa Nhu không để ý tới lời họ, tiến lên một bước, cầm gậy tiêu viên ném lên không trung, rồi mạnh mẽ đập ra ngoài. Cầu bay thẳng tắp, “vèo” một tiếng, vào đúng khổng tiêu.
Vương Thừa Nhu nghĩ, đây sẽ là lần cuối cùng nàng chơi tiêu viên trong đời, trò chơi mà nàng yêu thích nhất. Buông gậy, nàng nói: “Chúc mừng Hoàng Hậu nương nương. Ngài đã thắng.”
Lý Túc mặt âm trầm, nghĩ rằng nàng thắng cuộc thi, chắc chắn sẽ thỉnh cầu cho huynh trưởng được vào Vân Kinh. Tháng trước mẫu thân nàng qua đời, huynh trưởng nàng chưa kịp trở về chịu tang, hắn có thể phá lệ đáp ứng, coi như là trấn an nàng sau vụ Tiển Trần Điện bị hắn huyết tẩy.
Nhưng hiện tại xem ra, hắn không nên suy nghĩ cho nàng, cho nàng cơ hội. Chỉ cần hắn mềm lòng, nàng liền làm ra những việc khiến hắn không thoải mái.
Là nàng tự từ bỏ ân điển trên tay, vốn dĩ hắn cũng không muốn nàng tiếp xúc nhiều với người nhà, để nàng cách xa hắn, ngốc đi đến chết.
Mọi người đều nhận ra Hoàng Thượng không vui. Người khác không hiểu vì sao, nhưng Hoàng Hậu thì hiểu rõ. Vương Thừa Nhu lại làm Hoàng Thượng tức giận.
Muốn ban ân, nhưng người nhận không nhận, bác mặt mũi Hoàng Thượng, tuy là ngầm, nhưng càng khiến người bực bội.
Nhưng, cơn tức giận vào mùa xuân này không tốt cho sức khỏe, Dụ Triết Nhi không muốn Quý phi làm Hoàng Thượng tức giận hơn nữa. Đang nghĩ cách kết thúc buổi chơi xuân hôm nay, nàng thấy Hoàng Thượng đứng dậy, để lại một câu: “Hôm nay đến đây thôi, trẫm còn có công vụ,” rồi bước đi.
Hoàng Hậu dẫn mọi người cung tiễn thánh giá.
Hoàng Thượng vừa đi, không khí trở nên khoan khoái hơn. Viên phi, luôn giao hảo với Hoàng Hậu và không ưa Quý phi, nói: “Nhị Quý phi, ta còn ở khuê trung đã nghe nói ngài giỏi tiêu viên, sao hôm nay chỉ đánh trúng một cầu?”
Lời vừa nói ra, Hoàng Hậu chậm rãi nói: “Viên phi, Hoàng Thượng đã ban hai chữ phong hào, nàng hiện tại là Vương quý phi.”
Viên phi lập tức làm bộ bừng tỉnh: “Ai nha, nương nương thứ tội, kêu nhiều năm, ta nhất thời quên mất.”
Miệng nói thứ tội chỉ là với Hoàng Hậu, không có chút gì tỏ ra xin lỗi Vương Thừa Nhu. Vương Thừa Nhu như không nghe thấy, hồn nhiên đối với Hoàng Hậu nói: “Thần thϊếp xin cáo lui.”
Nói xong, không đợi Hoàng Hậu lên tiếng, nàng mang theo tỳ nữ duy nhất rời đi.
Người vừa đi, Hoàng Hậu cảm thấy nhẹ nhõm, bỗng nhiên mệt mỏi. Nàng kêu hai vị cung phi lui ra, không vội về phòng, ngồi tại chỗ, ngắm cảnh xuân trong vườn, uống một ly trà.
Buông ly trà, nàng hỏi khai vân hầu bên cạnh: “Nàng có phải không thích hợp? Ngươi đã hỏi thăm việc Tiển Trần Điện tháng trước, hỏi được gì?”