Phải nói việc bếp núc thì Diệp Dung là một tay hảo thủ, Diệp Phương Nhi trù nghệ thường thường cũng chỉ có thể giáo Diệp Dung xào chút rau, chiên chút trứng với vài món đơn giản khác mà thôi, hương vị không quá xuất sắc.
Chính là trước kia có người dọn tới mở quán ăn, cách nhà hai mẹ con một đoạn đường ngắn, nhận người rửa chén chạy bàn, Diệp Dung lúc đó còn nhỏ mới có sáu, bảy tuổi thôi, một đứa nhỏ sáng dạ hiểu chuyện, thương Diệp Phương Nhi làm công ở xưởng may cực nhọc nên đã muốn cùng bà ấy san sẻ một chút gánh nặng, chạy tới xin ông bà chủ quán cho làm thuê, mấy việc nhỏ nhặt đó thường ngày tiểu Diệp Dung cũng phụ Diệp Phương Nhi làm, nên không thành vấn đề.
Chủ quán ban đầu tất nhiên thấy đứa nhỏ nhỏ như vậy đã muốn xin việc làm, thầm nghĩ hài tử nghèo sớm đương gia, nhưng việc ở đây dù có biết làm, sợ cũng làm không nổi vì việc thực sự nhiều.
Gia cảnh tiểu Diệp Dung nghèo khó, nên không từ bỏ mà kiên trì nhiều lần xin việc, bà chủ quán là nữ nhân đồng cảm với Diệp Phương Nhi không chồng một mình nuôi nhi tử, bà cũng có một nhi tử, nó lớn lại đi làm ăn xa hứa thành công sẽ rước ông bà, huống chi đứa nhỏ lại ngoan như vậy bà chủ mềm lòng liền đồng ý, ông chủ quán muốn nói lại thôi, tại nhìn mắt bà vợ mình trừng qua liền không dám nói gì rồi.
Dù nhỏ tuổi nhưng tiểu Diệp Dung làm rất chăm chỉ, cần cù không thua ai, Diệp Phương Nhi không biết nhi tử đi làm công, chỉ tưởng nhi tử chịu đi chơi với bạn bè rồi nên cũng vui mừng, sau biết được sự thật, muốn tiểu Diệp Dung nghỉ việc, sợ tiểu Diệp Dung nhỏ tuổi làm không nổi, nhưng tiểu Diệp Dung đôi mắt hàm chứa nước mắt như muốn khóc cũng quật cường không rơi xuống, không chịu nghỉ, lại có thêm ông bà chủ khuyên nhủ, mới thở dài trách bản thân không cho đứa nhỏ cuộc sống tốt, bất đắc dĩ đồng ý rồi.
Mắt thấy hai năm trôi qua ông chủ lại có ý niệm giáo lại cho tiểu Diệp Dung trù nghệ của ông, nhi tử của ông không theo nghề bếp, ông cũng không muốn hối tiếc trù nghệ mấy đời truyền lại cứ thế mất đi, liền thu tiểu Diệp Dung làm đồ đệ, giáo nấu nhiều món ăn, tiểu Diệp Dung cơ linh, từng năm trôi qua một tốt hơn.
Ba năm rất nhanh trôi qua tiểu Diệp Dung lúc này đã gần mười hai tuổi, thời gian đó nhi tử của ông bà chủ quán làm ăn thành công tới đón ông bà, nên tiểu Diệp Dung chia tay họ, không còn đến đó làm công cùng học nấu nướng nữa, mà tìm việc khác làm kiếm tiền.
Dù vậy khi ở nhà với Diệp Phương Nhi, Diệp Dung đều sẽ chưởng muỗng nấu ăn, một mặt phụ mẹ, một mặt tăng trù nghệ. Nên Diệp Dung mới có thể nấu tốt như vậy.
Hiện tại món mà Diệp Dung nấu đầu tiên đó chính là thịt kho Đông Pha, công đoạn đầu đó là luộc thịt. Diệp Dung bắt nồi nước lên, sau đó cho thịt heo cùng với lượng gừng, hành lá vừa đủ và một muỗng canh rượu vào nấu mười phút. Khi đã đủ thời gian, dùng kẹp gắp thịt ra rửa sạch rồi cho vào rổ tre để ráo nước. Lại dùng dao cắt thịt thành từng miếng vuông nhỏ với cạnh khoảng bốn cm. Sau đó dùng dây chỉ buộc thịt lại theo hình chữ thập.
Vì khi nấu, thịt sẽ nở ra, cũng không cần buộc quá chặt, vừa vừa là được rồi. Diệp Dung khéo léo xếp các nguyên liệu đã chế biến và thịt vào nồi.
Xong xuôi Diệp Dung bắt đầu kho thịt. Hướng bên trong nêm thêm các gia vị bao gồm hai muỗng canh đường, bốn muỗng canh nước tương, hai muỗng canh hắc xì dầu, ba muỗng canh rượu cùng hai bát nước lọc vào đun với lửa vừa trong 1 giờ. Nên Diệp Dung liền rút củi hạ lửa có thể đi làm món khác chờ khi nước bắt đầu cạn thì làm cho mặt da của phần thịt xuống dưới và đun thêm ba mươi phút rồi mới dọn ra sau.
So với món trên thì hai món còn lại tương đối dễ hơn nhiều, món thứ hai là lá cần tây xào trứng. Diệp Dung lấy lá cần tây rửa sạch, đập trứng vào bát, thêm chút muối và gia vị, đánh tan. Đặt chảo lên làm nóng chảo, cho một ít dầu, đổ lá cần tây vào xào trong 1 phút, sau đó cho trứng vào, dùng đũa đảo vài lần, trứng mau chín, nên Diệp Dung nhanh nhẹn để lên đĩa đặt sẵn lên bàn ăn.
TruyenHDMón canh cuối cùng là canh miến.
Cho một ít dầu vào chảo, thêm hành lá, phi thơm sau đó Diệp Dung bỏ miến đã ngâm khi sơ chế lúc nãy vào đảo đều, thêm nước và đun sôi. Sau khi sôi, Diệp Dung lại cho rau cải bẹ vào, rau mềm vừa tới cũng rút củi tắt lửa.
Loay hoay một lát, cơm cũng đã chín, Diệp Dung trong lúc nấu ăn vẫn luôn không quên trông chừng nồi cơm. Này thổ bếp làm cơm, thì gạo bảy tám phần thục thời điểm, sẽ dùng rổ lọc, lựa ra tới chính là nước cơm. Lọc lúc sau đem cơm đảo hâm lại, có thể chưng thục cũng có thể tiếp tục nấu, dán cái nồi lửa nhỏ làm cơm hoàn toàn nấu chín. hiện tại đồ ăn trưa đã sẵn sàng đặt hết lên bàn, chỉ chờ thịt kho thục một xíu nữa thôi.
Lúc này sợi lửa cuối cùng tắt, Diệp Dung liền dùng bợ nhấc nồi lên đặt vào bàn, sở dĩ không bày ra đĩa hay tô lớn là vì Diệp Dung dùng nồi đất nấu, lại vừa vặn nên có thể trực tiếp dùng.
Ps: cách làm món ăn đều trên GG, sự thật thì tác giả k có biết nấu (ㆁωㆁ).