Chương 2

Sau khi nhìn xong căn phòng, ánh mắt Trần Khải lúc này mới chuyển hướng phía Diệp Dung mà nhìn ngắm. Mặc dù bị người nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, nhưng Diệp Dung cũng không nói gì, chỉ ngồi đợi Trần Khải mà thôi.

Về phía Trần Khải, quan sát thiếu niên một phen, trong lòng không khỏi cảm khái, Diệp Dung ở tuổi mười lăm bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận, lại có nét di truyền từ Diệp Phương Nhi nhưng có lẽ cũng có một chút di truyền từ người ba ba không biết tên nên nhan sắc của Diệp Dung tuy giống Diệp Phương Nhi nhưng lại không quá tú lệ như bà ấy thời còn trẻ. Đường nét anh khí cái loại này đẹp, mà lại không hề giống nữ hài.

Bất quá nói Diệp Dung cùng Diệp Phương nhi, hai mẹ con nương tựa sống gian khổ một chút cùng với cậu chỉ mới mười lăm nên dung nhan chưa nảy nở hoàn toàn, không ngồi gần nhìn kĩ như Trần Khải sẽ không thể thấy tới được.

Có lẽ hai ba năm nữa sẽ có được kết quả. Trần Khải đối việc này thực mong đợi, có thể là vì hắn có thể quan sát được quá trình nẩy nở của Diệp Dung.

"Khải ca"

Vì thấy Trần Khải nhìn mình thật lâu nhưng vẫn không nói gì nên Diệp Dung mới lên tiếng, cơ mà Trần Khải vẫn không có đáp lại.

"Khải ca!"

Lại kêu một tiếng nhưng lần này giọng lớn hơn một chút, cuối cùng đã kéo lại sự chú ý của Trần Khải.

"Ân. A Dung gọi gì anh à?"

"A không gì, chỉ là Khải ca muốn nói làm quen nhưng từ vào phòng đến giờ vẫn không mở miệng nói gì mà thôi"

Trần Khải phản ứng lại đây rồi mới cười nói: "Vậy được, tên anh a Dung cũng biết rồi, tuổi thì anh mười chín, sống cùng ba mẹ tại huyện bên cạnh."

"Em mười lăm nhỉ?, nhỏ hơn anh hẳn bốn tuổi."

Diệp Dung mỉm cười trả lời: "Vâng."

Tay của Trần Khải đột nhiên vươn lên phóng đại trước mặt rồi nhẹ véo má cậu, nhìn như cưng chiều mà nói: "Đã từng có ai nói bộ dáng a Dung cười thực đáng yêu chưa?"

Cùng người khác tiếp xúc không nhiều Diệp Dung quả thật chưa từng được ai khen đáng yêu ngoại trừ người thân là Diệp Phương Nhi, nghe Trần Khải nói lời này, da mặt mỏng thiếu niên trên má chậm rãi ửng đỏ lại nhìn về phía có gương mặt đào hoa của Trần Khải khó mà nói thành lời.

"C..chưa ạ.."

Lúc đầu đối với người lạ như dì Ngô hay Trần Khải, Diệp Dung quả thật là ngượng ngùng cậu nệ, nhưng Diệp Dung vẫn là thiếu niên tâm tư trong sáng nhẹ nhàng, ít người làm bạn hay cùng nhau trò truyện. Thực mau đã bị Trần Khải làm buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn có hảo cảm với vị ca ca tuấn tú này nữa. Hai người nói chuyện không lâu, Diệp Dung lễ phép mời Trần Khải cùng dùng bữa cơm. Thế nên vừa dứt lời Diệp Dung liền nắm tay hắn ra ngoài bàn ngồi đợi, để bản thân đi làm cơm trưa, Trần Khải thấy Diệp Dung đã bất giác nắm tay mình, khóe miệng nhẹ cong, tay không dấu vết ở trên tay của thiếu niên sờ soạng một ít.

Ra ngoài Trần Khải cũng đã lại bàn ngồi, Diệp Dung nhìn Diệp Phương Nhi và dì Ngô mà xin phép: "Mẹ con tính mời dì Ngô với Khải ca dùng bữa trưa cùng nhà mình, có được không?"

Trần Khải cũng lên tiếng: "Ngại quá dì Diệp, không biết cháu và mẹ có thể ở lại dùng bữa không?"

"Tất nhiên là được chứ, lâu lâu hai người mới ghé thăm, một bữa cơm thì làm sao vậy?"

Biết mẹ đã cho, Diệp Dung hướng Diệp Phương Nhi ngại cười một cái rồi đi nhanh vào bếp, vì bản thân Diệp Dung vừa rồi ở trong phòng mời Trần Khải dùng bữa, lúc đó cư nhiên quên xin Diệp Phương Nhi đã vội mời người, lúc này đây phản ứng lại hỏi một lần được bà cho phép mới ở trong lòng thở phào rồi rời đi.

Dì Ngô thấy bọn họ đã thân được như vậy, còn cười qua với Diệp Phương Nhi mà bảo: "Thấy chưa ta đã bảo là rất hợp mà, còn chần chờ gì đâu. Nếu không cứ trước cho bọn nhỏ quen thuộc với nhau chút."

"Ngô tỷ đã nói vậy ta phải nghe theo thôi." Chỉ cần a Dung có chỗ nương tựa tốt là được rồi bản thân Diệp Phương Nhi biết mình ngao không được bao lâu nữa, nhi tử có thể có nơi che chở sau này bà cũng yên tâm mà đi.

Chỉ là Diệp Phương Nhi không biết, quyết định này của bà vô tình khiến cho tương lai gần của Diệp Dung phải chịu nhiều khổ sở.

Vào bếp, Diệp Dung liền bắt tay vào múc nước vo gạo vì ăn bốn người lần này Diệp Dung lấy gạo nhiều hơn ngày thường một bát, vo xong liền gác một bên gọn gàng ngăn nắp, để đi thổi lửa nấu cơm, khi lửa cháy nghi ngút Diệp Dung đặt nồi lên đậy nắp lại, khói bắt đầu đi lên từ ống khói ra ngoài, lúc này Diệp Dung mới cầm cái giỏ đi chợ đem đồ ăn ra phân loại để chuẩn bị sơ chế chọn món, ngày thường chỉ hai mẹ con, ăn khá đơn giản và tiết kiệm nhưng hôm nay có khách Diệp Dung cũng không tính nấu nhiều món khác nhau, hai mặn một canh mà khẩu phần cho bốn người là được.

Nghĩ xong Diệp Dung liền bắt tay vào sơ chế thức ăn.