Vào đêm ngay khi Tinh nhi lên giường, đầu đặt vào gối liền hôn mê đi vào giấc ngủ. Trong cơn mê man, cậu nghe thấy có người gọi mình, mở mắt ra thì thấy mẫu hậu đang ở trước giường cậu: "Tinh nhi, dậy đi cùng mẫu thân."
"Mẫu hậu, chúng ta đi đâu."
"Đi, rời khỏi nơi này."
"Mẫu thân, chúng ta đi xa một chút... Tinh nhi không muốn làm Hoàng tử..." Tinh nhi chìm vào một giấc mơ kỳ lạ, không ngừng mê sảng: "Mẫu thân, có phải phụ thân xảy ra chuyện gì rồi hay không... Mẫu thân, sao phụ thân không trở về nhà..."
"Hoàng thượng, đại Hoàng tử không biết bị bệnh gì, sốt cao không ngừng, luôn nói mớ, nếu cứ như vậy, chỉ sợ..." Thái y ở một bên nói.
"Chỉ sợ cái gì?"
"Chỉ sợ..."
Cảnh Kha nắm chặt nắm gtay, gặt gao nhìn chằm chằm Tinh nhi đang mê sảng. Tinh nhi của hắn trước nay luôn nghe lời hiểu chuyện, không nói một câu dư thừa, vậy mà vào giờ phút này lại nói ra những lời chưa bao giờ nói. Cảnh Kha cố kìm nước mắt, buộc bản thân bình tĩnh lại. Mẫy ngày nay không có bất kỳ ai tiếp cận Tinh nhi, trừ phi là ngày ấy trúng độc, nhưng Thái y xem mạch lại chỉ nói không có vấn đề.
Thanh Phong cùng Lan Thương đứng trước giường Tinh nhi, nhìn Tinh nhi sắc mặt đỏ bừng, trái tim họ như muốn vỡ nát.
"Hoàng thương... Đại Hoàng tử không ngừng gọi mẫu hậu..." Thanh Phong đi lên phía trước: "Xin hãy để Hoàng hậu đến đây đi, có nàng ấy ở đây, có lẽ đại Hoàng tử sẽ thấy dễ chịu hơn."
Lan Thương nhìn Thái y đang quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Theo thần, không bằng thỉnh lang trung bên ngoài xem một chút..."
"Đi mời Quan Ải Nguyệt đến đây, bảo hắn dẫn theo Tiết Bính." Cảnh Kha nói với Lan Thương: "Âu Dương đại nhân giúp trẫm chạy cái chân này, để người khác đi, có lẽ hắn ta sẽ không tới."
"Vâng." Lan Thuong nhanh chân chạy ra ngoài, đυ.ng phải Thư Nguyệt đang đi tới: "Hoàng hậu, người vào trong xem đi, thần đến quan gia thỉnh lang trung."
Thư Nguyệt bước vào, nhìn thấy Cảnh Kha ở méo giường đang rơi lệ, nàng bước lên phía trước, nhẹ giọng nói: "Tránh ra."
"Thư Nguyệt... Ta..."
Thư Nguyệt không nói lời nào, ngồi ở trước giường Tinh nhi. Nhìn đến bộ dạng thống khổ của Tinh nhi, nàng rơi lệ. Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của cậu, nàng nói: "Tinh nhi đừng sợ, có mẫu thân ở đây, con sẽ không có việc gì đâu... Nếu con xảy ra chuyện, mẫu thân sẽ đi theo con..." Thư Nguyệt chưa bao giờ khóc nhiều như vậy, những giọt nước mắt lớn lăn dài, nhưng lại không có một chút thanh âm.
Cảnh Kha cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, nhưng lại không dám tiến lên, nội tâm áy náy khiến hắn cảm thấy khó thở.
Khi Quan Ải Nguyệt vào cửa là lúc hắn ta nhìn thấy Thư Nguyệt tâm như tro tàn. Đôi mắt hắn ta bỗng đỏ hoe, nói với Tiết Bính: "Phiền ngươi."
Tiết Bính đi lên phía trước, tay đáp ở cổ tay nóng hổi của Tinh nhi, khẽ nhíu mày. Dường như không thể tin được, y lại đổi sang tay khác, sau đó nói: "Đại Hoàng tử bị trúng động mãn tính. Thứ độc này được tích trữ trong trẻ sơ sinh rồi truyền cho người khác. Người lớn có lẽ không có việc gì, nhưng đại Hoàng tử tuổi tác còn nhỏ..."
"Làm thế nào để cứu?"
Tiết Bính nhìn về phía Quan Ải Nguyệt: "Ta muốn thần dược mà Quan gia mang tử Nam Dương tới, hiếm có trên đời, phải xem Quan công tử có muốn..."
"Đây." Quan Ải Nguyệt ngắt lời y, từ cổ tay áo lấy ra đưa cho Tiết Bính: "Trước mắt hãy dùng một viên này, phần còn lại ta sẽ lập tức trở về lấy." Nói xong, hắn ta quay người chạy ra ngoài, mơ hồ nghe được Cảnh Kha nói đa tạ.
Thưu Nguyệt mắt thấy Tiết Bính bẻ thuốc nhét vào miệng Tinh nhi, nghẹn ngào nói câu đa tạ. Tiết Bính thở dài: "Khách sao với thần làm cái gfi?" Thư Nguyệt rốt cuộc cũng khóc thành tiếng: "Tiết lang trung, Tinh nhi có xảy ra chuyện không?"
"Thần đã tận lực, nhưng loại độc này, cho dù có đỡ hơn, nhưng sau này sẽ thường xuyên bị đau đầu."
"Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi, sống là tốt rồi." Thư Nguyệt ghế đầu bên cạnh Tinh nhi: "Mẫu thân xin lỗi con, Tinh nhi, mẫu thân không thể bảo vệ tốt cho con..."
"Mẫu thân, người đừng khóc..."
Thư Nguyệt nghe Tinh nhi nói như vậy một câu, tim như bị đao cắt, trong cuộc đời lần đầu tiên nảy sinh ý định gϊếŧ người, Thư Nguyệt có chút hận chính mình, lúc trước là chính nàng dùng mưu kế đưa Triệu Việt Khê vào trong phủ, giờ đây chính nàng phải trả một cái giá quá đắt. Nàng hận chính mình, hận Cảnh Kha, hận Triệu Việt Khê. Nàng ngồi ở trước giường Tinh nhi, nghe Tinh nhi nói những lời trước đây cậu chưa bao giờ nói, mỗi một câu đều mang theo ủy khuất, đứa nhỏ này, trong lòng rốt cuộc chất chưa bao nhiêu đau khổ?
Cảnh Kha nghe những lời này, bỗng nhiên nhận ra mấy năm nay bản thân rốt cuộc đã làm ra những gì. Không xứng, bản thân hắn thật sự không xứng có một hài tử như Tinh nhi, một thê tử như Thư Nguyệt. Hắn chậm rãi bước ra ngoài, đi vào phòng Triệu Việt Khê, nhị Hoàng tử vừa mới bú xong, Cảnh Kha bế nó lên, một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé như vậy, hắn đến chết cũng không nhớ nổi lúc Tinh nhi ra đời nhỏ bé đến thế nào.
"Hoàng thượng." Triệu Việt Khê kéo tay hắn: "Nhị Hoàng tử gặp ngài, ngài xem... Nó đang cười kìa..." Nhị Hoàng tử hắn đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng mở ra, thật sự đang cười.
"Triệu phi." Cảnh Kha đặt nhị Hoàng tử xuống, sau đó nâng cằm nàng ta lên: "Trẫm hỏi ngươi, vì sao lại hại Tinh nhi?"
Triệu Việt Khê ánh mắt né tránh, ngập ngừng nói: "Thần thϊếp không có."
"Thật không? Không có, vậy là trẫm oan uổng ngươi. Đêm nay trẫm muốn một người chết, trẫm muốn ngươi chết, nhưng nhị Hoàng tử còn quá nhỏ, lại đang ở trong nhà phụ hoàng, không may mắn. Trẫm giữ mạng lại cho ngươi, đợi nhị Hoàng tử đến trăng trong, ban cho ngươi một ly rượu độc, lên đường đi!"
"Hoàng thượng!" Triệu Việt Khê bỗng nhiên khóc thành tiếng, quỳ xuống kéo lấy ống tay áo Cảnh Kha: "Hoàng thượng, thần thϊếp bị oan! Là Hoàng hậu, Hoàng hậu muốn dùng thủ đoạn này hại thần thϊếp! Như vậy sẽ không có ai tranh ngôi bị Hoàng đế của nàng ta! Hoàng thượng!"
"Vậy sao? Ngươi đại khái không biết, nàng ấy ngay cả Hoàng hậu cũng không muốn làm, căn bản không thèm tranh đoạt với ngươi..." Cảnh Kha lắc đầu: "Triệu phi, lo mà làm một mẫu thân cho tốt, đợi trở về cung, chịu chết đi!"
"Hoàng thượng ngài không thể gϊếŧ ta! Là ngài hại ta đến đây! Ta vốn muốn gả cho Âu Dương Lan Thương! Là ngài hạ dược ta..."
Chỉ một câu nói, Triệu Việt Khê đã xả ra hết thảy những dơ bẩn trong nội tâm Cảnh Kha, đó là Cảnh Kha của quá khứ, Cảnh Kha không biết nhìn người, là Cảnh Kha mà hắn kiếp này không muốn gặp lại. Hắn dùng sức gạt tay Triệu Việt Khê, xoay người rời đi.
Quá mức buồn cười. Bản thân muốn là một minh quân, muốn gậy ông đập lưng âm, muốn nàng ta lộ nguyên hình, cuối cùng kẻ lộ nguyên hình chính là mình. Hắn đứng trong sân, rất lâu sau đó... cho đến khi nghe thấy trong phòng Tinh nhi truyền đến động tĩnh mới ngẩng đầu vào trong, nhìn thấy Tinh nhi khó khăn mở mắt ra, nhìn hắn rồi lại nhìn Thư Nguyệt: "Phụ hoàng, mẫu hậu..."
Thư Nguyệt ôm lấy khuôn mặt Tinh nhi, không ngừng hôn lấy: "Tinh nhi, Tinh nhi, Tinh nhi ngoan của mẫu thân..."
"Tỉnh dậy là tốt rồi." Tiết Bính hít một hơi dài, sau đó nói với Cảnh Kha: "Ít nhiều cũng nhờ thần dược của Quan công tử."
Thư Nguyệt lúc này mới nhớ tới Quan Ải Nguyệt, đừng dậy nhìn hắn ta. Hai người vẫn luôn trốn tránh lẫn nhau, không ngờ sẽ gặp lại nhau trong tình huống như vậy. Quan Ải Nguyệt trấn an cười với nàng: "Đại hoàng tử ổn rồi, lòng thần rất an ủi." Sau đó khom người hành lễ trước Cảnh Kha cùng Thư Nguyệt: "Sáng sớm ngày kia, thảo dân lập tức sẽ khởi hành, hôm nay ở đây, xin chia tay với Hoàng thượng Hoàng Hâu, nguyệt Ngô hoàng vạn tuế, Hoàng hậu thiên thế."
Thái dương hắn một bên bạc đầu, rơi vào trong mắt Thư Nguyệt. Trong lòng nàng như trải qua một trận sương giá, trong phút chốc như cỏ lá khô rung. Rất nhiều lời nghẹn trong cổ họng không thể nói ra, thử mở miệng, rồi lại đỏ hốc mắt. Nàng hít một hơi dài, nói: "Làn này đi quan ải vạn trọng, không biết khi nào mới gặp lại nhau. Ta cũng nguyện Quan công tử một đời trôi chảy. Thư Nguyệt tạ Quan công tử ơn cứu mạng."
Quan Ải Nguyệt lắc lắc đầu: "Đừng khách khí." Sau đó, hắn ta quay người, chậm rãi ra ngoài.
Cảnh Kha từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Hắn không biết nên nói cái gì, suy sụp nhìn Thư Nguyệt, nhìn nàng không còn sức sống ngồi trước giường Tinh nhi, ngồi đến bình minh. Đợi đến khi Cảnh Kha ra ngoài, Thư Nguyệt mới đứng dậy, đi vào phòng Triệu Việt Khê.
Nhị Hoàng tử vừa bú sữa vừa nhõng nhéo. Thư Nguyệt lệnh hạ nhân ôm nhị Hoàng tử ra ngoài, sau đó ngồi ở trước giường Triệu Việt Khê, lạnh lùng hỏi nàng ta: "Sao lại hại con của ta?"
Triệu Việt Khê cười khẽ: "Ngươi không hiếm lạ Hậu vị, nhưng ta thì muốn. Con của ngươi không muốn làm Hoàng đế, nhưng nhi tử ta muốn. Huống chi, năm đó là ngươi hại ta vào phủ, hại Triệu gia ta cửa nát nhà tan..."
"Chuyện của Triệu gia, ngươi cũng đổ lên đầu ta?"
"Nếu không phải ngươi, ta làm gì đến nỗi này! Nhưng là..."Triệu Việt Khê cười to: "Ngươi và con của ngươi cũng chỉ có như thế... Ngươi đoán xem Hoàng thượng đã nói cái gì? Ngài ấy nói vì nhị Hoàng tử còn nhỏ, sẽ giữ lại cho ta một mạng... Ngươi cứ chờ xem, xem ta làm thế nào để kéo ngươi từ Phượng vị xuống... Xem..." Triệu Việt Khê che lại cổ mình, không thể tin nhìn Thư Nguyệt. Một con dao ngắn cắm ở cổ nàng ta, máu tươi ào ạt chảy, nháy mắt nhuốm đỏ lấy tay nàng, đến ống tay áo, đệm giường... "Ngươi..."
"Đến âm phủ mà kéo bổn cung xuống hậu vị đi! Ta không phải đương kim Thánh thượng, sẽ không nhân từ nương tay với ngươi, sẽ không lại cho ngươi cơ hội hại con của ta!" Bàn tay Thư Nguyệt nắm chuôi con dao ngắn, đột ngột rút ra, một búng máu phun ra, phun khắp mặt và người nàng. Nàng chậm rãi đứng lên, lui về phía sau một bước, nhìn thân thể Triệu Việt Khê ngã về phía sau, không hề giãy giụa, lẳng lặng chết.
Tự làm bậy, không thể sống.
Nàng lấy khăn lau mặt mình, xoay người, nháy mắt nhìn thấy Cảnh Kha đang đứng ở cửa. Trong mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc, không thể ngờ, thống khổ, là một Cảnh Kha sụp độ.
"Hoàng thượng ngại gϊếŧ người, thϊếp thay Hoàng thượng động thủ." Thư Nguyệt mở tay ra: "Bây giờ tới phiên Hoàng thương xử trí thϊếp, muốn chém muốn gϊếŧ, tùy Hoàng thượng."
"Ta ngại gϊếŧ người?" Cảnh Kha bất giác hết đường chối cãi, bỗng nhiên sáng tỏ Triệu Việt Khê trước khi chết đã từng dựng một bức tường cao giữa hắn và Thư Nguyệt, cả phần đời còn lại hắn không thể nào vượt qua.
"Hoàng thượng nếu thật sự muốn gϊếŧ nàng ta, nàng ta đã không nên nhìn thấy thái dương hôm nay." Thư Nguyệt cười khẽ: "Cảnh Kha ngươi biết không? So với lần này, những thất vọng trước đây giống như ruỗi muỗi bâu vào xiên y, duỗi tay phất một cái là bay đi. Chỉ có lúc này đây, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi. Ồ, ta quên mất, ngươi là cửu ngũ chí tôn, muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết. Ngươi xem cái đầu trên cổ ta, khi nào thì lấy?"
Cảnh Kha nhìn nàng khổ sở đầy mình, đau lòng tột cùng. Thư Nguyệt trước đây không nhiễm một hạt bụi, trên quần áo dính một hạt bụi đều phải lập tức đổi đi. Mà nay trên người đầy máu như thế, nàng vẫn thờ ơ. Là bản thân hắn đã khiến Thư Nguyệt tươi tắn kia biến mất, khiến nàng bị năm tháng phủ bụi.
Hắn lấy khăn ra, nhẹ nhàng giúp nàng lau vết máu lưu lại trên mặt, không ngăn nổi nước mắt: "Thư Nguyệt, là ta có lỗi với nàng. Trước đây là thế, hôm nay vẫn thế, không hy vọng xin nàng tha thư. Hôm nay ta sẽ chiếu cáo thiên hạ, Hoàng hậu Thư Nguyệt mắc bệnh hiểm nghèo bỏ mạng, từ đây trên thế gian không còn Thư Nguyệt nữa, trời cao biển rộng, nàng đi đi!"
Đi đi!