Đứa bé của Hồi Xuân nằm trong lòng ngực Mục Yến Khê, ăn cơm no nê, đứa trẻ đã ngủ say, nằm trên giường, miệng nhỏ bẹp hai tiếng, thả lỏng thân mình, không động tĩnh.
Mục Yến Khê rõ ràng đang nói chuyện với Tống Vi, nhưng hai mắt kia vẫn dán trên Hồi Xuân giống một đứa trẻ kia. Hồi Xuân đũa cũng không cầm chắc, hắn đũa còn chưa cầm, nhanh chóng tiếp được chiếc đũa kia đặt vào trong tay nàng; trong ly chưa có rượu, hắn cũng để ý, rót cho nàng một chút; Hồi Xuân ngắm nghía đồ ăn ở chỗ xa, liếc mắt một cái, Mục Yến Khê đã dùng đũa gắp cho nàng; một bàn tay của hắn trước sau đều nắm chặt lấy tay nàng.
Niệm Nguyệt dừng mắt ở hai bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ, nghĩ thầm đây mới là vợ chồng yêu thương hoạn nạn có nhau!
Hồi Xuân không muốn Niệm Nguyệt cứ đứng mãi, kéo một cái ghế dựa đặt cạnh mình bảo nàng cùng dùng cơm. Nàng ta rất thích Niệm Nguyệt, nữ tử này không chút ngại ngùng, thoải mái hào phóng đường đường chính chính, quan trọng là cực kỳ thú vị. Nàng ta thò đầu lại gần hỏi nàng: "Vậy tên thật của ngươi là gì?"
Niệm Nguyệt che miệng cười cười: "Trần Đại."
Hồi Xuân cười thành tiếng, không khỏi gật đầu: "So với Niệm Nguyệt còn dễ nghe hơn. Trần Đại dễ nghe hơn nhiều! Trần Đại Trần Đại, chúng ta sau này sẽ gọi là Trần Đại, không gọi Niệm Nguyệt."
Mục Yến Khê biết nàng ta muốn xen vào việc của người khác, nắm tay nàng ta thật chặt, Hồi Xuân ai u một tiếng, trừng mắt với hắn ta: "Sao lại dùng sức như vậy!"
"... Uống rượu." Yến Khê đem chén rượu đưa tới bên môi nàng ta, không muốn nàng ta nói nữa, mắt nhìn Tống Vi. Người này vẫn cúi đầu uống rượu, không nhìn Niệm Nguyệt, cũng không lên tiếng.
Thật bất thường.
Niệm Nguyệt đột nhiên có chút hứng thú, nàng từ nhỏ đã lăn lộn dưới bùn, chịu khổ rất nhiều, hiếm khi vui vẻ, giờ đây được vui vẻ liền tận hưởng lạc thú trước mắt. Lúc này nàng nhìn Tống Vi đối diện, cảm thấy không vui vẻ gì. Ở đâu chẳng phải kiếm tiền, nhiều hay ít thôi. Trước đây kiếm ít nhưng cũng vẫn sống được.
Nàng nhỏ giọng cùng Hồi Xuân hàn huyên hồi lâu, cho đến khi trăng đã lên cao, mọi người mới thôi. Niệm Nguyệt tới nguyện sự, không cần phải vào phòng Tống Vi, ở trong phòng lau mặt rửa chân sạch sẽ, cởi giày lên giường. Bây giờ nàng mới nhớ tới câu nói Tống Vi nói với Hồi Xuân: "Ta không cưỡng bách nàng ấy." Không phải vậy sao? Chủ tử không nói dối, là chính mình cam tâm tình nguyện. Hẹn một lần ba ngày, lại ước một lần ba ngày nữa, ba ngày rồi ba ngày, cho đến hôm nay.
Lại chép chép cái tên Niệm Nguyệt này, thật sự không dễ nghe bằng Trần Đại. Trần Đại dễ nghe, mấy con khỉ ở đầu ngõ kêu một tiếng Trần Đại! Thanh âm đó truyền xa thật xa, nhưng khí phái! Nghĩ một hồi thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa trầm đυ.c, nàng nhảy xuống giường đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy Tống Vi trên người đầy mùi rượu đứng ở đó, vội vàng hỏi hắn: "Chủ tử, ngài sao vậy?"
"Hình như uống nhiều quá, bây giờ có chỗ khó chịu. Người giúp ta một lát." Tống Vi sắc mặt đỏ bừng, tay vịn cửa sổ. Hắn có chút chột dạ, trước giờ đều không thấy gì, lúc mới đặt tên cho nàng, chỉ là thuận miệng nói ra. Hôm nay Hồi Xuân hỏi, hắn đột nhiên cảm thấy hắn đối với Niệm Nguyệt không công bằng. Hắn sợ nàng phát giác ra cái gì đó, thật cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng.
"Được rồi, ngài chờ chút!" Niệm Nguyệt khoác xiêm y chạy ra ngoài, dọn ra một cái ghế dựa, đặt ở giữa viện: "Tới rồi, ngày ngồi đi, tiểu nhân cùng ngài ngắm trăng."
Tống Vi ngồi xuống, kéo nàng đến trên đùi ngồi: "Ngồi một lát rồi trở về ngủ." Hắn gác cằm lêи đỉиɦ đầu nàng, cọ nhẹ hai cái, tay đặt lên bụng nàng: "Có đau không?"
"..." Cái này ở đâu ra vậy, trước giờ có hỏi mình có đâu hay không bao giờ? "Ban ngày có chút đau, giờ thì tốt hơn chút rồi. Thật ra cũng không phải là qua đau, chỉ đau một tí xíu thôi." Ngón tay Niệm Nguyệt đưa ra, ngón cái ngón trỏ so đo, ý là không đau lắm. Tống Vi nắm lấy ngón tay nàng, bật cười.
Hai người ngồi hồi lâu, ngồi đến khi Niệm Nguyệt bất tri bất giác ngủ say, không biết được Tống Vi đưa vào phòng từ lúc nào. Niệm Nguyệt ngủ say sưa một đêm, ngày hôm sau mở mắt cảm thấy thần thanh khí sảng, đứng dậy thu dọn hành lý của mình, thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có vài bộ xiêm y, rồi đem mấy bộ xiêm y nữ tử Tống Vi mua cho nàng đặt ở trên đầu giường, thay bộ áo quần ngắn gọn của mình, kết tóc thành một cái bím búi ở sau đầu, định ra ngoài.
Nàng đột nhiên nhớ ra nếu đi không từ giã thì cũng không phải là chuyện mà người làm, vì thế tìm một tờ giấy, chấm mực, cũng may mấy ngày nay học rất nhiều chữ, bằng không chỉ có thể là quỷ vẽ bùa.
"Chủ tử! Tiểu nhân về quê kiếm ăn, ngài hãy bảo trọng!' Cũng không nói sau này có gặp lại hay không, cũng không nói sẽ đi chỗ nào, đặt bút xuống, giờ đây là hoàn toàn rời đi. Niệm Nguyệt từ nhỏ có cùng một đứa bé trai cùng nhau ra ngoài kiếm ăn, đối với chuyện nam nữ biết rất ít. Nhưng nàng cũng hiểu được một chút, nàng và Tống Vi, vốn dĩ không phải là người trên cùng một con đường. Hai người trai đơn gái chiếc nổi tính, từ tính tình mà làm những chuyện đó, Niệm Nguyệt không những không trách Tống Vi, còn cảm thấy mình chiếm được tiện nghi. Bản thân mình có tài đức gì mà nếm được một nam tử như tiên nhân như Tống Vi, nhiều ít nữ nhân muốn nếm thử mà còn không được! Cứ nghĩ mãi như vậy, bước đi càng nhanh hơn. Đầu tiên là trở về cái gia đình rách nát kia của mình, đem số bạc mấy ngày nay Tống Vi thưởng cho để lại một nữa cho phụ thân. Nàng lau nước mắt nói với phụ thân: "Nữ nhi muốn đi đào vàng! Người ở nhà chờ, nữ nhi nếu như còn mạng để trở về, lập tức sẽ chăm sóc cho người về già." Trần phu không nói lời nào, cũng không hỏi nàng đi đâu, khi nào về.
Niệm Nguyệt cũng không trông cậy vào việc ông ta sẽ hỏi, lập tức rời khỏi thành.
Nàng không phải là người dễ xúc động, bây giờ đi kiếm ăn là suy nghĩ hồi lâu, chỉ là trước đó vài ngày không rời khỏi được Tống Vi, lúc này cảm thấy có nhiều chuyện thật sự đã buông xuống, thật ra có thể đi rồi.
Nàng muốn đi đến chỗ gọi là Hưng An, hôm qua Trường Hỉ bọn họ mới vừa đi, với sức của đôi bàn chân khỏe, nàng có thể đuổi theo. Cứ nghĩ như vậy, nàng lại nhanh chân chay. Trên con đường đến phía Bắc, Niệm Nguyệt chạy vội như một con báo nhỏ, nàng hiện tại không phải là Niệm Nguyệt, nàng tên là Trần Đại. Về sau sẽ không gọi là Niệm Nguyệt nữa, tên là gì thì gọi là cái đó. Trần Đại vừa chạy vừa nghĩ, vì sao nàng không đi hỏi Tống Vi một chút? Hắn vừa ý ở nữ tử tên Nguyệt kia ở chỗ nào, nghĩ đi nghĩ lại, có cái gì mà phải hỏi! Chỉ thêm phiền não!
Tống Vi hạ chức trở về, đứng ở trong viện ho nhẹ một tiếng, trước đây khi hắn ho nhẹ một tiếng, Niệm Nguyệt sẽ nhanh nhảu đẩy cửa sổ, cao hứng phấn chấn gọi hắn: "Chủ tử! Ngài đã về rồi!"
Hôm nay hắn khụ một tiếng, không động tĩnh, lại khụ tiếng nữa, vẫn không có động tĩnh gì. Trong lòng hắn có chút tức giận, đi đến đẩy của chỗ nàng. Cửa khép hờ, bên trong không một bóng người. Tống Vi liếc mắt một cái nhìn đến xiên y bày biện chỉnh tề trên giường, sua đó nhìn tờ giấy ở trên bàn kia, chỉ nói mỗi một câu đi về quê kiếm ăn, cứ như vậy mà đi.
Tống Vi sửng sốt hồi lâu, một nữ tử yếu đuối như nàng đi về quên có thể sống tốt sao? Chẳng lẽ là đang trách mình hôm qua ở trước mặt Hồi Xuân và Mục Yến Khê xem nhẹ nàng? Bất luận như thế nào hắn đều cảm thấy nàng sẽ không rời đi, đi nơi khác kiếm ăn có thể được nhiều bạc hơn mình cấp cho hay sao?
Hắn chờ đến tận khi trời hoàn toàn tối, vẫn không thấy nàng trở về. Vì vậy đứng dậy đi vào trong nhà nàng tìm nàng. Lúc vào ngôi nhà ở chật chội kia, nhìn thấy phụ thân nàng nằm ở trên giường, bên gối có mấy nén bạc, là mình ngày thường đã thưởng cho nàng.
"Bá phụ, Niệm... Trần Đại đi đâu mà vẫn chưa về?"
Trần phụ ho khan vài tiếng, vươn ngón tay chỉ ra phía ngoài: "Nói là đi đào vàng."
"Nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, đi đâu để đào vàng?"
Trần phụ lắc đầu, không biết. Tống Vi đột nhiên đặc biệt đau lòng cho Niệm Nguyện, nàng có phụ thân cũng chẳng khác gì không có, nàng đi đâu cũng không hỏi, để mặc nàng một mình lẻ loi rời đi.
Tống Vi thoáng nhìn Trần phụ rồi xoay người rời đi. Lúc này đến cổng thành, bắt binh lính thủ thành tra xét cho rõ những người hôm nay rời thành, thế mới hiểu ra, nàng thật sự đã ra khỏi thành, đi về phương Bắc.
Nữ nhân này thật sự tàn nhẫn.
Tống Vi mắt nhìn ra phía bóng đêm vô tận trước mặt, nắm chặt roi ngựa trong tay, xoay người trở về phủ. Nàng đã muốn chạy trốn, vậy thì nàng đi đi. Hắn ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, bất luận thế nào cũng không ngủ được, đến tận hừng đông hôm sau. Sau một đêm lăn qua lộn lại nghĩ ngợi, rốt cuộc cũng đã suy nghĩ cẩn thận, nàng bất nhân, nhưng mình không thể bất nghĩa, nàng kéo cao quần chạy lấy người, mình cũng không phải là loại người xấu xa kia, đã muốn chăm sóc cho nàng cả nửa đời sau, chẳng sợ cho nàng chút bạc, giúp nàng về sau không phải lo ăn lo mặc. Một nữ tử đi đào vàng, quả thực là không muốn sống. Đào vàng, lại là đi về phương Bắc. Hẳn là đi đến Hưng An. Hưng An ở Bắc tuyến. Đầu óc nàng có vấn đề hay không? Chờ bọn nàng tới Hưng An, sớm đã là băng thiên tuyết địa, còn đào cái gì vàng! Không bị đông chết là may rồi!
Lúc lâm triều, Tống Vi đột nhiên thỉnh mệnh đi Bắc tuyến. Ngày hôm trước còn nói với Mục Yến Khê giãn chút thời gian rồi đi, hôm nay đột nhiên lại mở miệng như vậy, Mục Yến Khê liếc hắn một cái. Sau đó hắn ta đành phải mở lời, Bắc tuyến đúng thật là càng đi sớm càng tốt, Tống tướng quân đã là muốn đi, không bằng ba ngày sau lập tức khởi hành.
Hoàng thượng dĩ nhiên vui vẻ, gật đầu rất nhanh, phất tay: Mau đi đi!
Tống Vi hạ triều, ngăn trước Cảnh Kha.
"Đại Hoàng tử, mạt tướng có một chuyện muốn xin chỉ thị của ngài."
Cảnh Kha bởi vì Thanh Phong, hồi lâu chưa cùng Tống Vi giao tế, hôm nay bị hắn ngăn lại, thật sự có chút ngoài ý muốn: "Mời Tống tướng quân nói."
"Mỏ vàng Hưng An, hiện giờ đang là do ngài quản sao?"
"Phải, sao vậy?"
"Nữ nhân cũng có thể đến đó?"
"Nữ nhân? Dĩ nhiên không thể đến, nữ nhân đến nơi đó, hoặc là làm đầu bếp, hoặc là để chiêu đãi nam nhân." Cảnh Kha cất tay vào trong tay áo, nhìn nhìn Tống Vi: "Ngươi muốn đưa người vào?"
Tống Vi nghe được câu chiêu đãi nam nhân kia, trong lòng nổi lên một trận lốc, nàng sẽ không thật sự muốn đến nói đó chứ? Ở trong phủ mình có cái gì không tốt?
Cảnh Kha nhìn Tống Vi mất hồn mất vía ra cùng, có chút buồn bực, nhưng cũng không có tâm tư mà đoán hắn ta cuối cùng đang bị làm sao. Hắn có chuyện quan trong hơn phải làm. Thư Nguyệt muốn cùng mẫu hậu vào trong am tu hành, nói là để cầu nguyện cho quốc thái dân an. Cảnh Kha tất nhiên biết nàng là đang vì muốn trốn tránh hắn.
Trở về phủ, hắn lập tức đến phòng Thư Nguyệt. Thư Nguyệt nghĩ đến chuyện được rời khỏi Vương phủ này, trong lòng sảng khoái không ít, lúc này chỉ cười thầm, thu thập xiêm y. Thấy Cảnh Kha tiến vào, nàng ngồi dậy chỉ đến đồ vật trước mặt, là ngọc bảo, lọ thuốc hít, nhẫn ban chỉ: "Số đó, thϊếp đã dọn ra sẵn, để ở bên ngoài, ngài muốn dùng thì giương mắt là có thể tìm được. Mẫu hậu ở trong am sẽ an bài cho Tinh nhi một viện riệng, như vậy sẽ không va chạm phải thần linh; đợi thêm một thời gian nữa, thϊếp sẽ đưa nó về thăm ngài."
"Tùy tiện." Cảnh Kha ngồi ở trên ghê, nghĩ thầm muốn bẻ xả với Thư Nguyệt vài câu, nhưng lại lo mình nói nhiều. "Nàng nói như vậy là không muốn ở lại trong phủ nữa sao?"
"Ngài nói gì vậy, là theo mẫu hậu đi cầu phúc, là tạo phúc thương sinh đại sự."
"Thư viện của Tống Thanh Phong nàng cũng mặc kệ?"
"Phàm Trần thư viện thϊếp sẽ giao cho người khác, phu nhân của Mục Yến Khê đại tướng quân."
"Nàng giao cho nàng ta khi nào?"
"Việc của nội trạch ngài cũng muốn quản sao?"
"Ta mặc kệ." Cảnh Kha đứng lên, đi đến trước mặt Thư Nguyệt: "Thư Nguyệt, hôm này nàng đã hạ quyết tâm, ta thấy cũng được thôi. Bắt đầu từ ngày hôm này, nàng có làm chuyện gì cũng không có một chút can hệ tới ta; ta sống hay chết cũng không nhọc nàng lo lắng. Nàng không phải một lòng muốn hòa li sao? Chuyện này ta đồng ý. Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa, nàng ở trong am cứ vui vẻ chờ đợi, chờ thành chỉ hòa li đi!"