Không biết đã qua bao lâu, bụng Lan Thương đột nhiên kêu một tiếng, Tuyết Diên đứng ở một bên che miệng cười thành tiếng. Lan Thương mặt hơi hơi đỏ: "Cả ngày chưa ăn gì, đói quá."
"Vậy ngài muốn ăn gì?"
Lan Thương lắc đầu: "Khách nghe theo chủ. Chủ không ăn, khách nhân không nên động đũa." Dứt lời, cằm hắn chăm chú hướng về phía Thanh Phong, muốn Tuyết Diên tiếp tục theo dõi.
Hai người bọn họ kẻ xướng người họa, Thanh Phong cả người không dậy nổi có chút không biết tốt xấu, bật dậy ngồi trước mặt Lan Thường. Nàng vừa mới khóc xong, đã vậy còn bị bệnh, cả người vô cùng tiều tụy, giống như một đóa hoa bị mưa lớn quật ngã.
"Chê cười rồi." Thanh Phong có chút thẹn thùng, mong Lan Thường đừng có cười nàng.
Lan Thương đẩy chén đến trước mặt nàng: "May mà tam cô nương còn dậy được, nếu không ta phải đi nhặt xác rồi." Hắn chỉ chỉ vào bụng mình.
Hai người mỗi người bưng một chén cháo trắng, đây là lần đầu tiên Thanh Phong ăn thức ăn Lan Thương nấu, cháo hắn nấu rất ngon, mềm mại thơm ngọt, vào miệng là tan, nàng giương mắt nhìn hắn, hắn đang há to miệng uống cháo, hầu kết giật giật, khiến người ta sinh ra vài phần nhung nhớ. Thanh Phong không cam lòng bị bỏ lại, ngửa đầu ăn hết chén cháo rồi sau đó cầm chén đưa cho Tuyết Diên: "Muốn thêm."
Tuyết Diên lập tức vui mừng khôn xiết, Tiểu Thất lần này đoán đúng rồi, Âu Dương đại nhân này thật sự dùng được. Nàng ta xoay người ra ngoài bưng một cái nồi đất nhỏ vào, múc cho hai người thêm một chén cháo.
Lan Thương ăn no rồi mới cẩn thận đánh giá phòng ngủ của Thanh Phong. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bước vào khuê phòng của nữ tử, vừa rồi bởi vì lo lắng cho nàng nên không để ý, lúc này cảm thấy có vài phần không được tự nhiên, mới lấy lí do người nhiều mồ hôi nên đi ra ngoài. Bức tranh nàng thêo trên áo gối kia thật sự rất đẹp.
Cho đến khi trở về chỗ ở của mình, trong lòng hắn vẫn còn khen ngợi bức tranh kia.
*
"Âu Dương đại nhân ở trong viện của nàng ta đến hừng đông." Hạ nhân khom lưng nói với Cảnh Kha, chủ tử không biết trúng phải gió gì, mấy ngày nay hắn cả ngày cảm thấy tiểu viện vắng vẻ, mỗi ngày đều muốn nghe bẩm báo về những chuyện xảy ra trong tiểu viện, ai tới tới để làm cái gì.
Cảnh Kha đang thưởng thức cây quạt trong tay, nghe hạ nhân nói như vậy thì tay dừng một chút. Tống Thanh Phong lại thực sự không thèm để ý tới danh tiết của bản thân, cả ngày ở cùng với Âu Dương Lan Thương. Lông mày hắn nhíu lại, không biết từ đâu một ngọn lửa lại bùng lên, ném cây quạt lên bàn.
Hạ nhân rụt rụt cổ, lui về phía sau một bước.
Cảnh Kha có nhiều nữ nhân, nhưng đối với Tống Thanh Phong lại để bụng như vậy, đây là điều đến nay chưa từng có. Tống Thanh Phong lại giống như một con lợn thịt, là một kẻ ngốc chỉ biết viết và vẽ tranh, vừa lòng nàng thì sẽ nói với ngươi vài câu, không vừa lòng nàng thì nàng lại vỗ mông chạy lấy người. Phụ thân nàng tung hoành quan trường mấy chục năm, nổi tiếng háo sắc lại nuôi nấng ra một người như vậy.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài, quyết định hôm nay sẽ nói ra thân phận cho Tống Thanh Phong biết, xem nàng có thể đối xử với hắn thân mật hơn không? Hắn bước nhanh đi vội, Vương phi Thư Nguyệt từ trong viện đi ra chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn. Nàng ta hiếm khi thấy Cảnh Kha trong tình trạng như vậy, gọi một gã hạ nhân tới nói: "Theo sau, theo dõi xem chủ tử của ngươi sao lại hoảng loạn như vậy?"
Kiệu của Cảnh Kha dừng trước cửa viện Thanh Phong, lúc hạ kiệu dặn dò kiệu phu đem kiệu đi xa, lúc này mới duỗi tay gõ cửa.
Qua hồi lâu, Tống Thanh Phong kia mới lười biếng bảo Tiểu Thất mở cửa, thấy Cảnh Kha liền không biết phải bày ra vẻ mặt thế nào. Hạ nhân của Tống Thanh Phong đúng là cũng mù như nàng vậy.
"Tiểu thư các ngươi đâu?"
Tiểu Thất vẫn không tránh ra, chặn cửa lại, gắt: "Tiểu thư nói hôm nay không tiếp khách."
"Làm phiền thông báo một tiếng, nói ta tới lấy tranh chữ."
Tiểu Thất "ồ" một tiếng, cài chốt cửa viện. Sau một lát, hắn chạy ra: "Tiểu thư nói hôm nay không tiếp khách."
"..." Cảnh Kha bị chặn ngay cửa, càng thêm tức giận, lại không tiện phát tác, quay đầu rời đi.
Cảnh Kha không hài lòng, ở bên bờ sông Vĩnh An giải sầu. Xa xa hắn nhìn thấy một nữ tử mặc quần áo giản dị đi tới, cực kỳ giống nữ tử pha trà ở trà lâu của phụ hoàng. Nói đến cũng lạ, nàng ta mới biến mất có một hai năm, vậy mà nay lại trở về kinh thành rồi? Cảnh Kha không tự chủ được đi theo từ xa, mắt thấy nàng ta rẽ vào một con ngõ nhỏ, vào một tiểu viện. Hôm nay đúng thật là kỳ lạ.
Cảnh Kha gọi một gã hạ nhân tới, chỉ vào tiểu viện kia, nói: "Tìm người theo dõi, mỗi ngày ai tới đây, tới để làm cái gì, bẩm báo hết cho ta." Gã sai vặt nghe xong, cảm thấy chủ tử gần đây sợ là đã phát tình, nhìn chằm chằm một nữ tử còn chưa đủ, còn đi nhìn chằm chằm một người nữa. Gã ta khom lưng cúi đầu, sau đó đi làm việc.
Cảnh Kha trở lại phủ, thấy Thư Nguyệt đang tưới hoa. Vương phi này của hắn chăm sóc hoa rất mát tay, lúc vừa mới thành thân, Cảnh Kha thường tìm tới kỳ hoa dị thảo tặng cho nàng ta, hai người cũng coi như cầm sắt hòa minh* được một thời gian. Đáng tiếc Cảnh Kha đa tình, lại thường có nữ tử chủ động đưa tới cửa, chưa đến nửa năm đã nạp thϊếp.
*Cầm sắt hòa mình: Tức vợ chồng hòa thuận, thương yêu lẫn nhau.Lúc này Thư Nguyệt nhìn thấy Cảnh Kha vào cửa, giương mắt nhìn hắn một cái. Hắn vội vội vàng vàng đi ra ngoài, bị tam tiểu thư không được sủng ái ở Tống phủ kia cho ăn nghẹn, song vẫn không mang cái tính khí kia về nhà, có thể thấy hắn đối với tam tiểu thư kia, vẫn còn đang kiên nhẫn. Cảm thấy vậy, nàng ta giương mắt lên nhìn hắn, vừa vặn bị Cảnh Kha nhìn thấy.
"Nhìn bổn vương làm cái gì? Cứ liếc mắt một cái liếc mắt một cái, chẳng lẽ trên mặt bổn vương có cái gì kỳ quái lắm sao?"
"Thấy tướng công mặt mang vui mừng như xuân phong mười dặm, có lẽ gặp được chuyện tốt gì sao?" Thư Nguyệt bỏ bình tưới nước xuống, nghiêm túc nhìn hắn. Vừa hay nàng ta mới nghĩ tới, Tống gia kia giờ đã nghèo túng, thêm vị tam tiểu thư kia trước nay hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, nói vậy cũng không phải là người nổi bật gì. Như vậy nếu nàng tiếp hắn vào phủ, thật sự đối với hắn chỉ là một chuyến ra ngoài chạy nhanh hơn một chút. Huống hồ gì nếu người này tiếp hắn vào được, sự mới mẻ sẽ chẳng duy trì được mấy ngày. Nàng quả nhiên tính toán rất chi li.
Cảnh Kha hái một đóa hoa trong tay thưởng thức, nghe thấy lời nói của Thư Nguyệt thì khóe miệng giật giật, ngoắc ngoắc tay với Thư Nguyệt: "Phu nhân, nàng tới đây."
Thư Nguyệt không biết hắn lại muốn làm gì, chậm rãi bước đến trước mặt hắn. Chỉ thấy hắn lại ngoắc ngoắc tay, Thư Nguyệt không thể không đưa đầu về phía trước, chờ Cảnh Kha nói chuyện. Cảnh Kha đem đóa hoa kia cài vào búi tóc của nàng ta, thì thầm trong miệng: "Mỹ nhân là như thế này." Hắn đã lâu chưa từng nói vậy, lời vừa nói ra khiến Thư Nguyệt đỏ mặt: "Lời không đúng người. Ngài nói xem, lúc này đang coi trọng ai?"
Cảnh Kha không hé răng. Lúc này trong đầu đang nghĩ, người như Tống Thanh Phong có thể vào phủ mình làm tiểu thϊếp sao? Có khi nàng sẽ tình nguyện vào am làm ni cô. Hắn lại còn nghĩ Tống Thanh Phong lãnh đạm trong bộ quần áo của ni cô kia, lại giống tiên nhân xuất trần sao? Hắn lại giương mắt nhìn Vương phi của mình, người mà phụ hoàng tự ý tuyển chọn cho, sắc đẹp danh chấn kinh thành, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn nhớ thương. Tống Thanh Phong thì tính là gì?
Hắn tay dùng một chút lực kéo Thư Nguyệt vào lòng ngực, vùi đầu vào cổ nàng ta mà gặm cắn. Đôi tay Thư Nguyệt đánh đánh vào trước ngực hắn: "Rõ như ban ngày..." Nhưng vì hai người đã lâu không gặp nhau, chống cự có chút yếu ớt, vừa xoay người đã bị Cảnh Kha bế ngang lên, bước nhanh vào phòng ngủ, một phen ném lên giường!
Thư Nguyệt nhiều năm qua chưa từng thấy bộ dạng hung tợn này của Cảnh Kha, giờ phút này có chút sợ hãi, nàng ta muốn xin được tha thứ, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Phu quân..." Cảnh Kha không để nàng ta nói chuyện, giờ phút này mỹ nữ trước mắt biến thành Tống Thanh Phong, một cây trâm cài lên mái tóc dài, ở trước bàn hoa kia vui vẻ thoải mái vẽ mặt quạt. Cảnh Kha điên rồi.
Thư Nguyệt nhẹ nhõm cực kỳ, dựa vào lòng ngực của Cảnh Kha nghỉ ngơi, chờ Cảnh Kha nói muốn nàng ta giúp đỡ nạp thêm thϊếp mới. Thế nhưng lại thấy Cảnh Kha mím chặt môi không biết suy nghĩ điều gì, im bắt không hề nhắc tới Tống Thanh Phong.
Không đề cập tới, chuyện này liền trở nên phức tạp. Thư Nguyệt thầm nghĩ.