- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn
- Chương 77: “Đây là con đường duy nhất của cô và cũng là của tôi “
Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn
Chương 77: “Đây là con đường duy nhất của cô và cũng là của tôi “
Mộ Tuyết còn chưa kịp ra đến xe thì xe của Hàn Minh Hiên lái vào, nhìn thấy cô ta liền dừng lại chắn đường cô ta.
“Cô muốn đi đâu?”
Mộ Tuyết liền không đáp.
Hàn Minh Hiên lúc này có chút tức giận, nắm lấy cổ tay Mộ Tuyết: “Tôi hỏi cô, cô muốn đi đâu?”
Mộ Tuyết tức giận hất tay hắn ra: “Ai cần anh lo?”
“Mộ Tuyết.” Hàn Minh Hiên lại tóm lấy tay cô ta: “Cô đi tìm An Hi à?”
Mộ Tuyết gầm lên: “Vậy thì sao?”
Hàn Minh Hiên cau mày trừng mắt nhìn cô ta: “Cô không thể bình tĩnh được sao, hiện tại tốt nhất là cô nên ở nhà.”
“Ha…” - Mộ Tuyết cười lớn: “Ở nhà? Anh muốn tôi ở nhà? Anh biết không mấy cái hợp đồng phim và quảng cáo đã tìm đến tôi đòi hủy, còn bắt bồi thường một khoảng tiền rất lớn.”
“Là 40 tỷ, không phải 400 triệu, cũng ko phải 4 triệu, mà chính là 40 tỷ.” - Hai mắt Mộ Tuyết đỏ bừng, thất thanh hét lớn: “Nếu tôi không trả được, thì kết quả thế nào anh biết không? Nếu không tại Cố An Hi tôi có thành ra thế này không?”
“Khốn kiếp, hợp đồng phim cũng là do Steven cho mang tới, tôi đã từng hợp tác với Steven nên không đề phòng hắn.”
Ai ngờ, lúc bị hủy hợp đồng, Mộ Tuyết goi điện cho Steven và hắn ta nói rằng, hắn ta là bạn tốt của Cố An Hi.
Cái hố này Cố An Hi đào lớn như vậy, cô ta làm sao chịu nổi.
“Hàn Minh Hiên, Steven đó vậy mà có quan hệ rất tốt với Cố An Hi, bây giờ tôi mới biết được.”
Hàn Minh Hiên sững sờ, nhưng cũng rất nhanh kéo Mộ Tuyết đi về phòng.
Đi vào phòng khách, hắn ngồi xuống ghế sôpha trầm mặc hút thuốc.
Mộ Tuyết ngồi ở ghế sô pha khác, cũng đốt một điếu thuốc, mi tâm cáu chặt, vẻ mặt vô cũng bực bội.
Hút xong một điếu thuốc, Hàn Minh Hiên mới lên tiếng: “Cô còn bao nhiêu tiền.”
Mộ Tuyết cau mày hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Hàn Minh Hiên đưa mắt nhìn cô ta: “Cô nghĩ thế nào? Ngoài cách đưa tiền ra, cô còn có lựa chọn khác sao?”
Mộ Tuyết trầm mặc xuống, trong lòng hận muốn chết.
Lúc này dù cô ta có cầu xin Cố An Hi thì Cố An Hi cũng sẽ không tha cho cô ta, mà cô ta sao có thể đi cầu xin Cố An Hi được, mà cô ta cũng không muốn đi tù.
Mộ Tuyết cố gắng kìm nén oán hận nói: “Trong ngân hàng tôi có 3 tỷ, những cổ phiếu tôi mua rải rác nếu bán ra cũng được 1 tỷ.”
Nghe xong, Hàn Minh Hiên xoa xoa thái dương: “Những năm qua, cô chỉ có bấy nhiêu?” - Những năm qua cô ta có bao nhiêu tài nguyên từ Dịch Cẩn Đình, lại chỉ có bấy nhiêu?
“Không phải vậy thì sao? Tôi lừa anh làm gì? Ở giới giải trí càng có tiếng càng phải chi tiêu.” - Chưa kể cô ta đã ngu ngốc dùng tiền chuộc cái đoạn video kia nên mới trở nên thảm như bây giờ
Hàn Minh Hiên gật đầu một cái, cũng không hỏi thêm, đưa cho cô ta một tấm thẻ: “Ở đây có một ít, không nhiều lắm.” - sau đó cho chút trầm mặc: “Hai ngày nữa nếu không có biện pháp, bán biệt thự của tôi.”
Mộ Tuyết không nỡ, nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn.
Cô ta nhìn Hàn Minh Hiên đầy xúc động, cuối cùng sau tất cả cô ta chỉ còn mỗi mình Hàn Minh Hiên để dựa vào.
Mang tất cả đi bồi thường cho cô ta, hắn cuối cùng còn lại cái gì? Một tuần sau… Gần đây Diệp Minh Châu thường xuyên đưa Lục Đình Phong đến Bạch Kim Thượng Uyển chơi. Bà lấy lý do Lục Đình Phong muốn gặp, Dịch Cẩn Đình bận rộn công ty, Cố An Hi ở nhà một mình không vui nên là hai người đến bồi Cố An Hi đang mang thai. Cố An Hi tuy là không chào đón lắm, nhưng một phần vì Lục Đình Phong, một phần dù sao Diệp Minh Châu vẫn là mẹ của Dịch Cẩn Đình nên cô không biểu lộ cái gì. Lúc này, ba người đang ở ngoài vườn hoa, chăm sóc những chậu mà mà trước kia cô và Lục Đình Phong đã trồng. Diệp Minh Châu kể rất nhiều thứ khi bà mang thai Dịch Cẩn Đình, Cố An Hi chỉ tùy tiện đáp lời, không khí không quá khó xử nhưng cũng không quá tốt. “An Hi, gần đây Mộ Tuyết không gây sự gì với con chứ?” - Diệp Minh Châu cũng đang cắt tỉa hoa bên cạnh Cố An Hi lên tiếng hỏi. “Không có.” - Cố An Hi đáp. “Vậy thì tốt.” - Diệp Minh Châu gật đầu, sau đó có chút tức giận: “Mẹ không ngờ cô ta lại xấu xa như vậy. Nếu ba con và Cẩn Đình không cản thì mẹ đã tìm cô ta cho một trận.” “Không cần, đã xử lý tốt rồi.” “Ừm.” - Diệp Minh Châu nở nụ cười: “Lần này con làm rất đúng, nhưng mẹ thấy con vẫn còn quá nhân từ. Ngay cả Cẩn Đình cũng vậy, rõ ràng bằng chứng đã nắm trong tay, sao lại không báo án, đây không phải là đang cho Mộ Tuyết cơ hội gây phiền toái sao?” “Nhị ca đã có cân nhắc của anh ấy rồi.” Hai người mặc dù không báo án nhưng rõ ràng Mộ Tuyết hiện tại sẽ không dễ vượt qua. Nếu không có tiền, cô ta cũng sẽ ngồi tù. Còn có thể lấy được tiền, dù sao cô và Dịch Cẩn Đình cũng có nhân chứng và vật chứng trong tay. Dù Mộ Tuyết đã làm nhiều chuyện quá đáng, nhưng họ cũng không muốn mạng của cô ta. Cố An Hi thả dụng cụ làm vườn xuống, nắng có hơi chói chang, cô muốn đi vào nhà… Cô đứng rửa tay ở vòi nước gần bể bơi, vô tình nhìn ra hướng cổng biệt thự. Cô định bước lại gần hơn để nhìn rõ, phái sau liền nghe giọng nói: “Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ nhìn gì vậy?” Diệp Minh Châu cũng thấy sự khác lạ của Cố An Hi, bà cũng nhìn về phía cổng biệt thự nhưng không thấy gì: “Bên kia có cái gì à?” Cố An Hi cau mày nhẹ lắc đầu, trong lòng hơi nghi ngờ một chút. Là do trời nắng nên bị hoa mắt sao, rõ ràng nhìn thấy có người đứng đó, chớp mắt lại không thấy nữa.. Chỉ là… người đó thật sự rất quen… là Mộ Tuyết phải không? “An Hi, ngày mai cuối tuần, hai chúng ta đi mua sắm một chút, bụng con ngày càng lớn, nên mua thêm mấy bộ trang phục rộng rãi hơn.” - Diệp Minh Châu cười cười nói. Cố An Hi lắc đầu: “Cũng không cần, Nhị ca đã chuẩn bị rất nhiều váy rồi. Vả lại ngày mai tôi và Nhị ca sẽ tham gia lễ cưới của Lâm Tiêu.” Diệp Minh Châu có chút thất lạc, bà biết Cố An Hi tuy là không bài xích không muốn gặp mặt, nhưng đối với bà vẫn là xa cách. Ha… ai bảo trước kia bà quá hồ đồ như vậy. Lục Đình Phong vỗ vỗ lên tay bà ngoại an ủi: “Bà ngoại, cố lên.” “Mỹ nhân tỷ tỷ, nếu ngày mai tỷ bận, thì ngày một tôi lại đến nhé, tôi muốn chơi trượt ván, phía trước sân có công viên nhỏ, buổi tối chúng ta ra đó chơi nhé.” - Lục Đình Phong lại muốn tạo cơ hội cho Diệp Minh Châu đến nhà Cố An Hi. Cố An Hi biết nhưng cũng không vạch trần cậu nhóc: “Được, chúng ta sẽ cùng đi.” Lục Đình Phong nhìn về phía Diệp Minh Châu nháy mắt: “Vì mỹ nhân mang thai nên bà ngoại sẽ đi cùng bảo vệ con và mỹ nhân nhé. Cậu của con chắc chắn sẽ rất bận.” Cố An Hi bật cười xoa xoa cái đầu của cậu nhóc: “Lục Đình Phong, đừng có qua mặt tôi nhé.” Diệp Minh Châu gật đầu: “Được, vậy thứ hai chúng ta cùng đi.”
Mộ Tuyết quay về căn phòng nhỏ vói gương mặt u ám.
Hàn Minh Hiên ngồi trên ghế sô pha, nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Cô đã đi đâu vậy?”
“Còn có thể đi đâu?” - Mộ Tuyết bước vào, ngồi xuống ghế mà không thèm thay giày: “Hôm nay là hạn chót rồi, tôi phải ra ngoài nghĩ cách, tôi không muốn ở chổ này chờ đợi.”
Căn biệt thự vì bán gấp, bây giờ gom tiền trả hộp đồng không thể ở khách sạn, chỉ có thể ở căn nhà thuê nhỏ, cô ta không thích cũng không muốn ở, nhưng bây giờ không có tiền phải làm sao đây.
“Còn thiếu 5 tỷ.” - Mộ Tuyết cười khổ: “Thật sự không bù nổi. Chúng ta đã lãng phí công sức của mình.”
Trong lòng cô ta tràn đầy tuyệt vọng.
Cái gì bán được đều bán cả, cũng không thể gom đủ.
“Nếu họ kiện tôi…” - Mộ Tuyết châm một điếu thuốc: “Không biết bao lâu chúng ta mới gặp lại.”
Có lẽ Hàn Minh Hiên cũng không đi thăm cô ta. Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi đã có chủ đích muốn cô ta đi tù, cô ta chỉ e sẽ đến một nơi xa xôi không nhìn thấy mặt trời.
“Không chừng, chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa.”
Hàn Minh Hiên nhàn nhạt nhìn Mộ Tuyết môt lúc, lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô: “Cầm đi.”
Mộ Tuyết ngẩn người: “Đây là gì, anh đã kiếm đủ sao?”
Hàn Minh Hiên chỉ nhàn nhạt gật đầu.
Mộ Tuyết cực kỳ vui mừng, lúc này cô ta giống như đi vào ngõ cụt rồi nhìn thấy con đường sáng dưới tầng hầm.
Có đủ tiền, cô ta không phải ngồi tù.
Cô ta nắm chặt tấm thẻ cười lớn.
Hàn Minh Hiên rất bình tĩnh, giống như niềm vui của Mộ Tuyết không liên quan gì đến hắn.
Đang vui mừng, Mộ Tuyết lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó liền nói: “Ở đâu anh có nhiều tiền như vậy?”
“Cổ phần ở công ty bên nước ngoài, bán đi.”
Sự vui mừng của Mộ Tuyết không còn chút gì: “Sao anh làm như vậy? Anh chỉ còn lại những thứ đó, anh bán đi, sau này anh phải làm sao?”
Mộ Tuyết cay đắng nhận ra rằng, cô và Hàn Minh Hiên đã mất đi tất cả, giống như ngày cả hai bước ra khỏi trại trẻ mồ côi, trắng tay.
Hàn Minh Hiên bật cười: “Không làm vậy thì làm sao? Tiền, có thể kiếm. Tôi và cô đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi không thể nhìn cô vào tù được.”
Hơi thở của Mộ Tuyết trì trệ, trong lòng bị cảm giác xúc động và tội lỗi chiếm giữ.
Lúc này cô ta thật sự hối hận, nếu cô ta nghe lời Hàn Minh Hiên, đừng đi chọc giận Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.
Nếu còn lại số tài sản đó, Minh Hiên ca sẽ nhanh chóng vực dậy.
Tất cả, đều tại cô ta.
“Xin lỗi anh.” - Mắt Mộ Tuyết đỏ hoe: “Đều là lỗi của tôi, nếu tôi không bóc đồng thì…”
“Bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩa gì.” - Hàn Minh Hiên bình tĩnh nói: “Hôm nay là đến kỳ hạn rồi, cô cầm tiền này đi giải quyết đi.”
“Minh Hiên ca, hay là anh bỏ mặc tôi đi… anh cầm tiền này đi bắt đầu lại.”
Hàn Minh Hiên thở dài: “Đừng nói nhảm nữa, cô không thể chịu đựng được một nơi như nhà tù đâu, chỉ cần cô tự do, sau này sẽ có nhiều cơ hội.”
Nghe vậy, Mộ Tuyết mím môi không đáp, cô ta tất nhiên không muốn đi tù.
“Đây là con đường duy nhất của cô và cũng là của tôi “
Mộ Tuyết nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuông từ khóe mắt.
“Được. Minh Hiên ca, em hứa với anh, sau này em sẽ đối với anh thật tốt.”
Hàn Minh Hiên không đáp, chỉ vỗ nhe vào vai cô ta, ý nói cô ta hãy đi làm việc cần làm trước.
Mộ Tuyết đứng lên nói: “Minh Hiên ca, rất nhanh em sẽ quay về.” - Nói xong, cô ta cầm chiếc thẻ trên bàn đi ra cửa.
“Mộ Tuyết.”
Vừa tới cửa, nghe tiếng gọi của Hàn Minh Hiên liền quay đầu lại: “Sao vậy?”
Hàn Minh Hiên sâu thẩm nhìn cô ta: “Sau này, làm việc gì cũng không được quá xúc động, phải nghĩ thật kỹ trước khi làm. Sông một cuộc sônga thật tốt, đừng nghĩ đến những thứ không thực tế. Tóm lại, hãy lo cho mình thật tốt.”
Mộ Tuyết mím môi: “Minh Hiên ca, em biết rồi.”
“Ừm, đi đi.” Mộ Tuyết rất nhanh giải quyết xong các hợp đồng, cô ta nhanh chóng rời đi và cảm thấy nhẹ nhõm. Đang lái xe vui vẻ, cô ta lại nhớ tới hình ảnh của Hàn Minh Hiên trong đầu. Tim cô ta chợt đau nhói và bắt đầu hoảng loạn. Biểu hiện vừa rồi… thật giống như anh đang dặn dò, và nói lời tạm biệt. Cô ta bắt đầu run rẩy và gọi điện thoại cho Hàn Minh Hiên nhưng không được. Quay về căn nhà thuê, Hàn Minh Hiên đã thật sự rời đi, quần áo cũng không còn lại gì. Mộ Tuyết ngã quỵ xuống đất, không bỏ cuộc mà gọi liên tục, chỉ bên kia luôn không nhận. Mộ Tuyết nhắn tin cầu xin, không ngờ cuộc gọi video lại được thông qua. Nhìn thấy gương mặt Hàn Minh Hiên, nước mắt Mộ Tuyết lăn xuống: “Minh Hiên ca.” Hàn Minh Hiên đổ xe ở bên đường, thờ ơ nhìn vào camera. “Sao anh lại đi, anh quay lại đi.” - Mộ Tuyết vừa khóc vừa nói. Hàn Minh Hiên vẫn không lên tiếng. “Minh Hiên ca, em biết em sai rồi, anh hãy quay lại đi, sau này em sẽ nghe lời anh, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại, cùng sống bên nhau…” Hàn Minh Hiên cau mày: “Mộ Tuyết, tôi không yêu cô.” Đúng, Hàn Minh Hiên chưa bao giờ yêu Mộ Tuyết. Nhưng hai người đã ở bên nhau rất lâu, cô ta đã vì hắn làm rất nhiều việc, vậy nên lần này hắn đã cố gắng hết mọi cách để cứu cô ta. Và cũng là một lần cuối. Mộ Tuyết ngây người, vẫn khóc lóc: “Minh Hiên ca,anh không cần yêu em, chúng ta như người thân, bên nhau sinh hoạt..” Hàn Minh Hiên cười nhẹ lắc đầu: “Mộ Tuyết, là tôi nợ cô, lần này cũng là trả lại. Chỉ vậy thôi, lần này là việc cuối cùng tôi làm cho cô. Cô hãy đi tiếp con đường phía trước, chúng ta sau này, không cần liên lạc.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Ngược
- Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn
- Chương 77: “Đây là con đường duy nhất của cô và cũng là của tôi “