Dịch Cẩn Đình vì Cố An Hi học thiết kế thời trang nên Thịnh Thế bắt đầu đầu tư mảng thời trang, Cố An Hi là giám đốc sáng tạo.
Hai người thường xuyên sánh bước bên nhau đi sự kiện, cắt băng khánh thành, tin tức về Thịnh Thế vì vậy mà được bộ phận PR tẩy trắng.
Dịch Cẩn Đình là một kẻ có năng lực tốt, trên thương trường cũng là máu lạnh vô tình. Công ty của Hàn Minh Hiên chỉ là công ty mới, muốn đấu với Thịnh Thế, giống như là lấy trứng chọi đá. Đến cuối cùng, Dịch Cẩn Đình không nương tay, ép Hàn Minh Hiên đến trầy da tróc vảy.
Cố An Hi muốn đón Lâm An Như tạm thời quay về Bạch Kim Thượng Uyển để chăm sóc, nhưng bà lại nói không muốn, nói muốn dành không gian riêng cho vợ chồng trẻ, vậy nên Dịch Cẩn Đình đưa Lâm An Như đến một căn hộ của anh, cho dì Hứa đến chăm sóc.
Chuyện của Dịch Chính Hoàng, Diệp Minh Châu khóc lóc một trận lớn với Dịch Cẩn Đình… anh chỉ có thể mím môi im lặng. Người đó là cha của anh, anh biết phải làm sao?
Dịch Cẩn Đình ngồi ở thư phòng, nhìn tư liệu mà Dương Hàn thu thập được trong mấy tháng qua. Trên môi lộ ra nụ cười giễu cợt, trên tay một điếu thuốc cháy đỏ đến đầu ngón tay, trong căn phòng mù mịt khói độc, không biết anh đã hút bao nhiêu, nhưng tâm tình vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dịch Cẩn Đình liếc nhìn id người gọi, chậm rãi nhận cuộc gọi: “Mẹ.”
“Cẩn Đình, bây giờ con đang ở đâu?” - Diệp Minh Châu hỏi.
Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Con ở nhà?”
“Nhà? Là ở Bạch Kim Thượng Uyển cùng Cố An Hi sao? Con còn tỉnh táo hay không, con không nhìn thấy mẹ đã mù quáng yêu ba con, bị lừa gạt mấy chục năm ngây ngốc, con chưa sáng mắt sao? Cố An Hi đó không hề yêu con, nếu yêu thì trước kia…”
“Mẹ… đừng nói nữa… chuyện trước kia không phải là An Hi làm. Chúng ta đã trách nhầm cô ấy.” - Dịch Cẩn Đình chán nản tựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền lại.
“Không phải… Cẩn Đình, xem ra con đã bị tiện nhân Cố An Hi kia mê hoặc đến mức độ phải nói dối vì cô ta. Cẩn Đình, nghe lời mẹ, con còn trẻ, hãy ly hôn cô ta trước khi con bị hại chết con, hoặc là phản bội sau lưng con.” - Diệp Minh Châu oán hận nói.
Dịch Cẩn Đình hừ lạnh: “Mẹ, nếu mẹ vẫn không thể yêu thích An Hi, tốt nhất mặc kệ bọn con. An Hi là cô gái duy nhất con yêu trong cuộc đời này, vậy nên con sẽ không để cho bất cứ ai tổn thương cô ấy, kể cả mẹ hay bất cứ ai, vậy nên… mẹ hiểu con đang nói gì phải không?”
Diệp Minh Châu giận đến đỏ mặt: “Cẩn Đình, ngay cả con cũng đe dọa mẹ, chỉ vì một Cố An Hi.”
“Đúng, vì Cố An Hi, con sẽ làm tất cả, vì con nợ cô ấy rất nhiều.” - Dịch Cẩn Đình chán nản ngắt điện thoại.
Bên ngoài, Cố An Hi tựa vào cửa ra vào, cô tìm anh muốn hỏi về việc ngày mai anh có thể cùng cô đưa mẹ cô ra ngoài không. Nhưng đến cửa, nghe giọng nói của Dịch Cẩn Đình, trái tim không khỏi loạn nhịp.
Nhị ca nói… cô là người duy nhất anh ấy yêu.
Nhị ca nói…sẽ không cho phép ai tổn thương cô.
Tuy trước kia xảy ra chuyện gì anh không nói, nhưng anh đã biết anh đac trách nhầm cô.
Cố An Hi đưa tay lên gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào bên trong thư phòng.
Căn phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa sổ soi lên những làn khói trắng còn sót lại.
Dịch Cẩn Đình ngồi đó, trông rất mệt mỏi, anh chóng tay lên trán, gục đầu xuống được đôi tay chóng đỡ.
“Nhị ca.” - Cố An Hi nói.
Dịch Cẩn Đình miên man suy nghĩ đến mức không nghe thấy tiếng gõ cửa, chỉ khi nghe giọng nói dịu dàng của cô, mới nhấc đôi mi nhìn cô.
“Sao em còn chưa ngủ.” - Dịch Cẩn Đình nhìn đồng hồ, đã hơn 11h đêm.
“Tôi muốn hỏi anh ngày mai có thể cùng tôi đưa mẹ tôi đi ra ngoài đi dạo không?” - Cố An Hi đi đến gần Dịch Cẩn Đình, nhìn xấp tài liệu trên bàn, là thông tin của Hàn Minh Hiên.
Cô cũng không có gì nghi ngờ, gần đây Nhị ca và Minh Hiên ca đấu đá nhau cực kỳ khốc liệt.
Cuối cùng, Nhị ca thắng… cô có chút tán thưởng và tự hào.
“Được, ngày mai chúng ta cùng đi, bây giờ thì đi ngủ sớm đi.”
Cố An Hi vẫn không rời đi, cô nhìn thấy tàn thuốc trong gạc liền cau mày: “Anh nên cai bớt thuốc lá.”
“Không được, nghiện rồi.”
Cố An Hi lấy bao thuốc lá của anh: “Hút thuốc sẽ nhanh chết sớm, cũng tốt…anh chết sớm tôi sẽ có cơ hội lấy chồng mới.”
Dịch Cẩn Đình nắm lấy cổ tay Cố An Hi, kéo cô ôm vào lòng: “Em dám.”
“Sao lại không dám, lúc đó anh có thể làm gì tôi.” - Cố An Hi bĩu môi đáp, nhưng không giãy dụa khỏi vòng tay anh.
“Có làm ma tôi cũng trở về ám quẻ em, không cho em qua lại với thằng khác.” - Dịch Cẩn Đình dịu đầu vào tóc cô, hít lấy mùi hương của cô.
Cố An Hi bật cười: “Nhưng tôi không muốn làm nữ nhân góa chồng chút nào, vậy nên Nhị ca, anh có thể hứa với tôi không, anh sẽ sống mãi mãi bên cạnh tôi, cho đến khi chúng ta già đi.”
Dịch Cẩn Đình sững sờ, hai mắt ngạc nhiên nhìn Cố An Hi, gần đây cô luôn không thèm để ý đến anh. Dù cô không còn đòi ly hôn nữa, nhưng cũng không thật tốt muốn làm vợ anh.
Nhớ lại những gì anh đã làm, Dịch Cẩn Đình chỉ có thể cưng chiều, đợi ngày vợ thấu hiểu lòng anh. Nhưng điều duy nhất anh không thể chiều ý cô, chính là anh sẽ trói cô cả đời bên anh.
Nhưng bây giờ, Cố An Hi chính miệng nói ra, cùng nhau sống đến già, đúng… hai người sẽ cùng nhau sống đến già.
Dịch Cẩn Đình ôm Cố An Hi càng chặt hơn: “An Hi, em thật sự muốn như vậy sao?”
“Ừm.” - Cố An Hi đỏ mặt gật đầu.
Dịch Cẩn Đình xoay người cô lại, nhìn vào mắt cô, cô bé mà anh đã yêu ngay từ khi cô còn bé.
“An Hi, tối nay chúng ta ngủ cùng giường, có được không?” - Giọng nói Dịch Cẩn Đình có chút khẩn cầu, ánh mắt quyến rũ câu dẫn, trái cổ lăn lên một vòng.
Cố An Hi gật đầu: “Ngủ cùng thì được, không cho phép làm bậy.”
“Được.” - Dịch Cẩn Đình gật đầu, sau đó bế Cố An Hi bằng tư thế bế công chúa: “Trễ rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Cố An Hi ôm lấy cổ Dịch Cẩn Đình, ngắm nhìn đường nét trên gương mặt đẹp trai không góc chết này.
Từ bé cô đã thích anh, rất rất thích anh, tâm nguyện của cô chính là gả cho anh.
Cô cũng sợ, nhưng hơn hết sự rung động dành cho anh thật to lớn.
Cô thật ngốc, chỉ một câu nói của anh, cô là người duy nhất anh yêu, lại có thể vui vẻ và hạnh phúc đến như vậy.
Cô không biết tương lai ra sao, bây giờ chỉ muốn thật tốt ở bên anh, anh là chồng, cô là vợ. Nơi nào có anh, nơi đó là nhà.
Dịch Cẩn Đình là một tên lưu manh không hơn không kém, rõ ràng đã hứa không làm bậy nhưng anh liền dày vò cô đến gần sáng.
Toàn thân Cố An Hi mềm nhũng nằm trên lòng ngực trần của anh mắng: “Nhị ca, anh hỗn đãn, mệt chết em rồi.
Dịch Cẩn Đình nhếch môi cười: “Còn có sức mắng, vẫn còn có thể làm được, hửm.”
Cố An Hi đầu hàng: “Muốn ngủ, muốn ngủ.”
Dịch Cẩn Đình vẫn còn rất hăng hái, nhưng nhìn thấy Cố An Hi đã mệt lã, đành ôm cô vào lòng ngủ một giấc.
Sáng hôm sau tại Bạch Kim Thượng Uyển.
Cả hai lại tiếp tục tập thể dục vận động mạnh một hồi mới kết thúc.
Dịch Cẩn Đình tóc ướt đẫm, nghiêng người nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố An Hi, trong lòng dường như bị lấp đầy một thứ gì đó, không còn chút chổ trống.
“Đi tắm?” - Anh nhẹ giọng hỏi, hơi thở có chút nặng nề như thể vẫn chưa hồi phục sau một hồi sung sướиɠ đó.
Cố An Hi trừng mắt cau mày, lắc đầu: “Anh tắm trước đi.”
Nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Cố An Hi, anh vô cùng kiêu ngạo hôn lên trán cô: “Em no chưa?”
Cố An Hi ngơ ngác một lúc mới hiểu được ý của anh, gương mặt nóng lên mấy phần.
Cô hờn dỗi nhìn anh một cái, sau đó quay lưng về phía anh, giống như không muốn cùng anh nói về chủ đề này.
“Đi tắm thôi.”
Cố An Hi cuộn tròn người: “Anh đi tắm trước đi, em nghĩ ngơi một lát.”
Nhìn Cố An Hi chân mày cau lại, Dịch Cẩn Đình hỏi: “Sao vậy?”
“…Bụng có chút đau.”
Dịch Cẩn Đình cau mày: “Lúc nãy là quá mạnh bạo sao?”
Cố An Hi nghiến răng nghiến lợi: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói.” - Cô đã nói hắn ngừng… quá nhiều… hắn liền mạnh bạo hơn…
Dịch Cẩn Đình có chút ủy khuất: “Vừa rồi em cũng rất hưởng ứng và hưởng thụ mà.”
Cố An Hi gầm lên: “Dịch Cẩn Đình.”
“Đó, lúc nãy rõ ràng gọi rất nhiều lần tên anh, bây giờ lại oán trách.” - Dịch Cẩn Đình lại hôn cô một cái: “Em nghĩ ngơi đi, anh tắm xong sẽ bế em vào phòng tắm.”
Dịch Cẩn Đình đi vào phòng tắm, tắm rất nhanh đi ra ngoài, trong lòng rất sảng khoái, gương mặt không giấu được nụ cười hài lòng.
Anh đi đến bên cạnh Cố An Hi đang nằm ngủ, muốn gọi cô nhưng phát hiện trên trán cô đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, dường như rất khó chịu.
Anh hốt hoảng nắm lấy tay cô, phát hiện tay cô rất lạnh: “Em sao vậy?”
Cố An Hi thở dốc: “Đau… đau… anh dìu em vào toilet một chút.”
“Được, được, được.”
Dịch Cẩn Đình vén chăn lên, cúi người xuống ôm cô.
Cố An Hi chỉ vừa xoay người, cô cảm giác một luồng nhiệt nóng hổi từ bên dưới thân mình truyền ra…
Bệnh Viện An Hòa.
Cố An Hi nằm trên giường bệnh ngủ say, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
“Ông nói cái gì?”
Dịch Cẩn Đình dường như bị kí©h thí©ɧ rất lớn, toàn thân run lên, có chút không thể tin được.
Vị bác sĩ trưởng khoa liền nhìn vô kết quả kiểm tra lại nói: “Dịch tiên sinh, vợ của cậu mang thai.”
Dịch Cẩn Đình trong lòng choáng váng, anh dường như không nghe được lời vị bác sĩ kia nói gì, trong đầu chỉ nghĩ đến một điều duy nhất - Cố An Hi mang thai.
“Dịch phu nhân đang mang thai, theo kết quả báo cáo, thai nhi đã hơn 10 tuần.”
10 tuần?
Đó là lần đầu tiên của cô và anh… không ngờ chỉ một lần đó, cô liền mang thai?
“Vậy hôm nay, cô ấy làm sao?”
Cố An Hi bỗng nhiên chảy máu, anh lo sợ bế cô đến bệnh viện dù cô luôn nói không sao, may là anh vẫn nhất quyết đưa cô đi.
Nghe Dịch Cẩn Đình hỏi vậy, bác sĩ cls chút bó tay: “Ba tháng đầu thai kỳ là thời điểm cần chú ý nhất, nghỉ ngơi rất là quan trọng. Nếu như… quan hệ vợ chồng quá kịch liệt… rất có khả năng bị xảy thai.”
Màu mắt Dịch Cẩn Đình thay đổi, nếu không phải anh là người có định lực tốt, có vẻ gương mặt của anh đã biến thành màu gan lợn.
Chỉ một giờ trước, anh còn cảm thấy tự hào vế thể thực phi thường của mình, vậy mà bây giờ… anh hối hận đến mức muốn cắn lưỡi.
May mắn thay… đứa trẻ không sao.
Cố An Hi tỉnh lại đã là buổi trưa.
“Tỉnh rồi.”
Cố An Hi nhìn thấy Dịch Cẩn Đình ngồi ở ghế đơn bên cạnh giường bệnh, bàn tay nắm lấy tay cô, đôi mắt nhìn cô chất chứa tình cảm sâu sắc.
“Nhị ca…” - Cô hơi xấu hổ: “Em sao vậy… cái kia đến à?”
Cô nhớ cái đó đã lâu không đến, cô nghĩ là do thời tiết ở Nam Phi khiến cơ thể cô thay đổi, về sau quá bận rộn và xảy ra nhiều chuyện nên cô quên mất
Dịch Cẩn Đình sắc mặt nghiêm trọng, đưa tay lên bụng Cố An Hi lắc đầu: “Không phải cái đó… mà trong này, còn có một thứ gì đó.”
Cố An Hi nhíu mày: “Khối u sao?”
“Em bé.”
Cố An Hi sửng sốt một lát, lúc sau mới tròn mắt hỏi: “Em bé?”
Dịch Cẩn Đình nở một nụ cười âm áp: “Ừm, em đang mang thai.” - Anh nắm lấy tay cô, hưng phấn nói: “Bác sĩ nói đã gần 10 tuần rồi, em bé của chúng ta.”
Cố An Hi không thể tin được nhìn xuống bung mình, khóe môi không tự chủ nhếch lên.
Tất nhiên kết hôn và sinh con là chuyện rất bình thường… những chỉ là đêm qua cô cho anh cơ hội, hôm nay cô mang thai, có vẻ hơi vội vàng.
“Đúng rồi, bác sĩ nói thế nào?” - Cố An Hi lo lắng hỏi.
“Bác sĩ đã tiêm thuốc an thai, em đừng lo. Nhưng bây giờ em nằm một chổ nghĩ ngơi thật nhiều, không được kích động… và… đừng hoạt đông quá sức…”
Cố An Hi không khỏi nhớ chuyện đêm qua liền đỏ mặt.
“Anh suy nghĩ cả buổi sáng.” - Thanh âm của Dịch Cẩn Đình có mấy phần kiêu ngạo: “Thì ra cái đêm đó, chúng ta thật sự có em bé.”
Cô An Hi: “…”
Anh hất cằm nói tiếp: “Chậc, chỉ một lần duy nhất.” - Tại sao anh lại mạnh mẽ như vậy chứ.
Cố An Hi không nhịn được nữa, cuối cùng gầm lên: “Dịch Cẩn Đình.”
Đến buổi chiều, Dịch lão gia tử gọi điện muốn Dịch Cẩn Đình và Cố An Hi về nhà chính ăn cơm, lúc này mới nhận được tin tức Cố An Hi mang thai và đang ở bệnh viện.
Không được nữa giờ, Dịch lão gia tử mừng rỡ tiến vào phòng bệnh.
“Ông nội, sao ông lại tới.” - Cố An Hi có chút kinh ngạc.
Dịch lão gia tử cười đến hai mắt híp lại: “Dịch gia có thêm một thành viên, đó chính là hỉ sự, con cảm thấy ông nội có thể ngồi ở nhà sao?”
Dịch lão gia tử lại liếc Dịch Cẩn Đình: “Nhưng sao con bé lại vào bệnh viện, đã xảy ra chuyện gì?”
Dịch Cẩn Đình cau mày mím môi, không thể nói vì đêm qua anh dùng quá sức khiến vợ anh phải nhập viện.
“Sao không nói, có phải do con lại tức giận với An Hi không?”
“Ông nội.” - Cố An Hi lên tiếng giải vây: “Gần đây công việc hơi nhiều, cho nên con có chút khó chịu. Nhị ca và con đều không biết con mang thai, sáng này anh ấy thấy con đau bụng dữ dội liền đưa con đến bênh viện.”
Dịch Cẩn Đình thở phào nhẹ nhõm.
“Thế này, bây giờ An Hi đã mang thai, ông nội quyết định mọi công việc của con sẽ do Cẩn Đình sắp xếp.”
“Ông nội, không cần như vậy… con có thể…”
“Không được, Cẩn Đình là chồng con, phải có trách nhiệm gánh vác.” - Dịch lão gia tử hài lòng cười lớn: “Còn con, từ bây giờ con cứ yên tâm ở nhà, muốn ăn thứ gì liền nói ra, chúng ta là một gia đình, đừng ngại. Còn nếu tâm trạng của con không tốt, con có thể mắng Cẩn Đình, đừng khách sáo, hiểu không?”
Cố An Hi: “…”
Dịch Cẩn Đình: “…???”