Chương 6

Nhưng tốc độ của cô ta sao có so được với tốc độ của một con nhện như tôi.

Tôi bò đến trước mặt cô ta, chặn đường ra cửa.

"Mày là cái gì... Quái vật? Có quái vật!" Hoàng Tô Tô sợ đến mức nói không còn mạch lạc nữa.

Cô ta không còn vẻ dữ tợn như lúc nãy.

Tôi chợt nhận ra mẹ đã đúng khi trước đó đã không cho tôi ra ngoài.

Hóa ra người bình thường khi nhìn thấy tôi sẽ sợ hãi như thế này.

Quá sợ hãi, cô ta nhặt mấy cái chai lọ lên và ném vào tôi.

Nhưng tôi đều nhanh chóng tránh được.

Hoàng Tô Tô muốn trốn ra từ cửa sổ phía sau.

Tuy nhiên tôi đã nhìn thấu được hành động của cô ta.

Một trong những cái chân nhện của tôi đã đâm vào mắt cá chân của cô ta.

M/áu phun ra.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

Nó giống như đâm vào một miếng thịt mềm.

Hoàng Tô Tô hét lên "A a a".

Tôi không muốn ồn ào nên đã phun mạng nhện bịt miệng cô ta lại.

Tơ nhện của tôi có hai tác dụng.

Nó vừa có thể chữa lành vết thương vừa có tính ăn mòn cao.

Tơ nhện tôi phun ra lần này là vế sau.

Hoàng Tô Tô càng hét lên thảm thiết hơn.

Phần thịt quanh môi cô ta nhanh chóng bị ăn mòn không còn hình dạng gì, mặt cô ta đầy m/áu.

Tôi liếʍ môi hỏi cô ta:

"Có phải lúc đó em gái tôi cũng hét to như vậy không?"

Hoàng Tô Tô không hiểu ý tôi.

Cơ thể cô ta không tự chủ được, co giật vì đau đớn.

Thấy ý thức của cô ta có chút mơ hồ, tôi dùng một cái chân khác cầm chai rượu ném vào cô ta.

Hoàng Tô Tô hét lên đau đớn, quả nhiên nó có tác dụng.

Rượu thực sự là một thức uống tốt.

Cô ta tỉnh táo lại.

"Làm ơn, hãy để tôi đi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!"

Nước mắt nước mũi dính đầy mặt cô ta.

Tôi không hài lòng với câu trả lời này.

Thế là tôi đâm vào chân còn lại của Hoàng Tô Tô.

“Sao cô lại bắt nạt Lục Âm?” Tôi hỏi lại.

“Bởi vì Lục Âm là một con khốn!

"Không phải cô ta chỉ có dáng dấp đẹp một chút thôi sao? Bạn trai tôi đã lén chụp rất nhiều ảnh cho cô ta, đồ đê tiện!"

Trên mặt Hoàng Tô Tô lộ ra vẻ oán giận.

Nhưng tôi không hiểu tại sao cô ta lại ghét em gái mình.

Em gái tôi rõ ràng không làm gì sai cả.

Con người thực sự kỳ lạ.

"Xin hãy để tôi đi. Tôi sẽ không bao giờ nói cho ai biết những gì tôi đã thấy. Nhà tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể cho cô rất nhiều tiền!" Hoàng Tô Tô vừa khóc vừa nói.

Tuy nhiên, tiền bạc chẳng có ích gì với tôi.