Thi xong hai ngày, buổi sáng thứ bảy tự học nửa ngày, phần lớn mọi người đều dành thời gian ngủ.
Ngủ tới quên trời quên đất, thời gian còn lại thì hẹn bạn bè ra ngoài chơi.
Nói chung là vừa mới thi xong, bây giờ không chơi, chẳng lẽ chờ đến ngày phát bài thi và bảng xếp hạng thì chơi?
Thi không tốt, cũng không còn mặt mũi đi chơi.
Buổi sáng chủ nhật, Đường Tư Tư như bình thường thích ngủ nướng đến hơn mười giờ mới dậy.
Tỉnh dậy cũng không lập tức rời giường, đói bụng ôm điện thoại nằm đọc tiểu thuyết một hồi. Bởi vì đi học không thể mang theo điện thoại, cho nên cô và Mạ sẽ mua sách đọc, hoặc là mượn.
Tiểu thuyết và truyện tranh, đều thứ tiêu khiển tốt nhất sau khi thi.
Đọc một hồi cảm thấy không thể nằm tiếp, tắt điện thoại rời giường rửa mặt chờ ăn cơm.
Cố Tuệ San và Đường Hướng Văn ở trong phòng bếp bưng cơm lên bàn, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Đường Tư Tư đứng dậy đi mở cửa, nắm then cửa mở ra, nhìn thấy Tề Châu đang đứng ở bên ngoài.
Từ lúc tuyệt giao với Tề Châu, Đường Tư Tư rất lâu không gặp lại cậu, đi học tan học cũng không gặp.
Cô cầm then cửa không nhúc nhích, nhìn Tề Châu không có phản ứng, Cố Tuệ San ở trong phòng hỏi: “Là Châu Châu à?”
Đường Tư Tư gật đầu, “Vâng.”
“Châu Châu vào đi, xem TV với Tư Tư, cơm trưa sắp xong rồi.” Cố Tuệ San trực tiếp nói chuyện với Tề Châu.
Cô buông then cửa, lùi hai bước, đi về sô pha ngồi xuống, “Vậy vào đi.”
Đường Tư Tư và Tề Châu từ nhỏ đến lớn quan hệ rất tốt, thân như anh em, gia trưởng hai nhà quan hệ cũng không tệ, cho nên Đường Tư Tư và Tề Châu qua nhà nhau căn cơm là chuyện bình thường.
Lúc còn rất nhỏ, gia trưởng có việc, trẻ con không ai trông, thì gửi nhờ nhà nhau.
Chỉ là Đường Tư Tư và Tề Châu đã lâu không nói chuyện, cho nên bây giờ thấy cậu có chút xa lạ.
Từ khi Tề Châu vào nhà, Đường Tư Tư không chủ động nói chuyện với cậu.
Tề Châu rầu rĩ, cũng không dám nói lời nào.
So với trước kia cậu thoạt nhìn trầm ổn một chút, tính trẻ con không nghiêm trọng như vậy, cũng không chủ động nói chuyện với Đường Tư Tư.
Cơm làm một bàn, bốn người vây quanh bàn ăn ngồi xuống ăn cơm.
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San đều hiểu tâm tình của bọn trẻ, biết Tề Châu vì yêu đương chậm trễ học tập, bị Phương Nam phát hiện cưỡng chế chia tay, cho nên trên bàn cơm bọn họ không nói chuyện thi cử.
Sắp kết thúc bữa cơm Cố Tuệ San nói với Đường Tư Tư: “Mới vừa thi xong cũng không có việc gì làm, cơm nước xong con và Tề Châu ra ngoài chơi đi, được không?”
Lần đầu tiên Đường Tư Tư trên bàn cơm nói ít như vậy, vùi đầu vào bát, “Được.”
Cô cũng không phải trả lời cho có lệ với Cố Tuệ San, cơm nước xong coi TV, thu dọn chút đồ bỏ vào ba lô, gọi Tề Châu ra ngoài đi dạo.
Xuống lầu Tề Châu đạp xe, Đường Tư Tư ngồi phía sau hỏi cậu: “Muốn làm gì? Thời gian chiều nay đều đi cùng cậu.”
Tề Châu nói chuyện rầu rĩ, “Rốt cuộc cậu có nguyện ý đi không?”
Đường Tư Tư yêu ghét rõ ràng, lập trường bất biến, “Ai bảo cậu đồng ý yêu đương với Cố Vân Như…”
Đối với chuyện yêu đương với Cố Vân Như, Tề Châu cũng rất hối hận, nhưng cậu không nói, dù sao cũng là cậu tự lựa chọn.
Bởi vì cậu lập trường không kiên định, nhất thời xúc động đồng ý với Cố Vân Như.
Vốn dĩ nghĩ mối tình đầu rất tốt đẹp, kết quả một chút cũng không tốt đẹp.
Tiêu không ít tiền, thật tình không thấy được, cảm giác bản thân giống như lốp xe dự phòng của Cố Vân Như.
Hơn nữa, cậu cũng không phải mối tình đầu của Cố Vân Như.
Lúc sau, yêu đương ảnh hưởng học tập, bị người trong nhà phát hiện, ép hỏi bị giáo huấn thật sự thảm.
Chia tay cũng rất khó coi, cảm giác tựa như một trò đùa.
Thật ra là Cố Vân Như mở miệng nói chia tay trước, dứt khoát, không lưu tình một chút nào, cô ta căn bản không thích cậu.
Ngay từ đầu cậu cũng cảm thấy, tùy tiện yêu đương, nếu không tốt thì chia tay, coi như rất tiêu sái.
Cố tình đến lúc chia tay, cậu thật sự khổ sở, bởi vì xác thật cậu trả giá rất nhiều, trong lòng không chịu nổi.
Nhưng chia tay thì chia tay, cậu cũng không nghĩ quá nhiều cũng không oán trách oán giận cái gì.
Trưởng thành đều trải qua, coi như là giáo huấn đi.
Cậu không nói cho Đường Tư Tư biết cậu và Cố Vân Như yêu đương thế nào, cũng không nói chuyện chia tay. Đối với tính tình của Cố Vân Như cũng không có khen chê, chung quy vẫn là không muốn nhắc lại.
Trong cuộc đời lần đầu tiên yêu đương qua loa xong việc, về sau cuộc sống hằng ngày vẫn như trước đây.
Nhìn Đường Tư Tư kéo cậu ra khỏi danh sách đen, mới thấy có chút an ủi, ít nhất thì bạn tốt đã trở lại.
Buổi chiều hai người ra ngoài đi dạo, mua chút đồ ăn, ăn không ít đồ ăn vặt, mục đích đều là để làm Tề Châu giải sầu.
Giải sầu đến chạng vạng về nhà, tâm trạng Tề Châu tốt lên rất nhiều.
Lên đến lầu ba tới cửa nhà Tề Châu, cậu gọi Đường Tư Tư lại: “Tư Tư, ngày mai chúng ta cùng nhau đi học đi?”
Hiện tại và lúc trước không giống nhau, Đường Tư Tư đặt bạn trai ở trong lòng cân nhắc một chút.
Tề Châu giống như biết cô suy nghĩ cái gì, không chờ cô mở miệng, lại nói: “Sợ Tống Dịch nhìn thấy? Tớ và cậu cũng không có gì, vốn dĩ là bạn bè lớn lên từ nhỏ.”
Đường Tư Tư không muốn nói chuyện này ở đây, cô không giống Tề Châu sợ người nhà phát hiện yêu đương, nhưng cô muốn tiếp tục giấu.
Không đứng nói tỉ mỉ với Tề Châu, cô cõng ba lô dẫm lên thang lầu đi lên, “Rồi nói sau, phương tiện cùng đi.”
Tề Châu nhìn cô không cho cậu cơ hội nói chuyện đã chạy lên lầu, đành phải móc chìa khóa ra mở cửa nhà.
Việc đi học cùng Tề Châu chưa nói xong, nhưng Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San rất vui mừng mà đem cô trực tiếp ném cho Tề Châu.
Không còn cách nào, Đường Tư Tư chỉ có thể ngồi xe Tề Châu đi học.
Đi ngang qua cửa hàng giống như trước đây cùng nhau ăn bữa sáng, Đường Tư Tư nghĩ đến ba mẹ mình lại nói với Tề Châu, “Cậu nói xem có phải ba mẹ tớ nhặt tớ ngoài thùng rác về hay không.”
Từ nhỏ đến lớn, Tề Châu đã quen Đường Tư Tư oán giận ba mẹ.
Cậu ăn một muỗng cháo, nói ý nghĩ của mình, “Tớ thấy chú với dì như vậy là tốt lắm rồi, tình cảm tốt cũng không đặt tâm tư và hy vọng lên người cậu. Cậu xem mẹ tớ kìa, hận không thể đi theo tớ hai mươi bốn giờ, quản đến thở không nổi.”
Nói đến cái này Đường Tư Tư ngẩng đầu nhìn về phía Tề Châu, “Nghe nói dì Nam tính bỏ bớt công việc chuyên môn ở nhà nấu cơm cho cậu, nhìn cậu học tập, là thật vậy à?”
Chỉ bở vì chuyện cậu yêu sớm, Tề Châu cảm giác quảng thời gian cấp ba còn lại của mình sinh hoạt không được tự do, cậu gật đầu với Đường Tư Tư.
Đường Tư Tư cứng lưỡi, chỉ có thể cho cậu một vẻ mặt đồng tình.
Hai ngày thứ bảy chủ nhật, cũng đủ thời gian để giáo viên sửa bài thi, đến thứ hai thành tích đã được phát xuống
Trước khi phát bài thi vẻ mặt mọi người đều khẩn trương, sau khi phát, các loại biểu tình không sao cả, mỉm cười, buồn, đen mặt đều có đủ.
Mạ lấy bài thi của Đường Tư Tư kéo tới trước mặt, đối chiếu đề.
Đính chính xong rồi trả lại bài cho Đường Tư Tư, nhỏ giọng nói: “Tống Dịch là thần tiên à?”
Đường Tư Tư giơ tay chạm vào cái trán, hơi ngại.
Thật ra cô rất sợ Mạ sẽ bởi vì thành tích tốt của cô trong lòng không thoải mái, nhưng nhìn Mạ không keo kiệt như vậy, lại cảm thấy mình mẫn cảm.
Ngày thường Tống Dịch phụ đạo cho cô, cô cũng sẽ giảng một vài đề cho Mạ, nhưng cô tựa hồ không có bản lĩnh như Tống Dịch, không có biện pháp làm Mạ cũng có thành tích tốt như mình.
Mạ là hâm mộ, nhưng cô ấy sẽ không ghen ghét với bạn tốt của mình.
Nam sinh như Tống Dịch, trong trường học khả ngộ bất khả cầu, trong lòng anh chỉ có Đường Tư Tư, nữ sinh khác chỉ có thể nhìn và hâm mộ.
Cuộc đời của cô ấy không gặp được nam sinh ưu tú như vậy, nên chỉ có thể dựa vào nỗ lực của bản thân, hằng ngày trôi qua thật bình thường.
Tan học, uỷ viên lớp dán phiếu điểm lần này trước phòng học.
Phương thức dạy học của mỗi một giáo viên không giống nhau, Tiết Minh Lễ là loại thô bạo trực tiếp kí©h thí©ɧ, mỗi lần thi cử đều dán phiếu điểm trước phòng học, không nói ẩn ý, không nói thi tốt hay không tốt.
Tiến bộ hay lùi lại, bản thân thi như thế nào, trong lòng mỗi người đều rõ ràng.
Lần này Đường Tư Tư tiến bộ thêm ba bậc, xếp hạng năm.
Không cao không thấp, vừa vặn đạt tới kỳ vọng của cô hôm đó ở sân thể dục nói với Tống Dịch.
Lần này cô ổn hơn rất nhiều, không còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ, bình tĩnh tiếp thu sự thật.
Cô biết bản thân không phải mèo mù chạm phải chuột chết mới thi được nhiều điểm như vậy, cô thật sự làm được!
Cuối cùng tại sao cô lại thông suốt đến nước này, cô cũng không biết, đại khái chỉ có Tống Dịch biết.
Như vậy cho thấy phương pháp dạy học của Tống Dịch còn tốt hơn giáo viên.
Mới vừa thi xong, nên chương trình học chỉ có giảng bài thi, tiết cuối cùng, Tiết Minh Lễ cho mọi người một khóa tư tưởng giáo dục.
Dạy học tập, giảng tương lai, giảng nhân sinh.
Giảng đến mọi người không dám cười, nói đến trong lòng như bị dao cắt.
Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Tiết Minh Lễ lấy tư liệu rời phòng học, không có người ồn ào, bầu không khí hoàn toàn không giống buổi tan học hằng ngày.
Đường Tư Tư và Tống Dịch đã nói chiều tan học đi nhà anh lấy sách, bởi vì ngày mai đi học phải dùng, tiết tự học buổi tối cũng có thể chuẩn bị bài trước.
Cất bài thi, cô nói Mạ lên gọi Nguyễn Nhuyễn đi nhà ăn ăn cơm, chính mình lại không đi.
Cô ngồi trong phòng học, chờ mọi người đi ăn cơm hết, quay đầu nhìn Tống Dịch, sau đó hai người cùng nhau ra khỏi khu dạy học.