Chương 5: Ghen Tuông

Chu Phù cứ nhìn chằm chằm lên sân khấu, và mọi người trên sân khấu thì thầm cậu luận, và giọng nói của họ ngày càng trở nên tự phụ.

"Chết tiệt, vốn định rời đi, không nghĩ tới giáo sư đẹp trai như vậy lại tới."

"Đây thật sự là giáo sư sao? Còn trẻ như vậy"

Chu Phù nhìn chằm chằm vào người đàn ông với đôi mắt rực lửa, anh đang nói chuyện trên sân khấu, nói chậm rãi, và giọng nói của anh vừa phải, anh mặc một bộ vest vai rộng và eo hẹp, bất kể anh ta trông như thế nào, anh trông rất đẹp.

"Chu Phù, trông cậu có vẻ không được khỏe?" Du Thi Hà nhìn khuôn mặt nghiêng của Chu Phù, cô không khỏi thở dài, Chu Phù rất ưa nhìn, đường nét thanh tú, sống mũi vừa phải và hơi cao lớn lên, và các đường nét mềm mại.

Khóe mắt Chu Phù có chút khô khốc, cô vừa bắt gặp ánh mắt của Thẩm Chí Hoành, nụ cười của ạnh vẫn quyến rũ như vậy, khiến cô mê mẩn

Cô ở trong nhà của Thẩm Chí Hoành trong kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học .

Cha mẹ của nhà họ Thẩm đã được chuyển đi làm việc ở nơi khác , và Thẩm lão gia vẫn sống trong nhà của Thẩm, dưới sự chăm sóc của mẹ Diêu Diêu, Ngô Thu Trúc lo lắng cho Chu Phù nên đã yêu cầu cô ấy đến sống với Thẩm Chí Hoành.

Vào ngày đó, Thẩm Chí Hoành đến Hoài Thành để tham gia tổ chức một cuộc hội thảo, và khi anh ấy trở về thì đã say khướt, vì có nhiều lãnh đạo trong cuộc họp, họ liên tục thuyết phục anh ấy uống rượu, nhưng Thẩm Chí Hoành không thể cưỡng lại được, và chỉ có thể uống.

Chu Phù đỡ Thẩm Chí Hoành đang say xỉn lên, đồng nghiệp của anh ta thấy cô bé đã thi đại học xong, có thể chăm sóc cho Thẩm Chí Hoành nên đã yên tâm giao cậu cho Chu Phù.

Chu Phù trừng lườm anh một cái, Thẩm Chí Hoành nắm tay nàng cười nói: "Tiểu Phù lớn rồi, mấy ngày trước cậu thiếu niên đưa em về có tình cảm với em sao ?"

Tay Chu Phù như nhũn ra, mấy ngày trước cô ấy có tham dự một buổi họp lớp, cậu cậu cùng lớp đưa cô ấy về, lúc đó cô ấy thấy sắc mặt Thẩm Chí Hoành không được tốt, nhưng cô ấy chỉ đơn giản nghĩ rằng anh ấy cậu đi làm nên tâm trạng không được tốt.

Tim cô đập thình thịch , nhưng cô vẫn rướn người hôn lên khóe miệng Thẩm Chí Hoành, "Không, em... mãi mãi chỉ thích anh"

Sau đó, Thẩm Chí Hoành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, và thực sự không có chuyện gì xảy ra, đó chỉ là mơ tưởng của Chu Phù khi cô ấy chủ động hôn Thẩm Chí Hoành.

Điều mà Chu Phù không biết là khoảnh khắc cô hôn anh, Thẩm Chí Hoành gần như không thể kiểm soát cậu thân, anh gần như ôm lấy cổ cô và hôn cô thật mạnh, Thẩm Chí Hoành không thể hiểu được, có phải vì uống rượu không? Hay anh ta thực sự phải lòng Chu Phù .

Nhưng điều này là trái đạo đức , Chu Phù đến nhà Thẩm từ năm mười sáu tuổi, không biết anh ta có bắt cóc một cô gái chưa đủ tuổi vị thành niên hay không, Thẩm Chí Hoành đã đau khổ rất lâu nhưng vẫn không nhận được câu trả lời .

Lễ khai mạc dài và nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Chí Hoành đã làm tăng thêm sự nổi tiếng cho buổi lễ, sau khi kết thúc, hai cô gái trong ký túc xá có việc riêng và tự mình về trước, Du Thi Hà đưa Chu Phù đến tìm Lương Kỳ Minh.

Lương Kỳ Minh chào Chu Phù khi anh ấy thấy Chu Phù đi tới , "Học muội, Học muội có muốn ăn tối với bọn anh không? Em vẫn chưa quen với môi trường học đường sao?"

Chu Phù từ chối.

Xung quanh Lương Kỳ Minh có một số nam sinh, mọi người nhìn hai cô gái với ánh mắt mơ hồ, Du Thi Hà xấu hổ đỏ mặt, Chu Phù nghĩ rằng Du Thi Hà muốn WeChat, vì vậy cô ấy đã hỏi Lương Kỳ Minh về WeChat.

Du Thi Hà tràn đầy phấn khích, "Chu Phù,theo con mắt của tớ, nhưng anh ấy có vẻ thích cậu."

Chu Phù đưa mắt tìm Thẩm Chí Hoành. Xung quanh anh có rất nhiều cô gái xin Wechat của anh.

Chu Phù an ủi cô, "Thì Hà, tờ đã có người tớ thích. Nếu cậu thực sự thích anh ấy, hãy theo đuổi anh ấy. Anh ấy không biết rõ về tớ, và anh ấy có thể không thực sự thích tớ. Có lẽ anh ấy sẽ kết thân với tớ. Lâu ngày sẽ chán, tớ và anh ấy không phải cậu trai cậu gái, vậy tại sao không theo đuổi anh ấy?"

Theo cách nhìn của Chu Phù, tình cảm của người khác dành cho cô ấy rất hời hợt, nếu cậu ở với cô ấy trong một thời gian dài, cậu có thể sẽ không thích cô ấy.

Tính cách của cô ấy quá khó ưa, hơi lạnh lùng và vô lý, trong nhận thức của cô ấy, ngoại trừ Thẩm Chí Hoành, người cô ấy muốn gần gũi, thì có chút xa lánh với những người khác, nhưng mối quan hệ của Du Thi Hà rất tốt, và sẽ có không có cảm giác xa lạ.

Chu Phù chân thành hy vọng rằng Du Thi Hà sẽ không theo đuổi Lương Kỳ Minh vì cậu thân cô ấy, dù sao thì theo ý kiến

của cô, Lương Kỳ Minh không thích mình chút nào.

Du Thi Hà đã thêm tài khoản WeChat của Lương Kỳ Minh và trò chuyện tán gẫu những chuyện trên trời, "Chà, Chu Phù, tớ nghĩ những gì cậu nói có lý, cậu thật trưởng thành và rất minh bạch khi mới chỉ là sinh viên năm nhất." Chu Phù mỉm cười và không nói gì, cô ấy trưởng thành như thế nào?

Rõ ràng cô ấy có tính cách quái gở và tính khí quái gở, chắc không mấy người chịu được cô ấy đâu, ngay cả Thẩm Chí Hoành cũng cự tuyệt cô ấy.

Chu Phù và Du Thi Hà nói rằng họ sẽ làm gì đó, vì vậy họ đã ra về, Thẩm Chí Hoành vừa mới gửi cho cô một tin nhắn, "Hãy đến nhà để xe." Tim Chu Phù đập rất nhanh, cô biết rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô không khỏi thấy tim đập nhanh, thực sự không có cách nào chữa khỏi.

Trong xe, Thẩm Chí Hoành chán nản bấm điện thoại, thực sự tất cả trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh Chu Phù đang cười với cô cậu sinh viên trẻ tuổi đó, cô trở nên xã giao như vậy từ khi nào vậy?

Ngực của anh ấy rất căng thẳng, Chu Phù này, cô ấy vừa nói rằng cô ấy thích anh trong kỳ nghỉ hè, trong nháy mắt, cô đã yêu cầu WeChat của một chàng trai, chắc chắn rằng những người trẻ tuổi thích đều tồn tại trong thời gian ngắn?

Tiếng “cốc cốc” đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Chí Hoành, Chu Phù mở cửa xe ngồi vào trong người phụ lái, ngực vẫn còn đập thình thịch, cô quay sang nhìn Thẩm Chí Hoành với nụ cười trên môi, ánh mắt của người đối diện, làm cho mọi người nói không có cảm giác không rõ ràng.

Thẩm Chí Hoành vươn người tới thắt dây an toàn cho cô, Chu Phù bị mùi thơm của anh vây quanh, lỗ tai lập tức đỏ bừng.

Thẩm Chí Hoành sờ vành tai cô, ngữ khí tự nhiên, "Vừa rồi em nói chuyện gì với cậu bé đó? Vui thế."