Chương 12

“Làm sao cậu tìm được nơi này?” Bặc Tảo thực sự tò mò, sau khi tốt nghiệp đại học được nửa năm họ mới dọn về đây, bạn học cũ căn bản không thể biết được nơi này.

“Mình biết công ty của Quý Dư Xuyên nên địa chỉ nhà hắn mình cũng biết, cậu cái đồ ngốc này, lúc trước họp lớp mình thấy cậu và hắn đi chung, liền nghĩ tới có khả năng hai cậu đang sống chung với nhau.

Viên Thất ngồi đối diện cô, ánh mắt sắc bén nghiêm túc nhìn thẳng làm cô không dám né tránh.

“Cậu bị hắn đánh có phải hay không?”

Bặc Tảo bối rối gãi trán, “Không, không có.”

“Cho dù cậu đeo khẩu trang, mình vẫn có thể thấy mặt cậu đang đỏ lên, chỉ khi nói dối mặt cậu mới trở nên đỏ như vậy.”

“Tảo Tảo, cậu gặp chuyện gì khó khăn sao, bị đánh cũng không dám nói với mình, bị hắn ta đánh mà vẫn còn nguyện ý ở bên cạnh hắn?” Viên Thất càng nghĩ càng thấy không đúng, chỉ vào đầu cô,” Đầu óc cậu có vấn đề không? Ai lại cùng một kẻ đánh mình ở chung sớm tối?”

"Mình không ..." Giọng cô nhỏ đi.

“Mình không biết cậu đang nghĩ gì.”

Bặc Tảo vặn vẹo ngón tay.

“Thật ra mình đến đây là do có việc khác, trùng hợp là người ủy thác của mình lại là hàng xóm nhà cậu, mèo của anh ta bị hạ độc chết, tính khởi tố bất động sản ở đây nên bên bất động sản đang cật lực điều tra xem ai đã gϊếŧ con mèo.”

Viên Thất cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô,” Cậu có manh mối nào không?”

Bặc Tảo mở ngăn kéo ra,” Đây là con mèo mà cậu đang nói tới?”

Trên ảnh là một con mèo xanh, “Đúng vậy, chính nó.”

“Đây là bức ảnh mà người hàng xóm kia gửi cho bọn mình, mình cũng không có manh mối gì cả.”

Viên Thất cúi người, dùng hai tay chống lên đùi, nhìn vào mắt Bặc Tảo, cô ấy nói một cách nghiêm túc, “Quý Dư Xuyên có manh mối gì không?”

Bặc Tảo đột nhiên nghĩ đến hai chiếc xúc xích giăm bông trong tủ lạnh.

Không thể giải thích được, cô có cảm giác không tốt lắm.

“Mình… mình không biết, cậu có thể đợi anh ấy trở về rồi hỏi.”

“Cậu thật sự cái gì cũng không biết.”

Viên Thất liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã mười hai giờ rồi. Mình còn chưa ăn cơm trưa, lên lầu thay quần áo đi rồi chúng ta đi ăn cơm.”

Bặc Tảo do dự một chút.

"Quý Dư Xuyên không cho phép cậu đi ra ngoài?" Viên Thất nhướn mày, "Đây là xâm hại tự do thân thể đấy.”

“Không, không phải, đợi mình một chút, mình lên lầu thay quần áo.”

Cô không biết bây giờ phải làm gì, muốn gọi điện cho Quý Dư Xuyên nhưng điện thoại đều bị anh lấy đi, chỉ là một bữa cơm, chỉ cần mình về trước 5 giờ là được.

Vòng cổ cùng lục lạc không thể tháo ra, cô cũng chỉ có thể mặc một chiếc áo cao cổ, nhón chân lấy chiếc áo khoác trong tủ ra, lại vội vàng đeo khẩu trang nhưng cô chợt nghĩ tới, ăn cơm phải tháo khẩu trang ra.

Bặc Tảo ngây ngẩn cả người.

Vội vàng xuống lầu, liền thấy Viên Thất đang chờ cô dưới cầu thang.

“Viên Thất à, hôm nay mình thấy trong người không thoải mái, lần sau đi dược không, mình bị cảm, sợ là sẽ lây cho cậu.”

"Chỉ là cảm thôi. Nếu cậu không chịu ăn cơm với mình, chẳng phải càng khẳng định trong lòng có ma sao? "Cô ấy nói đùa, lại nhìn Bặc Tảo, đánh giá sự kết hợp giữa quần jean và áo khoác màu be đơn thuần của cô," Quần áo đã thay hết rồi, đi thôi. "

Bặc Tảo do dự lắc đầu, “Hôm nay, không được.”

Viên Thất chân dài nhảy liền mấy bậc, nhanh nhảu bắt lấy cô, nhẹ nhàng lôi kéo, không cần biết cô có nguyện ý hay không.

“Viên Thất, mình thật sự không thể đi, có thể để hôm khác không?”

“Quý Dư Xuyên cưỡng ép cậu, tại sao cậu lại cứ u mê nghe theo vậy?”

Viên Thất vừa mới mở cửa, liền thấy Quý Dư Xuyên gấp rút chạy từ hướng vườn hoa, hắn thả chậm lại, mặt mày lạnh lẽo lại cứng đờ cười.

“Trở về nhanh đấy.” Viên Thất liếc mắt lại tỏ vẻ ngạc nhiên, “Chắc không phải Bặc Tảo gọi điện thông báo cho anh đấy chứ, sao lại biết được tôi muốn dẫn Bặc Tảo ra ngoài?”

“Tại sao cô không nói trước với tôi một tiếng liền tự mình đem Bặc Tảo của tôi ra ngoài?”

“Của anh? Anh nói lời nói không tự thấy nực cười hay sao? Bặc Tảo không có quyền được tự do à?”

“Vậy cô nói xem cô ấy có nguyện ý không?”

Nam nhân nheo mắt, hai tay đút túi âm thầm cảnh cáo, áo gió màu đen càng khiến anh lạnh lùng xa cách.

“Viên Thất, hay là thôi đi, hôm nay mình cũng không muốn ra ngoài lắm.” Giọng cô nhẹ nhàng, yếu ớt.

“Không muốn đi ra ngoài, chẳng phải là do hắn làm mặt cậu bị thương hay sao!”

Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay lên gạt khẩu trang trên tai cô ra, Bặc Tảo kinh ngạc che nửa khuôn mặt, vết thương còn lớn hơn những gì cô ấy tưởng tượng.

“Quý Dư Xuyên, anh còn cái gì để giải thích nữa? Đừng nói với tôi vết thương này là do tự cô ấy làm ra!”

Anh bước tới, vòng tay qua vai Bặc Tảo, đẩy cô vào nhà rồi cười lạnh, khịt mũi một cách mỉa mai nhìn cô. “Cô là cái thá gì, cô ấy nguyện ý ở cùng với tôi, không ai có thể ngăn cản được.”

“CMN anh thật sự không phải là đàn ông, chuyện ti bỉ như đánh phụ nữ mà cũng làm!”

Hắn chỉ tay thẳng vào mặt cô,” Tôi cảnh cáo cô, nếu lần sau còn lôi kéo cô ấy, luật sư cũng không cần làm nữa.”

Bặc Tảo cởi sạch quần áo, không chừa lại thứ gì ngoài chiếc vòng cổ lục lạc đang đeo.

Cô không làm gì sai, nhưng cô vẫn phải nằm trên chân anh để chấp nhận hình phạt.

Bang.

Quý Dư Xuyên tát mạnh vào mông cô, Bặc Tảo cả người run lên, lục lạc phát ra tiếng linh đinh, “Ô, một, một cái.”

“Còn biết ngoan ngoãn không tháo vòng cổ xuống, coi như em thức thời.”

Bặc Tảo nhăn mặt lại, mũi hồng lên, hô hấp dồn dập, “Chủ nhân, em không muốn đi cùng cô ấy, em thật sự không có."

“Anh đương nhiên biết điều đó.” Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô rồi đột nhiên kéo nó, Bặc Tảo buộc phải ngẩng đầu lên, cổ vặn vặn, đau đến chảy nước mắt.

“Nếu em nguyện ý đi cùng cô ta thì bây giờ không chỉ đơn giản bị anh đánh mông như vậy.”

“Ô……”

“Vết thương do lần trước anh đánh bằng thắt lưng vẫn còn đó, cô bị anh đánh 3 cái đã sớm chịu không nổi, khóc đến đau thắt ruột gan, hận không thể khóc sập trần nhà, eo gầy giãy dụa tuyệt vọng.

"Đau quá, đau quá, chủ nhân! Ô không muốn bị đánh, đau quá ... a....aaaaa!"

Hắn xoa nhẹ cái mông sưng tấy, nàng tưởng trừng phạt đã hết nhưng hắn lại bất ngờ tát nàng một cái!

“A! Ô...... ooo ah!”

Quý Dư Xuyên cúi đầu nhìn nàng nước mắt lưng tròng.

“Tảo nhi, năm sau cúng ta sẽ kết hôn, hôm nay là Tết nguyên đán, anh sẽ đến nhà dạm hỏi ba mẹ em.

“Ô ô, anh nói sẽ cho em thời gian, em không muốn, không muốn kết hôn sớm như vậy.”

“Anh cho em thời gian 2 năm còn không đủ sao, nói thêm tiếng nữa thì cái mông sẽ không còn lành lặn đâu!”

Bặc Tảo đau lòng túm chặt áo khoác, mu bàn tay trắng bệch, đến xương cũng lộ ra, nước mắt rơi trên đùi anh làm ướt hết một mảng.

Cô không muốn kết hôn, cô vẫn chưa làm được trò trống gì, không có công việc, không có ước mơ, kết hôn với cuộc sống hiện tại sẽ y như nhau, ít nhất trước khi kết hôn, cô vẫn còn cơ hội để thay đổi đường sống.

“Chủ nhân, em không muốn.”

Quý Dư Xuyên vén tóc cô lên, xoa xoa hôn lên môi cô, nhắm mắt mê đắm, giọng nói vừa dịu dàng vừa dữ tợn.

"Đến bao giờ em mới có thể không còn chống lại những gì anh nói? Có vẻ như dạo gần đây giáo dục em hơi lỏng lẻo nhỉ!"