Chương 18
"Cũng lâu rồi nhỉ."
Giọng Gotanda trong và sáng rõ. Không nhanh quá, không chậm quá. Không to quá, không nhỏ quá. Không căng thẳng cũng không thoải mái quá đà. Một giọng nói hoàn hảo. Tôi nhận ra đó là Gotanda ngay lập tức. Đó là kiểu giọng nói mà đã nghe một lần thì không thể quên được. Hơn hẳn khuôn mặt rạng rỡ, hàm răng trắng bóng và chiếc mũi đẹp như tượng của cậu ta. Thực ra, trước đây tôi chưa bao giờ chú ý đến giọng nói của Gotanda và cũng chưa bao giờ nhớ đến nó, nhưng rõ ràng giọng nói đó đã ghim sẵn trong trí óc tôi một cách hoàn toàn vô thức, và giờ đây bỗng đột ngột hiện hữu, sống động rõ ràng như thể tiếng chuông giữa đêm khuya. Thật kỳ diệu!
"Tôi gọi vì tối nay tôi ở nhà. Đằng nào thì tôi cũng thức cho đến sáng," cậu ta nói rồi đọc cho tôi số điện thoại của mình, hai lần. "Để nói chuyện với cậu."
Qua cách nói chuyện, chắc hẳn cậu ta ở không xa nhà tôi lắm. Tôi ghi lại số điện thoại và cẩn thận quay số. Tới tiếng chuông thứ sáu, máy trả lời tự động được kích hoạt. Một giọng nữ cất lên, "Tôi không ở nhà, nếu cần hãy nhắn lại." Tôi để lại tên và thời gian và nhắn rằng sẽ chờ cả tối. Thế giới chúng ta đang sống thật phức tạp. Tôi gác máy, rồi chuông điện thoại reo khi tôi đang ở trong bếp.
Đó là Yuki. Chú đang làm gì ạ? Tôi trả lời: Nhai cọng cần tây và uống bia. Con bé: Kinh quá. Tôi đáp: Không tệ lắm. Con bé vẫn chưa đủ lớn để biết rằng có nhiều điều có thể tồi tệ hơn thế.
"Thế cháu đang gọi từ đâu vậy?" tôi hỏi.
"Akasaka," con bé trả lời. "Chú có muốn lái xe đi lòng vòng khỏng?"
"Xin lỗi cháu, hôm nay không được rồi," tôi trả lời. "Chú đang chờ một cuộc gọi quan trọng liên quan tới công việc. Để lần khác nhé? Nhưng trước hết chú muốn hỏi. Hôm qua khi chúng ta nói chuyện, cháu có nói là đã nhìn thấy một người đàn ông mặc lông cừu đúng không? Cháu kể thêm cho chú được không? Chú cần được biết."
"Để lần khác được không ?"con bé trả lời và dập máy.
Tôi vừa nhai cần tây vừa nghĩ xem nên làm gì cho bữa tối. Mì Ý.
Đầu tiên thái mỏng hai nhánh tỏi và phi vàng trong dầu ôliu. Nghiêng chảo rán để dầu nghiêng về một chỗ, và đun lửa nhỏ. Cho ớt khô vào phi cùng nhưng nhớ vớt ra trước khi dầu trở nên quá cay. Việc này phải thật khéo mới được. Sau đó thái sợi jambon và rán giòn. Cuối cùng là ì Ý đã luộc chín, lật, rắc mùi tây thái nhỏ. Dùng chung với salad mozzarella và cà chua tươi.
Ok. Làm thôi.
Nước luộc mì vừa sôi thì chuông điện thoại reo. Tôi tắt bếp và đi ra nghe điện thoại.
Đó là Gotanda. "Xin chào, lâu lắm rồi nhỉ. Dạo này cậu thế nào?"
"Ổn thôi. Chắc vậy."
"Thế có chuyện gì? Quản lý của tôi nói cậu có việc gấp. Hy vọng là chúng ta không phải giải phẫu ếch nữa." Gotanda cười.
"Không. Chẳng đến thế đâu. Tôi biết thế này khá đường đột, nhưng tôi chỉ muốn hỏi cậu vài thứ. Xin lỗi, tôi biết cậu bận. Dù sao đi nữa chuyện này có vẻ hơi lạ, nhưng..."
"Này. Cậu có đang bận không?" Gotanda ngắt lời.
"Không, không hề. Tôi hơi rảnh rang, đang định nấu bữa tối."
"Tuyệt. Muốn ăn tối cùng tôi không? Tôi vừa định tìm ai đó ăn tối cùng. Cậu biết đấy. Không gì ngon khi ta ăn một mình cả."
"Tất nhiên rồi, nhưng tôi không có ý... ý tôi là, tôi gọi quá đột ngột và..."
"Không sao cả. Có thích hay không thì ta đều đang đói cả, con người phải ăn chứ. Tôi có ép mình ăn vì cậu đâu. Tìm nơi nào đó ăn một bữa thật ngon và nói chuyện ngày xưa đi. Lâu lắm rồi không gặp nhau. Tôi thực sự muốn gặp cậu đấy. Hy vọng là không làm phiền cậu chứ?"
"Thôi nào. Tôi mới là người muốn nói chuyện với cậu mà."
"Ok. Tôi sẽ ghé qua đón. Cậu đang ở đâu?"
Tôi cho cậu ta địa chỉ.
"Không xa đây lắm. Có thể khoảng hai mươi phút. Chuẩn sẵn bị đi nhé. Không biết cậu thế nào chứ tôi thì đói meo rồi đấy."
"Tôi chờ đấy," tôi nói rồi gác máy. Chuyện ngày xưa hử?
Gotanda thì có thể nói về những chuyện ngày xưa gì cơ chứ? Hồi đó chúng tôi có thân thiết lắm đâu. Cậu ta là ngôi sao sáng trong lớp, còn tôi chẳng là ai cả. Đó gần như là một phép màu khi cậu ta còn nhớ được tôi là aí.
Tôi cạo râu và khoác lên người những thứ khá khẩm nhất trong tủ quần áo: áo sơ mi kẻ sọc màu cam và áo jacket hiệu Calvin Klein, cà vạt Armani (quà sinh nhật của một cô bạn gái cũ), quần jean vừa mới giặt xong, và giày tennis hiệu Yamaha mới toanh. Không phải để Gotanda thấy tôi ăn mặc hợp thời trang. Nhưng tôi chưa bao giờ đi ăn cùng ngôi sao điện ảnh cả. Tôi biết mặc cái gì đây?
Đúng hai mươi phút sau, chuông cửa reo, Đó là lái xe riêng của Gotanda, anh ta lịch sự thông báo Gotanda đang chờ ở dưới. Trong chiếc Mercedes bạc có hình dạng và kích cỡ tựa chiếc ca nô. Kính cửa tráng bạc nên không nhìn được gì bên trong. Bằng động tác xoay cổ tay khéo léo và chuyên nghiêp, tài xế mở cửa xe để tôi chui vào. Gotanda đang ngồi trong.
"Chà... à, lâu quá rồi nhỉ?" Gotanda đón chào tôi bằng một nụ cười. Cậu ta không bắt tay tôi, tôi thấy mừng vì điều đó.
"Ừ, lâu lắm rồi còn gì," tôi đáp.
Gotanda mặc áo gió xanh đậm bên ngoài chiếc áo len cổ chữ V, quần thụng bằng nhung kề màu kem nhạt. Giày đi bộ Asics cũ. Miễn chê. Quần áo hoàn toàn bình thường, nhưng cách cậu ta mặc thì thật hoàn hảo. Gotanda nhìn lướt qua bộ cánh của tôi một lượt và nói: "Đúngmốtlắm."
"Cảm ơn," tôi đáp lại.
"Trông giống như ngôi sao điện ảnh vậy." Cậu ta không có ý mỉa mai, chỉ đùa thôi. Chúng tôi đều cười. Điều này làm cho cả hai cảm thấy thoải mái.
Tôi đưa mắt đánh giá nội thất xe.
"Không tồi chứ?" Gotanda nói. "Bên quản lý cho tôi dùng khi nào tùy thích. Cả lái xe nữa. Như thế này không lo xảy ra tai nạn, không lái xe khi say rượu. An toàn là trên hết. Họ vui vẻ mà tôi cũng vui vẻ."
"Được đấy chứ," tôi nói.
"Nhưng nếu được chọn, tôi sẽ không bao giờ lái cục cưng này. Tôi không thích xe kềnh càng."
"Cậu thích Porsche à?"
"Maserati cơ."
"Tôi thì thích nhỏ hơn thế nữa," tôi nói.
"Civic ư?"
"Subaru."
"Subaru," cậu ta nhắc lại, và gật đầu. "Cậu biết không, chiếc xe đầu tiên tôi mua là một chiếc Subaru. Tôi mua nó bằng tiền kiếm được từ bộ phim đầu tiên, một chiếc Subaru cũ. Ôi, tôi thích cái xe đó. Tôi thường lái nó đến trường quay rồi được nhận vai phụ thứ hai trong đời. Rồi có người nói với tôi thế này.Nhóc, nếu muốn thành sao, chú mày không thể đi một chiếc Subaru được. Ngành này là thế đấy. Vậy là tôi đành đổi xe. Mà cái Subaru ấy đúng là rất tuyệt. Đáng tin cậy. Rẻ tiền. Rất cực kỳ đấy."
"Đúng vậy. Tôi cũng thích chiếc Subaru của tôi lắm."
"Thế cậu nghĩ xem, tại sao tôi lại chọn xe Maserati?"
"Chịu."
"Tôi được cấp một khoản công các phí và phải tiêu cho hết," Gotanda nói và nháy mắt. "Quản lý của tôi lúc nào cũng bảo tôi phải chi nhiều nữa đi. Tôi thì chẳng bao giờ tiêu đủ nhanh cả. Vậy là tôi đi mua một cái xe đắt tiền. Một cái ô tô giá cao tốn cả một món tiền to. Điều ấy khiến mọi người đều hài lòng."
Ôi trời. Lẽ nào có người không có gì khác trong đầu ngoài việc tiêu sao cho vơi bớt tiền trong tài khoản đi?
"Tôi đói lắm rồi." Gotanda vừa nói vừa luồn tay qua tóc. "Tôi muốn có một miếng bít tết dày, ngon. Cậu thì sao?"
"Tôi thì món nào cũng được."
Gotanda chỉ đường cho lái xe, rồi chúng tôi xuất phát. Gotanda nhìn tôi mỉm cười. "Tôi không có ý thọc mạch đâu," cậu ta nói, "nhưng vì nghe cậu nói đang tự nấu ăn nên đoán là cậu hiện đang độc thân."
"Chính xác," tôi đáp. "Đã kết hôn và đã ly hôn."
"Tôi cũng vậy," cậu ta nói. "Kết hôn rồi ly hôn. Phải trả tiền trợ cấp không?"
"Không."
"Không chút nào sao?"
"Không chút nào cả. Cô ta không muốn thứ gì hết."
"Cậu thật là may mắn," cậu ta nói, cười nhăn nhở. "Tôi cũng không phải trả tiền trợ cấp nhưng cuộc hôn nhân đó đã làm tôi suy sụp. Chắc cậu cũng có nghe về vụ ly dị của tôi rồi phải không?"
"Cũng loáng thoáng."
Tin về vụ này la liệt trên các tạp chí. Gotanda kết hôn với một nữ diễn viên nổi tiếng khoảng bốn năm năm trước, vài năm sau thì ly dị. Nhưng như thường lệ, đâu ai biết sự thực thế nào? Người ta đồn gia đình cô ta không thích Gotanda - chuyện không có gì là bất thường - đám họ hàng ấy can thiệp vào mọi việc của cô ta, cả công khai lẫn kín đáo. Mà Gotanda lại vốn là một tay ăn chơi quen sống xa hoa trong thế giới riêng của mình. Vậy là rắc rối nảy sinh.
"Kỳ thật đấy nhỉ? Một phút trước chúng ta còn làm thí nghiệm khoa học với nhau, giờ đây cả hai đã cùng ly dị. Hay thật!" Cậu ta gượng cười rồi dùng tay dụi mắt. "Kể tôi nghe, tại sao mà cậu và vợ lại chia tay?"
"Đơn giản thôi. Một ngày nọ vợ tôi bỏ tôi mà đi."
"Chỉ thế thôi sao?"
"Ừ. Không cảnh báo, không một lời từ biệt. Tôi chẳng biết gì cả. Tôi cứ tưởng là cô ta ra ngoài mua sắm hoặc làm gì đó, nhưng cô ta không bao giờ trở lại. Tôi nấu bữa tối rồi đợi. Đến sáng hôm sau vẫn không thấy bóng dáng cô ta. Một tuần, rồi một tháng trôi qua. Và rồi đơn xin ly hôn được gửi đến."
Gotanda chăm chú lắng nghe rồi thở dài. "Mong là cậu sẽ không thấy phiền nếu tôi nói thế này, nhưng tôi nghĩ cậu đỡ hơn tôi đấy."
"Thế nào?"
"Chuyện của tôi nhé, vợ không bỏ đi. Mà tôi bị tống cổ ra khỏi nhà. Nói trắng ra là vậy. Một ngày nọ tôi bị ném ra đường." Cậu ta liếc qua lớp cửa kính tráng bạc. "Và điều tồi tệ nhất là cô ta đã lên kế hoạch ọi chuyện. Từng chi tiết nhỏ nhất. Khi tôi không có mặt, cô ta tranh thủ đổi hết tên đăng ký mọi tài sản chung của chúng tôi. Tôi chẳng hề biết gì. Tôi đã quá tin cô ta. Tôi giao mọi thứ của mình cho kế toán của cô ta - con dấu, chứng minh thư, cổ phiếu, sổ tiết kiệm, tất cả mọi thứ. Bọn họ bảo cần những thứ đó để khai thuế.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Hay chưa, tôi rất kém mấy chuyện đó, thành ra rất vui vẻ để họ làm giúp. Nhưng thằng cha là tay chân cho họ hàng của cô ta. Thế là trước khi tôi kịp nhận ra thì đã chẳng còn thứ gì đứng tên tôi nữa. Bọn chúng róc tôi đến tận xương, sau đó thì đá tôi đi. Đúng là một bài học nhớ đời, tớ cho cậu biết nhé." Cậu ta cố nặn ra một nụ cười nữa. "Chuyện đó giúp tôi mau chóng trưởng thành."
"Ai cũng phải trưởng thành mà."
"Cậu nói đúng. Tôi từng nghĩ năm tháng cứ tuần tự trôi đi, cứ mỗi năm mình lại già thêm một tuổi." Gotanda nói và nhìn thẳng vào mặt tôi. "Nhưng không phải vậy. Điều đó chỉ xảy ra trong có một đêm."
Nơi chúng tôi đến là tiệm thịt nướng ở một góc vắng trong khu Roppongi. Nhìn qua cũng biết là rất đắt. Khi cửa chiếc Mercedes vừa mở, người gác cửa và tay quản lý ra tận nơi đón. Chúng tôi được dẫn đến một buồng biệt lập ở phía sau. Mọi người ở đây đến ăn mặc rất thời trang, nhưng Gotanda trông nổi bật hơn hẳn trong chiếc quần nhung kẻ, giày chạy bộ. Phong cách hờ hững của cậu ta rất có sức hút. Chúng tôi vừa bước vào, mọi cặp mắt liền đổ dồn về phía cậu ta. Họ chỉ nhìn khoảng hai giây, không lâu hơn, cứ như thể đó là luật bất thành văn của phép lịch sự vậy.
Chúng tôi ngồi xuống và gọi hai scotch pha nước. Gotanda nâng cốc: "Vì các bà vợ cũ của chúng ta."
"Tôi biết là thật ngớ ngẩn," cậu ta nói, "nhưng tôi vẫn còn yêu cô ta. Cô ta đối xử với tôi như đồ rác rưởi vậy mà tôi vẫn yêu cô ta. Tôi không thể gạt cô ta ra khỏi tâm trí mình, tôi không hứng thú với người đàn bà nào khác được."
Tôi nhìn chằm chằm vào những viên nước đá đẹp đẽ lấp lánh trong ly pha lê.
"Thế còn cậu thì sao?" cậu ta hỏi tôi.
"Ý cậu là tôi nghĩ gì về cô vợ cũ của mình ấy hả? Tôi không biết nữa. Tôi không muốn cô ta bỏ tôi. Nhưng cô ta vẫn ra đi. Ai đã sai chứ? Tôi không biết nữa. Mà chắc điều này cũng chẳng quan trọng nữa. Tôi đã quen với thực tại này rồi, dù sao thì "quen" là điều tốt nhất tôi có thể làm."
"Tôi không chạm vào nỗi đau của cậu đấy chứ?"
"Không, không đâu," tôi trả lời. "Sự thật vẫn là sự thật, không thể né tránh. Cũng không thể gọi đó là nỗi đau, đúng ra thì không biết nên gọi nó là gì nữa."
Gotanda búng ngón tay, "Đúng vậy. Không thể gọi tên được. Nó tựa như trọng lực tác động lên cơ thể. Ta thậm chí còn không thể coi là mình đang bị tổn thương."
Bồi bàn tới ghi lại các món chúng tôi chọn. Bít tết chín tái, salad và thêm một tuần rượu scotch.
"À phải, cậu có chuyện gì muốn nói với tôi phải không? Nói luôn đi. Trước khi hai ta say khướt."
"Chuyện hơi kỳ một chút." tôi bắt đầu.
Cậu ta nở một nụ cười dễ chịu với tôi. Kiểu cười đã đươc huấn luyện kỹ càng, dẫu vậy không hề có vẻ nham hiểm.
"Tôi thích những chuyện ly kỳ," cậu ta nói.
"Ừm, chuyện là thế này. Một hôm, tôi đi xem bộ phim mà cậu đóng."
"Tình đơn phươnghả?" Cậu ta, nói, nhăn mặt và hạ giọng. "Phim tồi, đạo diễn tồi, kịch bản tồi, lúc nào cũng thế cả. Ai từng dính dáng đến cái phim đó đều ước có thể quên phắt nó di."
"Tôi đã xem bốn lần," tôi nói.
Gotanda tròn xoe mắt, như thể đang nhìn vào khoảng trống vũ trụ. "Tôi cá rằng không có một người nào sống trên thiên hà này có thể ngồi xem cái phim đó đến bốn lần."
"Có một người tôi quen biết đóng trong phim đó," tôi nói, "Ý tôi là, không tính cậu."
Gotanda ấn ngón tay trỏ vào thái dương và nheo mắt.
"Ai vậy?"
"Cô gái ngủ với cậu vào sáng Chủ nhật ấy."
Cậu ta nhấp một hớp whiskey. "À phải," cậu ta nói và gật đầu, "Kiki."
"Kiki," tôi nhắc tại.
Kiki. Kiki. Kiki.
"Tôi biết cô ấy với cái tên đó. Trong giới điện ảnh, cô ấy tên là Kiki. Chỉ thế thôi, không có họ."
Rốt cuộc tôi cũng biết được tên củanàng.
"Cậu còn giữ liên lạc với cô ấy không?" tôi hỏi.
"E là không."
"Tại sao không?"
"Chuyện này phải giải thích từ đầu. Trước hết, Kiki không phải diễn viên chuyên nghiệp. Các diễn viên dù nổi tiếng hay không đều thuộc một công ty sản xuất giải trí nào đó. Vậy nên cậu có thể liên lạc với họ thông qua hãng làm phim. Bọn họ hầu như ai cũng sống cạnh cái điện thoại để chờ được gọi, cậu biết rồi còn gì. Nhưng Kiki thì không. Cô ấy không thuộc bất cứ một công ty sản xuất phim nào tôi từng biết. Cô ấy chỉ đóng phim một lần đó thôi."
"Vậy làm sao cô ấy có vai đó?"
"Là tôi giới thiệu cô ấy," cậu ta nói khô khốc, "tôi hỏi cô ấy có muốn đóng phim không, rồi giới thiệu với đạo diễn."
"Để làm gì?"
Anh ta nhấp một ngụm whiskey. "Cô gái đó có một thứ - có lẽ không hẳn là tài năng - cô ấy có... cảm giác tồn tại. Cô ấy cómột cái gì đó. Không thưc sự xinh đẹp. Không phải sinh ra để làm diễn viên. Nhưng người ta có cảm giác rằng nếu cô ấy xuất hiện trên phim thì có thể tập trung được khung hình. Cậu biết đấy, đó là tài năng. Do đó tôi đề nghị đạo diễn đưa cô ấy vào phim. Cô ấy đãtạo nêncảnh đó. Mọi người đều công nhận cô ấy rất tuyệt. Không phải tôi khoác lác đâu, nhưng cảnh đó thực sự là cảnh tốt nhất trong cả cuốn phim. Nó rất thật. Cậu có thấy thế không?"
"Đúng, tôi cũng nghĩ vậy." Tôi buộc phải đồng ý. "Rất thật."
"Do đó tôi nghĩ cô ấy nên đóng phim. Chắc hẳn cô ấy sẽ làm được. Nhưng sau đó cô ấy biến mất. Tan biến. Như khói, như sương sớm."
"Tan biến."
"Gần như thế. Chắc khoảng một tháng trước đây. Tôi đã nói với mọi người rằng cô ấy chính là người chúng tôi cần cho vai mới, và cô ấy đã được chọn. Cô ấy chỉ cần xuất hiện là xong. Thậm chí tôi đã gọi điện nhắc cô ấy từ hôm trước. Nhưng Kiki không xuất hiện. Đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện..."
Gotanda giơ tay gọi bồi bàn mang thêm hai ly scotch.
"Có câu này, dù vốn chẳng liên quan gì đến tôi," Gotanda nói. "Cậu ngủ với cô ấy lần nào chưa?"
"Rồi."
"Vậy, nếu tôi nói là tôi cũng từng ngủ với cô ấy, liệu có làm cậu khó chịu không?"
"Không hẳn," tôi trả lời.
"Tốt." Gotanda thở phào. "Tôi là một kẻ nói dối rất dở. Vậy nên tôi sẽ nói luôn. Chúng tôi ngủ với nhau vài lần. Đó là một cô gái tốt. Có lẽ hơi mâu thuẫn chút, nhưng thực sự là người tốt. Cô ấy đáng ra nên trở thành diễn viên. Như vậy cô ấy có thể làm điều gì đó ra trò. Tệ thật."
"Đúng là cậu không biết cô ấy ở đâu sao? Cả tên thật cô ấy là gì cũng không?"
"E là không. Tôi không biết cách nào để tìm cô ấy cả. Không ai biết. Kiki là tất cả những gì chúng tôi biết."
"Thế không có hóa đơn thanh toán nào ở phòng kế toán hay sao?" Tôi hỏi. "Họ phải điền tên thật và địa chỉ trong những hóa đơn như vậy. Cho phòng thuế và những thứ khác chứ."
"Thế cậu nghĩ tôi chưa kiểm tra à? Chẳng có bất cứ manh mối nào. Cô ấy không buồn đến lấy tiền. Tiền không ai nhận, nên chẳng có phiếu ghi gì hết, không gì cả."
"Cô ấy không lấy tiền đóng phim hả?"
"Đừng hỏi tôi tại sao," Gotanda nói, và uống cạn ly rượu thứ ba. "Cô gái ấy là một bí ẩn. Có thể cô ấy muốn giữ bí mật tên và địa chỉ. Ai mà biết? Nhưng dù gì đi nữa thì đến giờ chúng ta đã có ba điểm chung. Phòng thí nghiệm thời cấp II. Ly dị. Và Kiki."
Một lát sau, bít tết và salad được mang lên. Món bít tết trông rất đẹp mắt. Chín vừa độ và hoàn hảo như trên tạp chí. Gotanda thích thú thưởng thức đồ ăn. Phong cách không được lịch lãm như ở trường dạy giao tiếp, nhưng vẻ suồng sã khiến cậu ta trở thành một người bạn ăn tối lý tưởng. Mọi thứ cậu ta ăn dường như rất ngon. Cậu ta rất quyến rũ. Gotanda có một vẻ thanh nhã mà không phải ngày nào người ta cũng có thể bắt gặp. Phụ nữ hiển nhiên là chết mê chết mệt.
"Kể tôi nghe đi, cậu đã gặp Kiki ở đâu?" tôi vừa cắt miếng bít tết vừa hỏi.
"Để xem nào, ở đâu nhỉ?" Cậu ta ngẫm nghĩ. "À đúng rồi, tôi gọi gái, và cô ấy xuất hiện. Cậu hiểu ý tôi chứ, luôn có những số điện thoại kiểu như vậy đúng không?"
"Ừ, ừ."
"Sau vụ ly dị, thỉnh thoảng tôi gọi gái đến để qua đêm. Không ồn ào, không ràng buộc. Tôi không định gọi một diễn viên nghiệp dư, hơn nữa tôi mà ngủ với ai trong cái giới này, chuyện ấy sẽ được đăng đầy trên tạp chí. Vậy nên đó là kiểu quan hệ tôi cần. Không rẻ chút nào nhưng họ giữ im lặng. Tuyệt đối bí mật. Một gã ở hãng phim giới thiệu tôi tới câu lạc bộ đó, các cô gái ở đó đều rất tốt và thoải mái. Chuyên nghiệp, không làm bộ. Họ cũng thích thế mà."
Gotanda xiên một miếng bít tết cho vào miệng và chậm rãi thưởng thức.
"Ừm, không tồi," cậu ta nói.
"Không tồi chút nào," tôi nhắc lại. "Chỗ này tuyệt đấy."
"Tuyệt thật nhưng cậu sẽ chán ngấy nếu đến đây sáu lần một tháng."
"Cậu đến đây sáu lần một tháng ư?"
"Ừm, tôi quen chỗ này. Tôi có thể bước thẳng vào mà chẳng ai chớp mắt. Nhân viên phục vụ không thì thầm bàn tán. Vốn đã quen với những người nổi tiếng, nên họ sẽ không nhìn mình chằm chằm. Không ai đến xin chụp ảnh khi miệng đầy thức ăn. "Thật là khó để ăn uống thư giãn ở những nơi khác. Thật vậy đó."
"Đời đâu dễ dàng," tôi đùa. "Mà cậu cũng không thể lơ là cái khoản kinh phí kia nữa."
"Cậu nói đấy nhé! À chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
"Đang nói về các cô gái gọi."
"Ừ đúng rồi," Gotanda nói và lau miệng bằng khăn giấy." Có lần tôi gọi yêu cầu một cô hàng quen. Nhưng cô ta lại bận. Thay vào đó, họ đưa đến hai cô khác. Tôi được lựa chọn vì tôi là khách đặc biệt mà. Ừm, một trong hai cô đó là Kiki. Thật khó chọn, vậy là tôi ngủ với cả hai."
"Hừm," tôi gật đầu.
"Điều đó khiến cậu khó chịu à?"
"Nếu còn học cấp III thì có lẽ. Nhưng hiện giờ thì không."
"Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì kiểu như thế hồi còn đi học, chắc chắn đấy." Gotanda cười khúc khích. "Dù sao đi nữa, tôi cũng đã ngủ với cả hai. Đó là một sự kết hợp khá kỳ quặc. Một cô thì tuyệt đẹp. Ý tôi là lộng lẫy ấy. Nói cho cậu biết nhé, trên người cô ta chỗ nào cũng đáng giá hết. Từng milimét vuông trên cơ thể cô ta rỉ ra toàn tiền là tiền. Làm nghề như tôi vẫn luôn gặp vô số gái đẹp, nhưng cô này thì khá thật đấy. Tính tình tốt và thông minh nữa. Và thứ hai là Kiki. Không thực sự đẹp. Đủ xinh xắn, nhưng không lôi cuốn, không giống gái gọi thông thường trong các câu lạc bộ. Cô ấy có cái gì đó hơi, như là..."
"Bình thường?" tôi gợi ý.
"Đúng. Rất bình thường. Quần áo bình thường, hầu như không trang điểm, cũng không thuộc loại năng nói chuyện cho lắm. Dường như cô ấy không quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình. Người mà ta chẳng bao giờ nhìn lại lần thứ hai. Và điều lạ lùng nhất, đó là không hiểu sao cô ấy lại có vẻ hấp dẫn hơn, tôi thấy bị thu hút bởi cô ấy hơn. Sau khi làm chuyện ấy xong, ba chúng tôi ngồi trên sàn nhà, uống bia, nghe nhạc và nói chuyện. Suốt bao năm rồi tôi không còn được thấy dễ chịu như vậy. Lần cuối là từ hồi còn đại học. Tôi thấy rất thoải mái với họ nên sau đó chúng tôi còn làʍ t̠ìиɦ vài lần nữa."
"Đó là từ khi nào?"
"Khoảng sáu tháng sau khi tôi ly hôn, tức là khoảng một năm rưỡi trước đây," Gotanda trả lời. "Chúng tôi quan hệ kiểu ba người này khoảng năm sáu lần gì đó. Tôi chưa bao giờ ngủ một mình với Kiki. Tôi cũng tự hỏi tại sao. Đáng lẽ ra tôi nên làm thế."
"Ừ, tại sao không nhỉ?"
Cậu ta đặt dao nĩa xuống đĩa rồi ấn ngón tay lên thái dương. Có vẻ đó là thói quen của cậu ta. Cũng là một nét quyến rũ khác.
"Có lẽ là tôi sợ." Gotanda nói.
"Ý cậu là sao?"
"Sợ ở một mình với Kiki," cậu ta vừa nói vừa cầm dao dĩa lên. "Có cái gì đó đầy thách thức nơi cô ấy, gần như là một mối de dọa, ít nhất tôi có cảm giác như vậy. Không phái, nó không chính xác là đe dọa."
"Kiểu như quá khêu gợi? Hay mạnh bạo?"
"Ừ, cũng có thể. Tôi không thể diễn tả cụ thể. Nhưng dù đó có là gì, tôi cũng chỉ mơ hồ cảm thấy được thôi. Tôi chưa bao giờ thực sự bị ảnh hưởng bởi điều đó. Vì thế nên, tôi chưa bao giờ muốn chỉ ngủ với một mình cô ấy. Mặc dù thực sự là cô ấy hấp dẫn tôi nhiều hơn. Cậu có hiểu tôi nói gì không?"
"Có lẽ hiểu."
"Vì một lý do nào đó, nếu tôi ngủ với Kiki và chỉ có hai chúng tôi thôi, tôi sẽ không thể thư giãn được. Không chừng tôi sẽ muốn đi xa hơn với cô ấy. Đừng hỏi tôi tại sao. Nhưng đó không phải điều tôi muốn. Tôi chỉ muốn ngủ với gái để giải tỏa. Dù vậy, thực sự tôi rất thích Kiki."
Chúng tôi im lặng ăn một lúc.
"Khi Kiki không đến buổi diễn thử, tôi đã gọi tới câu lạc bộ của cô ấy," Gotanda kể tiếp như thể vừa chợt nhớ ra. "Tôi nói muốn gặp chính cô ấy, nhưng Kiki không có ở đó. Họ nói với tôi họ không biết cô ấy ở đâu. Mà, không chừng cô ấy đã dặn họ nói vậy phòng khi tôi gọi tới. Ai mà biết chứ? Nhưng dù thế nào đi nữa, cô ấy đã biến mất, chỉ vậy thôi."
Người bồi bàn dọn bàn và hỏi chúng tôi có muốn dùng cà phê không.
"Không, nhưng cho tôi thêm cốc rượu khác," Gotanda nói. "Cậu thì sao?"
"Tùy cậu."
Và chúng tôi uống tiếp ly thứ tư.
"Cậu nghĩ xem hôm nay tôi đã làm gì?" Gotanda tự dưng hỏi.
Tôi bảo cậu ta rằng tôi không biết.
"Phụ việc ột nha sĩ suốt cả buổi chiều. Kiến thức cơ bản cho vai diễn mới. Tôi đang đóng vai nha sĩ trong một series phim truyền hình, Ryoko Nakano đóng bác sĩ nhãn khoa, phòng khám của chúng tôi ở gần nhau. Cả hai quen nhau từ nhỏ, nhưng muốn có gì đó rất mờ ám chia cách chúng tôi. Toàn thứ vớ vẩn vô hại. Cơ mà, phim truyền hình thì lúc nào chẳng vậy. Cậu xem phim đó chưa?"
"Chưa, không thể nhận là có xem được," tôi trả lời, "Tôi không xem ti vi. Trừ thời sự ra. Và một tuần tôi chỉ xem có hai lần thôi."
"Thông minh đấy," Gotanda nói. "Đằng nào thì bộ phim đó cũng ngớ ngẩn vô cùng. Nếu không diễn trong đó, chắc tôi cũng chẳng bao giờ xem. Thế mà phim đó nổi phết đấy. Tỷ lệ người xem khá cao. Cậu biết dân tình thích kiểu đó đến thế nào mà. Mà chắc cậu không tưởng tượng nổi hàng tuần tôi nhận được nhiều thư đến thế nào đâu. Toàn là từ nha sĩ, họ phàn nàn là sao không thực hiện đúng quy trình nọ nọ kia kia hay điều trị đau răng này nọ phải khác kia. Còn có những thằng cha bảo là chưa bao giờ xem bộ phim nào tệ như thế. Hừ, không thích thì đừng có xem chứ."
"Không ai ép họ xem cả."
"Hài một cái là, tôi luôn vướng phải những vai bác sĩ, giáo viên hay ai đó hoành tráng và đáng kính. Tôi còn chẳng nhớ mình đóng bao nhiêu vai bác sĩ rồi. Chỉ có bác sĩ chuyên khoa hậu môn là tôi chưa đóng thôi! Thử tưởng tượng xem chuyện đó sẽ tức cười thế nào! Nhưng tôi cũng từng đóng bác sĩ thú y và bác sĩ sản khoa rồi đấy, tất nhiên tôi cũng đã làm thầy giáo ở tất cả các môn trong sách. Thậm chí tôi còn dạy môn kinh tế học gia đình nữa cơ đấy. Cậu thấy sao?"
"Ồ, hiển nhiên, cậu tỏa ra thứ gì đó khiến người ta tin cậy." Tôi cười
"Phải, một sai lầm chết người," Gotanda cũng cười. "Có lần tôi vào vai một gã bán xe hơi cũ. Một gã mồm mép có một mắt giả bằng thủy tinh. Ôi, tôi rất hứng thú với vai đó. Loại vai này rất có chất, và tôi diễn cũng không tệ. Nhưng không đời nào. Thư khán giả dồn dập gửi về. Vai đó quá ti tiện ột người quý tộc như tôi. Một số người còn đe dọa tẩy chay nhà tài trợ! Nếu tôi nhớ không nhầm thì là một hãng kem đánh răng. Vậy là vai của tôi bị đứt gánh nửa đường. Kịch bản được viết lại. Một vai khá quan trọng bị loại bỏ bởi chọn lọc tự nhiên. Thế là kể từ đó, tôi chỉ toàn đóng bác sĩ, giáo viên, bác sĩ rồi lại giáo viên."
"Cuộc sống thật là phức tạp."
"Hoặc đôi khi rất đơn giản," cậu ta lại cười, "À mà, dạo này tôi toàn làm trợ lý cho nha sĩ, học hỏi kĩ năng. Tôi làm thế này được một thời gian rồi, thề rằng không chừng tôi còn có thể tự làm được một quy trình chữa răng đơn giản. Tay nha sĩ, cái thằng cha nha sĩ thật ấy - thậm chí còn khen cách tôi cầm dụng cụ cơ đấy. Tôi đeo khẩu trang để che mặt, không bệnh nhân nào nhận ra tôi. Nhưng họ vẫn thoải mái khi nói chuyện với tôi."
"Cậu không thể ngừng khiến người ta thấy đáng tin cậy à?"
"Ừm, đó là điều tôi đang nghĩ đến. Vấn đề là, tôi thấy thoải mái đến nỗi bắt đầu băn khoăn rằng nếu mìnhthực sựtrở thành nha sĩ hay bác sĩ hay giáo viên hay gì đó thì sao. Không chừng tôi hợp với mấy nghề đó, thật đấy. Biết đâu tôi lại hạnh phúc hơn khi làm việc gì đại loại như thế."
"Thế hiện giờ cậu không hạnh phúc sao?"
"Tôi không biết nữa," Gotanda nói, lần này cậu ta gõ ngón tay lên giữa trán. "Vấn đề ở chỗ mặc dù tôi rất giỏi chiếm được lòng tin của người khác. Nhưng tôi không biếttôicó tin tưởng chính mình hay không nữa. Mọi người đều tin tưởng tôi, nhưng thực sự thì tôi chẳng là gì cả, ngoài cái hình ảnh đó. Chỉ cần ấn nút tắt một cái là - phụt - tôi biến mất. Chẳng phải vậy sao?"
"Hừm."
"Nếu tôi là bác sĩ hay giáo viên thực thụ, không ai có thể nhấn nút tắt tôi đi. Tôi lúc nào cũng tồn tại."
"Đúng, nhưng thậm chí dù chỉ ở trên phim, cậu cũng vẫn luôn tồn tại mà."
"Đôi khi tôi chỉ thấy mệt mỏi," Gotanda tiếp. "Tôi đau đầu, cảm thấy mất phương hướng. Ý tôi là, đâu là bản thân tôi và đâu là vai diễn đây? Ranh giới giữa tôi và cái bóng của tôi ở nơi nào?"
"Mọi người đều thấy vậy, không chỉ riêng cậu."
"Tôi biết. Mọi người đều đánh mất chính mình. Nhưng riêng với tôi, khuynh hướng ấy quá mạnh mẽ. Nó là đại họa. Tôi luôn trong tình trạng này, từ bao giờ tôi cũng chẳng nhớ nữa. Thật lòng mà nói, tôi từng rất ghen tị với cậu."
"Với tôi ư?" tôi ngờ vực nói, "thế quái nào mà cậu lại ghen tị vớitôi?"
"Tôi không biết, cậu lúc nào cũng thoải mái với việc của mình. Mặc cho người khác nghĩ gì, cậu không mảy may quan tâm. Cậu làm những gì mình muốn, theo cách mình thích. Cậu không thể bị lay động." Gotanda nâng ly lên và nhìn xuyên qua. "Tôi thì ngược lại, tôi lúc nào cũng là cậu bé vàng. Không bao giờ làm sai điều gì, luôn đạt điểm cao nhất, luôn thắng cử, là ngôi sao điền kinh. Bọn con gái thích tôi. Thầy cô giáo và phụ huynhtin tưởngtôi. Làm sao có thể như vậy? Tôi chưa bao giờ hiểu chuyện gì thực sự đang xảy ra, nhưng cậu biết đấy, người ta dần rồi cũng quen. Chắc cậu chẳng thể hiểu nổi tôi đang nói về cái gì đâu."
"Không, không hẳn." tôi nói với cậu ta.
"Tốt nghiệp cấp hai, tôi vào một trường rất mạnh về bóng đá. Chúng tôi suýt nữa đã đưa nó tới giải toàn quốc. Rốt cuộc cũng chẳng khác gì hồi cấp II. Tôi tiếp tục làmẫu người lý tưởng. Tôi đã có một cô bạn gái. Cô ấy rất đẹp. Thường đến cổ vũ tôi trong các trận thi đấu. Nhờ thế mà hai đứa quen nhau. Nhưng hai đứa không "đi tới Z", theo cái cách học sinh hồi đó vẫn hay nói ấy. Chúng tôi chỉ hôn hít ôm ấp thôi. Tôi tới nhà cô ấy khi người nhà cô ấy đi vắng và hai đứa ôm hôn nhau ở đấy. Chúng tôi hẹn hò ở thư viện. Không khác gì chương trình cho thanh thiếu niên của đài NHK cả."
Gotanda nhấp một ngụm whiskey.
"Mọi thứ thay đổi một chút khi lên đại học. Nào là bạo động sinh viên, rồi còn Mặt trận Sinh viên Thống nhất. Tôi lại được kéo vào ban lãnh đạo. Và tôi vào vai rất rốt. Tôi làm mọi thứ. Sắp đặt chướng ngại vật, quan hệ lang chạ, chơi ma túy, nghe Deep Purple(26). Rồi thì nhóm bạo loạn bị giải tán và chúng tôi bị tống vào tù. Sau đó thì chẳng còn việc gì cho chúng tôi làm nữa."
"Cô gái chung sống với tôi hồi đó kể về những nhà hát chui. Vậy là tôi tới thử vai, một phần chỉ để cho vui, rồi dần dần tôi thấy thú vị. Tôi là người mới, và lại gặp may nên được phần cho vài vai tử tế. Ngay sau đó tôi nhận ra tôi rất có khiếu diễn. Tôi có thể khiến vai diễn trở nên sống động. Sau hai năm, mọi người bắt đầu biết đến tôi. Dẫu hồi ấy tôi còn thậm tệ lắm cơ, nào là nát rượu, còn ngủ suốt ngày nữa. Nhưng hồi ấy ai mà chẳng thế chứ."
"Một hôm có một gã ở công ty điện ảnh xuất hiện và đề nghị tôi cân nhắc chuyện đóng phim. Tất nhiên tôi thấy hứng thú, vậy là tôi thử. Vai diễn khá hay - một chàng trai trẻ nhạy cảm - rồi chuyện đó dẫn tới những chuyện khác. Thậm chí tôi còn được phỏng vấn trên TV. Công việc trở nên bận rộn, tôi phải rời đoàn kịch. Tôi rất tiếc khi phải ra đi, nhưng cậu biết đấy, bên ngoài là cả thế giới rộng lớn, phải tiếp tục bước chứ. Tất nhiên, cậu biết phần tiếp theo rồi đấy. Tôi là bác sĩ, là giáo viên và tôi đóng quảng cáo cả thuốc đau dạ dày lẫn cà phê uống liền. Thế giới rộng lớn thật, phải không?"
Gotanda thở dài. Tiếng thở dài khá quyến rũ, nhưng chỉ là một tiếng thở dài, không hơn.
"Cuộc sống hiển hiện rõ như một bức tranh nhỉ?"
"Nhưng không phải một bức tranh tệ," tôi nói.
"Cậu nói có lý. Đúng là tôi đã thể hiện không tồi. Nhưng khi nhớ lại đời mình, có vẻ như tôi không hề lựa chọn. Đôi khi nửa đêm tôi tỉnh giấc và ý nghĩ ấy khiến tôi sợ hãi. Cái tôi ban đầu của tôi đang ở đâu? Sức lực của tôi đâu rồi? Cả đời tôi đóng hết vai này đến vai khác. Vậy ai đang đóng vai chính trong cuộc đời tôi?"
Tôi im lặng.
"Cậu có nghĩ tôi nói quá nhiều không?"
"Tôi không phiền đâu," tôi nói, "nếu cậu muốn giãi bày, cứ nói. Tôi sẽ không kể với ai đâu."
Gotanda nhìn thẳng vào mắt tôi. "Tôi không lo lắng. Không lo lắng một chút nào. Có điều gì đó ở cậu - tôi không biết đó là gì - khiến cho không hiểu sao tôi biết mình có thể tin cậu. Tôi tin cậu ngay từ đầu. Thật khó mà mở lòng với mọi người. Tôi có thể - ừm, đã từng có thể - giãi bày với vợ cũ của tôi. Một thời gian, trước khi những người xung quanh làm mọi chuyện rối tung lên, hai chúng tôi đã thực sự cảm thông và yêu nhau. Nếu chỉ có hai chúng tôi, mọi việc có lẽ đã yên ổn. Nhưng cô ta quá dễ dao động. Cô ta quá phụ thuộc vào gia đình, không thể rời họ ra được. Vậy nên đó là lúc tôi... Không, tôi đi xa quá rồi. Đấy lại là cả một câu chuyện khác. Điều tôi muốn biết là, tôi nói thế này có ê a quá không?"
"Không," tôi đáp, không ê a chút nào.
Sau đó cậu ta nói về bài thí nghiệm khoa học của chúng tôi. Hồi ấy Gotanda lúc nào cũng căng thẳng, phải để ý sao cho thí nghiệm ra được kết quả đúng, phải giải thích với những cô bạn chậm hiểu. Đấy, một lần nữa, cậu ta lại ghen với cái kiểu thoải mái muốn làm gì thì làm của tôi. Tuy nhiên, tôi hầu như chẳng nhớ chúng tôi đã làm gì trong phòng thí nghiệm. Nên hoàn toàn không rõ cậu ta ghen tị chuyện gì. Tất cả những gì tôi nhớ là hồi đó Gotanda rất khéo tay. Khéo cả lắp đặt kính hiển vi, những việc từa tựa như vậy. Còn tôi khi ấy thì rất nhàn, vì cậu ta đã gánh hết những chuyện khó rồi còn gì.
Nhưng không nói ra mà chỉ lắng nghe.
Hồi sau, một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, trạc bốn mươi tuổi tiến đến bàn chúng tôi và vỗ nhẹ vào vai Gotanda. Họ chào nhau rồi nói chuyện làm ăn. Gã đó liếc nhanh sang tôi, cứ như nhìn vào chỗ trống, rồi tiếp tục nói chuyện. Tôi như người vô hình.
Khi gã đó rời đi sau một lời hẹn ăn trưa và đánh gôn. Gotanda hơi nhướng một bên mày, giơ hai ngón tay làm hiệu gọi bồi bàn, yêu cầu thanh toán. Cậu ta ký soạt một cái, không ra vẻ khách sáo chút nào.
"Đây là công tác phí," cậu ta nói, "không phải tiền, mà là công tác phí."