Tôi biết hắn cảm tạ mình nhưng hướng hắn cúi đầu có chút không chuẩn. Đến lúc này tôi không thể không nhận ra mắt người này có vấn đề. Nếu y thật sự là một người mù thì tình huống ban nãy y không né tránh được trở thành lẽ hiển nhiên, vậy hành động vừa rồi của tôi có chút...
- Ba nén bạc khi nãy xem như ta mượn, ngươi tên gì, lần sau gặp lại ta sẽ trả cho ngươi.
Chàng trai vừa mở môi chưa kịp nói gì âm thanh từ bốn phương tám hướng lần nữa ào tới.
- Cô ta chính là Đệ nhất thần thâu Trịnh Ngọc Linh. Mấy hôm nay mọi người mất bạc chính là cô ta lấy.
- Mau bắt lấy cô ta, đừng để cô ta thoát.
- Muốn lấy lại bạc thì bắt lấy cô ta.
- Kẻ bên cạnh chắc là đồng bọn của ả đó.
- Không cần biết phải hay không phải, bắt hết lại.
- Không cần bạc gì hết, đập chết cô ta.
Từ các ngõ hẻm xung quanh bất ngờ có rất nhiều người lao ra. Tôi nhìn quanh quất giữa vòng vây chỉ có tôi và thanh niên mù nọ. Mịa, lại đυ.ng chuyện gì nữa đây? Đệ nhất thần thâu Trịnh Ngọc Linh? Nếu là thần thâu thì khinh công hẳn phải cao nhỉ? Ài, tôi đang nghĩ cái gì đây. Tai bay vạ gió tới rồi, không chạy để bị túm cổ biết đâu lại chết yểu end game? Tác giả khổ nhất thiên hạ chắc là tôi chứ không ai khác, xuyên vào truyện cứ bị rượt đuổi, đâm chết hoặc dẫm chết.
Tôi rướn người định chạy thì chợt nhớ ra bọn người kia chưa nói rõ đầu đuôi đã liệt thanh niên bên cạnh là đồng bọn của tôi. Nếu để y ở lại chắc chắn chỉ có một từ "thảm". Tôi với tay túm áo thanh niên rồi co giò bỏ chạy, kéo cả thanh niên nọ chạy theo.
Tôi vừa chạy vừa lẩm nhẩm: khinh công, khinh công, khinh công... Kết quả tôi kích hoạt được kỹ năng, sau cú đạp mạnh xuống đất tôi có thể vọt lên nóc nhà cạnh đó. Tôi mừng như mở cờ trong bụng, trực tiếp cắp thanh niên vừa bị tôi vạ lây nhảy vọt qua tầng tầng nóc nhà bỏ chạy. Bọn người bên dưới không kẻ nào có thể nhảy theo lên nóc nhà để đuổi nên nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Đang chạy hăng hái thì "xoảng" một tiếng, toàn thân tôi và người bên cạnh hụt chân rơi thẳng xuống bên dưới. Tuy trí nhớ cơ thể có thể kịp thời ứng biến cho bản thân không té gảy tay gãy chân nhưng tư thế đáp đất cũng không đẹp đẽ gì cho cam. Chưa kể kẻ đang được tôi cặp nách lại là người rơi xuống sau, nằm vắt ngang lưng tôi. Tôi chỉ muốn bật khóc, lần này tôi nhớ tôi bố cục truyện rất kỹ lưỡng rồi mà. Sau từ khi xuất hiện tới giờ cứ bị rượt chạy cong đuôi thế này.
- Nè, còn không chịu bò xuống, muốn đè tôi tới bao giờ?
- Tôi xin lỗi.
Chàng trai vội vàng lăn mình tránh khỏi người tôi. Tôi lồm cồm ngồi dậy, căm tức nhìn mái ngói trên đầu. Hóa ra nơi này là một cái miếu hoang nằm chen giữa rừng nhà. Bên trong kèo cột đã mục rỗng trên đà rơi rụng, đã vậy tôi còn mang một người dẫm lên nóc, mái ngói mới rụng xuống một mảng hại tôi rơi tòm xuống. Đúng là xúi quẩy mà.
Tôi vươn tay kéo thanh niên bên cạnh đứng dậy nói:
- Tránh sang bên một chút, ngói nơi này có dấu hiệu sắp rơi nữa rồi.
Chàng trai đứng lên vừa bước một bước mặt đã nhăn tít lại. Thấy vậy tôi hơi hoảng:
- Làm sao vậy?
Cùng lúc tiếng ngói trên nóc miếu lần nữa phát ra tiếng động rào rào như cảnh báo "tại hạ sắp rơi, nhị vị mau tránh". Tôi giật mình ôm eo thanh niên nhảy sang bên để tránh. Mớ ngói trên nóc ven lỗ hổng tôi đạp vào ban nãy lần nữa rơi rào rào xuống, tung lên một mảng bụi mù. Tôi không tự chủ thở phào một tiếng, may là né kịp nếu không ăn phải mớ ngói đó chắc là có máu.
- Khi nãy chân anh bị thương phải không?
Thanh niên gật đầu không nói gì, anh ta ngồi xuống tự vén ống quần lên, bắp chân anh ta chỉ xanh tím một quầng lớn, không phải thương tích gì quá nặng. Anh ta lấy trong người ra hộp gỗ to bằng nắm tay, mở nắp, mùi thảo dược bên trong bay ra thoang thoảng. Anh ta bôi chất cao trong đó lên vết thương, sau đó đóng nắp hộp cất vào ngực áo. Anh ta thành thạo như thể công việc này anh ta thực hiện hằng ngày vậy.
Anh chàng tự thoa thuốc xong thì đứng dậy mò mẫm bước đi. Khi nãy chạy vội, gậy trúc của anh chàng rơi đâu mất, hiện tại anh ta vươn đôi tay ra trước sờ soạng vào nơi vô định. Đôi chân vẫn còn khập khiễng bước từng bước chậm chạp. Đi được vài bước anh ta vấp chân vào thanh gỗ mục dưới đất, lập tức đứng không vững vồ ếch một cú.
Mất một lúc anh chàng mới từ dưới đất bò dậy, lần này vươn tay ra đã chạm vào vách miếu, nhưng sờ ngang sờ dọc đều là vách. Anh chàng bất đắc dĩ nghiêng mặt sang, giọng nói trong veo của anh ta lần nữa cất lên:
- Cô nương có thể chỉ cho tôi đâu là cửa ra hay không?
- Sang trái năm bước, đi thẳng ra trước. Cẩn thận ngạch cửa, ngoài ngạch cửa còn có vài bậc thang.
- Cảm ơn.
Nhìn thấy anh ta chạm tay vào mép cửa chuẩn bị bước ra ngoài tôi bất chợt bốc đồng hỏi:
- Anh một thân một mình đi ra ngoài như thế liệu có ổn không?
Anh ta nghe vậy xoay người lại, đôi tay nhẹ nhàng dang ra, đôi mắt cùng lúc mở lớn nhìn về phía tôi.
- Cô nương nhìn tôi xem, tôi như thế này đi ra đường một mình liệu có ổn không?
Đến lúc này tôi mới nhìn thấy, dưới đôi hàng mi dài cong vυ"t đó là đôi tròng trắng đυ.c hoàn toàn không có ánh sáng. Đôi tròng mắt trắng dã đó kết hợp với vẻ mặt ủy khuất, tức mà chẳng thể nói nên lời của anh chàng khiến tôi muốn bật cười. Nhưng rốt cuộc tôi không cười được trái lại nơi sâu thẳm trong tim bất giác nhói lên một cái.
Hóa ra vị này không phải tốt tính, hoàn toàn không biết vui buồn hờn giận. Y chỉ có tính nhẫn nhịn hơn người thôi. Từ sớm tới giờ hẳn tức tôi đầy một bụng mà không biết nên phát tác thế nào. Anh ta nhìn tôi như thế một lúc thì khép mắt đồng thời đưa tay lên xoa xoa đôi mắt của mình.
Anh ta ra ngoài một mình vốn đã không ổn rồi lại đυ.ng phải tôi, lăn lộn mấy cú bầm dập cả người. Có lẽ không đυ.ng phải tôi anh ta sẽ ổn hơn. Nhưng cũng có thể anh ta sẽ đυ.ng phải tên ôn thần nào khác, càng không biết nên giải quyết thế nào...
- Anh ra ngoài một mình hay đi cùng người nhà? Là tôi khiến anh thất lạc người nhà sao. Cho tôi biết người nhà anh trông như thế nào, tôi trở lại chỗ cũ tìm người nhà giúp anh.
- Không cần, tôi đi một mình.
- Anh muốn đi đâu, nói xem tôi có thể giúp được chút gì hay không?
- Tôi muốn đến Nam Sơn trấn, từ nơi này ra ngoài, đi hướng nào đến được Nam Sơn?
Tôi đáp tỉnh queo:
- Tôi không biết.
Tôi mở mắt ra đã ở ngay đây thì làm sao định vị được mình đang ở đâu mà chỉ đường cho anh ta đến Nam Sơn. Anh chàng nghe vậy định quay đi, tôi chợt nói:
- Nếu anh nói cho tôi biết thị trấn này tên gì, thuộc huyện nào có thể tôi biết đường nào ngắn nhất đến Nam Sơn.
- Đây là thị trấn Lục Bình. Tôi cũng mới tới đây, không biết tên huyện.
Móa, ai đặt cái tên thị trấn nghe phiêu bạt dữ vậy. Không biết tên huyện tôi chịu, chắc nơi này không cách Nam Sơn mười vạn tám ngàn dặm đâu ha.
- Nghe không quen.
Tôi bất đắc dĩ nói.
- Cô không phải Đệ nhất thần thâu Trịnh Ngọc Linh sao, vì sao cô cũng không biết nơi này?
- Tôi có nói mình là đệ nhất thần thâu sao?
- Chẳng lẽ cô không phải?
- Tôi đương nhiên không phải, tôi có tên họ đàng hoàng. Tôi là Dã Thảo không phải Trịnh Ngọc Linh gì gì đó.
- Vậy sao lúc đó cô lại chạy?
- Tôi không muốn bị bắt, anh có biết cả đám mấy chục con người tay đao tay kiếm hô đánh hô gϊếŧ nhào tới cảnh đó đáng sợ cỡ nào không?
- Tôi không biết, tôi không nhìn thấy.
Tôi chính thức nghẹn lời, đúng vậy anh ta không thấy, cho dù đao có chính thức bổ xuống đầu anh ta thì anh ta chẳng biết đao nó tròn méo thế nào.
- Anh cũng biết tên tôi rồi, có thể nói cho tôi biết tên anh không?
- Hồ Kiến An.
- Hồ đại thiếu gia của Hồ Kỳ tiêu cục?
Anh chàng vừa nghe xong lùi lại một bước, vẻ mặt lập tức trầm xuống, đôi tay anh chàng thu lại thành thế phòng thủ.
- Cô thật ra là ai, tại sao lại biết thân phận của tôi?