“Duẫn Ninh, không phải tớ nói.” Phạm Trì gạt bỏ những thứ trên bàn, tiến lại nói chuyện với Tạ Duẫn Ninh: “Hình thức ở chung của cậu và anh trai cậu rất kỳ lạ.”
Tạ Duẫn Ninh uể oải mà liếc nhìn Phạm Trì: “Sao lại nói vậy?”
“Cậu không cảm thấy. Anh của cậu quá đáng sợ sao?” Phạm Trì phàn nàn: “Tớ muốn nói chuyện với cậu chỉ có thể lén lén lút lút! Coi là như vậy đi, tuần trước việc kinh doanh của nhà tớ cũng bị y động vào một chút.”
Tạ Duẫn Ninh chỉ cười.
“Cậu không cảm thấy quá ngạt thở sao?” Phạm Trì lẩm bẩm, “Ảnh đem cậu quản quá nghiêm rồi đó. Bình thường, cậu ở cùng với anh ấy đều là vượt qua như vậy sao?”
Mặc dù cảm thấy hình thức ở chung của mình và Tạ Diệc Đông không cần người khác nói rõ, nhưng thứ nhất, hắn đúng là thấy được sự quan tâm thân thiết rất nhỏ trong ánh mắt Phạm Trì, thứ hai, hắn hoàn toàn không hy vọng Tạ Diệc Đông bị người khác hiểu lầm, thế là Tạ Duẫn Ninh cười nói: “Nếu như nói, hình thức ở chung của hai chúng tôi cậu thấy có chút kỳ lạ, vậy cũng là chúng tôi ngầm đồng ý.” Nhìn nhìn Phạm Trì, nói: “Hình thức ở chung của cậu và thầy Đường Lễ trong mắt người khác, cũng không không quá lạc quan sao?”
Phạm Trì sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Cậu là nói, cậu cảm thấy hình thức ở chung của cậu và anh trai mình rất bình thường?”
Tạ Duẫn Ninh đen mặt — Tôi cảm thấy, cậu muốn nói hình thức ở chung của cậu và Đường Lễ bình thường mới là thật.
“Tớ chỉ là không muốn suy nghĩ quá nhiều.” Tạ Duẫn Ninh nói như vậy, “Rất nhiều chuyện, là thoáng qua rồi biến mất, trôi đi vô cùng nhanh.”
Phạm Trì có chút nghi hoặc nhìn Tạ Duẫn Ninh: “Có lúc tớ cảm thấy, ngữ điệu của cậu thật sự giống như ông cụ non.”
Già hơn cậu, điều này là khẳng định.
Tạ Duẫn Ninh hừ cười.
“Xem xem cậu cái dáng vẻ vênh váo tự đắc kìa.” Phạm Trì khinh bỉ liếc Tạ Duẫn Ninh, “Anh của cậu nhất định không biết cậu khi dễ bạn học cao cao tại thượng như vậy sao?”
Tạ Duẫn Ninh cười: “Tớ nghĩ anh ấy sẽ không ngại đâu.” Tạ Diệc Đông vẫn không quá thích Phạm Trì, nếu như tôi thật sự khi dễ Phạm Trì, chỉ sợ y sẽ rất vui vẻ.
“Trẻ hư.” Phạm Trì hừ.
“Cám ơn quá khen.” Tạ Duẫn Ninh mỉm cười. “Như nhau.”
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Mau đi đi.” Phạm Trì ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Chủ nhân của cậu đang triệu hoán cậu.”
Hôm nay chỉ học buổi sáng, thông thường dưới tình hình như vậy, Tạ Diệc Đông sẽ đích thân hoặc phái tài xế đến đón Tạ Duẫn Ninh đến công ty, cho nên Phạm Trì thấy nhưng không thể trách đương nhiên cho rằng là lời kêu gọi của Tạ Diệc Đông.
Điện thoại chỉ kêu lên vài tiếng liền tắt luôn.
Phạm Trì thấy Tạ Duẫn Ninh dường như cũng không có dáng vẻ dự định bắt máy, thế là tò mò hỏi: “Bình thường cậu không phải đều nói với anh cậu vài câu sao? Sao hôm nay ngay cả bắt máy cũng không bắt?”
Tạ Duẫn Ninh đứng lên, cười liếc nhìn Phạm Trì: “Không nói cho cậu.”
“Này.” Phạm Trì dù sao cũng là người thừa kế của Phạm gia, vừa thấy liền nhìn ra được vẻ mặt không thích hợp của Tạ Duẫn Ninh, tính toán gọi hắn lại.
“Tớ đi hẹn hò đây.” Tạ Duẫn Ninh cười.
“Hẹn hò?” Phạm Trì nhìn theo bóng dáng của Tạ Duẫn Ninh dần dần rời xa phòng học, nói thầm: “Cậu ấy có thể bỏ được anh trai của mình mà đi hẹn hò sao?”
Cho dù là tôi cũng cần phải xã giao. (Mã mã: Câu này là của Phạm Trì nhé)
Tạ Duẫn Ninh mang theo nụ cười đi ra cổng trường, lên chiếc xe hơi nổi tiếng thuần một màu trắng.
Sau 20 phút, Tạ Duẫn Ninh ngồi cùng với một vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp trong ghế lô trong một nhà hàng Pháp dưới danh nghĩa của cô ấy.
“…Tôi nghĩ, chúng ta có lẽ là lần đầu tiên đối mặt nói chuyện với nhau như vậy.” Cô gái có khí chất cao quý mỉm cười với Tạ Duẫn Ninh, “Xin chào, tôi là Cố Bạch Hằng.”
Tạ Duẫn Ninh cũng mỉm cười với đối phương: “…Xin chào.”
Cố Bạch Hằng cái tên này, chỉ cần biết một chút về giới kinh doanh, đều sẽ biết.
Vị hôn thê của Tạ Diệc Đông, thiên kim tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh của giới kinh doanh — Chính là Cố Bạch Hằng.
“Có chút mạo muội mời cậu đến hẹn.” Cố Bạch Hằng lễ phép cười nói: “Vốn tưởng rằng cậu sẽ không đáp ứng lời mời đến hẹn.”
“Nếu là Cố tiểu thư mời, tôi đương nhiên vinh hạnh mà đến.” Tạ Duẫn Ninh cười.
“Tạ thiếu, cậu quá khách sáo rồi.” Cố Bạch Hằng dịu dàng mỉm cười: “Nếu cậu có chuyện quan trọng, cũng không nhất thiết phải tự mình đến một chuyến.”
“Còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc cùng cô gặp mặt?” Tạ Duẫn Ninh cười “Không biết Cố tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?”
“Tương lai sẽ là người một nhà, chỉ là muốn tìm Tạ thiếu ăn một bữa cơm.” Cố Bạch Hằng cười.
“Nói như vậy, hôm khác, tôi cũng phải mời lại Cố tiểu thư.” Tạ Duẫn Ninh cười.
Cố Bạch Hằng cô gái này, nói thật ra, Tạ Duẫn Ninh còn thật sự không có cách nào bới ra cô có gì không thích hợp.
Bất kể là gia thế tướng mạo khí chất ăn nói còn có danh tiếng tốt trong giới kinh doanh, đều là ngàn dặm mới tìm được một người.
Nhưng mà Tạ Duẫn Ninh chính là không quá thích cô ấy.
Đương nhiên, điều này cũng không hoàn toàn liên quan đến người mà mình ái mộ cùng với vị hôn phu của cô ấy là cùng một người.
Tạ Duẫn Ninh chỉ là cảm thấy, cô gái trước mắt này, có lẽ cũng không có bao nhiêu thích Tạ Diệc Đông.
Trước khi đến giờ cơm trưa, Cố Bạch Hằng vẫn luôn hỏi một số vấn đề không liên quan đến Tạ Duẫn Ninh, làm cho không khí giữa hai người không quá nhạt nhẽo.
Nhưng cũng bởi vì điều này, Tạ Duẫn Ninh vẫn luôn không hỏi thái độ của Cố Bạch Hằng đối với Tạ Diệc Đông.
Rất nhanh, điểm tâm nhỏ trước khi dùng bữa được mang lên.
Lúc này, Cố Bạch Hằng bắt đầu giới thiệu điểm tâm nổi tiếng của nhà hàng này cho Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh mượn khoảng trống này, hỏi cô: “Cố tiểu thư, cô cảm thấy anh của tôi… chính là Tạ Diệc Đông tiên sinh, như thế nào?”
Cố Bạch Hằng sửng sốt một chút, sau đó mới cười nói với Tạ Duẫn Ninh: “Tạ Diệc Đông tiên sinh, là một người đàn ông ưu tú. Tôi vì anh ấy chọn mình mà cảm thấy vinh hạnh.”
Cách nói quá lễ phép rồi tiểu thư à.
Tạ Duẫn Ninh đen mặt.
Cố Bạch Hằng mỉm cười nhìn vẻ mặt của Tạ Duẫn Ninh, nháy mắt mấy cái: “Nhìn không ra, Tạ thiếu vậy mà sẽ hỏi tôi vấn đề này.”
Tạ Duẫn Ninh sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được thân phận của chính mình thật sự không thích hợp hỏi cái này, sẽ khiến cho người khác hoài nghi chính mình có dụng tâm khác.
Chính mình bị hoài nghi có dụng tâm khác ngược lại cũng không sao cả, chỉ là ắt hẳn sẽ mang lại phiền phức cho Tạ Diệc Đông.
Nhưng lời nói muốn thu hồi, đã không thể nữa.
Tạ Duẫn Ninh cắn răng nói: “Kỳ thực, tôi muốn nói là, anh trai của tôi là một người đàn ông tốt, Cố tiểu thư cô rất may mắn.” Ít nhất, tôi cảm thấy cô thật sự là quá may mắn.
Cố Bạch Hằng nhíu mày.
Tạ Duẫn Ninh ý thức được lời nói của chính mình đã chuyển đến một phương hướng quỷ dị, thế là thành thật câm miệng lại.
Cố Bạch Hằng thận trọng nhìn Tạ Duẫn Ninh, sau đó nói: “…Tạ thiếu, cậu biết không? Tôi đã từng âm thầm quan sát hai người một khoảng thời gian.”
Hai người, không cần nhiều lời, đương nhiên là chỉ Tạ Duẫn Ninh và Tạ Diệc Đông.
Tạ Duẫn Ninh nghe được Cố Bạch Hằng nói như vậy, trong lòng lập tức “lộp cộp” một tiếng, dự cảm không tốt nổi lên.
“Đây cũng là một nguyên nhân khác mà lần này tôi mời cậu ăn cơm.” Cố Bạch Hằng nói.
Không hiểu tại sao, cái ghế lô này vậy mà không có hơi ấm.
Bị ánh mắt mê người quyến rũ của Cố Bạch Hằng nhìn chăm chú như vậy, Tạ Duẫn Ninh cảm thấy chính mình giống như một con chuột bị một con rắn để mắt tới, toàn thân cứng ngắc.
Hắn không hề sợ người khác biết chính mình thích con trai.
Nhưng mà, hắn sợ sau khi bị người khác biết chính mình thích con trai, lại không có cách nào đến gần Tạ Diệc Đông.
Cũng không phải là Tạ Diệc Đông sẽ né tránh mình, mà là chính mình không cho phép bởi vì sự tồn tại của bản thân mà dẫn đến phiền phức cho Tạ Diệc Đông.
Bởi vì chỉ có chính mình mới rõ ràng nhất, giữa mình và Tạ Diệc Đông là vô cùng trong sạch, cái gì cũng không có.
Một khi bị người khác biết được chính mình thích con trai, vì danh tiếng của Tạ Diệc Đông mà nghĩ, hắn chỉ có thể rời xa Tạ Diệc Đông.
“Bây giờ tôi cuối cùng cũng xác định rồi.” Cố Bạch Hằng cười lạnh lùng, đứng lên.