Ngày vui cảnh đẹp luôn nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác mặt trời đã treo trên Tây Sơn. Cữu và Hàn Thụy thuê xe ngựa, đưa chủ tớ hai người về thẳng cổng Tây Hoa Môn của Sở cung.
Đứng trước cửa xe, dìu Thiên Hi xuống, Cữu săn sóc nói:
- Ta sẽ không theo nữa, tránh cho những người qua lại thấy được sẽ làm công chúa khó xử. Hôm nay đa tạ công chúa làm hướng đạo
(người dẫn đường) cho Cữu, hy vọng vào Sở cung còn có thể gặp lại.
Trong lời nói có ý riêng, Thiên Hi đương nhiên hiểu, mặt lại ửng hồng, cũng may sắc trời ảm đạm sẽ không bị nhìn thấy rõ. Nàng nhẹ giọng đáp:
- Đông Phương công tử đường về thuận lợi.
Nói xong hành lễ, rồi đi vào Sở cung.
Cữu tay mắt lanh lẹ vội kéo Linh Nhi lại, thấp giọng hỏi:
- Công chúa nhà ngươi khi nào sẽ xuất cung?
Linh Nhi nhăn mày trợn mắt:
- Vì sao ngươi chỉ muốn công chúa chúng ta đi ra? Ngươi nên nghĩ làm sao tiến vào cung mới đúng!
- Tỷ tỷ yên tâm, những chuyện dễ bàn kia, Cữu tự nhiên sẽ an bài. Chỉ là thật khó để gặp riêng công chúa, vẫn xin tỷ tỷ chỉ điểm Cữu một chút.
Linh Nhi nhìn ánh mắt thành khẩn của hắn, lại nhìn Thiên Hi đã đi xa, hơi do dự, rồi lại vội vàng nói rằng:
- Ngày mai công chúa lên núi Vong Ưu ở Nam Giao tìm sư phụ để luyện công, sau giờ Ngọ phải trở về. Thông thường trên đường về sẽ đi vòng vào quán trà lâu Mộ Vũ nghỉ ngơi nửa canh giờ, ngươi chờ ở đó là có thể gặp rồi.
Nói xong tránh thoát tay Cữu, vội vã chạy.
Nắm được thông tin, Cữu hài lòng ngồi trở lại trong xe, ý cười hiện rõ trên mặt. Hàn Thụy ở bên cạnh nhìn thấy, cũng nhìn được chút manh mối.
- Cô nương này chính là vị công chúa mà thế tử gia nhìn trúng?
Cữu nhíu mày:
- Sao ngươi lại biết rồi?
- Ha ha, thái tử gia đã phái thủ hạ điều tra từ sớm rồi.
- Ồ? Tra được chút gì? Nói nghe thử xem? - Cữu nói, sáp lại gần.
- Năm kia lúc chúng ta tới, gả cho Tây Viêm chính là Ngũ công chúa. Năm ngoái lại không cúng tế Đoan Ngọ, ta đã điều tra, Lục công chúa của Sở quốc đã chết yểu khi còn nhỏ. Cho nên năm nay, đến lượt Thất công chúa kén phò mã. Nhiều năm qua, những quốc gia còn lại vì tranh nhau Sở công chúa mà đầu rơi máu chảy, vì thế bọn họ kết không ít thù hận. Chỉ có chúng ta vẫn không hồ đồ tranh giành. Lần này thấy thế tử gia thích, Thất công chúa lại cùng tuổi với ngài, thái tử nói, vô luận như thế nào cũng phải mang người về. Không vì cái gì khác, chỉ là vì uy danh của Đông Khởi chúng ta, sẽ không để xảy ra bất trắc. Tuy rằng hoàng thượng vẫn xem thường tập tục tranh đoạt tình nhân này, nhưng chúng ta há có thể cho nhà khác coi thường? Thái tử có chuẩn bị mà đến, đã lựa chọn thành trì bảo vật, chỉ cần Sở hoàng mở miệng, trên trời dưới đất, miễn là ngài ấy chưa từng thấy qua, không có gì mà chúng ta không bỏ ra được.
Cữu nhíu mày, nhưng cũng biết hoàng gia kết hôn phải bắt buộc như vậy, chính mình không thể làm chủ. Nghĩ đến thái độ của thái tử Triết, ý cười lại nổi lên.
- Thật sự? Vương huynh quả thật đã nói như thế?
- Ha ha, thế tử gia, Hàn Thụy ta đã bao giờ gạt ngài đâu?
Cữu cười tươi rói:
- Vậy không gạt ngươi, đây đúng là Thất công chúa của Sở Hoàng, gọi là Sở Thiên Hi, Hàn Thụy ngươi đã từng gặp.
- Vâng, không nói cái khác, thế tử gia chúng ta thật có diễm phúc mà.
- A? Ngươi cũng cảm thấy nàng dễ nhìn sao? Nhìn không ra, Hàn Thụy cũng sẽ để ý mỹ sắc đây.
- Xem thế tử gia nói kìa, Hàn Thụy ta cũng không phải người đầu đá. Tuy không thê thất, nhưng cũng là người có gia đình.
- Vậy à? Vì sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến? Nhà ngươi ở đâu?
- Ở trong kinh thành.
- Trong nhà còn có những ai?
- Ba mẹ mất sớm, hai vợ chồng đệ đệ cũng lâm bệnh mất rồi, chỉ để lại hai đứa cháu. Là ta một tay nuôi lớn. Sau khi chúng nó thành niên thì đưa đi quân dịch, trong nhà thật là trống trải.
- À.
- A? Nhắc mới nhớ, hai đứa cháu của ta cũng đi đóng quân ở Lư Hưng Bảo, không biết thế tử gia đã từng gặp bọn chúng chưa? Rất dễ nhận biết, là cặp trai song sinh...
Hàn Thụy chưa nói xong, Cữu hai mắt phát sáng, cướp lời hỏi:
- Chính là gọi Hàn Sĩ Chiêu, Hàn Sĩ Đạc?
- Đúng đúng đúng! Thế tử gia biết bọn chúng à?
- Đâu chỉ biết, hai năm này vẫn đi theo ta, ở chung rất hợp. - Cữu rất hưng phấn:
- Chờ ta trở về kinh thành, sẽ điều hai người hắn trở về, đoàn tụ với ngươi.
- Vậy cảm ơn thế tử gia trước.
- Cảm ơn ta làm gì? Họ ở Bắc Cương đã hơn bốn năm rồi, trở về ta sẽ lập tức nói với Vương huynh.
Hàn Thụy nở nụ cười hài lòng mà tự hào, là kiểu vui mừng vì đứa nhỏ nhà mình.
- Chẳng qua là... - Nụ cười Cữu biến mất:
- Hôm nay vị đạo sĩ kia đáng nghi. Không biết từ đâu tới. Dường như ông ấy biết không ít tâm tư của ta.
- Mai thuộc hạ lập tức phái người điều tra một chút.
- Đừng hưng sư động chúng, dù sao cũng là phạm vi nhà người ta, chúng ta không được phô trương quá mức. Lén lút thăm hỏi là được rồi.
- Dạ.
Phân phó xong, Cữu dựa vào vách thùng xe, nhắm mắt, hồi tưởng lại một ngày này, từng cái nhíu mày tiếng cười của công chúa Thiên Hi.
Mà Sở Thiên Hi lén lút trở lại Vân Hi Uyển, đến cửa đã cảm thấy hơi khác thường. Quả nhiên, chuyển qua cửa hoa viên, đã thấy cung nhân tùy tùng của Sở Hoàng, ngọc liễn
(xe vua ngồi bằng ngọc) dù lưới xếp đầy trong sân. Trong phòng khách, Sở Uy đang ngồi bên cạnh bàn, bưng tách trà sống lâu muôn tuổi, thổi nhẹ vào nước trà đang nổi lên vài mầm lá.
Bởi vì từ trước đến nay được sủng ái, Thiên Hi vẫn chưa lo sợ, mang theo dáng vẻ con gái nũng nịu vào cửa, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Sở Uy.
- Phụ hoàng sao lại có thời gian rảnh rỗi đến thăm Thiên Hi?
- Hừ!
Sở Uy đặt tách trà xuống, giả vờ nghiêm túc "hừ" nhẹ một tiếng:
- Nếu quả nhân không tới, con gái này cũng vô căn cứ biến mất rồi đấy!
Thiên Hi kéo tay áo long bào của phụ thân:
- Cảnh xuân đẹp như vậy, nữ nhi sao có thể ở lại nơi thâm cung này?
- Hừ, không ở được không ở được, con gái lớn không giữ được nữa rồi, xem ra đã đến lúc tìm Phò mã cho Thất công chúa chúng ta rồi đây.
Thiên Hi bị nói trúng tâm tư, đỏ mặt quay lưng lại:
- Không biết phụ hoàng nói bậy bạ gì đó!
- Ôi ôi, Hi nhi của quả nhân cũng biết thẹn thùng à? Ta còn tưởng chốn hậu cung lễ pháp nghiêm khắc này sẽ biến công chúa của quả nhân thành một toà băng sơn rồi nha!
- Phụ hoàng!
- Được rồi được rồi, quả nhân không chọc Thất công chúa bạo phát tính tình nữa. Hôm nay tới là muốn hỏi con một chuyện.
- Chuyện gì?
- Hi nhi còn nhớ vị tiểu thế tử của nước Đông Khởi không?
Vừa mới nghe, Thiên Hi cho rằng hành tung hôm nay đã bị phụ thân biết, lập tức hoảng sợ không nói ra lời.
- Chính là Đoan Ngọ năm kia đấy, cái năm Ngũ hoàng tỷ của con xuất giá, là thiếu niên áo trắng cùng con chơi xích đu, còn nhớ không?
Thiên Hi nhẹ gật đầu, hồi hộp không dám nói hơn một câu.
- Năm nay hắn theo đường huynh
(anh họ), cũng chính là Đông Khởi thái tử, lại tới Sở đô chúng ta.
Thiên Hi quan sát lời nói vẻ mặt của phụ thân, thấy không giống như là có dụng ý khác, mới biết chẳng qua là trùng hợp:
- À, Đoan Ngọ hằng năm, không phải đều có một nhóm hoàng tử tứ quốc hội tụ ở nước ta sao, có gì khác thường?
- Quả nhân chiêu hắn làm Phò mã của Hi nhi có được không?
Thiên Hi nghe xong, lập tức đỏ mặt tía tai, trong lòng lại giống như có con thỏ nhỏ không ngừng nhảy nhót. Linh Nhi ở bên cạnh nghe thấy, vui mừng đến hoa chân múa tay, chọc cho cung nữ gọi là Nhứ Nhi kia cũng rất khó hiểu nhìn nàng.
- Hi nhi, con nói được không đây?
Sở Uy không thấy con gái xấu hổ, chuyên tâm muốn có câu trả lời. Thiên Hi được hỏi càng thêm xấu hổ, nhất thời chạy cũng không được, ở lại cũng không xong, một câu đều không thể nói.
- Ai..... - Sở Uy thở dài:
- Mấy hoàng tỷ của con đều gả cho người không như ý, trong lòng phụ hoàng rất khó chịu, cảm thấy hổ thẹn với các con. Vì nền móng quốc gia vững chắc ta đây, chỉ đành ủy khuất các con! Nhưng mà con là công chúa mà phụ hoàng yêu thương nhất, lần này nói gì cũng phải tìm phò mã như ý con. Nhất định phải chính Hi nhi vừa lòng, phụ hoàng cho dù đánh bạc cái mặt già này đi, cũng phải an bài thỏa đáng chuyện chung thân cho Hi nhi. Huống hồ Thất công chúa ta đây trời sinh xinh đẹp, quả nhân không tin có người thấy mà không động tâm!
- Phụ hoàng! Người cho Thiên Hi thành cái gì rồi?
Thiên Hi vừa thẹn thùng vừa tức giận, rồi lại đau buồn vì mấy câu nói của Sở Hoàng.
- Ta đã nhìn kỹ hoàng tử các nước rồi, cho dù thế nào cũng không thể là Bắc Thần Tây Viêm. Quốc lực Nam Minh suy bại, khó tránh sau này họa loạn. Duy chỉ có Đông Khởi nước hùng dân mạnh, hoàng tử lại đẹp đẽ, xứng đôi với Hi nhi xinh đẹp nhà ta. Thái tử kia tuy tốt, nhưng quả nhân biết chỗ thâm cung khuê oán sâu đậm, Hi nhi ta không phải người tranh giành sủng ái, nhất định sẽ chịu ủy khuất. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có tiểu thế tử là xứng với Hi nhi. Đông Khởi hắn huyết mạch hoàng thất mỏng manh, nên thái tử sẽ chiếu cố hắn rất tốt, sau này sẽ không có gì sai lầm, còn tránh được hậu cung lộn xộn, tranh giành địa vị, cả đời Hi nhi ta cũng sẽ phú quý bình yên. Khi đó, phụ hoàng mới yên tâm.
Nói xong mấy câu này, mắt Thiên Hi nổi lên vài giọt lệ, nhất thời im lặng nhìn phụ thân.
- Hôm nay đặc biệt tới hỏi Hi nhi một chút, có bằng lòng chiêu hắn làm Thất phò mã không? Con nếu nói nửa chữ "không", phụ hoàng tuyệt đối không ép buộc. Chúng ta lập tức tìm người hợp ý trong nhóm vương công quý tộc nước Sở này, ở lại bên cạnh phụ hoàng, chặt đứt hy vọng của những người ngoài kia đi.
Nghe Sở Hoàng nói vậy, Thiên Hi chưa kịp phản ứng, Linh Nhi đã mồ hôi đầy mình. Đừng nói nhóm con nhà giàu thường lui tới trong cung, ngay cả mấy thái tử nước khác, cũng chưa thấy ai có thể đuổi kịp người như Đông Phương Cữu. Không nói đến so với gương mặt tuấn tú đẹp đẽ, chỉ riêng tính tình ôn nhu là đã rất khó gặp. Làm sao xứng với công chúa nhà mình. Nếu như bỏ lỡ, khả năng sẽ rất khó tìm được một người hợp ý như vậy nữa.
- Nô tỳ thấy công chúa và tiểu thế tử rất xứng, hoàng thượng ngài lập tức làm chủ đi? - Đánh bạo, Linh Nhi run rẩy nói.
- Làm càn! Lúc nào thì đến lượt ngươi nói chuyện? - Thiên Hi giả vờ tức giận quát.
- A? Ngươi cũng cảm thấy như vậy? Quả nhân cũng thấy xứng nha. Để nghe Hi nhi nói một câu, xem phải không?
- Phụ hoàng... người cũng quá mức tự đắc rồi. Người ở đây chọn tới chọn lui, không biết trong lòng thế tử nhà người ta nghĩ như thế nào, sợ là vẫn chưa đem công chúa Sở quốc chúng ta để vào mắt đâu!
- Mới là lạ! Ngày hôm nay không biết là khỉ con nhà nào gấp gáp đó mà.
Linh Nhi không nhúc nhích môi, phun những lời này từ trong hàm răng. May mà Sở Uy không nghe được. Thiên Hi hung hăng trợn mắt liếc nhìn nàng ta.
- Nực cười! Ai mà không nói công chúa Sở quốc ta là nhân gian hiếm có, gả cho nó đó là nó lọt vào mắt xanh rồi, còn đòi chọn tam lấy tứ?
- Phụ hoàng...
- Được rồi, từ đầu đến cuối quả nhân vẫn không nghe con nói một chữ "không", xem như con bằng lòng nhỉ? Hiện giờ con lắc đầu còn kịp.
Thiên Hi đỏ mặt cúi thấp đầu.
- Ha ha, đây là cam tâm tình nguyện rồi? Lúc đó quả nhân thấy dáng dấp thế tử kia, đoán là ngày sau nhất định sẽ không kém, không biết bây giờ như thế nào? - Sở Uy lẩm bẩm.
- Rất khá! - Linh Nhi hưng phấn, bật thốt ra.
- Hả? - Sở Uy cảm thấy rất hứng thú nhìn nàng:
- Ngươi đã gặp qua rồi?
- Không! Không! Không có! - Linh Nhi vội vàng xua tay:
- Nô tỳ đoán.
- Ha ha, quả nhân cũng đoán vậy. Ngày mai yêu cầu thái tử Triết rảnh rỗi mang vào cung nhìn kĩ một chút mới được.
Phù! Linh nhi lặng lẽ thở phào, vỗ ngực một cái. Thiên Hi liếc nhìn nàng, môi làm chữ "Đáng đời!"
- Ta nghe nói, thái tử Triết vẫn chưa lấy vợ. Nghĩ là huynh trưởng chưa kết hôn, hắn nhất định không thể cưới trước. Đoan Ngọ lần này, quả nhân dự định chọn cái quận chúa trong dòng họ, tạm phong làm Lục công chúa, ứng phó tạm thời đi. Chuyện Hi nhi với tiểu thế tử, phụ hoàng sẽ âm thầm tìm thái tử Triết bàn bạc, như vậy mới không xảy ra bất trắc gì.
Sở Uy độc thoại đi tới cửa Vân Hi Uyển, đột nhiên nhớ tới gì đó, xoay người lại:
- Hi nhi, hai ngày này không được phép chạy loạn! Người của các nước khác tới lui hỗn loạn, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
- Dạ dạ dạ! Phụ hoàng yên tâm! Hi nhi chỉ là ra ngoài xem náo nhiệt, nếu sứ thần các nước tới lui đủ loại, phụ hoàng chỉ cần chuyên tâm quốc vụ đi, Hi nhi nghe lời là được. Có điều ngày mai phải đi núi Vong Ưu chỗ sư phụ luyện công, phụ hoàng quên rồi?
- Ừ..., luyện công xong lập tức về cung, không được chạy loạn nữa!
- Con gái đã biết!
Sở Uy lắc đầu, mang theo nụ cười cưng chiều rời đi.
- Ha! Thật tốt quá! - Linh Nhi nhảy dựng lên:
- Nhìn chung cũng có chút mặt mũi đó!
- Chút nữa quên mất! Ngươi qua đây cho bổn cung! - Thiên Hi nhìn nàng đắc ý, giận không chỗ phát tiết.
- Làm gì...? - Linh Nhi bĩu môi, vẻ mặt vô tội.
- Hôm nay ngươi điên à? Sao còn nói liều nói loạn?
- Ta nói bậy hồi nào? Lẽ nào công chúa không phải vì Đông Phương công tử? Vậy sao hai năm qua lúc nào cũng đàn tiểu khúc kia, đang yên lành lại cứ ngẩn người ra?
Thiên Hi bị nói trúng tâm tư, cũng không phản đối, chỉ làm bộ tức giận muốn đánh, Linh Nhi kéo Nhứ Nhi làm lá chắn, trốn sau lưng nàng, lại thò đầu ra nói:
- Ta chỉ mong công chúa gả cho lang quân như ý, giải bày nỗi băn khoăn của mọi người, vậy mới tốt chứ!
Nói xong, Linh Nhi nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng. Thiên Hi tức giận dựng thẳng chân mày, nhưng cũng không bắt được nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cữu thay một bộ y phục đơn giản, vội vã ra ngoài. Thái tử Triết ở bên cạnh, thấy hắn hăng hái, liền dặn dò:
- Đừng đi quá xa, Sở đô không phải Đông Khởi chúng ta, nếu có chút bất trắc, không dễ ứng phó.
- Vương huynh yên tâm, chỉ là tùy ý đi một chút, xem náo nhiệt một chút mà thôi.
- Ừ, ngày mai Sở cung mở tiệc rượu. Nay về sớm, Vương huynh cùng ngươi chuẩn bị một chút.
- Được. Hôm nay Vương huynh có việc à?
- Nói chuyện với vài thái tử các nước xong đi khu săn bắn Sở quốc săn thú, hoạt động gân cốt một chút, cũng là ứng phó hình thức.
- À, vậy kêu Hàn Thụy theo Vương huynh đi. Ta mang vài tên hộ vệ cũng được rồi.
- Cũng được. Hàn Thụy cưỡi ngựa tốt, ta cần dẫn hắn theo. Ngươi mang nhiều người chút, chu toàn cũng không thừa.
- Ai da, Vương huynh cũng quá cẩn thận rồi. Cữu đã không phải đứa nhỏ ba tuổi.
- Đợi cưới thế tử phi xong, lúc đó mới không còn là đứa nhỏ. - Thái tử Triết chọc ghẹo.
- Vương huynh cười Cữu, chờ trở về Cữu sẽ cáo trạng với hoàng tẩu!
Lúc nói chuyện, các tùy tùng đổi xiêm y trong ngoài cho Cữu. Bởi vì thời tiết nắng nóng, sẽ không mặc áo choàng nữa, đổi thành áo lụa màu hồng cánh sen, mặc thêm áσ ɭóŧ trước ngực thêu đóa sen nở trên mặt nước tao nhã; thắt lưng buộc sợi dây tết lại như đuôi voi to bằng ngón tay cái, chân mang giày màu đen hình viên đạn đế dày; vẫn không đội mũ, chỉ buộc tóc bằng dải lụa quanh trán, cùng màu với áo lụa; không cầm quạt nữa, chỉ cầm roi ngựa trong tay, chào thái tử Triết rồi chạy ra ngoài.
Nhảy lên một con ngựa ô, Cữu không ngừng thúc ngựa chạy đi. Thái tử Triết phân phó hộ vệ đi theo ổn thỏa, mắt nhìn theo Cữu ra khỏi dịch quán.
Vừa ra khỏi cửa, Cữu có loại cảm giác khác lạ, nhưng không biết từ đâu tới, cũng không quan tâm đến nó nữa. Hôm qua Linh Nhi nói hắn là sau giờ Ngọ công chúa Thiên Hi mới quay lại, Cữu lại có tính toán khác. Hắn muốn nhìn núi Vong Ưu Nam Giao này là như thế nào, hỏi quan lớn ở dịch quán, biết được đúng là vùng cấm địa cung đình Sở quốc, quanh năm có quan binh canh giữ, những người không có nhiệm vụ là không thể vào trong. Chỉ có Thất công chúa đúng giờ vào đó luyện công pháp, người bình thường sẽ không có cơ hội nhìn thấy cảnh sắc trong núi kia.
Ai ngờ càng khơi dậy lòng hiếu kỳ ở Cữu, hắn không chờ ở cổng Sở cung, mà là trực tiếp thăm dò đi vào chân núi Vong Ưu. Quả nhiên canh phòng nghiêm ngặt, nhưng không làm khó được Cữu võ công không kém. Tìm chỗ yên tĩnh buộc ngựa thật tốt, giao cho hộ vệ trông coi cẩn thận, chính mình nín hơi vận khí, nhảy lên một gốc cây cổ thụ cao ngất bên đường, từ tán cây thi triển khinh công phóng vào trong núi.
Quả nhiên là chỗ thanh sơn lục thủy cảnh tiên Thiên gia, lại là lúc xuân về hoa nở, trong núi chim hót hoa thơm, suối nước róc rách, Cữu nhất thời tham lam ngắm nhìn. Núi này không cao, đường núi cũng không dốc, giả sử dẫn ngựa tới, cũng có thể chạy lên. Bởi vì ít người lui tới, lại được các thợ mộc tỉ mỉ bảo dưỡng, cả tòa núi Vong Ưu giống như mỹ cảnh trong tranh, rất say lòng người.
Có điều Cữu có chuyện trong lòng, không lưu luyến nhiều. Dọc theo đường núi tìm thấy một giao lộ phải đi qua để vào núi, nhảy lên mộc gốc cây già trăm tuổi, nằm ngửa trên một nhánh cây to khỏe, một tay gối dưới đầu, nhấc một chân lên, nhàn nhã, chờ công chúa Thiên Hi đi qua.
Không lâu sau, xa xa nghe được tiếng xe ngựa, Cữu nằm đến hơi mơ màng, nghe được động tĩnh vội vàng ngồi dậy. Leo lên hai cái đầu cành cây, mượn lá cây rậm rạp che chắn bản thân.
Một chiếc xe ngựa dù nhỏ nhưng cực kỳ tinh xảo đi qua dưới tán cây, hoa văn trang trí thùng xe cùng nắp đậy đều biểu lộ dấu ấn hoàng gia. Cữu biết cái này chắc chắn là xe của công chúa Thiên Hi rồi. Đợi xe đi xa một chút liền theo sau, núi Vong Ưu dù không rộng lớn, nhưng nhất thời cũng không thể phân biệt phương hướng.
Rất xa, thấy xe ngựa đứng một chỗ, công chúa Thiên Hi xuống xe, đi bộ hướng lên ngọn núi. Linh Nhi theo phía sau, ôm một bao quần áo trong lòng, tay còn mang theo đồ vật giống như hộp đựng thức ăn. Người đánh xe tháo ngựa thả đi ăn cỏ, bản thân đứng ở thùng xe, không dám đi qua đi lại.