Lời tác giả: Bạch cống là chứng bạch tạng ở người, là một loại bệnh về da bẩm sinh. Tôi hoàn toàn không tra được tên ở cổ đại là gì, chỉ tra được một từ "bạch bác", nhưng bạch bác là chỉ lang ben, không phải chứng bạch tạng, cho nên dựa theo tiếng địa phương của chúng tôi ở đây, lấy tên bạch cống. Hiện tại người mắc chứng này rất ít, nhưng vẫn có, cho nên đặc biệt nói rõ vậy.
Cũng không phải là tiền bối như Sĩ Chiêu nghĩ, khuôn mặt người này thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tuổi tác không chênh lệch với Cữu nhiều lắm. Nhưng lông mày và tóc bạc trắng, màu sắc như tuyết gấm. Da cũng trắng gần như trong suốt, là một loại nhợt nhạt do quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Quái dị nhất chính là màu sắc đồng tử của hắn, rõ ràng là một loại màu hồng như ánh tà dương. Nếu không phải trên người mặc vải bố, thoạt nhìn giống như người tuyết.
Huynh đệ họ Hàn hít vào một ngụm khí lạnh:
- Đây, đây là loại tà linh gì?
- Tuyết Linh? Lẽ nào đây chính là Tuyết Linh?
Lời còn chưa dứt, con đường đá sau lưng ba người vang lên một loạt tiếng bước chân, tuy là nhỏ không thể nghe thấy, nhưng lại rất gấp. Sĩ Đạc cảnh giác đứng dán vào mép vách đá, Sĩ Chiêu theo lệ cũ che chở Cữu.
Một cái bóng màu trắng vọt vào với tốc độ cao, gây ra tiếng rít chói tai. Ba người vội vàng rút kiếm, bày ra chiêu thức đề phòng hắn tấn công.
Tình huống dự đoán vẫn chưa xuất hiện, hắn chỉ nhào qua che chở tên tà linh màu trắng kia. Hơi nghiêng đầu, thở dốc như tức giận. Bàn tay run rẩy tiết lộ hắn đang sợ hãi.
Người này tuy cũng là màu trắng, nhưng không khác thường như người đang ngồi trong góc tường. Màu da và màu tóc đều giống người thường, thậm chí còn đen hơn người bình thường, là dấu vết quanh năm hoạt động bên ngoài vùng núi tuyết. Chỉ là khoác lên áo choàng mũ trùm đầu được chắp vá từ vải bố màu trắng, che đi phần tóc và dung mạo, đi lại nhanh chóng tạo thành cái bóng trắng.
Cữu bình tĩnh nhìn hết thảy, cũng không mấy kinh hoảng. Hàn Sĩ Chiêu lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi:
- Các ngươi là người nơi nào? Vì sao sống ở núi tuyết này?
Không trả lời, người mặt đen quay đầu, lộ ra biểu tình hung dữ, thậm chí là nhe răng như dã thú. Cữu thấy, hắn có một đôi mắt đen sáng rực.
- Sĩ Chiêu, đừng áp sát, xem ra bọn họ rất sợ chúng ta.
Cữu phân phó. Giống như tùy ý đi lùi mấy bước, cố tình cách hai người kỳ dị này một chút. Trong lòng nổi lên hiếu kỳ, ý định tìm tòi.
Huynh đệ Hàn thị cũng hiểu ý lui về sau mấy bước, thế nhưng người mặt đen lại nhìn thẳng vào mắt Cữu. Hai người mắt nhìn mắt giằng co, trong đôi mắt Cữu là tìm tòi nghiên cứu, mà ánh mắt người kia cũng là mê man.
Im lặng một hồi, Cữu nhẹ nhàng mở miệng:
- Sĩ Chiêu, trên người có gì ăn không?
- Có, thịt khô và bánh mì.
- Để lại cho bọn họ, chúng ta đi thôi.
- Vâng.
Hàn Sĩ Chiêu đặt túi đồ ăn xuống đất, hướng về hai người làm động tác ăn. Cữu nở nụ cười, nhấc chân rời đi, huynh đệ Hàn Sĩ theo sát phía sau, ba người cùng rời khỏi hang động quái dị.
Trên đường về phủ, Hàn Sĩ Đạc tấm tắc kêu kỳ lạ:
- Người trong kia đúng là quái dị, thế gian này lại có người có bộ dạng như vậy.
Cữu kéo dây cương, chậm rãi nói:
- Đó là một chứng bệnh. Đã có từ trong bụng mẹ, theo y thuật gọi là "Bạch cống".
- Bạch cống?
- Ừ, người mắc bệnh này râu tóc bạc phơ, toàn thân không thấy một điểm đen, cực kỳ sợ ánh sáng.
- Chẳng trách nấp trong sơn động. Trừ cái đó ra còn có gì khác không? - Hàn Sĩ Đạc rất là tò mò, hỏi tới.
- Vào ban ngày dưới sự kí©h thí©ɧ của ánh sáng sẽ không nhìn rõ sự vật, mắt sẽ chảy nước mắt đau đớn, da cũng sẽ ngứa. Nói chung, không ra ánh sáng là được rồi.
- Buổi tối thì sao? Thời điểm buổi tối không ánh sáng có nặng lắm không?
- Buổi tối sẽ không khác người bình thường, thậm chí nhạy bén hơn chút.
- À... thì ra là vậy. Chuyện lạ trên thế gian này, đúng là nhiều.
Hàn Sĩ Đạc nghe Cữu giải thích xong, cảm thán nói. Lập tức hướng Cữu tỏ thái độ khâm phục quen thuộc:
- Thế tử gia quả nhiên uyên bác!
- Tình cờ thấy trong sách. Đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy bệnh tình chân thực.
- Còn mặt đen thì sao? Thoạt nhìn hắn giống người thường. Lẽ nào bọn họ sống trong động?
- Ta không rõ lắm, ta cũng không phải "mật thám" của Lư Hưng Bảo. - Cữu cười rộ lên.
- Ta đoán, nhất định là bởi vì bệnh khác người, bị đuổi ra khỏi nhà, không chỗ dung thân, chỉ có thể ở trong sơn động. Mà mặt đen kia chắc là người thân, lòng không nỡ, thường tới chăm sóc. - Sĩ Đạc rất khẳng định.
- Ừm, cũng có đạo lý. - Sĩ Chiêu trầm ngâm nói:
- Chẳng qua là, địa hình sơn động kia hung hiểm, bọn họ đi vào bằng cách nào? Mặt đen có vẻ tới lui tự nhiên, nhất định là có võ công.
- Sĩ Chiêu nói đúng. Có điều chúng ta không thể nóng vội. Để bọn họ chậm rãi gỡ bỏ đề phòng đối với chúng ta, có thể sẽ nói chút gì đó. Hiện tại xem ra, có lẽ vẫn còn sợ chúng ta nhiều lắm.
- Ấy! Bọn họ có thể thừa dịp này dọn đi hay không? - Sĩ Đạc hơi sốt ruột.
- Hẳn là không, trên núi tuyết này không dễ gì tìm được một chỗ dung thân, huống hồ chúng ta cũng không uy hϊếp bọn họ. Ngày mai chúng ta lại đến nhìn thử đi!
Cữu nói xong, vung dây cương, chạy về Hầu phủ.
Mới vừa vào phủ, đã có lính liên lạc trong quân doanh tới đưa phong thư, còn có vài hộp lớn nhỏ. Cữu nhận thư, thấy là thái tử Triết gửi tới, trong lòng ấm áp. Mở thư ra đọc, đơn giản là căn dặn chút việc vặt ngày thường, cũng không khác lá thư ngày hôm trước. Nhưng cuối thư, lại thêm một đoạn rất dài như thế này:
Năm nay Sở vương thái hậu mất, lễ Đoan Ngọ tất nhiên bãi bỏ. Hoàng tử các nước cũng không đến Sở cung. Giai nhân tất nhiên không lạc mất, ngô đệ (em trai ta) không cần lo lắng. Tiếp tục ở Lư Hưng Bảo giấu nghề, đợi năm sau lại lên kế hoạch gặp nhau, những việc còn lại cứ giao cho vi huynh là được.Đọc xong, Cữu cầm lá thư cười "khanh khách". Tay theo bản năng dò vào trong người sờ soạn cái còi kia, trước mắt hiện ra hình ảnh áo váy xanh lam. Chỉ là, nét mặt đã có chút mơ hồ. Lắc đầu, gấp thư lại bỏ vào trong người. Làm cho huynh đệ Hàn thị rất khó hiểu.
- Không phải thế tử gia gặp việc vui gì đó chứ? Sao vui vẻ vậy? - Sĩ Đạc đảo mắt, cười hỏi.
Cữu cũng không trả lời, gọi quân lính mở những cái hộp mà thái tử Triết gửi tới, cho người phân phát tất cả vật phẩm cho Hồ tướng quân cùng với nhóm tham tướng lớn nhỏ trong quân trại, tất nhiên anh em nhà họ Hàn cũng không thiếu phần. Phần tâm sự nam nữ này, vẫn là đừng chia sẻ với người ngoài.
Ngày tiếp theo, bởi vì quân vụ bận rộn, Cữu không đi Tuyết Lộc Sơn nữa. Mà phân phó Hàn Sĩ Chiêu đưa cho mấy cái mền, cùng với đồ ăn thức uống. Sĩ Chiêu trở về bẩm báo, nói hai người kia vẫn chưa rời đi, thấy mình cũng không hoảng sợ giống hôm qua nữa. Cữu trong lòng nắm chắc, dặn Hàn thị huynh đệ luân phiên nhau thăm hỏi, chính mình có thời gian cũng sẽ đi kiểm tra một phen. Thường xuyên qua lại không bao lâu, hai người trên núi tuyết dần dần mở miệng. Mặc dù vẫn chưa từng nói tới thân thế nhà mình, nhưng cũng biết nói vài từ cảm tạ với Cữu vì tặng đồ cho họ. Cữu không muốn làm khó dễ người khác, cho phép người ta tự do, hơn nữa tỉ mỉ quan sát, thấy thiếu cái gì sẽ phái anh em họ Hàn đem qua. Người mặt đen tất nhiên là vô cùng cảm kích, Cữu cũng chỉ cười cười, không hề "thi ân cần báo đáp".
Năm tháng ở vùng biên cương lại tiếp tục trôi qua. Đông Phương Cữu đã quen với môi trường và khí hậu Bắc Cương, bản lĩnh dẫn binh đánh giặc dần dần tiến bộ, đã có thể trải bản đồ bày binh bố trận, mắt thấy có phong thái Tề vương năm đó, bày mưu nghĩ kế, quyết đoán ngàn dặm quyết thắng. Gió bấc cùng băng tuyết rút đi vẻ non nớt và yếu ớt của hắn, giữa lông mày đã có thần sắc kiên nghị quả quyết chiếm giữ. Ánh đèn ở phủ Trí Viễn hầu có lúc sáng suốt đêm. Hồ Duy Viễn âm thầm thán phục, theo tình hình này, không cần qua ba năm, nước Đông Khởi sẽ sinh ra một vị Vương gia có thể lãnh đạo thiên quân quét ngang toàn bộ.
Chớp mắt lại qua một năm. Một ngày Cữu đang ở quân doanh suy nghĩ trận pháp, bên ngoài huyên náo một trận, quân nô tiến vào bẩm báo có thánh chỉ đến. Cữu vội vàng chỉnh sửa mũ áo đi ra ngoài nghênh tiếp, thấy vị quan nội thị Phùng công công địa vị trong cung gần với Trương Hòa đang híp mắt đứng ở bên ngoài, trong lòng cầm một quyển trục vàng nhạt.
Cữu biết là thánh chỉ, không dám thờ ơ, vội vàng bố trí bàn thờ, thắp hương bái lạy. Phùng công công bước vài bước đến trước bàn thờ, mở thánh chỉ, the thé đọc lên:
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm hoàng chất Trí Viễn hầu Cữu thân làm Tề vương thế tử, từ kinh thành tới Bắc Cương đóng quân biên đã hơn hai năm, có thể trông coi làm hết phận sự, dốc lòng chuyên tâm học hành. Để cho Đông Khởi ta giải trừ mối lo biên cương, để cho trẫm nhẹ lòng. Nay xuân về hoa nở, đặc biệt cắt cử Trí Viễn hầu và thái tử cùng nhau đến Sở đô, tham dự ngày hội cùng hoàng tử các nước, làm tăng thêm oai vệ của Đông Khởi hoàng thất ta. Khâm thử--!"
Cữu quỳ ở đó, nghe xong tuyên chỉ thì thở ra một hơi. Vội vàng dập đầu tạ ơn, đứng lên tiếp nhận thánh chỉ, đặt lên bàn. Sau đó đón tiếp Phùng công công vào phủ Thủ Bị. Ngồi xuống dâng trà xong xuôi, Phùng công công cười híp mắt nói:
- Báo tin vui cho Trí Viễn hầu thế tử gia.
Cữu nhấp một hớp trà, nhàn nhạt đáp lại:
- Vui từ đâu tới?
- Chuyến này đi Sở đô, đợi sau khi hồi kinh hoàng thượng chắc chắn trọng dụng. Thời kì ở biên cương này, xem như là kết thúc.
- Ồ? - Cữu nhíu mày:
- Phùng công công nghe được tin gì sao?
- Không phải vậy. Chỉ là dựa vào lão già khọm ta đây đã sống trong hoàng cung ba mươi mấy năm, coi tình hình này, nên là lúc thế tử gia rẽ mây nhìn mặt trời rồi.
- Ha ha, nếu tâm tư hoàng thượng đơn giản dễ đoán, vậy sẽ không phải là thiên tử Đông Khởi ta.
- Ôi... mặc dù hoàng thượng không cho phép, vẫn còn thái tử ở bên khuyên bảo, nhất định sẽ không ủy khuất thế tử gia. Lần này truyền thế tử cùng đi Sở đô, chính là thành quả thái tử hết lòng.
Cữu nghe xong, trong lòng ấm áp, cũng không tiếp tục chủ đề nặng nề này nữa:
- Không biết hoàng thượng có chỉ thị gì không? Ta hồi kinh trình diện hoàng thượng rồi mới cùng thái tử đi à? Hay là từ đây đi thẳng đến Sở đô? Dù sao Đoan Ngọ cũng không xa.
- Hoàng thượng không có lệnh. Thái tử gia phân phó, thế tử gia không cần hồi kinh, trực tiếp chọn tuyến đường đi Ích Châu. Tới biên giới Đông Sở hội hợp với ngài ấy. Thái tử gia đã từ đế đô xuất phát trước một bước, nói là ở biên cảnh chờ thế tử gia.
Cữu gật đầu, tâm tư đã không còn ở Lư Hưng Bảo hoang vu này nữa, sớm đã chạy đến Sở đô phồn hoa rồi.
Đã muốn đi, Hàn thị huynh đệ tất nhiên là không nỡ, thậm chí Sĩ Đạc còn nước mắt lưng tròng, để Hồ Duy Viễn nhìn thấy, được một trận cười nhạo. Đêm trước khi đi, Hồ tướng quân mở tiệc tiễn biệt Cữu ở phủ Thủ Bị.
Trong bữa tiệc, Sĩ Đạc tính tình trẻ con vẫn rầu rĩ không vui, Cữu cũng hiểu ở chung hai năm, tình cảm thâm hậu, liền trấn an hắn:
- Huynh đệ các ngươi tới Lư Hưng Bảo cũng bốn năm rồi, nhiều nhất thêm một năm nữa, chắc chắn sẽ gọi về kinh thành. Đến lúc đó ta nhờ Vương huynh điều hai người các ngươi về bên cạnh ta là được rồi phải không? Hơn nữa lần này ta đi rất có thể vẫn trở về. Nam tử hán đại trượng phu, đừng như vậy, coi chừng làm Hồ tướng quân chê cười!
Hàn Sĩ Đạc xoa xoa mũi, lầm bầm nói:
- Thế tử gia sẽ vui vẻ, đến quốc gia miên hoa túy liễu* kia tiêu dao tự tại, sẽ không để ý chúng ta nữa.
(*) miên hoa túy liễu: ham mê uống rượu, mỹ nữ- Sĩ Đạc! Không được làm càn! - Hàn Sĩ Chiêu vội quát đệ đệ.
Sĩ Đạc nghĩ lại cũng biết lời nói của bản thân không thích đáng, buồn bực không lên tiếng. Cữu nhìn hắn, cười nói:
- Hai người các ngươi còn có nhiệm vụ ở đây mà, đừng quên chuyện ở Tuyết Lộc Sơn. Giúp người đến cùng, đưa Phật lên trời. Sau khi ta đi, các ngươi tìm cơ hội thích hợp đưa hai người kia xuống núi, sống ở gần Lư Hưng Bảo mới tốt, dù sao núi tuyết động đá, không phải kế hoạch lâu dài.
- Tuyết Lộc Sơn gì? Người nào? - Hồ tướng quân nói xen vào.
Cữu quay đầu lại đáp:
- Đây là bí mật giữa ba người chúng ta, không thể nói với Hồ tướng quân.
- À...
Hồ Duy Viễn sửng sốt, lập tức lắc lắc đầu:
- Lão Hồ ta già rồi! Bí mật người thanh niên này, đã không thể nói cùng ta nữa.
- Nhưng là vẫn muốn uống rượu cùng Hồ tướng quân, một ly rượu này, sẽ không còn ai dám nói Hồ tướng quân già nữa đâu.
Cữu tiếp lời. Hồ Duy Viễn cũng không miệt mài theo đuổi, ngửa đầu rót rượu vào miệng, nói một vài lời từ biệt.
Ngày hôm sau chuẩn bị lên ngựa, Cữu chỉ mang một vài tùy tùng, dọc theo biên giới Đông Khởi, vừa tuần tra vừa đi về biên giới nước Sở.
Càng đi về phía nam khí hậu từ từ ấm lên, Cữu sống ở Bắc Cương lâu rồi, gặp lại phong cảnh Giang Nam đúng là mới mẻ thú vị. Mặc dù đi gấp, nhưng vẫn không bỏ lỡ du sơn ngoạn thủy.
Không đến một tháng, đã đến khu vực hội hợp cùng thái tử Triết. Xa xa thấy một tòa hành dinh, Cữu đá nhẹ chân vào bụng ngựa, chậm rãi chạy tới. Ở cửa doanh trại, mọi người bao quanh một nam tử áo vàng mũ kim lại đây nghênh đón, hiển nhiên là thái tử Triết đã hai năm không gặp. Cữu nhảy xuống ngựa, chạy tới vài bước, đầu tiên quỳ rạp xuống đất.
- Thỉnh an thái tử.
Thái tử Triết vội vã tiến lên đỡ lấy, đệ đệ ung dung mảnh khảnh.
Đã hoàn toàn rút đi khí chất trẻ con, bỗng chốc có dáng vẻ hoàng tử Thiên gia, vóc người cao hơn rất nhiều, mặc dù chưa bằng mình, nhưng cũng là cao lớn thẳng tắp, ngọc thụ lâm phong. Giữa hàng lông mày sớm đã không còn vẻ non nớt nữa, thay vào đó là một thần sắc hiên ngang. Cả người đứng ở đó, nghiễm nhiên là thiếu niên phiêu dật tuấn mỹ bất phàm.
- Cữu nhi! Hai năm không gặp, lại quá lớn rồi, sắp đuổi kịp vi huynh!
- Vương huynh cũng vậy mà!
- Nếu hoàng thúc thấy bộ dáng Cữu nhi hôm nay, không biết sẽ vui vẻ đến cỡ nào đây! Chờ chuyến này đi nước Sở, vi huynh sẽ đòi một thế tử phi chim sa cá lặn mang về cho ngươi, để hoàng thúc cùng nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất vui!
Cữu lập tức ngây người, có chút dở khóc dở cười:
- Vương... Vương huynh, cái này... cái này cũng...
- Ha ha, chẳng lẽ còn ngượng ngùng? Cữu nhi năm nay cũng tròn mười sáu nhỉ? Việc chọn phi này cũng nên tính toán chút, mặc dù quốc sự trọng yếu, nhưng cũng không thể làm lỡ đại sự của vị thế tử gia nước Đông Khởi chúng ta đâu!
- Vương... Vương huynh, ngươi, ngươi hình như còn chưa đại hôn mà, ngươi đã mười tám rồi, người Bắc Đô lúc mười tám tuổi đã có hai tiểu hoàng tử rồi đấy, đừng chỉ toàn cười nhạo ta...
- Thế tử gia vẫn chưa biết à? - Hộ vệ Hàn Thụy ở bên cạnh cười nói:
- Thái tử phi đã định là Nhị công chúa nước Tây Viêm, chờ trở về sẽ làm lễ thành hôn. Chuyến này đi chủ yếu là cùng thương lượng chuyện cưới vợ với thái tử họ Tây Môn kia.
Cữu tức khắc mở to hai mắt nhìn:
- Thật vậy sao? Vương huynh, chuyện này là lúc nào? Vì sao trong thư không nhắc tới một chữ?
- Ha ha.
Thái tử Triết sờ sờ hàm râu mềm mại trên môi:
- Là chuyện lúc tết, phụ hoàng và vua Tây Viêm thương lượng quyết định, dự định lúc đám cưới sẽ công bố thiên hạ, cho nên, phần lớn người đều không biết.
- Vương huynh đã gặp hoàng tẩu tương lai rồi? Là giai nhân tự mình chọn?
Cữu nghe vậy, lòng tràn đầy hứng thú, hỏi một chút nội tình.
- Chưa từng.
Cữu nhíu mày:
- Vì sao?
- Cữu nhi quên rồi? Xa thân gần đánh.
- Việc này...
Sống ở hoàng gia, Cữu cũng biết sẽ không có khả năng mọi chuyện đều như ý nguyện, thông gia với Tây Viêm, hay là lập thái tử phi, thứ nhất có thể bảo đảm quan hệ hai nước, miễn cho lúc nam chinh bắc thảo sẽ không thụ địch trước sau nguy hiểm; thứ hai cưới Tây Viêm công chúa về Đông Khởi, tương đương với giữ con tin, hòa hay chiến đều chủ động. Cữu nhìn khuôn mặt đại ca phấn chấn, không thấy vẻ buồn rầu, cũng hơi hạ quyết tâm.
- Nếu có thể thấy Cữu cưới được giai nhân trong lòng, vi huynh sẽ không còn băn khoăn nữa. Đợi ngày sau Cữu khổ cực công thành đoạt đất vì Đông Khởi, vi huynh mới không cảm thấy áy náy. Hoàng tử Đông Khởi ta, chung quy phải hữu đắc hữu xả*.
(*) hữu đắc hữu xả: có được có mấtCữu nghe vậy, trên mặt hiện lên thần sắc không đoán được. Mà thái tử Triết vẫn chưa nhận ra.
- Được rồi, Cữu nhi nếu như đã đến, chúng ta mau chóng thu thập xuất phát, từ đây tới Sở đô, còn phải đi mấy ngày nữa đây.
- Được, tất cả nghe Vương huynh phân phó.
Vì vậy, mấy ngày sau, hai vị hoàng tử nước Đông Khởi, lại một lần nữa tiến vào dịch quán nước Sở.
Hai năm không gặp, đường cái Huyền Vũ đã không còn náo nhiệt như lúc đầu, trên phố lại thoang thoảng mùi hương bánh chưng. Ngây người đã lâu ở nơi biên cương hoang vắng cuộc sống khép kín, Cữu có chút không nhẫn nại được. Thái tử Triết lại bận việc lui tới chào hỏi sứ thần hoàng tử các nước, không có thời gian bận tâm.
Một ngày, trời quang mây tạnh, Cữu đổi một bộ y phục xanh thẫm điểm hoa mai trắng tuyết, không đội mũ quan, dùng dải tơ buộc lỏng tóc, trán quấn sợi dây có hoạ tiết mây nâng mặt trời, phe phẩy chiếc quạt bằng trúc ở giữa có hình cá nô đùa trên lá sen, đi về đường lớn Huyền Vũ. Hàn Thụy dẫn hai gã hộ vệ đi theo, cùng đi dạo tự tại với thế tử gia.
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, Cữu vừa đi dạo vừa nhìn đồ vật phong thổ bày bán hai bên sạp hàng, trong lòng nhớ tới cuộc tương phùng hai năm trước, lập tức có chút ngứa ngáy. Vô thức tìm kiếm người áo váy xanh, nghĩ rằng sẽ không trùng hợp như thế, lắc đầu có chút tiếc nuối. Lời của thái tử Triết vang lên bên tai, Cữu liền suy nghĩ: Lẽ nào, lần này thật sự muốn đòi một thế tử phi trở về? Trong lòng có chút nửa vui nửa buồn. Đã đến thời điểm thả nữ nhân vào phủ để che tai mắt, có điều, Thất công chúa kia cũng không phải lựa chọn tốt để diễn kịch. Tuy là khiến mình hơi động tâm, nhưng đây không phải chuyện đùa, liên quan đến toàn bộ sinh mệnh ở Tề vương phủ, tuyệt nhiên không thể đùa giỡn.
Đang lướt giữa các hàng, chợt nghe có âm thanh khàn khàn:
- Công tử có thể nói chuyện một chút không?
Cữu ngẩng đầu, đối diện với một đôi con ngươi sắc bén. Một người đàn ông trung niên ăn mặc như đạo sĩ, màu tóc hoa râm, mặc đạo bào âm dương vô cực, chân mang giày mây, dưới hàm, là một chùm râu dê thưa thớt.
Hàn Thụy cảnh giác kề sát, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông. Đạo nhân kia chỉ liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt không đổi, rất là thản nhiên nhìn Cữu.
Cữu quan sát trên dưới, hơi cong khóe môi:
- Đạo trưởng biết tại hạ?
- Cũng không quen biết.
- Kêu ta là vì chuyện gì?
- Bần đạo có một sạp quẻ, thấy công tử dung nhan tuấn mỹ, khí độ phi phàm, nghĩ chắc không phải người thường, đặc biệt tự tiến cử bói cho công tử một quẻ.
- Xem ra ngươi có chút nhãn lực! Đã biết công tử nhà ta không phải người thường, sao còn dám tới quấy rầy? - Hàn Thụy không giận tự uy, trầm giọng nói.
- Tuy là trời sinh dáng vẻ cao quý, nhưng sắp tới đây có trận đại kiếp nạn, không biết công tử có hứng thú nghe ta nói rõ thêm một chút?
- Làm càn!
Hàn Thụy trợn mắt nhìn. Cữu lại mỉm cười khoát tay ngăn cản hắn.
- Ồ? Vậy theo lời của đạo trưởng, Cữu nên nghe chút chỉ điểm, mới có thể ổn thỏa vượt qua kiếp nạn này?
- Đúng.
- Ừ, cũng được, ta sẽ nghe ngươi nói thử xem.
Nói rồi, Cữu nghiêng người tới trước sạp quẻ của đạo nhân, vén áo ngồi xuống, yên lặng chờ lão mở miệng.
Nét mặt đạo nhân hiện lên chút ý cười, ngồi trước mặt Cữu, đưa ống thẻ.
- Vậy trước tiên bần đạo vì công tử bói một quẻ công danh...
Cữu lại vung tay:
- Không cần, tại hạ tự biết nắm giữ công danh.
Đạo nhân nghi ngờ nói:
- Công tử đây muốn hỏi chuyện gì?
- Nhân duyên.