(*) hành: đi, đường đi- Hoàng thượng, việc này sợ là không ổn.
Ai cũng không ngờ tới, người đầu tiên mở miệng phản đối lại là Nguyên soái Đậu Nghị.
Đông Phương Bình híp mắt, hỏi:
- Có gì không ổn? Vì sao không ổn?
- Vùng Bắc Cương khỉ ho cò gáy, không một bóng người, quanh năm rét lạnh, tuyết đóng băng ngàn dặm. Các tướng sĩ cường tráng trong quân trại sau ba năm trở về còn tiều tụy huống chi là thế tử thân thể yếu nhược? Giả sử có sơ xuất gì, Đông Khởi ta đây không thương tiếc?
- Cũng bởi vì hoàng chất được nâng niu từ nhỏ, trẫm mới cho nó đi mài gân luyện cốt. Nếu không..., cuối cùng chỉ là hoa cỏ trong phòng, khó thành đại tài.
- Hoàng thượng, ngày đó tiên hoàng đã ủy thác, dặn dò ta hễ là con cháu hoàng gia, bất kể là vua hay vương, đều phải chiếu cố nhiều hơn. Thật sự là vì huyết mạch hoàng gia mỏng manh. Hiện tại, Thánh thượng và Tề vương đã qua thiên mệnh, chỉ còn lại hai người thái tử Triết và thế tử Cữu. Bảo hộ cẩn thận còn không kịp, có lý nào lại đưa vào nguy hiểm?
Bởi vì xúc động, râu mép của lão soái đều giật giật.
Đậu Nghị nhận ân huệ của hai đời Đông Phương gia, trong sạch chính trực, một lòng trung thành. Trong lòng lão chỉ có hai chuyện quan trọng là nước Đông Khởi cường thịnh và Đông Phương gia thịnh vượng. Ba mươi lăm năm trước đã gả con gái của mình cho Tề vương làm vợ. Tuy Cữu không phải do Đậu phi sinh ra, nhưng vẫn là ông cháu trên danh nghĩa. Tình hình lúc này, cả triều văn võ cũng chỉ lão mới có thể biện hộ vì Cữu.
- Hừm!
Đông Phương Bình thầm nghĩ,
nếu ngươi biết ngày hôm trước Trí Viễn hầu mới phong chức này còn tính toán muốn phân tán binh quyền của ngươi, e rằng ngươi sẽ không che chở nó như vậy.- Con cháu Đông Phương ta há lại là cưng chiều từ bé, tham sống sợ chết. "Thiên tương giáng đại nhậm vu tư nhân, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt"*, những thứ này, không phải Đậu Nguyên soái không biết chứ?
(*) Mạnh Tử viết: Thiên tướng giáng đại nhiệm vu thị nhân dã. Tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hoành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính tằng ích kỳ sở bất năng.Tạm dịch: Trời giáng định cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, tăng thêm tài năng cho người ấy.- Tất nhiên là cần rèn luyện nên người, thế nhưng, Ngự Lâm quân trong kinh thành, hai quân doanh Ích Châu và Hạp Châu đều có thể bồi dưỡng thế tử thành tài, vì sao phải đưa đi Bắc Cương đất cằn sỏi đá?
- Ôi ôi, lão tướng quân lời này sai rồi.
Tả Thừa tướng Tôn Trường Quyền đã quen "tùy mặt gửi lời gió chiều nào theo chiều nấy", thấy sắc mặt Đông Phương Bình không vui, sải bước ra khỏi hàng, nói giúp:
- Mặc dù môi trường Bắc Cương hung hiểm, nhưng cũng là quân doanh quan trọng. Hoàng thượng đưa thế tử đi Lư Hưng Bảo, chính là giao phó trọng trách cho hắn. Tương lai sẽ hợp nhất văn võ cùng thái tử, mới có thể chấn hưng Đông Khởi ấy mà.
- Nếu thế tử có gì bất trắc thì sao?
- Hồ tướng quân xưa nay thận trọng tỉ mỉ, có hắn trông nom, tất nhiên sẽ ổn thỏa. Huống hồ quân dân ở Lư Hưng Bảo nếu biết thế tử gia giá lâm, nhất định sẽ tôn kính, càng chiếu cố kỹ hơn, há lại lo lắng sai lầm gì?
Cữu vẫn đang trầm mặc không nói, bỗng nhiên xoay người hướng Đậu tướng quân cúi người lạy một cái:
- Cảm tạ ngoại công
(ông ngoại) nghĩ cho Cữu. Cữu đã trưởng thành, đã đến lúc nên xông pha thiên hạ. Ngoại công yên tâm, Cữu nhất định sẽ học tốt binh pháp, thông thạo cung mã, bình an khỏe mạnh trở về.
Nói xong, xoay người quỳ xuống, nói với Đông Phương Bình:
- Hoàng thượng, thần nguyện đi đóng quân biên ở Lư Hưng Bảo. Nhất định không phụ thánh ân, cống hiến sức mình vì Đông Khởi.
- Tốt! Không hổ là con cháu Đông Phương ta! Tạm đi chuẩn bị hành trang, mười ngày sau, đích thân trẫm sẽ tiễn ngươi cùng Hồ tướng quân lên đường!
- Tạ chủ long ân. - Cữu cúi lạy một lần nữa.
Sau lưng hắn, Tề vương Thái và thái tử Triết lo lắng nhìn, đều có cảm thụ riêng ở trong lòng.
Mà bên trong Tề vương phủ, Tiểu Lộ Tử đã khóc đến lê hoa đái vũ
(khóc như mưa):
- Nói thật xuôi tai! Nếu Lư Hưng Bảo tốt như vậy, tại sao ông ta không kêu thái tử đi?
- Nói bậy! Ngươi muốn bị chém đầu à?
Ở sau bàn sách, đang ngồi trên chiếc ghế lưng cao chạm trổ hoa văn, Cữu buồn cười nhìn Tiểu Lộ Tử vừa lau nước mắt vừa sắp xếp quần áo, tay theo thói quen nhẹ vuốt chiếc còi bùn.
- Chu Liên, Bích Hà đâu? Vì sao ngươi làm việc này?
- Ta mới không yên tâm cho các nàng làm! Người nào cũng sơ ý lơ là, nếu như thiếu sót cái gì, đến cái chỗ không bóng người kia, có thể đặt mua ở đâu?
- Tiểu Lộ Tử, ngươi càng ngày càng có dáng vẻ của khuê nữ. - Cữu nhịn cười, trêu ghẹo hắn.
- Ngài còn có tâm tư đùa giỡn à? Chuyến này đi phải là ba năm! Đoạn thời gian còn rất dài. Nếu ở đó bị bệnh bị thương, bên cạnh không có người chiếu cố, sao mà được?
Nói xong quệt nước mắt, ngẫm lại không đúng:
- Phi phi phi! Miệng quạ đen! Thân thể ngài rất khỏe mạnh, sao có thể bệnh?
Thấy Cữu vẫn không lo lắng, tiếp tục oán giận nói:
- Quy củ của binh doanh này cũng quá đáng mà. Sao lại không cho thϊếp thân đi theo? Cũng không phải nha hoàn, ta là một tiểu nội thị, có phá hỏng quy củ gì đâu?
- Nếu trong trại người người lớn nhỏ đều mang theo một người, còn gọi là binh doanh à?
- Nhưng ngài là thế tử mà.
- Cho nên mới càng phải làm gương. Vả lại còn quân nô* mà, bọn họ sẽ chiếu cố ta.
(*) quân nô: nô dịch trong quân doanh- Mấy tên đó tay to chân thô thì biết gì chứ? Bọn họ làm sao biết thói quen của ngài đâu? Ăn cơm phải là gạo cứng chút, canh phải thật nóng, món ăn cần thanh đạm hợp khẩu vị. Áo trong ngoài phải sạch sẽ, được hồ* qua mới mặc lên người. Ngủ cần thanh tĩnh, một tiếng động nhỏ cũng không được phép. Những cái này sợ là cũng không nắm được, đừng nói tới đọc sách viết chữ lò sưởi ấm tay, cưỡi ngựa bắn cung áo khoác da cừu! Thật khổ thân ngài mà, sao mới tốt đây?
(*) hồ sợi vải: là quá trình phủ một lớp chất hồ (một hoặc hỗn hợp hóa chất) bảo vệ được phủ lên sợi dọc (warp). Qúa trình này được tiến hành trước khi dệt vải. Điều này sẽ giúp sợi dọc (warp) được định hình ổn định, tăng độ cứng/độ bền, giảm ma sát mài mòn cơ học khi dệt, giảm luôn khả năng đứt sợi trong quá trình dệt, từ đó tăng năng suất dệt của máy dệt thoi.- Ta nào có yểu điệu như vậy?
- Đậu Vương phi lúc sắp chết đã dặn dò thầy ta, Di Trắc phi trước khi chết lại nhắc nhở ta. Đều là chăm sóc ngài, không được để ngài chịu nửa điểm ủy khuất. Giờ thì hay rồi, sau này đến bên kia, làm sao ta có thể báo cáo nhiệm vụ đây?
Nói xong, Tiểu Lộ Tử khóc lớn.
Cữu bất đắc dĩ cầm sách ngăn tầm mắt lại, không nhìn tới vẻ mặt con nít khóc tới nước mắt nước mũi tràn lan của hắn. Đúng lúc này, trong phòng chính có người tới truyền cơm. Cữu vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
- Mau đi theo, không đợi ngươi.
Tiểu Lộ Tử vội vã vừa dùng tay áo lau mặt vừa chạy theo sau.
Trên tấm bàn tròn khảm bạc thật to, đầy đủ món ngon, nữ nhi hồng lâu năm tản ra mùi rượu nồng đậm. Nhưng chỉ có một mình Đông Phương Thái một người ngồi đó. Nha hoàn đứng thành một hàng, đang cầm khăn tay chậu rửa.
Cữu vén rèm cửa tiến vào nhìn thấy, nghĩ đến chỗ này ba năm sau, sợ rằng đều chỉ có một mình phụ thân ăn cơm, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.
- Cha.
- Mau ngồi đi, đồ ăn sắp nguội rồi.
Đợi Cữu rửa tay xong, ngồi xuống bên cạnh. Tề vương ra lệnh tất cả hạ nhân đều lui xuống. Cữu liền hiểu được, là có vài lời dặn dò. Cho nên không vội động đũa, im lặng chờ phụ thân nói trước.
- Cữu nhi, con thật sự nguyện ý đi Lư Hưng Bảo?
- Nếu là ý chỉ của hoàng bá, tất nhiên con phải tuân theo. Hơn nữa Lư Hưng Bảo là cứ điểm quan trọng, còn là binh doanh quan trọng. Lần này Cữu đi, nhất định phải học chút bản lĩnh trở về.
- Nhưng dù sao chỗ đó không giống đế đô. Doanh trại quân đội có rất nhiều bất tiện, nếu như sơ suất...
- Cha, con đã lừa dối hoàng bá nhiều năm như vậy rồi, huống chi còn ở Bắc Cương cách xa ngàn dặm. Con biết lợi hại trong đó, chuyện liên quan đến sống chết của toàn bộ Tề vương phủ ta, dĩ nhiên biết chú ý mọi nơi. Cha không cần lo lắng.
Đông Phương Thái nhìn khuôn mặt non nớt của Cữu, đau lòng, lo lắng, đủ loại tâm tình chồng chất trên khuôn mặt ông, càng lộ vẻ tiều tụy.
- Nếu không sinh ra ở nhà đế vương này, làm sao sẽ hỗn loạn như vậy.
- Cha, cái này đã là số mệnh của con, con sẽ nhận mệnh. Huống hồ, vinh hoa phú quý này là thứ mà bao người mơ ước, con lại có được mà chẳng tốn chút sức nào, coi như là hồi báo vậy.
- Con thật sự định học tập binh pháp, sau này làm tướng quân Vương gia?
- Không phải cha chính là như vậy à? Con tất nhiên cũng cùng chí hướng.
- Nhưng mà cha có ngày hôm nay, con cũng thấy rồi đấy.
- Vương huynh sẽ không nhẫn tâm giống hoàng bá. Nói đến đây, cha nói xem, năm đó cha và hoàng bá cũng gắn bó gần gũi, nhưng vì chuyện gì lại đến mức này? Thật sự chẳng lẽ chỉ vì cha chiến công hiển hách, hoàng bá sợ cha sẽ ngồi vị trí của hắn?
Đông Phương Thái bị hỏi, cầm bầu rượu tự rót đầy cho mình, tiếp tục rót đầy ly của Cữu, đặt bầu rượu xuống, thở dài.
- Quy tắc của Đông Phương gia ta, cho tới bây giờ đều là xếp theo trưởng ấu, thậm chí cũng không quá xem trọng chính thứ. Tuy là ta công cao che trời, nhưng sẽ không uy hϊếp được đế vị. Chỉ cần hoàng bá con còn sống một ngày, thì Đông Khởi chính là thiên hạ của hắn, hắn chết thì thái tử Triết kế vị, cho tới nay ta chưa từng động tâm tư.
- Vậy vì sao đột nhiên hoàng bá lại nghi kị cha?
- Không phải nghi kị, hoàng bá con biết ta tuyệt đối sẽ không phản bội, đó chẳng qua là hắn viện cớ mà thôi.
Cữu nghi hoặc nhíu mày, nhìn vào mắt Tề vương, giống như đang đợi nói tiếp.
- Cữu nhi vẫn nhớ chính mẫu phi của con?
- Vẫn nhớ. Lúc nhỏ, rất cưng chiều Cữu. Cữu tinh nghịch gây họa, đều là người nói giúp, không cho cha đánh tay Cữu.
Đông Phương Thái cười rộ lên, dường như đang chìm vào cuộc sống của những năm đó. Khi ấy, Tề vương phủ vẫn còn hai vị Vương phi, gia đình hòa thuận, mẹ hiền con hiếu, hai vị Vương phi cùng nhau giáo dưỡng thế tử, quan hệ vô cùng hòa thuận vui vẻ.
- Người là con gái của Đậu Nguyên soái, cho nên con mới gọi Nguyên soái là ngoại công, đúng không?
- Đúng. Đậu Nguyên soái là cánh tay của tiên đế, theo tổ phụ
(ông nội) con chinh chiến đã nhiều năm, cực kỳ trung thành. Ông ta nhìn hoàng bá con và ta cùng nhau lớn lên, cũng từng dạy chúng ta một ít công phu đao kiếm. Lúc nhỏ, Đậu soái phu nhân thường dẫn con gái vào cung thăm tổ mẫu
(bà nội) con. Khi đó hoàng bá con và ta còn nhỏ tuổi, cùng chơi đùa với nàng, cảm tình rất tốt. Hoàng tổ mẫu con muốn Vân Nhu làm con dâu Đông Phương gia, cũng đã đề cập chuyện này với Đậu phu nhân. Nhưng bởi vì chúng ta còn nhỏ, cũng không suy nghĩ nhiều lắm, muốn đợi chúng ta lớn lên, xem ý rồi quyết định. Mẫu hậu không hề thiên vị, hai đứa đều là con trai mình, người nào cưới cũng như nhau. Thứ nhất hoàng huynh lớn hơn, hắn chưa kết hôn thì ta không thể lập gia đình trước; thứ hai ta thấy hoàng huynh yêu Vân Nhu sâu đậm, nên không muốn xen vào.
- Cha, lúc đó người không có tâm tư gì với mẫu thân à?
- Tất nhiên không phải. Tổ phụ con nghiêm khắc gò bó, hai huynh đệ chúng ta không am hiểu về nữ sắc lắm. Vân Nhu dịu dàng tài đức, lại hòa thuận với mọi người, ta tất nhiên là yêu thích. Nhưng mà...
- Không muốn tranh giành với hoàng bá, sợ người ngoài nói sao?
Đông Phương Thái dừng một chút, gật đầu.
- Từ nhỏ, ta rất ít tranh giành này kia với hoàng huynh. Hắn luôn kiêu căng, ta nghĩ tới tình nghĩa huynh đệ, cái gì có thể nhường hắn đều sẽ nhường. Nào ngờ, hai năm sau ta nhận được thánh chỉ của phụ hoàng, kêu ta hồi kinh chúc mừng đại hôn của hoàng huynh. Ta vội vã gấp gáp trở về, mới biết thái tử phi hiển nhiên không phải Vân Nhu.
Cữu cắn một miếng bánh hạch đào, cười hỏi:
- Mẫu thân vẫn là thích cha nhiều hơn nhỉ?
Đông Phương Thái hơi đỏ mặt, khẽ cười, hoàn toàn chìm vào cảnh trí năm đó.
- Mẫu hậu gọi ta đến hậu cung, dặn ta sau đại hôn của hoàng huynh thì không cần đi doanh trại nữa. Qua thêm chút thời gian sẽ để ta cưới Vân Nhu làm phi.
Cữu nhai bánh cười, vui mừng cho phụ thân lúc trẻ.
- Nhưng sau đó gặp lại hoàng huynh thì hơi xấu hổ. Có điều hắn không phải người hiểm ác, lúc ta với mẫu thân con thành hôn, hắn tìm riêng ta nói chuyện, muốn ta hết lòng đối tốt với mẹ con, Vân Nhu hạnh phúc hắn cũng yên lòng. Sau thành hôn mẹ con mới nói cho ta biết, nàng sở dĩ cự tuyệt hoàng huynh là vì biết hắn chắc chắn sẽ kế thừa đại bảo, ngồi ngôi vị hoàng đế. Thật sự không muốn vào hậu cung sâu như biển. Chỉ muốn trải qua cuộc sống phu thê hòa thuận bình thường.
- Mẫu thân là người như vậy, dưới cái nhìn của người, vinh hoa phú quý chẳng qua chỉ là nhất thời.
- Ừ, qua tân hôn không bao lâu, Đông Khởi và Cao La xảy ra chiến tranh, ta đã dẫn binh xuất chinh. Hai năm sau chiến thắng quay về, phụ hoàng đã bệnh nguy kịch. Trước lúc băng hà còn cố ý dặn dò huynh đệ ta hòa thuận, cùng nhau gây dựng Đông Khởi hưng thịnh. Sau khi hoàng bá con kế vị, hắn bận việc chính sự, ta cũng tập trung thao luyện binh mã. Lúc này ta đã dọn ra khỏi cung, tự xây dựng Tề vương phủ rồi. Vân Nhu vất vả lo việc nhà, phu thê ân ái. Chỉ là, có một cái không thuận, không thể giữ được vài đứa nhỏ, sống lâu nhất cũng không qua đầy tháng. Vì vậy Vân Nhu đau lòng không thôi, cũng lo lắng cho con nối dòng của ta. Ta không để tâm, vẫn một lòng với quân mã. Sau này Trưởng công chúa thái tử Triết lần lượt ra đời, ta càng thở phào nhẹ nhõm. Đông Phương gia có người kế tục, không cần lo âu. Nhưng Vân Nhu không nghĩ vậy, cố thu xếp nạp Trắc phi cho ta.
- Vậy mới có mẹ con vào Tề vương phủ?
- Ừ. Lúc đầu ta không đồng ý, rồi Vân Nhu khuyên bảo mỗi ngày, thời gian lâu dài ta cũng không kiên nhẫn liền tùy theo nàng sắp xếp. Sau đó, mẹ con vào phủ. Ta trăm triệu không nghĩ tới chính là, từ sau khi mẹ con vào phủ, thái độ của hoàng huynh đối với ta liền tuột dốc không phanh, đầu tiên là vô cớ gây khó dễ trong triều, dần dần bắt đầu thu hồi binh quyền của ta. Ta không thể hiểu rõ, chỉ đành thật thận trọng sống qua ngày. Về sau, Đậu Nguyên soái lén lút nói cho ta biết, hoàng huynh dự định xóa bỏ tước vị Tề vương vì ta không có người nối dõi. Thật may sao lúc đó mẹ con mang thai, mới có thể tiếp tục trì hoãn. Sau đó, chính là con ra đời.
Tay Cữu dừng giữa không trung:
- Chẳng lẽ là nguyên nhân này?
- Con tưởng là vì cái gì?
- Hoàng bá vậy mà...
Đông Phương Thái nhìn thoáng qua Cữu, nói tiếp:
- Cuộc sống vài năm sau đó rất thư thái. Mặc dù lúc đó hoàng huynh gây khó dễ, tốt xấu gì cũng nể mặt anh em một mẹ nên không đến mức đoạn tuyệt. Năm con bảy tuổi, Vân Nhu nhiễm phong hàn, xưa nay thân thể nàng yếu nhược, qua mấy thang thuốc cũng không thấy khởi sắc, dần dần không trị được.
Vành mắt Đông Phương Thái ửng hồng, dù sao cũng là vợ kết tóc, lại là thanh mai trúc mã, bây giờ nhớ tới, trong lòng bi thương.
- Sau khi nàng mất, hoàng bá con trong một đêm đã cách toàn bộ chức quan của ta. Ta mới hiểu ra, tất cả những gì hắn làm trước đây, đều là vì tình xưa không quên đối với Vân Nhu, chê ta đối đãi Vân Nhu không tốt.
- Cha đối với mẫu thân không thẹn lương tâm, ngay cả hài nhi đều biết.
- Về sau nữa, mẹ con cũng đi, Tề vương phủ ta đây, là không khí trầm lặng như vậy.
Cữu cúi đầu, ngón tay lướt theo mép bàn, không nói thêm gì nữa. Hắn thoáng nhớ lại một vài cảnh tượng lúc còn nhỏ, mà hôm nay, lại phải rời khỏi bảo bọc, đã đến thời điểm hắn bảo vệ Tề vương phủ rồi.
Đông Phương Thái thở dài, chìm sâu vào chua chát, không thể bảo vệ thế tử còn tấm bé duy nhất này, làm cho hào khí anh hùng từng tung hoành sa trường của ông đã tiêu tan không còn. Cữu nhìn đôi mắt cha, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Đừng lo lắng cho hài nhi! Con đã có thể gánh nổi trọng trách này.Cuối cùng, không nói một lời nào.
Không khí Tề vương phủ vốn dĩ trầm lặng lại càng thêm ảm đạm bởi vì sắp đưa tiễn tiểu chủ nhân. Lâm tổng quản đã đi theo Đông Phương Thái mấy thập niên, dẫn theo vài nhũ mẫu và nội thị chuẩn bị đầy đủ hành trang cho thế tử, sau đó im lặng đứng bên cạnh Tề vương. Ai nói hoạn quan
(thái giám) vô tình? Lúc này đây, Lâm công công tóc hoa râm cùng với cặp mắt hờ hững không mấy lo lắng đặt trên người Đông Phương Cữu, làm cho Cữu bé nhỏ nhìn không hiểu.
Mà Lâm công công này, là biết được bí mật của "hắn" đây.
Ngày khởi doanh, trạm nghỉ chân cách mười dặm.
Năm vạn nhân mã hàng ngũ chỉnh tề, xếp thành đội đội. Các tướng sĩ minh khôi lượng giáp
(mũ giáp sáng bóng), duệ mâu kiên thuẫn
(giáo khiên sắc bén cứng cáp), khí thế hùng dũng oai vệ cầm cờ đội bay "phần phật". Đậu Nguyên soái đứng trước đội quân mã, vẻ mặt uy nghiêm nhìn quét qua những hùng binh thiết giáp do ông huấn luyện ra. Hàm râu trắng cùng y phục đen tỏa sáng, càng tôn thêm thần sắc nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Mà sau xe của vua là một đội xe ngựa tới đưa tiễn. Trên xích mã
(ngựa màu đỏ thẫm), Tề vương tiểu thế tử Đông Phương Cữu vừa mới được phong chức Trí Viễn hầu đang ngồi ngay thẳng. Đã không còn là cẩm bào ngày thường, mà đã đổi thành một bộ quan phục Hầu gia. Buộc tóc bằng mũ lưu ly với ba thanh xiên màu tím cố định, mặc y phục chiến tướng màu xanh lục được thêu hình kỳ lân vàng, đai lưng khảm sư tử ngọc lung linh, chân mang giày lính da trâu. Trên khuôn mặt trắng nõn hiện thêm mấy phần anh khí, cộng thêm trời sinh phong thái hoàng gia cao quý, làm cho thái tử Triết trên lưng bạch mã kế bên bị chìm xuống mấy phần.
Xoay người xuống ngựa, Cữu đi vài bước tới trước mặt Đông Phương Bình.
- Tham kiến hoàng thượng.
- Ừm, Cữu nhi, chuyến này đi phải nhớ kỹ những lời ngươi đã nói. Đông Khởi ta ngày sau hưng thịnh, còn phải xem võ nghệ của ngươi có tiến bộ hay không.
- Thần nhất định dùng hết toàn lực, không để hoàng thượng thất vọng.
- Tốt!
Đông Phương Bình nói rồi, quay đầu nhìn Tề vương bên cạnh:
- Hoàng đệ, nhìn Cữu hôm nay hùng tâm tráng chí, chờ ngày nó lịch lãm trở về, chúng ta lại đón tiếp nó, thế nào?
- Mong nó không phụ mọi người kỳ vọng, tạm chờ một ngày kia đi!
Cữu nhìn Tề vương, sau khi cha con truyền nhau ánh mắt ấm áp yên bình, Cữu thở dài một hơi, chắp tay hướng phía hoàng đế:
- Hoàng thượng, đã đến giờ. Thần nên lên đường.
Nói rồi quỳ xuống:
- Xin bái biệt từ đây.
- Ừ, đi đi. Thuận buồm xuôi gió, cháu của ta.
- Tạ ơn hoàng thượng.
- Phụ hoàng. - Thái tử Triết đột nhiên lên tiếng:
- Con muốn đưa Cữu nhi thêm một đoạn.
Đông Phương Bình nhìn con trai của mình. Thần sắc thái tử bình thường, cúi đầu xuôi mắt, giống như chỉ là đợi một câu đồng ý thỉnh cầu tiễn đưa ấu đệ.
- Ừ, cũng được, đi đi.
Kèn lệnh vang lên, Hồ tướng quân tiếp nhận cờ lệnh từ tay Đậu Nguyên soái, vung cờ trước gió, năm vạn nhân mã từ từ khởi hành, bắt đầu nhắm tới Bắc Cương Lư Hưng Bảo.
Phía trước, thái tử Triết và Đông Phương Cữu song song cưỡi ngựa mà đi.
- Cữu nhi, nhẫn nại chút thời gian. Lâu thì ba năm, chậm thì một năm, ta sẽ xin phụ hoàng cho đệ quay về.
- Vương huynh không cần lo nghĩ, Cữu nhi sẽ ổn thỏa. Đừng quên lời thề của chúng ta, chờ ta trở lại, chúng ta còn phải... nhất thống thiên hạ!
Ánh mắt Cữu lóe sáng nhìn thái tử.