Trong hoàng cung Đông Khởi, đại điển đăng cơ của Đông Phương Thứ tiến hành không được thuận lợi lắm.
Đông Phương Lâm Lang tận mắt chứng kiến cảnh mưa tên sắc bén mang theo tiếng rít gió bắn xuyên thân thể Cữu, chứng kiến thân hình gầy yếu đơn bạc của nàng bị từng mũi tên tổn thương đến vô cùng thê thảm. Con bạch mã mà Cữu đang cưỡi cũng bị nhiễm đỏ bởi những huyết hoa* bay tứ tán. Lúc này toàn thân Cữu đều là máu, trước khi ngã xuống ngựa vẫn không quên liếc mắt nhìn Lâm Lang lần cuối. Tại khoảnh khắc ấy, nỗi đau mất đi tình thân ruột thịt đã đánh thức lương tâm sớm bị thù hận lấn át của Lâm Lang, làm cho nàng ấy nhớ lại những gì Cữu từng dành cho mình, ngoại trừ thương tổn và lợi dụng, vẫn còn có rất nhiều ấm áp cùng với yêu thương. Ở trong ôn tình ấy, những hận thù kia dường như đã không còn sâu sắc nữa.
(*) huyết hoa: giọt máu bắn tung tóeThế nhưng, lúc này cũng đã muộn.
Từ lúc ấy, Lâm Lang rơi vào thẹn thùng ray rứt không thể thoát ra. Trở lại Đông Khởi, chưa từng bước một bước vào Vị Minh Cung, chỉ ngồi trong Quan Âm Các ở hậu điện Cửu Dương, mỗi ngày giữ giới tụng kinh. Không còn hy vọng gì nữa, có lẽ chỉ có tiếng gõ mõ cùng với kinh văn cô quạnh mới có thể làm cho Lâm Lang quên đi, quên rằng là do chính tay nàng ấy đẩy người mình yêu sâu đậm nhiều năm vào tử lộ.
Đứa con mà mình đã từng dốc toàn bộ tâm huyết dạy bảo, lúc này đây, lại trở thành sự tồn tại khó có thể tiếp nhận. Lâm Lang không hề muốn tiếp tục chăm sóc nuôi nấng ấu tử, thậm chí còn không muốn liếc mắt nhìn đứa con với gương mặt có vài phần giống Cữu nữa. Tâm tư Lâm Lang đã là ao tù nước đọng, dù cho Đông Phương Thứ nhỏ bé có gào khóc ngoài cửa Quan Âm Các, cũng không làm cho nàng ấy xúc động mảy may.
Thế nhưng, quốc gia không thể một ngày vô chủ, nếu đã chinh phạt Đông Phương Cữu vì nàng lấy thân nữ tử làm vua gây họa loạn triều cương, thì càng không thể để Lâm Lang làm vua được. Tuy rằng thân phận của Cữu bị vạch trần làm cho lai lịch của Đông Phương Thứ trở thành đề tài cấm kỵ, nhưng dù sao, hiện giờ đứa bé này là nam tử duy nhất có huyết mạch Đông Phương gia tộc.
Hàn Sĩ Chiêu thật không ngờ Lâm Lang lại thâm tình với Cữu đến thế, không ngờ Cữu chết lại khiến nàng ấy sa sút tinh thần đến mức đó. Kế hoạch cùng nhau nắm giữ quyền hành một quốc gia đã thất bại. Mặt khác, Đông Phương Cữu mười sáu tuổi đăng cơ, tại vị
(trị vì) bảy năm, đã đưa đế quốc Đông Khởi vào thời kì cường thịnh nhất. Đối ngoại thì mở rộng biên giới, gầy dựng nửa giang sơn; còn về đối nội, chính thông dân hòa, bách nghiệp câu hưng*. Toàn bộ Đông Khởi hùng mạnh, Đông Phương đã là "không thể địch nổi". Vì vậy, nàng được tất cả mọi người ủng hộ và kính ngưỡng. Đến hôm nay, một khi đột ngột biến loạn, chết thảm nơi đất khách, đến cả hài cốt cũng không đưa về cố hương. Đối với nhóm triều thần mấy đời trung thành với Đông Phương gia, họ không hề ghét cay ghét đắng việc Cữu là nữ tử giống như Hàn Sĩ Chiêu tưởng, ngược lại còn âm thầm bất mãn hắn mang binh thí chủ*, ai nấy đều tiếc thương ai thán Cữu tráng niên chết yểu.
(*) chính thông dân hòa, bách nghiệp câu thương:+ chính thông dân hòa: chính sách cai trị thông minh, nhân dân tiếp thu được nên giữa triều đình và dân hòa thuận;+ bách nghiệp câu thương: vì chính trị ổn định, lòng dân yên nên kinh tế phát triển được đa ngành nghề, nhu cầu thường ngày đều được thỏa mãn nên giàu có hưng thịnh=> gom lại là: cai trị có cách, nên dân giàu nước mạnh, hòa thuận yên vui(đây là theo mình hiểu nhá)(*) mang binh thí chủ: thí = gϊếŧ, dùng cho kẻ dưới gϊếŧ người trên => mang binh thí chủ ý nói dẫn binh gϊếŧ vuaCó điều, nay Hàn Sĩ Chiêu đang nắm binh quyền, có bất mãn bao nhiêu cũng chỉ đành áp chế lại. Tả tướng Khổng Nhậm đột nhiên mất tích, Hữu tướng Vương Kỳ Huân đã tuổi già, cho nên, khi Hàn Sĩ Chiêu ngỏ ý muốn phù trợ Đông Phương Thứ làm vua, không một ai đưa ra ý kiến phản đối. Dù sao, cũng đã không còn ai khác để tuyển chọn. Đông Phương Lâm Lang chẳng quan tâm, không chịu gặp bất kì người nào, nói gì cũng không chịu nghe. Sau khi Hàn Sĩ Chiêu bị ăn mấy lần bế môn canh*, buộc lòng phải tự mình làm chủ.
(*) bế môn canh = chè bế môn: ý là đóng cửa từ chối khách vào nhà, thường hay gọi là cho khách ăn chè bế mônHắn vẫn ôm ấp một chút hy vọng, biết đâu theo thời gian dần trôi, Lâm Lang có thể lãng quên bi thương, sẽ cảm kích hắn đã cho con trai nàng ấy ngồi đế vị, sau đó, dành cho hắn một chút tình cảm mà hắn chờ mong.
Theo thông lệ, dưới bàn tay nỗ lực sắp xếp của Hàn Sĩ Chiêu, năm ấy Đông Phương Thứ năm tuổi mặc long bào, ngồi lên vị trí cao nhất trong điện Hằng Nguyên. Nhưng mà bắt đầu từ lúc xuất cung tế tổ, Đông Phương Thứ có biểu hiện địch ý rất lớn đối với người cực kỳ xa lạ này. Khi Hàn Sĩ Chiêu bế cậu tiến vào tế đàn Huyền Thiên, Thứ lại giãy dụa dữ dội, hét lớn, cự tuyệt hắn gần gũi, không hề chịu phối hợp.
Miễn cưỡng kết thúc lễ tế tổ, trở lại hoàng cung. Thứ ngày thường nhu thuận nghe lời, vậy mà ở trước ghế rồng lại khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại, vừa khóc vừa rống, nhất quyết không chịu ngồi lên vị trí kia.
- Ta không đi! Đó là chỗ của phụ hoàng! Ta không đi! Hu hu...
Nước mắt lăn đầy trên gương mặt trẻ thơ, khóc thút thít biểu đạt ý của mình một cách đứt quãng. Hàn Sĩ Chiêu quỳ gối bên cạnh, mồ hôi đầy đầu, nhưng không biết làm sao. Văn võ bá quan ở bên dưới đều đang nhìn hắn, ngoại trừ dỗ dành và khuyên bảo, hắn không dám có bất kỳ một hành động quá giới hạn nào.
- Hoàng thượng, hoàng thượng hãy bước lên đế vị, bách quan đang chờ làm lễ đấy.
- Ngươi tránh ra! Ta muốn phụ hoàng! Ngươi đã đưa phụ hoàng ta đi đâu... Hu hu... Ta không ngồi ghế của phụ hoàng, ta muốn tìm phụ hoàng...
- Hoàng thượng, hoàng thượng!
Thứ đấm đá cào cắn Hàn Sĩ Chiêu, đôi lông mày nho nhỏ nhíu chặt, nhìn Hàn Sĩ Chiêu với ánh mắt tràn đầy thù hận. Mỗi lần hắn có ý định thử tới gần tân đế còn tấm bé kia, đều nhanh chóng bị cự tuyệt.
Vì thế, buổi lễ đăng cơ này đã trở nên cực kỳ lộn xộn.
Thế nhưng nếu Hàn Sĩ Chiêu có ý nhϊếp chính thì những chuyện nhỏ nhặt ấy cũng chỉ thường thôi, không hề gây trở ngại cho tình hình chung. Dù sao Thứ chỉ là đứa nhỏ, khóc nháo mệt mỏi, đã được bà vυ" ẵm về. Quyền hành Đông Khởi, hiển nhiên lọt vào tay Hàn Sĩ Chiêu.
Hắn lập tức bắt tay vào việc thanh trừ người chống đối, bố trí sắp xếp tâm phúc của riêng mình. Trước hết, thân phận của tiểu công chúa Đông Phương Niệm khó có thể giấu diếm được nữa, rất nhanh Bạch Vệ môn đã đưa ra kết quả. Bởi vì tân đế đăng vị chính là kỳ hạn đại xá không thể tùy tiện khai sát giới, cho nên Thiều Tri Khiêm bị bỏ tù, Lận phi cùng với tiểu công chúa cũng bị đày vào lãnh cung. Lận Ngự sử bị liên lụy, cũng bị bãi quan. Rất nhiều cựu thần như Vương Kỳ Huân đã nhìn ra lần này Đông Khởi khó tránh một trận đại nạn, vì vậy đều dồn dập cáo lão hồi hương.
Tuy nhiên, việc này lại hợp ý Hàn Sĩ Chiêu, hắn dựa theo sở thích của mình mà cách chức hoặc là sai dịch một số quan viên tuổi trẻ tài cao. Không qua bao lâu, toàn bộ triều cương đã mất đi nghiêm minh của lúc Đông Phương Cữu và Khổng Nhậm cai trị, thay vào đó, bắt đầu phát triển theo hướng hoang da^ʍ hỗn loạn.
Một triều đại cực kỳ hưng thịnh phồn vinh, đã vẽ lên dấu chấm tròn từ đây
(đại ý là kết thúc).
Trên đường lớn cách hơn ngàn dặm, một chiếc xe ngựa đang cấp tốc tiến về phía trước.
Tả Thừa tướng biến mất ở Đông Khởi, đang ngồi vị trí người đánh xe, lông mày nhíu chặt, mắt nhìn thẳng, mím môi, chuyên tâm điều khiển xe ngựa.
Trong buồng xe ở phía sau, Bạch Yêu chiếm một bên, đang đắp thảm bổ sung giấc ngủ. Suốt chặng đường, hắn và Khổng Nhậm sớm tối luân phiên đánh xe liên tục ngày đêm, chạy về hướng Tây Côn Luân. Gặp khách điếm cũng chỉ bổ sung một chút thức ăn nước uống, đổi ngựa, không dám tạm nghỉ dù chỉ nửa khắc.
Còn mặt bên kia, Tây Môn Hồng Tuyết đang hết lòng chiếu cố Đông Phương Cữu chỉ còn sót lại một chút hơi tàn. Tùy thời quan sát vết thương, lau chùi tàn huyết, bôi thuốc mỡ, tránh cho vết thương chuyển biến xấu. Khi quá mệt mỏi, cũng chỉ dựa vào vách gỗ thùng xe, hơi nhắm mắt, không dám buông lỏng một phút giây nào.
Ba người bỏ hết toàn bộ tâm sức, chỉ có một mục đích, nắm chặt từng giây từng phút, nhanh tay hơn Diêm Vương, nắm lấy Đông Phương Cữu đã đặt một chân trên cầu Nại Hà, kéo nàng trở lại nhân gian.
++++ Trung bộ hoàn ++++Trên núi Vong Ưu, ở cửa động, khi Vân Trung Tử nhận được phong thư bồ câu đưa tin, đã ngây ngẩn trong chốc lát. Nét chữ quen thuộc làm người có cảm giác như đã cách mấy đời. Biết bao nhiêu năm chưa có được tin tức của người kia? Giọng nói và dáng điệu hồn khiêu mộng nhiễu, đã có phần mờ nhạt.
Một tờ giấy hoa tiên nhỏ hẹp, mặt trên là mấy hàng chữ viết thảo* rồng bay phượng múa, không người nào có thể biết, riêng người lại nhận ra. Kiểu chữ ngông cuồng thưa thớt vài hàng đã nói hết việc cần nói, nhưng người lại xem kỹ từng chữ từng chữ một. Không hỏi han ôn hòa, ngay cả một câu chào hỏi cũng keo kiệt, nói xong việc, theo thường lệ, ở chỗ lạc khoản*, vẽ một chiếc thuyền nhỏ.
(*) lối viết thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh(*) lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽNhưng chính con thuyền này, đã xuôi theo dòng sông chuyện xưa, phiêu đãng vào trong lòng Vân Trung Tử.
Mười chín năm trước ra đi không từ biệt để lại đau đớn sâu sắc vẫn còn đây, thư mời này lại hoàn toàn không nhắc tới chuyện cũ, có lẽ là mượn chuyện của người khác, mới có thể thản nhiên kêu mình. Vân Trung Tử hơi tức giận. Nhưng mà, cũng có một chút, chộn rộn.
Cẩn thận gấp mảnh giấy nhỏ, Vân Trung Tử vừa suy nghĩ vừa từ từ trở lại trong động. Đi tới một gian phòng sạch sẽ chật hẹp ở chỗ sâu nhất, Sở Thiên Hi mặc bố y* giày cỏ ngồi trên bồ đoàn, đang tĩnh tọa. Vì ăn món chay giản đơn và không tiếp xúc ánh mặt trời trong thời gian dài, gương mặt Thiên Hi sớm đã mất đi vẻ rực rỡ ngày xưa, sắc mặt xám xanh khô khan thiếu sức sống, thân thể bọc bên trong áo bào màu xám đậm, gần như lộ ra hình dạng của xương cốt.
(*) bố y: quần áo vải, đồ bình dânVân Trung Tử nhìn đồ nhi tiều tụy không thể tả, dường như tìm được một cái cớ tốt nhất thuyết phục bản thân. Cúi đầu suy tư một lát, từ từ mở lời:
- Thiên Hi.
Sở Thiên Hi nghe gọi, mở mắt ra, đôi con ngươi long lanh đã mất đi sinh khí, lắng đọng tựa như nước tù. Âm thanh thốt ra cũng khàn khàn trầm thấp:
- Sư phụ.
Vân Trung Tử ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đắn đo mở miệng:
- Đã hai năm. Con kham khổ bản thân như thế, cũng nên có chút giải thoát rồi.
Thiên Hi nhẹ nhàng chớp mắt một cái, khẽ lắc đầu:
- Con không thể giải thoát. Giải thoát là quên lãng và tha thứ, làm sao con quên nàng được? Càng không thể nào tha thứ cho chính mình.
- Nếu như áy náy, có thể thử bù đắp, chuốc khổ như vậy, không có lợi ích gì cả. Ai...
- Sư phụ, con chỗ nào, còn có cơ hội bù đắp chứ?
- Sư phụ muốn dẫn con đi gặp một người.
- Con không muốn gặp ai, để một mình con ở lại đây đi.
- Người này con cần phải gặp, chỉ xem con có dũng khí hay không.
Lúc này Thiên Hi nâng mắt nhìn Vân Trung Tử, trong mắt là vẻ nghi hoặc.
- Người mà sư phụ muốn dẫn con đi gặp, là Đông Phương Cữu.
Âm thanh không lớn, nhưng lại làm Sở Thiên Hi chấn động đến suýt ngất xỉu, choáng váng ngay tức khắc, hướng về phía trước kéo Vân Trung Tử, đôi môi run rẩy, lắp bắp hỏi:
- Cái gì? Sư phụ nói cái gì?
- Núi Tây Côn Luân gửi thư tới, kêu sư phụ dẫn con qua, Đông Phương Cữu đang ở đó.
- Nàng... nàng chưa... chưa...
Không cách nào phun được chữ kia, Sở Thiên Hi bị biến hóa đột ngột làm cho hoảng loạn luống cuống. Hai năm qua, cõi lòng ngỡ như đã chết lúc này lại xao động không thể kiềm chế, bàn tay đang bắt lấy Vân Trung Tử cũng quên độ mạnh yếu.
- Phải, nàng không chết, có người cứu nàng. Là sư phụ gạt con, chỗ mà con đi tế, chẳng qua chỉ là một phần mộ rỗng mà thôi. Có điều, e rằng nó khó có thể đối xử với con như trước kia nữa. Thiên Hi, con còn dám đi không?
Thiên Hi hít thở gấp gáp ngắn ngủi, dường như không thể tin được mà nhìn thẳng Vân Trung Tử, im lặng trong chốc lát.
- Nếu như gặp lại, trong lòng nó lại không có con, thì con phải làm thế nào đây?
- Con không biết. Nhưng mà, hãy để con gặp lại nàng! Sư phụ, chỉ cần cho con gặp nàng! Con...
Nước mắt tràn đầy hốc mắt của Thiên Hi, viền mắt phiếm hồng, trong con ngươi ngưng đọng, cuối cùng cũng có một tia sức sống. Vân Trung Tử thở dài một hơi, nhẹ than thở, gật đầu.
Đoạn đường đến núi Tây Côn Luân ở Tây Viêm cần phải đi qua một vùng núi non trùng điệp kéo dài. Biên giới quanh co như một bức tường thành che chở toàn bộ lục châu. Nơi đây, từ sườn núi trở xuống, rừng xanh cỏ biếc, thác bố sơn tuyền
(suối + thác), phong cảnh tựa như tiên cảnh ở nhân gian. Mà phía trên đỉnh núi thì quanh năm băng tuyết, chim muông chẳng thấy. Bên dưới đỉnh Hàn Thiền nổi danh nhất, có một tòa nhà trúc xây dựa vào núi, ba gian nhà trệt nhỏ, một con suối trong veo uốn quanh, càng làm cho nơi thanh tĩnh mộc mạc này, tăng thêm vẻ phong nhã khác.
Chỉ là có rất nhiều người mộ danh mà đến cầu y* khiến cho nơi đây càng thêm ồn ào.
(*) ngưỡng mộ tiếng tăm đến xin trị bệnhY thuật của Vân Chu Tử - chủ nhân ngôi nhà trúc - rất cao minh, có thuật khởi tử hồi sinh. Rất nhiều bệnh nhân đã rơi vào nguy kịch, khi được đưa đến đây, trải qua đôi bàn tay diệu thủ hồi xuân của người ấy, đều bình phục khỏe mạnh. Cộng thêm người y đức cao thượng, rất nhiều bệnh nhân nghèo khổ sống trong vùng rừng núi lân cận đến xin chữa bệnh, chẳng những được miễn tiền xem bệnh, mà còn được tặng cả dược thảo.
Kể từ đó, cánh cổng thường xuyên có đủ loại xe ngựa hoặc chân người dừng lại, còn náo nhiệt hơn cả tiệm thuốc nổi danh ở trung tâm quốc đô Tây Viêm. Khi Vân Trung Tử và Thiên Hi đến cửa nhà trúc, đúng lúc bị pha lẫn trong vài nhóm người cần y, nên chưa gây sự chú ý cho người khác.
Thầy trò hai người đều có tâm sự riêng, đều mang vẻ mặt bất an, trong lòng thấp thỏm. Có người đi ra từ bên trong, không phải Vân Chu Tử cũng không phải Đông Phương Cữu, mà là một tiểu nha đầu phối dược
(bào chế thuốc). Có lẽ là vì đông quá nên thấy phiền, vẻ mặt không có kiên nhẫn.
- Hôm nay đầy bệnh nhân rồi! Đợi đến lúc trời tối mấy người cũng chưa xếp hàng được đâu, hay là về đi, hoặc đến chân núi tìm một khách điếm ở tạm, sáng sớm ngày mai hãy trở lại!!
Nghe xong lời này, mấy nhóm người cần y đều dần dần tản đi, duy chỉ có thầy trò Vân Trung vẫn đứng tại chỗ, không hề di chuyển.
- Này? Các ngươi không hiểu ta nói gì à? Hôm nay chưa đến lượt đâu, mai hãy quay lại!
- Ta muốn gặp Vân Chu Tử.
- Không phải đã nói là bệnh nhân đã đầy rồi sao?
- Ta không đến xem bệnh.
Nha đầu kia quan sát Vân Trung Tử từ trên xuống dưới vài lần, nghi hoặc chớp mắt mấy cái. Có lẽ trước đó Vân Chu đã giao phó gì đó rồi, nên nha đầu không nói thêm gì, hơi không tình nguyện lầm bầm một câu:
- Vậy đi vào cùng với ta, nhưng mà không chắc Vân đại phu có thời gian gặp các ngươi đâu.
Vân Trung Tử dừng chân, câu khóe môi, mới lặng lẽ dẫn Thiên Hi đi vào trong.
Trong chính thất, trên chiếc bàn dài, Vân Chu Tử đang vừa viết toa thuốc vừa hỏi bệnh nhân ngồi đối diện điều gì đó. Lúc người viết xong phương thuốc, đứng dậy đưa cho người bên cạnh, ngẩng đầu nhìn chỗ cửa thì thấy Vân Trung đang đứng đó. Ngay lập tức, ngẩn người.
Thời gian có thể phai mờ tất cả? Bất kể là yêu hay hận, dù sâu đậm đến mấy, năm dài tháng rộng qua đi liệu có dần dần bị quên lãng? Người có đôi khi, chỉ bởi vì dũng cảm hay là hèn nhát trong một khoảnh khắc, thì sẽ phải vì đó mà thừa nhận kết quả tương ứng.
- Con thật sự nghĩ xong rồi?Ở trong dược phòng (phòng thuốc), Vân Chu đang bất động cúi đầu ngồi bên cạnh cái thuyền tán*, phiền muộn khó chịu thở một tiếng: - Vâng!(*) thuyền tán: dụng cụ dùng để nghiền các loại thuốc Đông Y- Con đứa nhỏ này! Sao mà trở nên bướng bỉnh vậy! Chuyện gì rồi cũng sẽ có biện pháp giải quyết, con cần gì phải như thế?- Con học y thuật, vốn dĩ là muốn vì dân hành thiện, chữa bệnh cứu người. Mỗi ngày nhốt mình ở Nhiễu Long Sơn này mà sứt đầu mẻ trán vì chữ tình, con không muốn phí thời gian cho những việc đó!- Vậy con cũng phải nghĩ cho Trung nhi, lần này con đi, nó sẽ làm sao?- Con đi rồi, nàng cũng sẽ thu hồi tâm tư. Ngoan ngoãn ở cùng Vân Nhai, đừng tiếp tục nghĩ lung tung nữa!Tuy nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nhói một cái. Nghĩ đến kết quả kia, sao mà cảm giác khó chịu quá.- Nếu nó bằng lòng theo Vân Nhai, hà tất gì phải như hôm nay?- Không thích Vân Nhai, chung quy cũng sẽ có người nàng thích. Dù sao cũng không thể theo con chứ? Con là nữ nhân mà!- Con... aii! Thôi thôi, vậy con định đi đâu?- Rời Nhiễu Long Sơn, trước tiên con muốn đi Tây Vực. Sau này, cứ chờ đến lúc đó rồi nói tiếp!- Không nói một tiếng với Trung nhi?- Sư phụ... - Vân Chu cực kỳ bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên:- Sao con mở lời được đây?- Con cũng biết đuối lý à!Vân Chu lại cúi đầu, im lặng.Thu thập đồ đạc xong, sửa sang hành lý ổn thỏa, Vân Chu ngồi ở trong phòng mình suy đi nghĩ lại, vẫn là nhịn không được, rón rén đi tới phòng sư muội.Trong khoang mũi là mùi hương thoang thoảng quen thuộc, Vân Chu ra sức hít vào, muốn ghi nhớ mùi hương này ở trong lòng. Chậm rãi tới gần giường, Vân Trung đang nghiêng người ngủ, nét mặt điềm tĩnh, bình thản ôn nhu. Lúc này lông mi thật dài, theo ánh sáng chiếu vào, để lại một khoảng bóng mờ, khiến cho người ta khó có thể dời tầm mắt khỏi gương mặt ấy.Thật vất vả Vân Chu mới đè xuống suy nghĩ muốn chạm một chút, chỉ ngắm từng chỗ một thật kỹ, ghi nhớ thật kỹ. Đã bao nhiêu lần làm dũng sĩ, vậy mà lúc này đây lại biến thành kẻ nhu nhược, lúc nàng tỉnh lại, sẽ hận mình không? Mà ước muốn du lịch giang sơn kia, nếu như có nàng bầu bạn, có lẽ là càng thêm mỹ lệ.Vân Chu nhếch nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười khổ, nếu đã biết không có khả năng, cần gì phải quyến luyến mãi? Quyết tâm, xoay người đi ra ngoài, tuyệt tình đến không hề quay đầu lại một lần.Không ngờ tới, lần từ biệt ấy, sẽ cách biệt mười chín năm. Giờ đây gặp lại, nhất thời, không biết phải làm cách nào để tìm về những năm tháng ngày xưa.
Vân Chu Tử dời mắt sang chỗ khác, ngẫm lại thấy không thích hợp, lại nhìn trở lại, bày ra dáng vẻ chủ nhà, cười ngây ngô:
- Ha ha, các người tới rồi? Mời ngồi mời ngồi! Chỗ của ta hơi thô sơ, tuyệt đối đừng ghét bỏ!
Vừa nói vừa đi ra từ sau chiếc bàn dài, gọi nha đầu kia pha trà đãi khách. Dùng tay áo phủi chiếc ghế dựa bên cạnh:
- Mời ngồi mời ngồi!
Vân Trung đứng tại chỗ, không hề chớp mắt mà nhìn một loạt hành động của Vân Chu, không trả lời. Vân Chu hơi xấu hổ, cứng ngắc chốc lát, nhìn thấy Thiên Hi ở phía sau Vân Trung, đôi mắt sáng rực lộ vẻ sửng sốt:
- Đây chính là Sở Thất công chúa? Nghe người khác nói, quả nhiên không thể so với người thường. Không hổ là đồ đệ của sư muội, cực giống muội của năm đó nha!
Vân Trung vẫn không mở miệng, nhưng Thiên Hi lại hành lễ với Vân Chu:
- Ra mắt sư bá.
- Tốt tốt!
Vân Chu vừa trả lời vừa lén nhìn Vân Trung một chút. Mà sau khi bắt gặp ánh mắt của Vân Trung, khiến cho Vân Chu nhịn không được mà rùng mình.