🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ - Đã để Đông Phương công tử chê cười, mời vào.
Cữu rất hứng thú xem khúc nhạc dạo của hai vị cung nữ, nghe Thiên Hi nói xong, không lên tiếng mà cười híp mắt đi vào.
Gian phòng bố trí rất thanh nhã, đồ vật không nhiều lắm, nhưng vừa đủ đẹp. Thiên Hi mời Đông Phương Cữu ngồi ở bên ngoài, chờ dâng trà lên, khiêm nhượng qua lại rồi ngồi bên cạnh bồi tiếp, cũng không nói nhiều.
Cữu tìm kiếm gì đó trong ngực, đưa đến trước mặt Thiên Hi, hỏi một cách rất có nghi thức:
- Công chúa có biết, đây là vật gì?
Rõ ràng chính là cái còi hình chim ngày hôm trước nhìn thấy trên phố.
Thiên Hi ngây ngẩn, cung nữ bên cạnh "xì" bật cười.
- Linh Nhi! Không có quy củ.
Cung nữ gọi là Linh Nhi le lưỡi một cái, vẫn còn cười.
- Tỷ tỷ này biết hả?
Cữu xoay mặt qua, nhìn Linh Nhi hỏi.
Linh Nhi thấy thái độ hắn ôn hòa thì không sợ nữa, nhanh nhẹn trả lời:
- Đây là cái còi đấy! Vì sao ngay cả cái này công tử cũng không biết, ở Sở quốc chúng ta, nó là món đồ chơi mà đứa nhỏ nhà nào cũng có.
- Ồ? Cái còi? Vậy làm sao thổi nó lên đây?
Lúc Linh Nhi chuẩn bị tiến lên làm mẫu, bỗng nhiên nhớ tới Vu công công còn ở bên cạnh, liền nhìn sang công chúa Thiên Hi.
Thiên Hi do dự, cũng giãn lông mày.
- Dạy cho ta đi? Được không? - Cữu đổi thành nụ cười nịnh hót, thái độ rất khiêm nhường cung kính.
- Đông Phương công tử đừng chê cười là được, Linh Nhi.
Thiên Hi nghiêng đầu ra hiệu, Linh nhi tiếp nhận cái còi, ngậm phần đuôi chim vào trong miệng, thổi "phù phù" thành một đoạn nhạc ngắn.
Cữu rất hứng thú, liên tục khen thú vị.
Linh Nhi đắc ý, nghiêng đầu nói:
- Nếu đổ nước vào là có thể thổi ra thủy âm, lúc đó nghe mới hay cơ.
Cữu vội bưng tách trà trước mặt mình lên, mở nắp đậy, thổi qua loa mấy cái, đưa qua.
- Đây, nước. Tỷ tỷ tiếp tục thổi cho ta nghe.
Thiên Hi nhìn hành động của Cữu, không khỏi mỉm cười.
Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ.Quả nhiên, có âm điệu rung rung truyền ra, tựa như thanh tuyền trạc thạch
(nước suối trong veo chảy qua kẽ đá), hiển nhiên nghe rất vui tai.
- Con gái nước Sở quả nhiên thông hiểu âm luật, ngay cả cái còi nhỏ này cũng có thể thổi ra giai điệu thú vị như vậy, hôm nay xem như ta đã được chứng kiến. Thảo nào trên đài cao trước cung điện, tiếng đàn nghe động lòng người làm sao.
Ánh mắt Đông Phương Cữu lóe sáng. Thiên Hi cười không nói.
Linh Nhi lau sạch cái còi, đưa lại:
- Công tử cũng thử một lần chứ?
Cữu cầm lấy, học điệu bộ ngậm vào miệng, nghiêng đầu, cẩn thận thổi hai cái, đi kèm khí thanh
(thổi không ra tiếng, chỉ ra hơi), cũng có tiếng còi truyền đến. Con ngươi đẹp đẽ xoay chuyển trái phải, tự mình nở nụ cười.
Thiên Hi nhìn vẻ mặt anh khí nghịch ngợm của hắn, cảm giác xa lạ tự nhiên tan mất, trong lòng nảy sinh thiện ý ấm áp.
Vu công công ước chừng thời gian, nhắc nhở:
- Thế tử gia, Thất công chúa, nên trở về. Thái hậu nương nương vẫn đang đợi ở tiền điện.
Cữu xoay người nhìn Thiên Hi, gật đầu nói:
- Cũng được.
Thiên Hi đi cùng hắn. Vừa ra cửa, Cữu quay đầu nhìn Linh Nhi nói:
- Rảnh rỗi tỷ tỷ dạy ta tiểu khúc kia được không?
- Được, nếu công tử thích, Linh Nhi đương nhiên cao hứng.
Nghe được lời này, Đông Phương Cữu mới thỏa mãn rời đi.
Đêm đến.
Bên trong dịch quán. Huynh đệ Đông Phương một giường một tháp
(giường nhỏ dẹp mà dài), phân nhau nằm. Thay phiên nhau kể chuyện lý thú ban ngày.
So với Đông Phương Cữu chỉ có một cái còi, vẫn là thái tử Triết có ý hơn.
- Vương huynh, vậy cuối cùng, Ngũ công chúa được ai mang đi?
- Tây Viêm Tam hoàng tử.
- Võ công của hắn mạnh nhất hả? Ta không tin, hắn có thể địch nổi công lực của Vương huynh?
- Cữu nhi nghịch ngợm. Ta lý nào lại lên đài tranh hôn?
- Vì sao Vương huynh không đi? Ngại Ngũ công chúa chưa đủ tuyệt sắc?
- Cữu nhi, tiếp tục nói bậy vi huynh sẽ đánh ngươi.
- Ha ha, đừng nói là Vương huynh vẫn thích vị thiên kim nào đó của nhà vương công quý tộc nước Đông Khởi chúng ta nha?
Một cái gối bay đến, Đông Phương Cữu nhanh nhẹn chụp lại, cười "hì hì". Dù không phải anh em ruột thịt, nhưng hai huynh đệ này cũng là tình như thủ túc.
- Cữu nhi, trong lòng đệ chỉ nghĩ đến giai nhân tuyệt sắc thôi à?
- Hả? Ý Vương huynh là gì?
- Đệ có từng nghĩ qua, Đông Khởi chúng ta, sẽ có một ngày có thể nhất thống thiên hạ?
Đông Phương Cữu nhất thời im lặng. Thái tử Triết cũng không nói tiếp. Giống như là, đang đợi gì đó.
- Nếu huynh không ngã Thanh Vân chí, đệ cũng nguyện da ngựa bọc thây.
(Câu này ý là nếu thái tử Triết muốn bành trướng, thì Cữu nhi sẵn sàng chiến đấu hết mình, kể cả có thể chết trên chiến trường).- Cữu nhi!
Nghe câu nói còn mang giọng điệu non nớt thốt ra từ miệng đệ đệ, thái tử Triết nhất thời kích động, xoay người ngồi dậy. Trong bóng tối, đôi mắt chiếu sáng lấp lánh.
- Vương huynh, huynh thật sự muốn mưu đồ bá nghiệp sao? Dựa vào quốc lực của Đông Khởi hiện nay, có thể bảo đảm cho huynh mấy đời vinh hoa.
- Đông Phương gia chúng ta đời đời làm vua, nếu chỉ tham luyến vinh hoa, làm sao có thể cường thịnh như hôm nay? Ta đã là con cháu của Đông Phương, há có thể yên ổn ngồi mát ăn bát vàng?
Đông Phương Cữu cũng thong thả ngồi dậy, chỉnh lại cổ áo.
- Vương huynh cảm thấy, làm anh hùng, chuyện gì quan trọng nhất?
- Tung hoành sa trường, mở rộng biên giới!
Nhẹ lắc đầu.
- Vậy Cữu nghĩ, chuyện gì quan trọng nhất?
- Trung thành.
Thái tử Triết kinh hoảng.
- Cữu nhi, đệ không cần...
- Hoàng bá và phụ vương là huynh đệ cùng một mẹ, lúc trẻ gắn bó với nhau giống như chúng ta. Mấy năm qua sóng vai dốc hết tâm huyết cho Đông Khởi chúng ta, về già, lại nghi kỵ lẫn nhau, nếu không phải niệm tình huyết mạch nhà Đông Phương, chỉ sợ cha con đệ đã dùi cắm trên đất Đông Khởi rồi.
Đông Phương Triết nhíu mày, hắn biết rõ, Cữu nói chính là sự thật.
Từ khi Vương thế tử ra đời, Đông Phương Bình không chỉ thu hồi quân quyền của Đông Phương Thái, còn gắn thêm mấy chức vị vô nghĩa. Lúc đó Tề Vương chiến công hiển hách nhìn như được phong hầu lập tước, thực chất đã bị mất thực quyền.
Cũng may được thái tử Triết khoan hồng sáng suốt, lại cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng thâm hậu, Cữu mới vơi bớt uất ức trong lòng.
- Vương huynh không cần khó xử. Vì Đông Khởi, vì Vương huynh nói sau này nhất thống thiên hạ, Cữu chấp nhận máu chảy đầu rơi. Chỉ là nếu thật sự có một ngày kia, Vương huynh nhớ kỹ tâm ý của Cữu ngày hôm nay, vậy được rồi.
Đêm, quay về tĩnh lặng. Thái tử Triết nhìn đệ đệ yên ổn ngủ trong bóng tối, trong lòng trằn trọc.
Ngày hôm sau.
Trên bãi cỏ của hậu cung Sở Hoàng, vài cái xích đu đã được xây dựng từ lâu. Khung gỗ đen dài được điêu khắc họa tiết mây bay lưu chuyển, cả khung gỗ được dựng theo hình chữ "khẩu" (口) lớn, cảnh vật sáng sủa làm người ta hài lòng, hai thanh trụ cao hơn ba trượng như chạm tới mây. Dây mây mềm mại đã được bào mòn cọ sát qua trăm năm, lại thêm dây thừng làm từ sợi tơ tốt nhất, treo từ khung trên thả xuống, đầu dây xuyên qua tấm gỗ đàn dày được chạm khắc hoa văn. Trên khung được trang trí đủ loại hoa tươi, màu sắc rực rỡ. Đúng là món đồ chơi sang trọng của giới quý tộc.
Xung quanh bàn đu dây, Sở Uy sai người dựng lều dài che nắng, bày bố rượu ngon sơn hào hải vị. Bếp than nhỏ bên cạnh các lều truyền đến hương thơm nồng đậm của bánh tét. Cung nữ thái giám qua lại tới lui, vội vã chuẩn bị yến tiệc.
Từ giữa giờ thìn
(7g-9g sáng), đã có khách quý của mỗi nước nối đuôi nhau đi tới. Chờ sau khi huynh đệ nhà Đông Phương đến, trong sân, khách khứa đã đông đúc.
Trước tiên chào hỏi Sở Hoàng, còn chưa kịp xoay người, thái tử Bắc Đô Khảm của nước Bắc Thần cười lớn bước lại đây.
- Hôm nay Đông Phương hiền đệ đến chậm!
Thái tử Triết mở quạt giấy, nhẹ phủ lên vạt áo trước ngực, khẽ khom người cười nói:
- Sở đô phố lớn ngõ nhỏ dòng người qua lại không dứt, xe di chuyển chậm, nên muộn một chút. Không như Bắc Đô huynh, chỗ nào náo nhiệt nhất đều không thể thiếu thái tử Bắc Thần tôn giá nhỉ.
- Ha ha ha! - Bắc Đô Khảm nhếch miệng cười lớn:
- Chuyến này đến đây vốn là muốn xem náo nhiệt, đông cung của ta dù không nhiều giai nhân, nhưng cũng là chín phi mười hai tần, diện mạo mỗi người đều rất tốt. Có thêm nữ nhân này sẽ bị trói chặt, nếu không, ta nhất định sẽ cưới công chúa kiều mị từ Sở cung đem về, sao có thể đứng xem náo nhiệt nhìn người khác đắc ý chứ!
Đông Phương Cữu ở bên cạnh lắng nghe, đưa mắt đánh giá Bắc Đô Khảm. Nghe nói trong mười năm nay người này đã là thái tử thứ ba của Bắc Thần, hai người trước đã bị gϊếŧ vì có người tố cáo mưu phản. Nhưng bất kể tội phản nghịch này là thật hay giả, chỉ nói riêng vua Bắc Thần đối với con cháu ruột thịt lòng dạ độc ác thì đã biết tính cách lãnh khốc. Xem Bắc Đô Khảm hoàn toàn kế tục tính tình hung bạo giống cha, còn ham mê nữ sắc như vậy, mà mi ngắn mắt dài tướng mạo đoản thọ, xem ra chưa chắc có thể ngồi lâu trên ghế thái tử này.
Thái tử Triết vẫn ứng phó hắn, nói vài lời khen tặng khách sáo. Cữu đã rời đi, ra khỏi lều, thấy bên dưới xích đu đã có vài người đang đùa giỡn.
Sở thái tử Sở Thiên Minh leo lên một chiếc đu dây, để tiểu thái giám đẩy hắn, mức độ dao động vừa phải. Sở hậu Yên Như ở xa xa nhìn tới, vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng sai cung nữ nhắc nhở bọn hắn cẩn thận.
Cữu cố tình nhìn bên cạnh Sở hậu, nhưng không thấy bóng dáng công chúa Thiên Hi.
Tâm tình, đã có chút mất mát, cũng mang theo một ít nghi hoặc.
Thái tử Tây Môn Hồng Ngạn của Tây Viêm dẫn tam hoàng tử Tây Môn Hồng Phi tiến vào trong lều của Sở Uy. Hành lễ xong, kêu tùy tùng đem vài món đồ chơi vào, lại chính là một cuốn bản đồ.
- Bệ hạ, từ trước đến nay diện tích Tây Viêm ta rộng lớn. Hôm nay được bệ hạ gả Ngũ công chúa cho đệ đệ đã là phúc ba đời, cảm thấy rất kinh sợ, không biết lấy gì báo đáp. Đặc biệt lấy mười tòa thành trì của lãnh thổ ta làm sính lễ, cưới Ngũ công chúa hiền lành lương thiện, tài mạo vẹn toàn về Tây Viêm, xin bệ hạ vui lòng nhận lấy.
Nhiều năm qua Sở quốc đã bị tứ quốc bao vây, diện tích không ngừng thu nhỏ, ngoại trừ Sở đô phồn hoa, số thành trì nắm trong tay rất ít. Cho nên, lần này Tây Viêm hào phóng cắt đất, rất đúng tâm ý của Sở Uy.
- Được được được! Tây Viêm hiền chất quả là người rộng rãi, tiểu nữ gả cho con rễ thiện lương như vậy, ta là phụ hoàng, cũng thấy an ủi rất nhiều.
Đại thần bên cạnh liên tục hùa theo, nói nói cười cười, chủ khách hết sức vui vẻ.
Mấy năm trước Sở quốc Trưởng công chúa Sở Thiên Tình đã được gả cho Tây Môn Hồng Ngạn. Lần này đi theo hôn phu trở về thăm viếng người thân, ở hậu cung khóc kể không ngớt. Tây Môn Hồng Ngạn trời sinh tính tình dịu dàng, nhân ái có thừa mà uy nghiêm không đủ, nếu không nhờ thủ đoạn cứng rắn của mẹ ruột Mai hoàng hậu, chỉ sợ sớm đã bị mấy chúng huynh đệ tuổi xấp xỉ đoạt ngôi vị. Thiên Tình dù là công chúa Sở quốc cao quý, đến Tây Viêm cũng khó trở thành thái tử phi chính quy, bất quá là Trắc phi hạng nhì mà thôi.
Cung nghi của Tây Viêm hoàng hậu rất nghiêm, vốn xem nhẹ nữ nhân mà con trai dẫn về từ Sở quốc, hơn nữa lễ nghi của Sở quốc lại khác biệt rất nhiều so với Tây Viêm, công chúa Thiên Tình tính cách ôn hòa không được mẹ chồng thương yêu, cuộc sống khó tránh khỏi ủy khuất.
Mà thái tử phi nhà Tây Môn vốn là con gái của Thái sư nước Tây Viêm, kiêu căng ngang ngược, tâm tính đố kị, thấy công chúa Thiên Tình mềm mại xinh đẹp, dáng người thướt tha, càng căm ghét hơn, công kích đủ hướng, công chúa Tình xuất giá đã vài năm, hôm nay trở về tiều tụy không thể tả.
Sở Hoàng không phải không biết việc này, nhưng giao tình các nước, vẫn lấy đại cục làm trọng. Lần này nhìn thấy thái tử Đông Khởi Đông Phương Triết phong lưu, vốn muốn gả Ngũ công chúa cho Đông Khởi, không hề lại muốn đi Tây Viêm chịu ngược đãi, thế nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cuối cùng vẫn để huynh đệ nhà Tây Môn đạt được.
Thở dài cảm thán, mà thôi! Nữ nhi nhà đế vương, đều chung một vận mệnh. Về sau tỷ muội cùng một chỗ, cho dù thời gian khó khăn, chung quy cũng có chỗ chăm sóc.
Ngũ công chúa đứng cạnh mẫu phi, hôm nay đã tháo mạn che mặt, nhìn cũng là gầy yếu, ánh mắt sưng đỏ, cực không tình nguyện. Chuyện như vậy vì sao phụ hoàng không thể làm chủ được, huống chi mẫu phi cũng không được sủng ái. Mẹ con nhìn nhau, trong lòng thật sự bi thương, cũng không dám biểu hiện mấy phần tại ngày hội thịnh yến này.
Thật đúng là mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu lo.
Không lâu sau đó, khách đông đủ. Sở Hoàng ra lệnh khai tiệc, chủ và khách nâng ly chúc mừng.
Cữu đi theo thái tử Triết như trước, bốn bề tiếp khách, hư tình giả ý.
Rượu qua ba lượt, bắt đầu có cao thủ đu quay của Sở quốc lên biểu diễn. Cữu đặt chén rượu xuống, trở nên hứng thú.
Vài người nam nữ mặc trang phục áo đuôi ngắn hiển nhiên đã qua huấn luyện - mỗi người một cái bàn đu, cao thấp tung bay liên tục, thỉnh thoảng đám người reo hò khen hay. Cành hoa, chuông đồng được treo xung quanh liên tục bị tháo xuống, không khí vô cùng náo nhiệt.
Đông Phương Cữu phấn khởi, trong lòng hơi ngứa ngáy. Bỗng nhiên, nhìn thấy công chúa Thiên Hi.
Bước ra từ lều của nhóm phi tần Sở cung, không mặc y phục phức tạp rườm rà của công chúa ngày thường, trên người là vải lụa mỏng màu xanh buông lỏng bao phủ lên áo bó màu trắng.
Đi đến bên cạnh bàn đu dây ở giữa, nam tử vội vã thu lực, rất nhanh liền dừng lại. Có tiểu thái giám tiến lên lau sạch bàn đạp, Thiên Hi đến trước cái đu quay, nhảy một cái, hai tay nắm lấy dây thừng, đứng lên bàn đạp.
Đầu gối nhún vài cái, đu quay nhanh chóng bay lên xuống. Phạm vi đu đưa càng lúc càng cao, rất nhanh sẽ cao ngang khung thành.
Sở Hoàng cười híp mắt nói với Đông Phương Triết và Tây Môn Hồng Ngạn ngồi bên cạnh:
- Đây là Thất công chúa của quả nhân, tuổi nhỏ tinh nghịch, nhưng chơi đu quay rất giỏi.
Những người đang ngồi không ai quá chú ý tới hài tử trên đu quay, chỉ nói vài tiếng phụ họa vài câu.
Phía bên kia hoàng hậu Yên Như đến trước lều, tay để trước mắt nhìn, vẻ mặt rất lo lắng.
Phần lớn hoàng tử công chúa Sở quốc đều đã thành niên, không thích hợp với trò chơi này, số ít thì tuổi còn nhỏ, càng không thể chơi đùa ầm ĩ trước mặt tân khách các nước. Chỉ có Thiên Hi đã không phải nhi đồng, lại còn trẻ con, lấy thân phận công chúa Sở quốc tham gia, vừa có thể đại diện thái độ của Sở quốc đối với người khác, lại không bị mất tôn nghiêm của hoàng gia.
Vòng trâm cài lên mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước, phía sau được buộc bởi một sợi dây tơ màu xanh lục cùng với vòng bạch ngọc bao quanh, tóc dài lay động theo gió phân tán trên không trung, khiến cho ánh mắt của tiểu thế tử nước Đông Khởi càng không thể dời sang chỗ khác.
Có tân khách yêu thích vô giúp vui, đi tới đu quay bên kia. Những người chuyên biểu diễn lần lượt leo xuống, nhường chỗ cho khách mời muốn thử thách.
Yến hội tạm thời ngừng lại, mọi người đều tập trung về phía xích đu để cổ vũ người của bên mình.
Thái tử Triết nhìn ánh mắt Đông Phương Cữu lóe sáng, cười lắc đầu, dặn dò trước mặt Sở Hoàng:
- Nếu thấy thích thì ra chơi một chút. Có điều, nhất định phải cẩn thận, lỡ ngã xuống, trầy mặt trẹo chân chỉ là chuyện nhỏ, làm mất mặt tiểu vương gia cũng không được khóc nhè đó.
Nói rồi, những người ngồi gần cười rộ lên. Sở Hoàng vội vàng nhắc nhở nội thị bên cạnh:
- Dẫn tiểu thế tử qua đó, chú ý trông chừng, chơi thì chơi, trăm ngàn lần đừng để bị té ngã.
Cữu cười đứng lên, cởϊ áσ khoác. Bên trong mặc một thân áo trắng viền cổ tay màu bạc, bên dưới là quần dài bằng vải dệt phẳng phiu có điểm một dải hoa tuyết tối màu, chân mang đôi ủng được làm từ da nai trắng mềm mại, đầu đội mũ bạc có dây tua trắng, cả người làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn như thoa phấn, môi như được điểm chu sa.
Thái tử Triết nhìn hướng đệ đệ đi ra khỏi lều, giải thích thêm:
- Mẹ ruột của Cữu nhi, chính là Tề vương Trắc phi, đã mất cách đây hai năm, hiện tại còn đang trong thời điểm ba năm hiếu tang, cho nên mặc đồ màu trắng thuần khiết chút, Sở Hoàng đừng trách móc.
- Nào có. Phận làm con, hiếu tâm như vậy thật sự rất tốt.
Sở Hoàng vuốt râu, nhẹ gật đầu vài cái.
Đến gần, Cữu vẫy tay ý muốn quan nội thị ngừng giúp hắn tìm xích đu. Tự mình đi thẳng đến trước xích đu của Thiên Hi, ngẩng đầu nhìn, trên khuôn mặt lại bày ra nụ cười quen thuộc.
Nhìn thấy hắn, công chúa Thiên Hi liền thả lỏng lực đạo, bàn đu dây chậm rãi giảm tốc độ.
Nào ngờ mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đông Phương Cữu thình lình nhảy lên, đáp lên giữa bàn đạp chỗ công chúa Thiên Hi đang đứng.
Một tay nắm chặt dây thừng, tay kia phủ lên bàn tay Thiên Hi đang nắm dây, một chân đặt vào khoảng trống giữa hai chân người kia, hai người bốn chân, kề mặt thân mật.
Thiên Hi hoảng hốt nhìn qua, hai gò má ửng hồng tươi diễm. Vì bối rối, chân hơi mất lực nhũn ra, bàn đu quay bị tác động cũng bắt đầu lắc trái lắc phải.
Cữu vẫn mỉm cười, ghì lực giữ bàn đạp ổn định, buông tay đang nắm dây thừng, chuyển sang nhẹ nhàng đặt sau thắt lưng Thiên Hi.
Dưới động tác này, cả người Thiên Hi ngã vào lòng Cữu.
Có hơi thở lướt qua gò má người kia, không bẩn đυ.c cứng rắn như cha và huynh, ngược lại như mùi hương quế thơm ngào ngạt, còn có một chút vị ngọt của rượu nếp.
Thiên Hi còn đang kinh hoảng chưa tỉnh lại, vô tình đối diện ánh mắt Cữu, nhìn thấy, là thần sắc mềm mại ôn hòa cùng yêu thích.
Mặt càng lúc càng nóng, Thiên Hi vội vã rũ mí mắt.
- Cữu lỗ mãng rồi. Nhưng cũng không cố tình mạo phạm. Nhìn đu quay này chơi vui, nên muốn chơi thử.
- Đông Phương công tử...
Gọi tên họ đối phương, lại không biết nên nói gì, trên ngực như có dùi trống đập loạn, thật sự khiến cho Thất công chúa thẹn thùng quẫn bách một trận.
Cữu cũng không nhiều lời nữa, chân dùng lực, đu quay một lần nữa lắc lư, lúc cùng nhau rơi xuống, thân thể hai người tiếp xúc càng thân mật, mà cảm giác cũng càng thêm chân thật. Lúc bay lên cao mặt Cữu hướng lên trên, cả người công chúa Thiên Hi liền nằm trên người hắn, mà lúc đổi hướng, không ngờ Cữu đem hai gò má tiến đến cổ người ta.
Hành động như khinh bạc này làm cho Thiên Hi hơi buồn bực, ánh mắt oán giận nhìn sang, nhưng chỉ thấy đôi mắt trong sạch nghênh tiếp, cũng không còn cách phát hỏa, chỉ đành tùy ý Đông Phương tiểu thế tử nghịch ngợm.
Sở Hoàng ở xa nhìn thấy, trên mặt không có bất mãn, nội tâm lại có chút vui mừng.
Thiên Hi là con vợ cả hoàng hậu, cũng là công chúa được sủng ái nhất, Sở Uy thật sự không tình nguyện nhìn nàng bị gả cho người không như ý. Nhưng nếu như có hoàng tử nước nào gợi ý hôn nhân, ông ta không có lý do ngăn cản. Đã từng cân nhắc tuyển chọn một người tướng mạo tốt trong giới quý tộc ở Sở quốc, tránh bị hoàng tử các nước đặc biệt là Bắc Thần và Tây Viêm mang đi. Thứ nhất là vì Thất công chúa còn nhỏ tuổi, thứ hai cũng khó tìm được người xứng với nàng nhẹ nhàng thanh tú, cho nên cũng không suy nghĩ nữa.
Nay nếu thế tử Đông Khởi quốc có ý này, mấy nước khác sẽ không dám tiếp tục mơ ước. Thời gian qua nghe nói hoàng tử Đông Khởi tính tình ôn nhu, người cũng đẹp đẽ, lúc này nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Mặc dù chỉ là thế tử, nhưng nếu phu thê có thể hòa thuận, vẫn đỡ hơn vào cung làm phi tần tùy ý người khác ức hϊếp. Nếu thật sự có thể thúc đẩy mối hôn nhân này, vừa làm cho nữ nhi được hạnh phúc, vừa kéo gần quan hệ với Đông Khởi, chẳng phải là vẹn toàn đôi đường?
Đáng tiếc, vẫn còn nhỏ tuổi, qua hai năm, không biết sẽ xảy ra biến cố gì. Nghĩ đến điểm này, Sở Uy buông chén lưu ly trong tay, nhẹ nhàng thở dài.
Đây là trò chơi Bàn đu dây