Đông Phương Lâm Lang đang thêu bức tranh Hàn Giang Độc Điếu Đồ
(câu một mình trên sông lạnh) trên một tấm bình phong lớn, thì Cữu vội vã tiến vào. Đến phía nam gian phòng, trên chiếc ghế gỗ đàn được lót đệm ngồi cùng với đệm lưng màu phẩm xanh có thêu hình mãng xà màu kim tiền, Cữu ngồi đó, nặng nề thở ra một hơi. Cung nữ dâng trà, Cữu bưng lên nhấp một ngụm, nhíu mày nói:
- Sao không phải trà thường uống?
- Bẩm Vạn Tuế, đây là cống phẩm mới, Nam Sơn thúy.
- Trẫm uống không vừa miệng, cứ đổi lại cái cũ đi.
- Dạ.
Đông Phương Lâm Lang nghe nàng và cung nữ nói chuyện với nhau, cũng không mở miệng, vẫn chuyên tâm thêu thùa.
- Hoàng tỷ, Vương Thừa tướng khăng khăng muốn chọn phi cho ta, chuyện của ta mà sao ông ấy lại gấp gáp vậy?
Tay Lâm Lang run một cái, mũi kim đã lệch một chút.
- Vương Thừa tướng xem như cũng là trọng thần hai triều, hơn nữa Cữu nhi thật sự đã lớn rồi, luôn như vậy cũng không phải kế hoạch lâu dài, cũng làm người ta cười chê.
- Cười chê cái gì?
- Làm gì có hoàng đế nào ngày ngày ngủ ở Ngự thư phòng?
Lâm Lang ngẩng đầu lên, cười nhạt một tiếng, nhưng không xuất phát từ nội tâm.
- Việc này... việc này thì sao chứ?
Cữu thấy Lâm Lang nhìn thẳng mình, theo thói quen cúi đầu, vết sẹo trên mặt luôn làm nàng cảm thấy thiếu tự tin, lúc nào cũng có động tác che giấu cực nhỏ.
- Không phải còn có chỗ hoàng tỷ à, đâu phải lúc nào ta cũng đều ở Ngự thư phòng.
- Ha ha.
Đông Phương Lâm Lang cắm mũi kim lên vải thêu, đứng dậy từ đằng trước khung thêu:
- Cữu nhi vẫn là tính tình trẻ con. Chỗ hoàng tỷ, sao có thể so với các cung? Đợi Cữu nhi có hậu phi, e rằng hơn một năm cũng không thèm nhớ tới chỗ hoàng tỷ này đâu.
Giọng điệu của Lâm Lang, tựa như tẻ nhạt, vừa tựa như trách cứ chế giễu, còn có một nét hàm xúc không nói rõ được. Cữu khó hiểu nhìn hoàng tỷ, trong lòng lờ mờ có cảm giác kỳ quái.
- Vả lại, Đông Phương gia ta còn nhờ vào Cữu nhi nối dõi huyết mạch, kế thừa ân trời, để cho vương triều Đông Khởi có thể đời đời kiếp kiếp tiếp tục truyền xuống.
Đây mới là vấn đề thiết thực, hậu phi cái gì, cung nghi cái gì, tất cả đều phục vụ vì mục tiêu này mà thôi. Mà điểm này, chính là việc Cữu không thể giải quyết được. Đông Khởi không giống quốc gia khác, trước giờ huyết mạch hoàng thất luôn mỏng manh. Cho dù chỉ có một con nối dòng thân thích, chỉ cần hắn là con cháu Đông Phương, Cữu vẫn có thể danh chính ngôn thuận nâng đỡ đi lên. Nếu hắn không đủ năng lực làm vua, Cữu cũng có thể dụng tâm bồi dưỡng, sẽ không đến nỗi như hiện giờ, không bột đố gột nên hồ
(ý nói thiếu cái chủ chốt thì không thể làm nên chuyện gì).
Nhưng mà, bất kể là ở ngoài tung binh, hay là ở trong minh trị, cuối cùng vẫn phải trở lại chuyện này. Hậu cung chưa ổn, chưa có con nối dòng, dù không đến nỗi làm lung lay ngôi vị hoàng đế nhưng ở trước mặt triều thần khó mà đối đáp. Hơn nữa, giang sơn của tộc Đông Phương, bao nhiêu tổ tiên dốc lòng xây dựng, dốc hết tâm huyết mới có ngày hôm nay, sao có thể tùy tiện giao vào tay người họ khác.
Đến hôm nay nhìn lại, huyết mạch Đông Phương chỉ còn nàng và Đông Phương Lâm Lang, nếu ngày nào đó để con của hoàng tỷ kế vị, ngược lại không hẳn là không thể. Thế nhưng, giả sử như vậy, nàng phải bỏ ra ít nhất mấy chục năm để suy tính cách đối phó vấn đề này, đồng thời, còn sẽ liên lụy đến một loạt vấn đề khác, triều đình loạn, hậu cung loạn, cuối cùng không chắc sẽ không gây ra sai lầm.
Nghĩ tới đây, tâm tình Cữu vốn u sầu, càng tăng thêm một nỗi lo lắng.
Đông Phương Lâm Lang liếc mắt nhìn Cữu đang thất thần, không cần nhiều lời nữa.
- Hoàng tỷ, nếu như thế, vậy tỷ chọn giúp Cữu đi. Ta kêu Tiểu Lộ Tử đem danh sách qua đây, hoàng tỷ thấy thích hợp, phái hắn giao cho Vương Thừa tướng là được.
Cữu bất đắc dĩ nói lời ấy.
Đông Phương Lâm Lang rất kinh ngạc:
- Ta chọn? Chẳng lẽ Cữu nhi chưa từng có cô gái nào mà mình ngưỡng mộ trong lòng à? Vì sao còn muốn hoàng tỷ chọn phi giúp ngươi?
- Ngưỡng mộ trong lòng? Hừ!
Ánh mắt Cữu chợt nặng nề tối tăm:
- Chỉ sợ ngưỡng mộ trong lòng biến thành hung thần trong lòng! Trẫm đi Nam thư phòng, hoàng tỷ cùng với Vương Thừa tướng cân nhắc chuyện chọn phi đi, đừng để ông ấy đến phiền trẫm nữa!
Cữu hơi tức giận nói xong, giống như lúc tới, vội vã rời đi.
Dưới sự nỗ lực vất vả ngược xuôi hết mình của Vương Kỳ Huân, nữ nhi xinh đẹp của bốn triều thần trong kinh thành được chọn vào cung, lập thành phi tần. Phân thành Dĩnh phi - Mân Ly Cung, Uyển phi - Vĩ Đường Cung, Lận phi - Trạm Lộ Cung và Tống phi - Cừ Y Cung.
Mấy phi tử lần lượt vào cung, theo lệ cũ sẽ mở cung yến chúc mừng, dù không linh đình như đại hôn, nhưng dẫu sao cũng là chuyện nhân sự lần đầu của Cữu, đương nhiên phải nghi thức chút. Bách quan vào cung ăn mừng, mấy vị bổn gia của hoàng phi càng trịnh trọng vô cùng. Một năm để tang Đông Phương Bình băng hà vừa kết thúc, nhờ vào dịp này, bách tính bị trói buộc một năm ròng rã mới có thể thả lỏng một chút, toàn bộ đế đô giăng đèn kết hoa, chùa hội, sân khấu, buổi tối đốt pháo hoa, treo đèn sáng, hết sức náo nhiệt.
Vậy mà lúc lửa cháy bừng bừng hoa tươi rực rỡ, lại không thấy bóng dáng vị thiên tử thiếu niên của họ ở đâu. Đông Phương Cữu đã trốn trong một hang đá của sườn núi Thương Thu Sơn ở hậu cung. Đây là nơi hoàng cung Đông Khởi tích trữ băng để dành cho ngày hè, quanh năm đóng băng rét lạnh. Cữu nằm ngửa trên một khối băng lớn trông như cái giường, miệng ngậm phần đuôi của còi bùn, thổi hơi như có như không. Bộ cát phục màu đỏ thẫm thêu vàng trải trên khối băng nửa trong suốt, cực kỳ rực rỡ chói mắt.
Vừa rồi trên yến tiệc, rõ ràng đang vô cùng phiền chán, còn phải miễn cưỡng tươi cười, cảm thụ quả thật không tốt.
Nhắm mặt lại, trong mơ màng, người mặc giá y hóa thành Sở Thiên Hi, dung nhan như trăng sáng, con ngươi sâu như làn nước mùa thu, bên môi mang theo ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, quanh quẩn trong lòng ba năm, sao có thể dễ dàng phai đi? Chớp mắt, trường kiếm đâm thẳng vào mặt, Đông Phương Cữu đột nhiên bật dậy từ trên tảng băng, trong không khí lạnh lẽo, vậy mà trên trán lại rơi xuống từng giọt mồ hôi lạnh.
Vội vàng xoay người bước xuống, chạy nhanh ra khỏi hang động, Cữu đứng trên sườn núi Thương Thu Sơn, thở hổn hển từng ngụm, nơi cổ họng là khô khốc đau đớn. Nhìn xuống hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, người tới lui không dứt. Cảnh sắc phồn hoa đâm vào mắt thật đau, ngôi vị chí tôn biết bao người cầu còn không được, giờ đây lại cảm thấy trào phúng như thế. Bên trong huyên náo đầy rẫy này, không tìm được một người mong muốn, nơi vạn dân cúi đầu, cũng là chỗ cô độc bất tận không người.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh trăng chiếu vào đôi mắt Cữu, vắng lặng im ắng mà đối nhau.
Mà bên dưới vầng ngọc treo trên bầu trời kia, Sở cung cách ngàn dặm, Sở Thiên Hi cũng bước ra từ hoàng cung, đứng trước bậc thềm chờ Linh Nhi mang y phục buổi đêm đến.
Ánh trăng sáng ngời phản chiếu bóng người kéo dài, để nàng ấy cũng ngẩng đầu lên. Không nên nhớ tới người kia. Nhưng mà, không nên nhớ thì có thể không nhớ tới sao? Nếu thật sự dễ dàng như thế, vậy vì sao, trên gương mặt của Thất công chúa, đã mất đi nụ cười từ rất lâu rồi.
Thời gian phai đi nỗi lạnh thấu xương, có lẽ, nỗi tương tư cũng sẽ phai nhạt như vậy. Sau này sẽ có bao nhiêu lần đứng dưới ánh trăng nhìn lên, sẽ có bao nhiêu lần nhớ về người không nên nhớ, bao nhiêu lần bị nhiễu loạn cần phải bình tĩnh, cũng không biết...
Đêm vẫn lạnh như nước, gió thổi qua góc váy Thiên Hi, nhưng không thể thổi tan nỗi sầu tư trầm nặng.
Đông Phương Lâm Lang đang cùng chúc mừng với nhóm bách quan ở cung yến, bỗng nhiên một cung nữ vội vã chạy tới, vội ghé vào tai Lâm Lang thì thầm vài câu. Vẻ mặt Lâm Lang cứng đờ, ngay sau đó, đã tìm một cái cớ rời đi, vội chạy đến Vị Minh Cung.
Cữu uống rượu trầm rồi, đã nôn mấy lần ở bên ngoài, các cung nữ đã thu dọn ổn thỏa, hầu hạ nàng súc miệng rửa mặt, cho nàng ngậm lát cắt đinh hương để thanh miệng. Lúc này đang nằm tựa trên ghế quý phi trong phòng ngủ, cổ họng thường thường phát ra tiếng thở dài nặng nề.
Lâm Lang vào phòng, thấy bộ dạng nàng như vậy, nhất thời trong lòng có cảm thụ không thể nói rõ.
Mở nắp đậy của lư hương, đốt một nén nhang mùi hương hoa bách hợp. Lâm Lang phân phó cung nữ đưa khăn lông thấm nước cho mình, rồi kêu tất cả mọi người ra ngoài.
Ngồi bên cạnh Cữu, cẩn thận lau đôi gò má đỏ ửng của nàng. Lông mày đen mảnh dài thẳng như vẽ nhíu chặt lại, hàng lông mi nhẹ run run, ở đáy mắt hiện ra một mảnh bóng tối mờ nhạt, khiến người ta không nhịn được đau lòng vì nàng.
Bỗng nhiên Lâm Lang dừng động tác, giữa lúc trầm ngâm, vươn ngón tay dài nhỏ, thử thăm dò chạm nhẹ lên cánh môi mỏng mượt mà hé mở của Cữu.
Cữu nhếch khóe môi một cái, vẫn không mở mắt, cũng không có hành động tách ra. Đầu ngón tay của Lâm Lang dừng một chút, sau đó di chuyển dọc theo mép môi của nàng, từ từ hướng lên tóc mai, toàn bộ lòng bàn tay ôm lấy gò má Cữu.
Giống như tham luyến cảm giác da thịt va chạm nhau, Cữu nghiêng đầu hướng vào trong tay Lâm Lang, có vẻ như đang đòi hỏi nhiều ôn nhu hơn. Lâm Lang ngẩn ngơ nhìn nàng, nín thở, từ từ nhích đến gần khuôn mặt Cữu.
Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, hơi thở ấm áp nhẹ lướt qua, Đông Phương Cữu cảm giác được có gì đó mềm mại dán giữa môi mình, nhẹ giật mình, mở mắt ra, nhìn thấy chính là gương mặt trắng nõn mịn màng cùng với vành tai mềm mại xinh xắn của Lâm Lang. Không thể thấy ánh mắt của Lâm Lang, không biết sự ôn nhu này đến từ đâu. Thân thể Cữu cứng ngắc, bất động không nói.
Lâm Lang phát hiện Cữu căng thẳng, nhưng không thấy nàng tránh né. Ngay lập tức cũng đưa tay kia lên, trực tiếp vòng qua cổ Cữu, cả người hướng vào lòng Cữu, mặt đỏ lên, nụ hôn cũng biến thành nóng bỏng.
Răng môi Cữu có chứa mùi đinh hương do vừa rồi nàng ngậm nó, hòa lẫn với mùi rượu thơm tinh khiết, làm cho Lâm Lang say mê. Mượn cảm giác say, tình cảm của Lâm Lang bộc phát hừng hực, giống như mồi lửa bị chôn vùi đã lâu hôm nay có điều kiện thiêu đốt, thỏa thích quyết tuyệt, mặc kệ sau cùng chỉ còn tro tàn sót lại, cũng không muốn bỏ qua phần tình ái nồng nàn của giây phút này.
Cho tới hôm nay, Đông Phương Lâm Lang không dám tùy tiện để lộ tâm tư của mình. Việc không hợp lẽ thường làm trái luân lí như thế khiến Lâm Lang cảm thấy e ngại, nhưng mà tình huống trái đạo lý, không phải vì không nên thì sẽ không tồn tại hay không xảy ra. Đông Phương Cữu dịu dàng quyến luyến làm Lâm Lang nảy sinh một kiểu tình cảm khác, đây là việc mà chính nàng ấy đều bất ngờ.
Lúc còn nhỏ, Lâm Lang và Đông Phương Triết một trái một phải nắm tay Cữu, chạy trốn chơi đùa ở nơi hoàng cung rộng lớn. Tuy Tề vương phi không cho Cữu qua đêm trong cung, nhưng vẫn cho tỷ đệ bọn họ làm bạn với nhau. Cữu không ít nói ảm đạm như thái tử Triết, mở miệng là gọi một tiếng "tỷ tỷ", phần tình thân ấm áp hiếm thấy trong hoàng thất khiến cho Lâm Lang nảy sinh cảm giác thân thiết với đường đệ
(em họ) nhỏ bé này. Phụ hoàng nghi kỵ cha con Tề vương, Lâm Lang âm thầm bất bình thay họ, nhưng khó nói được gì, dần dần trưởng thành, số lần Cữu tới lui trong cung cũng từ từ giảm đi, sau này lại còn đi biên cương làm nhiệm vụ. Trong lòng Lâm Lang có mối bận tâm loáng thoáng, nhưng chưa bao giờ có thể nói cùng người khác. Thân phận tỷ đệ ngăn trở Lâm Lang, nàng ấy không có cách nào nói ra cảm giác ngày một nồng đậm này, chỉ có thể đè ép nơi đáy lòng.
Mà Đông Phương Cữu luôn luôn tinh tế lại vẫn chưa nhận ra được gì, những săn sóc ôn nhu của nàng dường như mãi mãi chỉ là dành cho tỷ tỷ quyến luyến, đã vậy còn muốn Lâm Lang chọn phi giúp nàng.
Buồn cười biết bao.Lâm Lang nhìn xấp danh sách mà Vương Thừa tướng đem tới, đáy lòng chua xót ảo não cuồn cuộn nổi lên, làm cho Lâm Lang cực kỳ khó chịu nhưng bắt buộc phải nén xuống. Tối nay từ khi cung yến bắt đầu, Lâm Lang vẫn có một nỗi phiền muộn không tên, nhìn nụ cười uể oải bất đắc dĩ của Cữu, thậm chí còn nảy sinh hối hận sâu đậm.
Nếu mình mở lời ngăn cản, biết đâu, vẫn có thể kéo dài thêm chút thời gian?Nhưng là, vậy thì sao, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.Mà hiện giờ, Cữu vứt bỏ mấy tân phi như hoa như ngọc, say mê man ở chỗ của mình, dù thế nào Lâm Lang khó mà tiếp tục duy trì vỏ bọc trưởng tỷ rụt rè, chi bằng, lúc này đây, trầm luân một lần đi!
Lâm Lang hoàn toàn tựa trên người Cữu, đôi tay quấn chặt cổ nàng, đôi môi phóng túng trên môi nàng. Lâm Lang hưởng thụ nhắm mắt lại, vô cùng nhuần nhuyễn thả hết những tình cảm kiềm nén từ trước đến nay. Mùi vị trên người Cữu là khát vọng của Lâm Lang, xúc cảm trên tay thật là nhẹ nhàng mềm mịn, điều này làm Lâm Lang muốn ngừng mà không ngừng được, hoàn toàn quên sạch đạo đức lễ nghĩa rườm rà, chỉ muốn gần kề từng chút rồi lại từng chút.
Mà Đông Phương Cữu giờ khắc này, trong đôi mắt đang mở lại không hề ẩn chứa tình ý mê man hay là ngây ngốc, sau khi dẹp loạn nỗi kinh ngạc ban đầu, một ý niệm tối tăm nhưng rõ nét di chuyển vào đầu óc của nàng, dần dần trở nên mãnh liệt. Giây phút mất hồn của nàng, không phải vì Lâm Lang nhiệt tình, mà là, có thâm ý khác.
Trước khi Lâm Lang có động tác kế tiếp, Cữu tỉnh táo lại, không còn cứng ngắc thẫn thờ nữa, từng bước đáp lại nụ hôn kia. Nhưng nụ hôn của nàng không trúc trắc nóng nảy như Lâm Lang, mà là nhẹ nhàng cẩn thận, cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại của trưởng tỷ, từ từ làm dịu đi nhiệt liệt của trưởng tỷ, dần dần chuyển thành dịu dàng khi nóng khi lạnh vô cùng thân thiết...
Tách khỏi nụ hôn của Lâm Lang một cách tự nhiên, Cữu vùi đầu vào lòng hoàng tỷ, lẩm nhẩm vài tiếng, cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại. Còn Đông Phương Lâm Lang đã bình tĩnh, vô cùng vui sướиɠ ôm chặt người đáp lại nhiệt tình của mình, hưởng thụ hạnh phúc chưa từng dám hy vọng xa vời.
Đêm nạp phi vẫn ngủ lại trong Vị Minh Cung của Trưởng công chúa, hành động của Cữu khiến tất cả triều thần đều hít vào một ngụm khí lạnh. Bản thân nàng giống như không xem đó là ngỗ nghịch, vẫn tỉnh bơ thượng triều của nàng, phê duyệt tấu chương của nàng. Phi cũng đã nạp, các cung cũng đã có người, Vương Thừa tướng đã không còn cớ để khuyên nhủ nữa. Hoàng thượng thích ngủ ở đâu là tự do của hắn, ngươi cũng không thể quản vớ vẩn việc trong hậu cung của hoàng thượng chứ?
Ngày hôm đó, ở Nam thư phòng, sau khi cẩn thận thổi tách trà mà Tiểu Lộ Tử đưa qua, Cữu quan sát nội thị thϊếp thân ngoan ngoãn đứng bên cạnh, mở miệng nói:
- Tiểu Lộ Tử, ngươi bắt đầu theo ta từ lúc mấy tuổi?
- Bẩm hoàng thượng, sáu tuổi đã theo ngài.
- Lúc ở Tề vương phủ, ngươi có từng nắm tình hình bên ngoài?
- Lúc rảnh rỗi cũng có thể đi dạo chung quanh, hoàng thượng đi Lư Hưng Bảo mấy năm, Tiểu Lộ Tử nhàn rỗi nên thường theo Lâm tổng quản xuất phủ.
Cữu gật gật đầu:
- Vậy, mấy chuyện phố phường, ngươi biết rõ?
- Không biết Vạn Tuế muốn hỏi cái nào?
Tiểu Lộ Tử nghi hoặc.
- Không phải muốn hỏi gì, trẫm muốn ngươi xuất cung tìm vài thứ cho trẫm. - Đặt tách trà lên bàn, Cữu bình thản nói.
- Hoàng thượng muốn đồ gì, giao cho bên dưới làm là được, ai dám nói một chữ "không" đâu?
Cữu nhếch môi:
- Nếu dễ nói như vậy, trẫm sẽ không nói với ngươi.
- Vâng, vâng! Xin hoàng thượng cứ việc phân phó, Tiểu Lộ Tử nhất định làm hết mình.
- Ngươi tìm cho trẫm vài cuốn sách.
- Sách?
Nhất thời Tiểu Lộ Tử mờ mịt:
- Tàng Thư lâu của chúng ta có rất nhiều sách mà?
- Không có sách trẫm cần.
- Sách gì mà chúng ta không có?
- Khụ!
Cữu nắm tay thành quyền, để trước miệng ho khan một tiếng:
- Chính là, mấy cái, ghi chép hỗn tạp ít người biết đến gì đó.
Cữu nói khá là đắn đo.
- Hả?
Tiểu Lộ Tử mê man nhìn Cữu, vẫn không hiểu ý của nàng, đợi chứng kiến vẻ mặt lúng túng của Cữu mới chợt hiểu ra.
- À à... Tiểu Lộ Tử đã biết! Hoàng thượng là muốn...
Vẻ mặt có chút tinh quái.
- Biết rồi thì nhanh đi lấy đi! Trẫm chờ ngươi ở Tàng Thư lâu.
Nói xong, Cữu lập tức đứng dậy.
- Ui ui, được rồi!
Tiểu Lộ Tử gật đầu liên tục:
- Chao ôi Vạn Tuế gia! Rốt cuộc ngài cũng thông suốt rồi a! Từ lúc bốn cung nương nương vào cung, mấy cung đó giống như bình hoa kiểng vậy, nói cũng không nói nổi mà! Tiểu Lộ Tử đi lấy cho ngài liền!
Nói xong, chạy vụt ra ngoài như tia chớp.
Khi hắn vội vã vác một túi chứa đầy thứ Cữu muốn chạy về cung, đã đâm vào một người.
- Ui!
Tiểu Lộ Tử kêu một tiếng rồi té xuống đất, đồ trong tay cũng rơi ra ngoài.
Nhìn kỹ lại, thì ra là quản gia của Tề vương phủ Lâm công công Lâm Quang. Từ sau khi Cữu đăng cơ, đại nội tổng quản Trương Hòa đã đổi thành Lâm Quang quản lý, là lão tùy tùng theo cha nhiều năm. Cữu vẫn có chút tín nhiệm đối với Lâm công công.
- Lâm công công!
Tiểu Lộ Tử cuống quít đứng lên, tay chân luống cuống thu thập đồ trên đất.
- Làm gì mà hốt hoảng vậy?
Giọng điệu Lâm công công có phần bất mãn, trong lúc vô tình liếc đồ trong tay Tiểu Lộ Tử, trên mặt xẹt qua một tia kinh dị.
- Không, không có việc gì...
Cột chắc túi kia một lần nữa, nhất thời Tiểu Lộ Tử cũng không dám chạy đi, chỉ đứng đó cúi đầu chờ.
- Đây là cái gì?
Lâm Quang hỏi hắn.
Vốn không muốn cho người khác biết, Tiểu Lộ Tử biết Cữu nhất định không muốn hắn nói cho người khác biết chuyện này nên mới kêu hắn ra ngoài tìm sách. Thế nhưng Lâm công công không giống hắn, biết chút chữ nghĩa, chắc chắn không thể dối gạt được, đành phải ấp úng nói:
- Là... là sách hoàng thượng muốn xem... Nô, nô tài đi ra ngoài lấy vài quyển...
- Hoàng thượng?
Trong đôi mắt Lâm Quang hiện vẻ khó mà tin được.
- Dạ... là hoàng thượng.
- Đưa sách cho ta xem.
- Việc này....
Tiểu Lộ Tử hơi khó xử, tay đưa ra sau lưng.
- Hử?
Lâm Quang trừng mắt, ánh mắt bắn ra hung ác, dọa hắn sợ hãi vội vàng đưa qua.
Lâm Quang kiểm mấy quyển sách Tiểu Lộ Tử lấy được, không ngoài mấy quyển từ khúc tươi đẹp, bí văn dã sử, thỉnh thoảng còn xen lẫn vài quyển đông cung, Tiểu Lộ Tử không biết chữ, nên hắn không biết sách mình lấy được là mức độ nào, hắn chỉ biết vì mấy vị cung nương nương mới tới nên hoàng thượng mới chịu xem mấy cái này, chắc chắn càng rõ càng tốt.
Lúc Lâm Quang cầm quyển sách ghi chép các truyền thuyết đồng tính đối thực trong cung ở các triều đại trước, gương mặt đã biến thành xanh trắng. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn là bỏ vào lại trong đống sách.
- Cút nhanh đi! Đừng để người khác nhìn thấy!
- Vâng!
Tiểu Lộ Tử vội bọc sách lại, ôm vào trong ngực rồi vội vã chạy đi.
Lâm Quang đứng ở chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng hắn chạy xa, trong mắt ẩn chứa nét khó đoán.