Chương 17: Chuẩn bị khởi hành

Nam Thư phòng.

Sau khi tản triều Cữu đã ở chỗ này, đang phê duyệt mấy quyển tấu chương thật dài. Thật vất vả rút đầu ra, đặt bút xuống, xoay cần cổ đau nhức, thở phào một cái.

Nhân lúc Cữu nhàn rỗi, Tiểu Lộ Tử bên cạnh vội vàng bưng một chén ô mai ướp lạnh mang tới, Cữu mới nhấp hai ngụm, đã nhìn thấy Khổng Nhậm đỉnh đạc tiến vào.

- Thỉnh an nhé?

Hô với Cữu một tiếng, rồi đặt mông ngồi lên cái ghế bên cạnh.

Cữu nuốt ngụm nước xuống, buông chén, dừng một chút, mới mở miệng:

- Sao bỗng nhiên qua đây?

- Thật vất vả mới dẹp yên đám đại thần nhao nhao ầm ĩ kia, rõ là mệt chết ta!

- Lại là chuyện gì làm bọn họ bất mãn với ngươi?

- Chuyện cải cách thi cử đấy. Ngươi xem, hiện giờ các đại nhân trên triều, trừ ta ra, trẻ nhất là năm mươi bảy tuổi. Hoàng thượng à, cứ tiếp tục thế này, không cần tới vài năm, lúc chúng ta thượng triều là có thể mở Thiên Tẩu yến* rồi!

(*) Thiên Tẩu yến: "tẩu" là cụ già; Tẩu yến là buổi yến tiệc dành cho các cụ già, vì bữa tiệc có số lượng đông đến cả ngàn cụ nên gọi là thiên tẩu yến.

Cữu biết hắn nói là tình hình thực tế, cho nên hỏi hắn:

- Vậy ngươi định sửa đổi thế nào?

- Đương nhiên là thay đổi phương pháp thi. Mấy người biết viết văn chương lải nhải không hẳn là có năng lực làm quan. Chúng ta phải chiêu nạp hiền tài rộng rãi, vật tẫn kỳ dụng (dùng cho đúng tác dụng)! Hơn nữa không bám vào một khuôn mẫu mới được, quan trọng nhất là, phải trẻ tuổi!

- Nói không tệ, chờ xem thành quả của ngươi.

- Biết rồi! Sẽ không làm ngươi bẽ mặt.

Cữu dừng một chút, làm bộ lơ đãng hỏi:

- Ngươi biết hôm trước trẫm đến chỗ nào không?

- Ngươi đi đâu làm sao ta biết?

- Dịch quán.

Khổng Nhậm sửng sốt, xoay chuyển con ngươi, không nói tiếp.

- Trẫm tới kiến thức vị người yêu chim sa cá lặn của ngươi, quả nhiên danh bất hư truyền.

- Đùa gì thế! Ngươi sẽ không nhìn trúng nàng chứ?

Khổng Nhậm gần như nhoài người lên bàn rồng:

- Lúc đầu ta đã sợ lão huynh thái tử của ngươi chết rồi Đông Phương Bình sẽ hứa hôn Tuyết nhi cho ngươi, mới xông vào dịch quán cướp người.

Cữu liếc mắt về trước:

- Khổng Thừa tướng, ngươi đã không biết võ công, cũng không có trợ thủ, vậy mà dám tùy tiện đi cướp người, trẫm rất bội phục dũng khí và lòng can đảm của ngươi.

- Thế nhưng sao? Có phải ngươi định nói thế nhưng?

- Đúng là định nói. Thế nhưng! Trước hết ngươi có thể xác nhận xem người trong lòng của ngươi có đặt ngươi trong lòng hay không chứ?

Khổng Nhậm đứng thẳng dậy từ trên bàn rồng, phủi áo dài hai cái, bộ dạng hơi xấu hổ.

- Xem ngươi tự mình đa tình suýt chút nữa cũng làm trẫm sa vào bất nghĩa!

- Tuyết nhi chỉ là nhất thời chưa cảm nhận được tâm ý của ta, đợi nàng hiểu ra trong thiên hạ này, ngọai trừ ta sẽ không ai có thể đem tới hạnh phúc thật sự cho nàng, thì cũng sẽ xem đối phương như người trong lòng giống như ta.

Đông Phương Cữu coi như đã nhìn thấy cái gì gọi là vô lại cố chấp, bĩu môi, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi. Cũng may Tây Môn công chúa không tính về nước, Khổng Thừa tướng, hy vọng ngươi xử lý tốt công vụ, hơn nữa có thể sớm ngày được giai nhân xem trọng. Cố gắng giảm bớt số lần bị thị vệ người ta ném ra ngoài. Có điều, nói rõ mất lòng trước được lòng sau, nếu ngươi dám dẫn theo người Đông Khởi ta đến ép buộc công chúa người ta, trẫm sẽ khiến ngươi chết rất khó coi.

- Nực cười! Trong lòng ta, Tuyết nhi giống như thánh nữ! Sao ta có thể làm chuyện khinh nhờn nàng? Trừ phi chính miệng nàng bằng lòng, nếu không ta sẽ không động vào nửa đầu ngón tay của nàng.

- Vậy đương nhiên tốt nhất.

Cữu gật đầu một cái, nhìn vào mắt Khổng Nhậm nói.

- Trái lại ngươi! - Khổng Nhậm lại nhoài người qua đây:

- Ngươi cũng đã đến tuổi tìm vợ rồi, hôm trước ta còn nghe đại thần kia nói phải lập hậu tuyển phi cho ngươi, bởi vậy Tuyết nhi chính là người được chọn tuyệt nhất, ngươi sẽ không...

- Sẽ không.

Cữu bình tĩnh.

- Vì sao sẽ không?

Ngược lại Khổng Nhậm phẫn nộ đứng lên:

- Lẽ nào Tuyết nhi của ta còn không xứng với ngươi?

Cữu tiếp tục liếc mắt một cái:

- Trên đời này, không phải cứ xứng đôi là có thể ở chung.

- À?

Khổng Nhậm lộ ra bỡn cợt mờ ám:

- Nói như vậy...

- Ngươi đây là vẻ mặt gì đó?

Cữu bất mãn, vừa nói vừa bưng chén nước ô mai của nàng lên.

- Ta còn tưởng rằng, ngươi giống thái tử huynh của ngươi, chỉ để ý chính trị dụng binh, là khối gỗ trên người nữ nhân chứ!

"Keng!"

Chén canh chợt bị đặt lên bàn.

- Khổng Nhậm! Ngươi đừng thấy trẫm rộng lượng với ngươi nhiều hơn mà được đằng chân lân đằng đầu!!

Khuôn mặt trắng nõn của Cữu hiện lên đỏ ửng.

- Chậc chậc chậc, kích động cái gì?

Khổng Nhậm lui ra, ngồi lại trên ghế của mình:

- Ta chỉ tò mò mà thôi.

Chống một khuỷa tay trên tay vịn, thân thể hướng về phía trước:

- Ngươi đã nhìn trúng thiên kiêm tiểu như nhà nào rồi phải không? Đừng ngại nói ta nghe chút. Ta thân là Thừa tướng, nói không chừng có thể làm mai mối chủ hôn cho ngươi đấy.

- Ha!

Cữu khinh thường liếc xuống dưới:

- Cảm tạ! Nếu trẫm muốn kết hôn, e rằng không ai cản được.

- Nói chút đi? Tư sắc nàng thế nào?

Khổng Nhậm hất quai hàm.

Cữu chuyển tầm mắt sang chỗ khác, Sở Thiên Hi ở trong lòng hiện lên. Trước khi chia tay, cái ôm ấm áp kia dường như còn lưu lại trên người, từng cái nhíu mày nụ cười đều rõ nét. Nếu không phải biến cố đột ngột kia, lúc này nàng hẳn là thế tử phi của Đông Khởi nhỉ? Giờ thì sao? Cho nàng làm hoàng hậu?

Nghĩ tới đây, Cữu cong môi nở nụ cười.

- Ê ê ê! Ngươi đừng tự say mê ở đây được không? - Khổng Nhậm gõ đầu ngón tay lên mép bàn.

- Khụ khụ!

Cữu phục hồi tinh thần, hơi lúng túng ho khan hai tiếng:

- Được rồi được rồi, Khổng tướng nếu không có chuyện gì khác, vậy lui xuống đi, trẫm phải phê tấu chương rồi.

- Hừ!

Khổng Nhậm rất là xem thường:

- Nữ nhân theo ngươi đều sẽ không có kết cục gì tốt, còn không phải là bị xáo trộn trong hậu cung hỗn loạn. Chỉ cần không phải Tuyết nhi của ta, ta không quan tâm con gái nhà ai xui xẻo đâu!

Nói rồi, loạng choạng ra khỏi Ngự thư phòng.

- Ngươi...

Cữu bị những lời cuối của hắn làm nghẹn lời, ngây người ngồi trên ghế rồng.

Đang lúc mọi người cho rằng Đông Khởi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chỉ huy quân đội Tây tiến Nam hạ, bình định Sở trung. Ngoài dự đoán của mọi người, Cữu lại ngồi yên ở điện Kim Loan (ý chỉ chung cho cung điện của vua) của nàng, mỗi ngày thượng triều phê tấu chương điềm nhiên như không, không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Tuy huynh đệ Hàn thị vẫn đang tăng cường thao luyện bốn mươi vạn đại quân ở biên giới Đông - Sở, nhưng vẫn không hề xâm lược. Điều này làm cho nước Sở như gặp đại địch cùng với vài nước còn lại bao gồm cả nhóm đại thần Đông Khởi, đều buồn bực cực kỳ.

Về phần triều chính Đông Khởi, dưới sự chấn chỉnh nhìn như không hợp nhưng rất hiệu nghiệm của Khổng Nhậm, đã thay đổi bầu không khí nhìn như ổn định thực chất đã mệt mỏi, từ từ hiện ra sức sống mạnh mẽ. Cữu từng bước bổ nhiệm một vài quan lại trẻ trung khỏe mạnh, tòng gián như lưu (nghe lời can như nước chảy), lao dịch nhẹ thuế ít, giải lao cùng dân, toàn bộ Đông Khởi càng phồn thịnh dưới sự thống trị của tân quân. Bách tính sôi nổi ca ngợi, nói vị đế vương tuổi trẻ này không hề kém so với minh quân các triều đại.

Năm thứ nhất từ lúc đăng cơ tới nay, khánh thành toà biệt cung xây bên cạnh Hoàng Lăng. Tuy không lớn như hoàng cung, nhưng đặc biệt thanh tịnh và đẹp đẽ. Cữu nhìn xem, ngự ban thưởng tấm biển "Ngọc Trần Cung", lấy từ "đông phong tán ngọc trần", ý ở một chữ "tuyết". Hạ lệnh ngự mời Tây Viêm công chúa vào ở. Tây Môn Hồng Tuyết cũng từ chối, nhưng thứ nhất là do Cữu thịnh tình, thứ hai cũng rất yêu thích cảnh trí toà biệt cung này, nên sẽ không khách sáo nhiều.

Chớp mắt, đông đi xuân đến, lại là một mùa bánh chưng thơm ngát thoang thoảng.

Tuy rằng Sở Uy e ngại Đông Khởi, nhưng tập quán đưa thiệp mời hằng năm vẫn phải chuyển đến, nếu không sẽ bị Cữu trách tội, có thêm lý do để xuất binh.

Cầm thiệp mời, Cữu nhìn đường hoa văn thϊếp vàng trên giấy, lộ ra nụ cười nắm chắc mọi thứ.

Bởi vì thời gian gấp gáp, Cữu phân phó lễ quan chuẩn bị đồ đạc chỉnh tề, giao phó triều chính xong xuôi, thu xếp ít hành trang, dự định lên đường đi Sở trung lần nữa.

Vài ngày trước khi lên đường, trong thư phòng, Cữu như chợt nghĩ tới gì đó, gọi Tiểu Lộ Tử qua, hỏi:

- Ngươi có biết công chúa Hồng Tuyết của Tây Viêm là cùng một mẹ với hoàng tử nào không?

- Bẩm hoàng thượng, hình như cùng mẹ với Tam hoàng tử Tây Môn Hồng Phi. Nhưng mà mẫu hậu Vân phi của họ cũng không được sủng ái, với lại xuất thân cũng không cao, cho nên không được coi trọng trong hoàng tộc Tây Viêm, nếu không sao có thể bị đưa tới cưới hỏi.

- Tam hoàng tử... Hử? Tây Môn Hồng Phi kia đã cưới Sở Thiên Dương cách đây ba năm phải không?

- Hình như là có chuyện này.

- Công chúa Hồng Tuyết đến chỗ chúng ta cũng gần một năm rồi, nhất định nhớ người thân. Lần này ta dẫn Hồng Tuyết đi cùng, thế nào Tây Môn Hồng Phi cũng dẫn công chúa Thiên Dương về thăm nhà, huynh muội cô tẩu gặp nhau cũng tốt.

Cữu nghĩ tới đây, lập tức nhảy dựng lên, gọi ngọc liễn chuẩn bị đi Ngọc Trần Cung.

Tiểu Lộ Tử thấy, cười nói:

- Hoàng thượng nghĩ thay công chúa Hồng Tuyết thật chu đáo mà! Chi bằng cứ đón vào cung lập phi mới tốt! Khổng Thừa tướng hai ba lần không được, ta thấy công chúa Hồng Tuyết cũng không để ý hắn, vẫn là hoàng thượng của chúng ta đây xuất sắc hơn chút.

Cữu nghe xong, cầm cái đυ.c hạt dẻ gõ trên đầu Tiểu Lộ Tử:

- Ngươi thì biết nhiều lắm!

Tiểu Lộ Tử rụt đầu lại:

- Vốn là vậy mà! Công chúa Hồng Tuyết vốn dĩ là đưa tới làm thái tử phi, nhưng lại không thành hôn. Hoàng thượng muốn thả vào cung, ai cũng không nói được!

- Nói lung tung nữa muốn trẫm đánh roi ngươi? - Cữu nhíu mày:

- Ngươi cho rằng lần này trẫm đi Sở quốc làm gì?

- Tiểu Lộ Tử đương nhiên biết! Chắc chắn là có vị thiên kim tiểu thư như hoa như ngọc đang đợi hoàng thượng chứ gì!

Tiểu Lộ Tử khéo léo nói.

Cữu bật cười.

- Nhưng sao hoàng thượng vẫn còn tâm tính trẻ con vậy? Tam cung lục viện bên cạnh đế vương là chuyện thường tình nha! Nhìn cung này của ta đi, đâu ra dáng vẻ hậu cung nữa? Ngoài Vị Minh Cung của Trưởng công chúa còn có chút hơi người, cung khác thật sự là quạnh quẽ chết được!

- Không thể vì các ngươi muốn náo nhiệt mà cho trẫm thêm nhiều phiền toái.

- Coi hoàng thượng nói kìa! Thêm một cung nương nương sẽ thêm một người giúp hoàng thượng khai chi tán diệp chứ! Đông Khởi chúng ta chỉ còn mỗi hoàng thượng là huyết mạch duy nhất rồi, nhưng bên cạnh hoàng thượng thậm chí một người làm ấm giường cũng không có, tuy nói việc nước là quan trọng, nhưng hoàng thượng cũng đừng tự gò bó mình quá, làm chậm trễ con nối dòng, hoàng thượng cũng khó mà ăn nói, không phải sao?

Nghe vậy, tâm trạng Cữu chìm xuống, nét mặt u ám. Nhưng không tiện nói rõ, chỉ phân phó:

- Được rồi được rồi, học được nói bậy nói bạ từ đâu vậy, mau chuẩn bị xe, trẫm muốn đi Ngọc Trần Cung.

Nào ngờ Tây Môn Hồng Tuyết nghe mục đích đến của Cữu, vậy mà cũng không cảm kích.

- Hồng Tuyết đa tạ ý tốt của hoàng thượng, nhưng mà chuyện đi Sở trung, thứ lỗi cho khó mà đồng hành.

- Vì sao? - Cữu khó hiểu.

- Ôi, hoàng thượng có từng nghĩ qua, Hồng Tuyết dùng thân phận gì đi với ngài không?

- A...

Cữu nhất thời nghẹn lời:

- Cái này trẫm chưa nghĩ tới.

- Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, nghĩ nhiều cho Hồng Tuyết, Hồng Tuyết rất là cảm kích. Có điều, nếu Hồng Tuyết cùng hoàng thượng đi Sở quốc, chỉ sợ, người đau đầu chính là hoàng thượng đấy!

- Sao lại nói vậy?

- Theo Hồng Tuyết biết, hoàng thất các nước đến Sở quốc, chỉ có một mục đích.

Tây Môn Hồng Tuyết cong khóe môi nở nụ cười.

Cữu nghe vậy, mặt hơi nóng lên.

- Chắc hẳn, hoàng thượng cũng không ngoại lệ?

Cữu không trả lời, chỉ đỏ mặt.

- Đã như thế, nếu hoàng thượng dẫn theo Hồng Tuyết, công chúa Sở quốc thấy được, sẽ phải giấm giội sông Ngọc đây.

Tây Môn Hồng Tuyết nhẹ giọng cười rộ lên:

- Trong nước may mắn cưới được hai vị công chúa Sở quốc làm hoàng tử phi, ngoài dáng dấp thượng phẩm, tính tình cũng rất tốt. Nếu hoàng thượng có thể đạt được ý nguyện, đối với hậu cung một nước, có nhiều phúc lợi lắm đó.

- Phải không? - Cữu rất có hứng thú:

- Thật sự tốt như vậy?

- Hai vị tẩu tẩu (chị dâu) rất giỏi cầm kỳ thi họa, tướng mạo tài nghệ như vậy nữ tử thông thường tuyệt đối khó mà đuổi kịp. Việc này hoàng thượng đừng lo.

- So với Nhị công chúa thì sao?

Cữu cười tinh nghịch.

- Hồng Tuyết tài sơ chất ngu (tài nghệ sơ sài, bản chất ngu dốt), sao dám so sánh với công chúa Sở quốc thiên hạ ái mộ?

- Ha ha...

Cữu cười vui vẻ:

- Công chúa Hồng Tuyết cũng quá khiêm tốn rồi. Nếu công chúa không dám xưng nhan sắc, sợ rằng trong thiên hạ này khó mà tìm được một phần vạn có thể sánh kịp. Đáng tiếc chôn vùi ở tòa biệt cung này, trẫm còn nghĩ, chuyến này đi Sở quốc sẽ lưu tâm hơn, tìm một giai tế (người chồng đẹp) tài mạo cho công chúa đấy!

Tây Môn Hồng Tuyết nghe vậy, có chút không nhịn được, giả vờ tức giận nói:

- Sao hoàng thượng có thể nói ra lời mất thân phận như vậy!

Cữu nhất thời lỡ lời, cũng biết đã mạo phạm, trong lòng xấu hổ, vội vàng cười bồi nói:

- Đáng chết đáng chết, là trẫm lỗ mãng. Công chúa Hồng Tuyết niệm tình trẫm vô tâm mà bỏ qua, ngàn vạn lần đừng để bụng.

Thấy thái độ Cữu kính cẩn hòa nhã, Tây Môn Hồng Tuyết cũng không tiện gây khó dễ, đành đáp lời:

- Cũng không có gì, chỉ là hoàng thượng ra ngoài cũng đừng tùy tính như vậy nữa.

- Phải rồi phải rồi, không dám nữa.

Cữu lập tức tìm những chuyện khác nói cười một phen, thấy sắc mặt Tây Môn Hồng Tuyết dần bình thường mới thôi.

- Trước khi đi, việc trong cung phức tạp, trẫm sẽ không ở lâu. Nếu công chúa không muốn đi cùng, trẫm sẽ không cố ép. Đợi trẫm trở về từ Sở quốc, sẽ quay lại thăm công chúa.

- Đợi lúc hoàng thượng lại đến, nhớ dẫn theo tân hậu cùng đi.

Hồng Tuyết mỉm cười.

- Ha ha. - Tâm tình Cữu rất tốt:

- Nhờ công chúa chúc lành đấy.

- Thuận buồm xuôi gió.

Tây Môn Hồng Tuyết nói nhỏ.

Cữu gật đầu, xoay người đi.

Tây Môn Hồng Tuyết đứng ở cửa biệt cung, yên lặng nhìn xe Cữu đi xa, trên mặt rốt cuộc hiện vẻ nhàn nhạt mất mát.

Ra khỏi Ngọc Trần Cung, ngọc liễn của Cữu đi thẳng vào cung. Lúc đi ngang qua phố Địch Mặc náo nhiệt nhất đế đô, chỉ thấy trên đường rộn ràng, bách tính tới lui liên tục, là cảnh tượng rất bình yên như ý, người bán hàng rong qua lại rao hàng, ngay cả Cữu cũng bị tiếng rao thu hút, vén màn che nhìn náo nhiệt.

Bỗng nhiên, từ ven đường nhảy ra một bóng người, lướt qua hàng ngũ vệ binh trọng giáp lợi kích (giáp chắc cây kích sắc bén), tiến thẳng đến ngọc liễn của Cữu. Thống lĩnh thị vệ An Doãn Đằng kinh hãi, vội vàng rút kiếm ngăn cản:

- Có người ám sát! Bảo hộ hoàng thượng!

Cữu không đề phòng, cũng bị dọa giật mình, đang định chống đỡ, đã thấy người nọ vẫn chưa có hành động ám sát gì, chỉ đứng trước xe, mở miệng nói:

- Lâu rồi không gặp thế tử gia, quả nhiên đã có thành tựu! Bây giờ mới biết ta nói không sai chứ?

Cữu bình tĩnh nhìn, thì ra là vị đạo sĩ Vân Nhai Tử mà nàng đã gặp qua ở Sở đô và thiên lao, vẻ mặt thoải mái liền biến mất. Ngăn thị vệ lại, đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, chậm rãi mở lời:

- Đạo trưởng vẫn lưu luyến ở đế đô của trẫm?

- Một năm qua bần đạo cũng chưa được rảnh rỗi, đều gấp rút vì hoàng thượng.

- Vì trẫm?

Cữu nheo mắt, cười như không cười một cái:

- Từ ngày trong thiên lao, đạo trưởng luôn miệng vì trẫm thế này thế kia, vậy mà trẫm chẳng biết, có cái gì có thể khiến đạo trưởng gấp rút vì trẫm?

- Bần đạo muốn mời hoàng thượng gặp hai người.

- Người nào?

- Hoàng thượng gặp sẽ biết.

- Đã như vậy, dẫn đến đi.

- Ha ha! Đúng là ngữ khí của vua! Đường phố người đến xe đi, xe của hoàng thượng dừng ở đây sẽ có nhiều bất tiện, chẳng bằng tìm một chỗ yên tĩnh?

Cữu nghe xong, ngẫm nghĩ giây lát, quay đầu nhìn bốn phía, gọi Tiểu Lộ Tử qua hỏi:

- Gần đây có tửu lâu quán trà không?

- Bẩm hoàng thượng, phía trước một mũi tên* có một Túy Tiên lâu, coi như chỉnh tề.

(*) có thể hiểu là khoảng cách bằng một mũi tên bắn ra

- Ừ, qua đó sắp xếp đi.

Rồi nói với Vân Nhai Tử ở phía trước:

- Đạo trưởng xin mời?

Chốc lát khách nhân đang uống rượu ở Túy Tiên lâu lập tức bị mời ra ngoài, thị vệ phủ kín trong ngoài điếm. Lão bản vô cùng lo sợ, vội vàng thu dọn một gian phòng thanh nhã. Cữu và Vân Nhai Tử đi vào, ngồi lên ghế bên bàn tròn, mở miệng nói:

- Đạo trưởng muốn trẫm gặp người nào?

Vân Nhai Tử cười không nói, chỉ vỗ tay hai cái "bộp bộp", hai bóng người một đen một trắng thình lình xuất hiện trước mặt Cữu, nhưng lại nhanh chóng quỳ xuống.

Mặc dù võ công Cữu không đạt đỉnh cao, tùy tiện cũng khó có người địch lại, thế mà không cảm nhận được hai người kia đi ra từ chỗ nào. Trong lòng hoảng hốt, sửng sốt giây lát, không thể nói ra lời.

Trong mắt Vân Nhai Tử hiện lên vẻ không ngoài dự đoán.

Cữu ổn định tinh thần, chậm rãi nhìn hai người kia, trong lòng dần dần có đáp án.

- Ngẩng đầu lên.

Hai người nghe lời ngẩng đầu.

- Quả nhiên là các ngươi!

Đúng là hai người trong nham động trên Tuyết Lộc Sơn ở Lư Hưng Bảo mà Cữu đã cứu giúp. Người mang dị tật vẫn tóc bạc da trắng, con ngươi nhạt màu, toàn thân áo trắng, cả người tìm không ra một điểm màu đậm; người còn lại là y phục màu đen, da mặt ngăm đen lộ ra đôi mắt sáng trong. Hai người đứng chung, lại giống như Hắc Bạch Vô Thường được địa ngục phái tới đòi hồn. So với ngày xưa, đã không thấy dáng vẻ suy yếu, thay vào đó là nét mặt kiên nghị, ánh mắt sáng rực, tuy quỳ ở đó "giương cung mà không bắn", nhưng đã thấy thân thủ bất phàm.

Từ lúc huynh đệ Hàn thị đi biên giới, Cữu bận rộn quốc vụ, nhất thời không có thời gian bận tâm. Nghĩ đã đặt mua phủ trạch cho họ, Hàn Sĩ Chiêu chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa, nên Cữu không để ý nữa. Không ngờ hai người này lại kết giao với Vân Nhai Tử, điều này làm Cữu trở tay không kịp.

- Tham kiến hoàng thượng!

Thái độ rất cung kính.

Cữu cau mày, không trả lời.

- Hình như hoàng thượng có nhiều nghi hoặc? Có thể nói ra, bần đạo biết sẽ nói.

- Hai người các ngươi sao lại quen biết với Vân đạo nhân?

Cữu không trả lời Vân Nhai Tử, mà là hỏi hai người kia.

- Sau khi hai vị Hàn tướng quân xuất chinh, sư phụ đến nhà tìm được chúng ta, hỏi chúng ta có muốn học chút võ công với ông ấy để tận lực vì hoàng thượng hay không. Chúng ta chịu ơn hoàng thượng, cho nên bái ông ấy làm thầy, học khinh công độn thuật.

- Vậy giờ học có thành tựu rồi?

Giọng Cữu dửng dưng, nghe không ra vui giận.

- Thân hình vô ảnh, đạp tuyết vô ngân (đi trên tuyết không có dấu vết), có thể đi đêm nghìn dặm, mà người quỷ không hay. - Vân Nhai Tử nói tiếp.

- À?

- Lần này hoàng thượng đi nước Sở, chỉ sợ có nhiều nguy hiểm. Nhớ đến chuyện thái tử Triết, không thể không đề phòng. Nếu có hai người hắn bên cạnh, Hắc Tiêu ban ngày, Bạch Yêu đi đêm, đừng nói kỳ môn ám khí gì, cho dù là trong chiến loạn, cũng có thể bảo vệ hoàng thượng bình an vô sự.

- Hắc Tiêu, Bạch Yêu? - Cữu ngạc nhiên.

- Vâng!

Hai người lên tiếng trả lời.

Cữu ngẫm nghĩ giây lát, nói với Vân Nhai Tử:

- Nếu vậy, trẫm sẽ giữ hai người bọn họ bên cạnh, làm phiền đạo trưởng hao tâm.

Vân Nhai Tử cười nhạt:

- Bần đạo cũng nên cáo từ.

Nói xong, trực tiếp ra khỏi cửa.

Cữu vẫn ngồi xem hai người kia tường tận, thấy ánh mắt bọn hắn trong suốt, không thấy khác thường, lập tức trách mắng:

- Sao lại trộn lẫn với ông ta?

Hắc Tiêu mở miệng giải thích:

- Một năm qua chỉ truyền thụ võ nghệ, không nói gì khác. Chúng ta ở trong phủ nhàn rỗi, nên học ông ấy một ít bản lĩnh.

Cữu ngẫm lại, nói nhiều nữa cũng vô ích, đành thôi.

- Được rồi, về sau hai người các ngươi ở bên cạnh trẫm đi! Có điều, không có hiệu lệnh của ta, cho dù trẫm đang ở hiểm cảnh, cũng tuyệt đối không cho phép hiện thân!

- Vâng!

- Đi thôi.

Vừa dứt lời, hai người lập tức giống như lúc tới, không thấy bóng dáng.