Sóc Ninh năm mười chín cuối xuân
Nước Đông Khởi
Tề Vương phủ
Tề vương Đông Phương Thái bốn mươi tuổi đi tới đi lui bên ngoài thư phòng, gương mặt đầy vẻ lo lắng. Đêm qua Di Trắc phi lâm bồn, đã kêu gào ròng rã bốn canh giờ ở trong phòng. Toàn bộ trên dưới phủ đều sợ hãi, cung nữ nội thị đi ra đi vô, hối hả không ngừng, mà vẫn chưa nghe được tiếng khóc nỉ non to rõ.
Trong phòng sinh, bốn bà đỡ đầu đầy mồ hôi, run rẩy chiến đấu. Di Trắc phi trẻ tuổi tay nắm chăn gấm, miệng gắt gao cắn chặt tấm khăn ướt sũng, mồ hôi thấm ướt tóc dính đầy trán, đã không còn bao nhiêu sức kêu gào.
Vương phủ đại tổng quản Lâm Quang đợi ngoài cửa, mồ hôi lạnh thuận theo tóc mai chảy xuống cằm, rơi lên nền đất được lót đá xanh. Trong miệng, đã niệm cả trăm lần Phật hiệu.
Từ lúc sáng sớm đã có mây đen dày đặc, giờ khắc này càng thêm âm u, lờ mờ còn có sấm chớp ẩn hiện, khiến mỗi người vốn đã hoảng sợ càng thêm lo lắng. Một tia chớp xẹt qua, Lâm tổng quản ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, chưa kịp cúi đầu, một tiếng sấm nổ, kèm theo tiếng khóc trẻ con truyền đến, lảnh lót vang dội.
Một người đợi ngoài cửa chậm rãi thở một hơi dài, trong chớp mắt lại rơi vào một nỗi lo khác. Lâm tổng quản bước vài bước vào phòng, thuận tay đóng chặt cánh cửa.
Đông Phương Thái đứng ở cửa thư phòng, xa xa nhìn thấy Lâm Quang chạy thẳng tới, trên mặt mang theo u sầu, trong lòng nhất thời nặng nề...
Ngự Thư Phòng, hoàng đế Đông Khởi quốc Đông Phương Bình ngồi ngay ngắn trên long ỷ
(ghế rồng), trên mặt bàn chồng chất các đống tấu chương, tay cầm bút lông đỏ, tỉ mỉ kiểm duyệt.
Đại nội tổng quản Trương công công từ bên ngoài tiến tới, quỳ xuống thỉnh an.
- Ngô Hoàng vạn tuế.
- Đứng lên đi.
Trương công công liếc nhìn xung quanh, quốc quân
(vua của một nước) hiểu ý, cho hai bên trái phải đều lui xuống.
- Khởi bẩm bệ hạ, Tề Vương Trắc phi lúc giờ thìn
(bảy giờ sáng đến chín giờ sáng) hạ sinh một vị tiểu vương gia.
Đông Phương Bình nhướng mày:
- A? Quả nhiên là Thế tử sao?
- Bẩm bệ hạ, là Thế tử gia.
- Tề Vương có động tĩnh gì?
- Đã phái vài gia đinh báo tin vui, nói vậy, chắc cũng phải đến trong cung rồi.
- Ừm, ngươi lui xuống đi.
- Vâng, nô tài xin cáo lui.
Đông Phương Bình từ trên ghế rồng đứng dậy, đi đến cửa thư phòng, nhìn mưa rơi bên ngoài, nhẹ vuốt long tu
(râu).
Hiển nhiên là Thế tử sao? Đáng thương ta Đông Phương gia cao quý một nước, nhưng nhân số không vượng (người nhà không nhiều), vậy mà lại là nhất mạch hương khói (người nói dỗi). Đáng tiếc, lại sinh ra ở Tề Vương phủ, để cho ta làm bá phụ (bác trai - anh của cha), thật không thể yêu thương ngươi thật nhiều rồi.
Cả Tề vương phủ đều vui mừng. Chỉ là bốn bà mụ cùng bốn tỳ nữ đỡ đẻ cho Di Trắc phi, từ ngày tiểu vương gia được sinh ra, đã mất tích, khiến cho tôi tớ trong vương phủ âm thầm nghi hoặc. Nhưng e sợ ánh mắt dữ tợn của Lâm tổng quản, cũng không còn ai dám truy cứu.