Sáng hôm sau, Fiez xoa xoa cái eo đau nhức bò ra khỏi giường, nghe thấy tiếng máy nướng bánh mì từ trong phòng bếp truyền ra. Fiez mang đôi dép lê ra ngoài phòng khách thấy Juliano đang quét một lớp bơ lạc thật dày lên bánh, cùng với mùi thơm phức lan tỏa ra khắp nhà làm cho cậu muốn chảy cả nước miếng.
.
Ngay khi Fiez ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn trứng kèm lạp xưởng, cậu không thể không cảm thán, chỉ mới vài ngày thôi mà tay nghề của Juliano càng trở nên cao siêu.
"Fiez," Juliano ngồi ở đối diện ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng ăn ngon lành của đối phương, “Sau khi kết thúc giải đấu Wimbledon, chúng ta cùng nhau tham gia Thế vận hội Olympic đi!"
"Ờ, được..." Fiez cho miếng lạp xưởng đã được chiên giòn thơm phức vào miệng.
"Ý tôi là đánh đôi!"
"Được..." Fiez giật mình, ngẩng đầu lên, "Cái gì? Đánh đôi?" Đánh đôi cùng Juliano? Không phải mục tiêu của anh ta là đánh đơn để nắm bắt hết toàn bộ cơ hội đánh bại Claude sao?
"Tôi vẫn hy vọng có một ngày có thể cùng cậu đứng trên cùng một mặt sân đối mặt với đối thủ, mà không phải một mình chiến đấu!"
"..." Fiez muốn đưa tay gãi đầu, cho nên thiếu chút nữa đã quăng cả miếng lạp xưởng lên đầu mình, "Nhưng chúng ta không có kinh nghiệm đánh đôi, phải tham gia dự tuyển thi đấu, sẽ không được làm tuyển thủ hạt giống..."
"Ừm, giống mới bắt đầu! Giống như lúc chúng ta mới bước vào giới tennis!" Juliano vẫn duy trì tư thế nhìn về phía Fiez.
Fiez ngẩn người, ngón tay run rẩy, bỗng nhiên cảm thấy có cảm giác xúc động không rõ nguyên do, không khỏi bắt đầu tưởng tượng đến cái cảm giác được đứng cùng trên một mặt sân bóng với người ngay trước mắt này là như thế nào.
"Tôi sẽ bàn bạc lại...với Toby một chút, nhưng thầy Mochein thì sao? Chỉ sợ là y sẽ không vui khi thấy anh phân tâm cho việc đánh đôi. Dù sao thì đánh đôi cũng không được coi trọng lắm, tiền thưởng cũng không nhiều..."
"Nhưng nó có giá trị để tồn tại. Nếu chúng ta tham gia đánh đôi, nó sẽ có giá trị!" Giọng của Juliano như chứa một loại tự tin khó có thể nói thành lời, cứ như anh là siêu sao siêu cấp của giới tennis.
Buổi sáng sau khi tập luyện xong, Fiez cũng không biết nên nói với Toby thế nào về chuyện cậu muốn tham gia đánh đôi ở Thế vận hội Olympic sau giải đấu Wimbledon kết thúc, vì thế đến bữa trưa, Fiez quyết định nói ý tưởng này với người bạn tốt Rafael.
Nhưng cậu ngàn lần cũng không ngờ phản ứng của Rafael lại là phun hết mớ thịt lươn thái nhuyễn kho tiêu cùng món sườn chiên ra ngoài, cũng may là Fiez đã kịp thời bưng đĩa cơm của mình tránh sang một bên, không thì bữa cơm trưa đơn giản của cậu đã bị tên này hủy diệt mất.
"Cậu...Cậu...Cậu đánh đôi chung với anh ta? Vậy chi bằng hợp lại đánh đôi với tớ nói không chừng phần thắng sẽ lớn hơn! Nhớ tới cái bộ dáng siêu cấp luôn lấy mình làm trung tâm của anh ta, có thể phối hợp với ai chứ!"
Lúc này mặt Fiez đen như than...Quả thật, đúng là có đôi lúc Juliano chẳng thèm quan tâm gì đến suy nghĩ của người khác........
"Nhưng mà..." Rafael dừng một chút, liếʍ liếʍ môi, "Nếu hai người các cậu hợp lại, tớ cảm thấy có chút chờ mong...Bởi vì, hai người có rất nhiều điểm giống nhau...Bạn tốt của tớ, bất kể cậu quyết định như thế nào, tớ đều ủng hộ cậu!"
Có lẽ là nhờ sự "cỗ vũ" của Rafael, sau khi buổi tập luyện vào đầu giờ chiều kết thúc, cậu đã rủ Toby đến một quán cà phê gần đó, gọi một phần bánh chocolate và hai ly nước chanh.
Toby giống như đã biết được Fiez đang muốn bàn bạc với mình chuyện gì, cho nên vẫn im lặng chờ cậu nói trước.
"Tôi muốn đánh đôi với Juliano...Ở thế vận hội Olympic..."
Toby ở đối diện ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Fiez, thấy Fiez đang chột dạ, nghĩ thầm, có lẽ cậu nhóc này sợ mình không đồng ý chuyện cậu ta phân tâm vào chuyện đánh đôi nên mới ấp úng như thế, khóe miệng Toby cong lên, cười nói: "Vậy được rồi, trước khi tham gia dự tuyển thi đấu tôi sẽ giúp các cậu huấn luyện thật tốt, nhưng lúc đó thời gian rất gấp, e là cũng không đủ đâu. Tuy nhiên, hiện tại việc quan trọng nhất của cậu là phải chuẩn bị tốt cho trận đấu ở giải Wimbledon đã!"
Fiez nghe câu trả lời của Toby, cơ hồ xúc động đến nỗi muốn bật dậy mà ôm chầm lấy y.
Tuy tối đó, Fiez từ chỗ Juliano biết được huấn luyện viên Mochein quả thật có chút không vừa lòng quyết định của Juliano nhưng với tính cách của anh ta, ai có thể ngăn cản được chứ.
Khó có được ngày cuối tuần thư thả, Fiez rúc vào trong chăn, ngay cả đầu cũng không muốn ló ra, còn Juliano lại đang dựa vào gối xem báo chiều qua, đúng là một thời khắc nhàn nhã tuyệt vời, nếu không có cú điện thoại bất ngờ của Toby.
Ngay khi Juliano kéo microphone đưa vào chăn, Fiez nhăn nhó nghĩ thầm, đừng nói là vì sắp tham gia Wimbledon mà ngay cả ngày nghỉ cuối tuần cũng bị bốc lột nha.
"Ha ha, Fiez, thời tiết tốt như vậy, ra chơi tennis đi!" Từ giọng nói cho thấy Toby đang rất phấn chấn.
"..."
"Cậu và Juliano đấu với tôi và Claude! Nhanh tới đi! Chúng ta đã thuê sân bóng ở câu lạc bộ tennis Imperial Capital rồi!"
"Khoan đã...Claude cũng đến?" Fiez chui ra khỏi chăn.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Các cậu tới mau đi!" Nói xong liền cúp máy.
Một giây sau, Fiez vội vàng lăn ra khỏi giường, không thèm quay đầu lại mà kêu to, "Nhanh lên, Toby đã hẹn với Claude rồi, cơ hội thử sức hiếm có đó!"
Cho đến khi hai người đi vào sân bóng, thấy Toby đang cầm vợt quơ quơ, kế bên là một người nam với bộ đồ thể thao gọn gàng, lộ ra nụ cười mê người, trêu chọc, "Hai ngôi sao các cậu làm chúng tôi chờ thật lâu nha!"
Fiez định hỏi trận đấu hôm nay sắp xếp như thế nào, thì giọng nói trầm tĩnh của Juliano đã vang lên, "Là đánh đôi!"
"Đúng vậy, là đánh đôi, phải quý trọng nha, đánh đôi với Claude và Toby!" Toby
cầm vợt chỉ chỉ vào hai người đang đứng đối diện.
Claude nhìn thấy Toby đang tiến vào trạng thái hưng phấn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói phụ theo, "Đúng vậy, phải quý trọng, bởi vì bả vai của Toby, cho nên trận này chỉ đấu một set định thắng bại, sẽ không có cơ hội đảo ngược tình thế đâu nha!"
"Chúng tôi...Đánh đôi với hai người..." Tim Fiez bỗng đập mạnh lên, nghiêng mặt qua nhìn thấy Juliano đang ở trước lưới làm mấy động tác vận động trước khi thi đấu, vẻ mặt còn rất chăm chú cứ y như đây là một trận đấu thật sự.
Đúng vậy, Fiez bỗng nhiên nhớ tới, hai người ở đối diện đã từng đứng vị trí đầu trên thế giới về đánh đôi, hơn mình và Juliano rất nhiều, bất kể là về kỹ thuật, chiến thuật hay là về kinh nghiệm chiến đấu.
Đây là Toby...Không,
đây là phương thức mà Toby và Claude dùng để ủng hộ cho mình và Juliano, bọn họ muốn thông qua set đấu này chỉ cho mình và Juliano biết như thế nào mới là "Đánh đôi".
"Đừng xem thường chúng tôi!" Juliano nghiêng đầu, đập bóng qua cho Fiez đang đứng bên cạnh.
Claude nở nụ cười đầy ý tứ, nói: "Chúng tôi chưa bao giờ xem thường hai cậu!"