Fiez đi trên hành lang thật dài của bệnh viện, không khí ở đây còn tràn ngập mùi thuốc tiêu độc khiến cho người ta không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Lúc này chỉ có tiếng bước chân Juliano vang lên phía sau là có thể khiến cho cậu cảm thấy an tâm.
.
Trước khi bước vào phòng bệnh của Toby, Fiez đứng ở cửa, hít sâu một hơi, cậu không hiểu tại sao lúc mình đứng trên sân đấu đối mặt với Toby vẫn không thấy khẩn trương, còn bây giờ chỉ là đến thăm bệnh thôi mà trái tim mình lại đập nhanh tới như vậy.
Juliano vỗ vỗ lên vai Fiez, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.
Fiez không ngờ Claude lại đang ở trong phòng, tuy rằng có chút bất ngờ nhưng lại cảm thấy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lúc này Claude ngồi ở bên giường Toby, cả người y ghé vào trên cơ thể Toby, đầu húc sát vào cổ Toby, Toby cũng ôm chặt y, hai người cơ hồ dán chặt đến nỗi ai cũng không thể tách bọn họ ra được.
Cơ thể Claude run lên nhè nhẹ, giống như đang cố gắng kìm nén đau khổ mãnh liệt, lưng y gấp lại thành một tư thế suy sụp, chán nản.
Sự bi ai ẩn tàng trong yên tĩnh, lẳng
lặng tràn ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa Toby giương mắt lên nhìn, thấy Fiez và Juliano tới, liền nở một nụ cười gượng gạo: "Hai người đến chậm quá, trễ thêm tí nữa có thể là lúc tôi đang ngủ đó!"
Claude chậm rãi rời khỏi người Toby, nhưng có thể thấy rất rõ ràng sự quyến luyến không muốn dứt ra kia. Y dựng gối lên thành giường, đỡ Toby ngồi dậy.
"Bả...bả vai của anh có phải đã thật sự..." Fiez nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của Claude lập tức hỏi ra vấn đề đang lo lắng trong lòng.
Claude cúi đầu xuống, Toby vươn tay trái vỗ vỗ lên người y như an ủi, "Đúng vậy, cho dù có phẫu thuật đi chăng nữa, tôi cũng không thể vận động quá nhiều!"
Lòng Fiez bỗng chua xót, quả nhiên mà, chẳng lẽ mình đã hy vọng quá lớn rồi sao? Người đang ở trước mắt này được bao hậu bối mơ ước, đặt làm mục tiêu phấn đấu, thiên phú của y, tình yêu đối với tennis của y, y vì tennis mà trả giá hết thảy, nhưng cuối cùng lại không thể không rời khỏi giới tennis.
Nhìn thấy biểu tình của Fiez, Toby mỉm cười, lộ ra độ cung tuyệt đẹp, nhẹ giọng nói, "Ngốc quá, bất kể chúng ta ở nơi nào, cuộc sống vẫn đều đang tiếp diễn. Bất kể chuyện gì, có bắt đầu sẽ có lúc kết thúc, sinh mệnh chúng ta cũng như thế, đừng nói chi là cuộc sống tennis."
Toby bình tĩnh như vậy khiến Fiez cảm thấy đỡ hơn một chút, cậu khẽ thở dài, "Đáng tiếc thật, tôi còn chưa đánh bại anh trên trên sân bóng!"
Toby chỉ chỉ bên giường, ý bảo Fiez và Juliano ngồi xuống, "Fiez, cậu đúng là một cậu bé nhân hậu, còn có cả đơn thuần, chấp nhất, cũng không ghen tị với tài hoa của người khác..."
"Cũng giống như cậu trước đây..." Vẻ mặt ưu thương của Claude hiện ra nụ cười thản nhiên.
"Không giống, Fiez tài hoa hơn tôi rất nhiều!" Toby nhìn Fiez lộ ra biểu tình tán thưởng, "Cho nên tôi đã cảm thấy mãn nguyện khi giành được giải quán quân ở trận đấu cuối cùng này, chẳng những thắng được lão đối thủ nhiều năm qua của tôi mà còn cho tôi thêm sức mạnh đi tiếp nhận một cuộc sống mới! Fiez, cậu và Juliano phải tiến thật nhanh lên..."
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Toby, Fiez bỗng chốc hiểu được điều chân chính mà y muốn nói.
Đừng để Claude cảm thấy cô độc.
Trở lại New York, Fiez ngồi trước TV xem tin tức Toby từ biệt với cuộc sống tennis. Cũng bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ này, đã khiến Fiez cảm thấy càng thêm quý trọng hết thảy những gì mình đang có.
Lại một giải đấu mới bắt đầu, Fiez cảm thấy không nên lãng phí thời gian chìm đắm trong sầu não, cậu phải bắt tay vào thu xếp mọi thứ để chuẩn bị tham gia giải đấu ở Los Angeles, đang lúc thu dọn quần áo, thì có người đang dùng hết sức lực mà gõ cửa nhà cậu.
Fiez nhìn qua cái mắt mèo trước cửa, thấy một thùng giấy to bị người ôm trước ngực, mà mặt của người kia thì lại nhìn không thấy, nếu không phải nhận ra đôi giày thể thao nọ, Fiez thật không thể tin cậu ta là Rafael.
Nhìn thấy Rafael đặt thùng giấy xuống, vẻ mặt như vừa hoàn thành một nhiệm vụ cực kì gian khổ, Fiez nhíu nhíu mày, "Trời ạ, đây không phải là quà cậu tặng tớ nhân lễ Tạ ơn chứ, còn quá sớm đó..."
"Oa...Fiez, đây đều là những bảo bối mà tớ cất công sưu tập mấy năm mới được đó,"Rafael vỗ vỗ thùng giấy, bụi bậm lập tức bay lên làm người kế bên đánh mấy cái ách xì, "Tớ phải nén đau thương mang chúng đến gởi ở chỗ cậu, đương nhiên nếu cậu cần tớ cũng không ngại cho cậu mượn nghiên cứu nha..."
"Hả?" Fiez gãi gãi đầu, "Bảo bối của cậu sao phải đem lại gởi chỗ tớ?"
"Tớ và Kamille Pulls ở chung..." Rafael nở nụ cười hạnh phúc, "Cho nên đương nhiên sẽ dọn dẹp lại thứ nào nên để hay không nên để, cho nên đành phải gởi bảo bối ở chỗ cậu thôi!"
"Sao cậu không cùng Kamille Pulls chia sẻ bảo bối?" Fiez ngày càng không rõ ý tứ của Rafael.
"Haha, nội dung bên trong có chút cao cấp, mà Kamille của tớ lại ngây thơ như vậy," Rafael đi ra ngoài cửa, trước khi đóng cửa lại còn nhớ bổ sung thêm một câu, "Nhưng nếu như vị kia của cậu thích nóng bỏng như vậy thì cũng có thể đến lấy nghiên cứu..."
"Rafael! Cậu quay lại cho tớ!" Lúc này Fiez mới hiểu được trong cái thùng kia là cái gì, chết tiệt, đúng là cầm thú khoác cái mặt thân sĩ mà!
Fiez tức giận nhét thùng “hàng” vào góc phòng, thật là, chờ đến khi giải đấu ở Los Angeles kết thúc, thế nào cũng phải mang mớ tang vật này giao cho Kamille Pulls, phải để cho cô ấy thấy bộ mặt thật của Rafael mới được.
Ngay lúc Fiez đứng thẳng người lên, chuông cửa lại vang. Tuy nhiên, lần này không phải Rafael mà là Juliano.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ, đối lập với khí chất lạnh như băng của mình, thêm vào đó chiếc quần bò tôn vinh thêm vẻ đẹp cho đôi chân thon dài như ngọc.
"Ơ...Juliano..." Fiez ngẩn người, sau giải đấu ở Australian, gần nửa tháng nay bọn họ không có gặp mặt, mà hình như mình phải đi Los Angeles còn trận đấu của Juliano thì lại ở Milan...
Tay chân Fiez luống cuống lên, cậu ngó tới lui một hồi rồi đi vào bếp pha cà phê. Juliano nhìn thấy hành lý của Fiez đang thu xếp được một nửa thì đi tới giúp cậu xếp vào.
Lúc Fiez bưng cà phê vào thì thấy hành lý mình đã được thu xếp gọn gàng ngăn nắp, Juliano quả thật rất hiểu cậu, giống như việc biết mình sẽ mang đi cây mấy vợt tham gia trận đấu, cách xếp quần áo, vị trí đặt các vật phẩm...
Đúng vậy, chỉ còn mấy tuần nữa là bọn họ đã phải bay đến những nơi khác nhau để tham gia thi đấu, rất khó gặp nhau. Khi Fiez nhìn thấy túi hành lý của Juliano mang tới, mới hiểu được thì ra người này định trước lúc lên máy bay ở cùng một chỗ với mình.
Chiều nay TV không có gì hay, Fiez vặn vẹo thắt lưng đề nghị hai người cùng xem phim điện ảnh, Juliano lập tức đứng dậy đi tới ngăn tủ cạnh TV chọn một bộ hay.
"Vậy mà tôi không biết cậu lại có hứng thú này nha!" Giọng của Juliano làm Fiez từ cơn buồn ngủ thoát ra.
"Cái gì?" Fiez thấy cái thùng giấy khi nãy cậu nhét vào góc tường lúc này bị Juliano rinh ra đặt trên bàn, "Mãnh long súy vĩ...Cự mãng xuất sơn...Du͙© vọиɠ cấm kị trói buộc..."
Fiez cảm thấy mặt mình giật giật lên, ngón tay xinh đẹp của Juliano đưa poster lên ngay trước mặt Fiez, Fiez hít sâu một hơi, hình ảnh cô gái trần chuồng như nhộng đang mở hai chân hiện ra ngay trước mặt cậu.
"Cái này...Juliano...Thứ này không phải của tôi...thật sự không phải của tôi..." Fiez cảm thấy mình có nhảy vào Đại Tây Dương cũng rửa không sạch nổi, Rafael! Tên chết dẫm này!
"Tôi biết không phải là của cậu!" Juliano lẳng lặng cất poster vào.
"Hở?" Fiez cảm thấy mơ hồ.
"Cậu rất bảo thủ, cho nên đó chắc chắc không phải là sở thích của cậu!" Juliano lấy DVD ra, xoay người đi về phía TV.
"Vậy anh...anh..."
"Không muốn xem sao?" Juliano nghiêng đầu nhìn, "Bộ này đi!"
"Không thể nào..."