- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhất Túy Kinh Niên
- Chương 9
Nhất Túy Kinh Niên
Chương 9
Xuyên qua hành lang, Tống Cư Hàn liếc mắt nhìn cửa trước hò hét ầm ỉ rối loạn, đảo mắt xem thường, hắn tựa người vào trên tường thở dốc, trong miệng lầm bầm mắng gì đó.
Hà Cố cởϊ áσ khoác trùm lên đầu hắn: "Tôi sẽ không để cho họ tới gần cậu, cậu cúi đầu đi theo tôi là được."
"Tôi chỉ uống rượu thôi mà, có phải ăn trộm đâu." Tống Cư Hàn muốn kéo áo khoác xuống.
"Bộ dạng bây giờ của cậu mà bị chụp được thì không hay đâu." Hà Cố cầm chắc lấy vạt áo không cho hắn kéo xuống, con ngươi trầm tĩnh không chút lay động nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn:
"Nghe lời, tôi đưa cậu đi ra ngoài, lên xe là không sao nữa."
Hình tượng Tống Cư Hàn dựng lên với công chúng là một thần tượng mị hoặc, luôn luôn dùng tư thái vương tử để gặp người. Loại bộ dáng say đến ngã trái đổ phải này mặc dù là cũng có chút gợi cảm khác thường, nhưng cha của Tống Cư Hàn ghét nhất là mấy chuyện đột phát kiểu này. Sơ sẩy một cái, Tiểu Tùng mất chén cơm như chơi.
Tống Cư Hàn đời này không để cái gì vào mắt, chỉ có đối với âm nhạc là thật tâm yêu thích đến tận linh hồn. Bởi vậy cho dù là tính khí thất thường đến thế nào thì vì bảo vệ cổ họng, hắn cũng rất biết tự kìm chế. Bình thường hắn nhiều nhất chỉ có thể uống một hai ly rượu đỏ, rất ít khi uống nhiều như vậy, tửu lượng cũng không quá tốt. Nếu lúc tỉnh táo, loại chuyện nhỏ nhặt này mình hắn ứng phó dư sức. Nhưng bây giờ Hà Cố nhất định phải bảo vệ hắn cho tốt.
Tống Cư Hàn chìm đắm vào con ngươi đen như mực của Hà Cố, ánh mắt kia chỉ thuộc về nam nhân thành thục ổn trọng, vô hình chung làm cho cõi lòng rộn ràng của hắn từ từ bình tĩnh lại, khẽ gật đầu.
Hà Cố dùng vạt áo che mặt hắn lại, dịu dàng tay nắm chặt tay Tống Cư Hàn, một tay khác vòng lấy bờ vai hắn, cùng chen chúc giữa Tiểu Tùng và nhân viên công tác, đi ra cửa lớn.
Từng trận la hét chói tai nổ vang xung quanh bọn họ.
Hà Cố nhíu mày thật sâu, cảm giác màng nhĩ sắp thủng tới nơi. Bởi vì anh đi xem rất nhiều show biểu diễn của Tống Cư Hàn nên mấy tiểu cô nương điên cuồng kiểu này anh đã từng gặp qua rất nhiều lần. Nhưng đây là lần đầu tiên sự cuồng nhiệt dữ dội đó như thể hóa thành vật hữu hình lao đến chỗ anh. Anh cảm thấy thân thể không ngừng bị xô đẩy, chen chúc, kéo túm, anh có ảo giác mình sắp bị mấy cô gái nhu nhược này tươi nuốt sống mất.
"Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn, em yêu anh —— woa a a—— "
Đột nhiên, một cái đồ vật đen thùi lùi đập tới. Ngay lúc Hà Cố phản ứng lại đó là một thiết bị, anh đã không né tránh kịp. Anh rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy mày đau xót, mắt phải nhất thời một mảng máu đỏ, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ.
"Anh Hà Cố?!" Tiểu Tùng kêu lên một tiếng sợ hãi.
Nguyên bản vẫn luôn cúi đầu trầm mặc bước đi, Tống Cư Hàn dừng lại, một giây sau liền muốn vén áo khoác lên. Hà Cố một tay ôm lấy đầu của hắn, khí lực rất lớn, cái tay cùng Tống Cư Hàn nắm kia đột nhiên siết chặt. Lòng bàn tay hai người xuất mồ hôi: "Không có chuyện gì, nhanh đi lên xe."
Tống Cư Hàn nóng nảy: "Hà Cố, anh làm sao vậy?!"
"Không có chuyện gì." Hà Cố âm thanh rất trầm, rất vững vàng. Trong hoàn cảnh đầy tiếng hét gào của người hâm mộ cùng tiếng gầm gừ của bảo vệ cản đường dị thường ầm ỹ, âm thanh này như một dòng nước trong chảy vào trái tim của Tống Cư Hàn.
Tiểu Tùng mở ra cửa xe bảo mẫu, Hà Cố đem Tống Cư Hàn nhét vào, chính mình cũng ngồi xuống.
Cửa xe vừa đóng, âm thanh làm người phát điên kia ngay cũng lập tức bị cách ly, ba người tâm trạng căng thẳng rốt cục nới lỏng.
Tống Cư Hàn xoạt một cái kéo áo xuống, nhìn hàng lông mày của Hà Cố bị đập phá, sắc mặt chợt biến: "Má, thằng ngu đần nào làm đây!"
Hà Cố rút khăn giấy muốn lau, Tống Cư Hàn giật lấy, cẩn thận tỉ mỉ lau máu dính ở vết thương dọc theo sườn mặt: "Mở mắt ra, máu chảy vô trong rồi."
Hà Cố khó chịu không mở mắt ra được, lông mi vẫn luôn run rẩy không ngừng. Tống Cư Hàn lấy ngón tay đẩy ra mí mắt của anh, cầm khăn giấy nhẹ nhàng thấm hút máu từ trong mắt ra. Hà Cố lúc này mới cảm giác mắt phải được khôi phục thị giác.
Tiểu Tùng khởi động xe muốn lái đi, Tống Cư Hàn lạnh nhạt nói: "Không được đi."
Hai người còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Cư Hàn đột nhiên mở cửa xe, Hà Cố muốn ngăn cản đã không kịp.
Làn sóng điên cuồng kia lần thứ hai nhào lại đây, làm người ta đau đầu nhức óc.
Đôi mắt Tống Cư Hàn lướt qua đám fan điên cuồng. Trong tình cảnh hỗn loạn như thế, hắn bình tĩnh đứng xem. Cuối cùng, ánh mắt của hắn khóa chặt lên một cái camera của phóng viên, hắn gọi một bảo tiêu, nhỏ giọng nói: "Đem người kia lại đây."
Bảo tiêu nhanh chóng đẩy người hâm mộ đi qua.
Tống Cư Hàn đưa ngón tay thon dài vuốt ngược mớ tóc quăn, hít sâu một hơi, hướng về phía fan nở nụ cười đẹp đẽ: "Đã trễ thế này không về nhà ngủ, mấy cô bé nếu có nếp nhăn thì làm sao bây giờ đây." Kia cử chỉ ôn nhu tri kỷ, đương nhiên là ca sĩ Tống Cư Hàn, hình tượng một thiên tài âm nhạc được vô số nhà tư bản tạo ra, mà không phải là người mà Hà Cố nhận thức.
Tiếng hò hét của fan chói tai tận trời.
" Hôm nay tôi bồi một anh bạn thất tình uống mấy chén rượu, có chút say, các bạn nếu chụp hình tôi, giữ riêng là tốt rồi, đừng phát ra ngoài có được không nha?" Hắn âm giọng ôn nhu trầm trầm, vươn theo một chút làm nũng giống như đối với tình nhân, quả thực có thể chuốc say người nghe luôn rồi.
Đám người hâm mộ dường như muốn ngất xỉu, liên tục bảo đảm, hưng phấn không kềm chế được.
Lúc này, bảo tiêu đem người phóng viên kia lôi lại đây. Tống Cư Hàn cầm máy quay hắn nhìn nhìn, vết máu trên đó đâm vào lòng Tống Cư Hàn đến bốc lửa. Hắn kiềm chế kích động muốn đánh người, xách cổ tay phóng viên lôi người đến trước cửa xe. Hắn tướng tá cao lớn, xấp xỉ mét chín, xách người phóng viên kia đi như xách con gà con. Hắn chỉ vào Hà Cố, nhỏ giọng nói: "Ngươi đυ.ng anh ta bị thương, xin lỗi."
Hà Cố dùng khăn giấy bưng lấy lông mày còn đang chảy máu, khăn giấy nhuộm đỏ một mảnh, doạ phóng viên hoảng hốt, liền vội vàng gật đầu cúi người xin lỗi. Đôi mắt Hà Cố căn bản không nhìn gã, chỉ gọi Tống Cư Hàn mau lên xe.
Tống Cư Hàn nói tạm biệt với fan hâm mộ, lúc này mới lên xe. Rầm một tiếng đóng cửa xe lại, Tiểu Tùng chỉ lo hắn lại sinh sự nữa, nhanh chóng xe lái đi mất.
Tống Cư Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Hà Cố: "Có đau không?"
Hà Cố cười nói: "Không đau." Anh nghĩ tới hình ảnh Tống Cư Hàn vừa nãy lôi phóng viên tới nói xin lỗi anh, trong lòng ấm như mặt trời giữa hè. Lúc này đừng nói là một chút trầy da, dù anh có nằm viện cũng thấy vui vẻ.
(anh cuồng ngược vừa thôi!)
Nhiều năm qua, anh hiếm khi cảm thấy được Tống Cư Hàn để ý tới anh, dù cho người này năm phút trước còn nói với anh những lời đâm vào tim.
Yêu thích một người chắc là như vậy, một lời gặp thiên đường, một lời thấy địa ngục.
"Tiên sư nó, nếu không phải ở chỗ đông người, xem tôi dạy dỗ hắn như thế nào."
Nụ cười trên mặt Hà Cố muốn giấu cũng giấu không được.
"Anh cười cái gì?" Hà Cố cũng không phải người hay cười. Trên thực tế bình thường anh có rất quá ít biểu tình. Trong ấn tượng của Tống Cư Hàn, Hà Cố cười như vậy, dường như đã là rất lâu trước kia. Chưa kể... còn rất dễ nhìn.
"Cậu vừa nãy rất đẹp trai." Đôi mắt Hà Cố rơi lên trên mặt Tống Cư Hàn không chịu dời đi. Tống Cư Hàn hơi say, tóc quăn có chút hỗn loạn, xoăn xoăn quấn quấn rất có phong tình. Đôi mắt kia hơi đỏ lên, bên trong lười biếng phóng khoáng còn mang theo một hơi thở uể oải, đẹp đến làm người ta phải hít thở không thông.
Tống Cư Hàn xì cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Tôi lúc nào mà không đẹp trai?"
Hà Cố nhéo nhéo bàn tay của hắn: "Cư Hàn, cảm ơn."
Tống Cư Hàn hất tóc mái ngắn ngủn của hắn một phát, nhìn vết thương mới vừa ngưng máu của anh, nhẹ giọng nói: "Không bảo vệ được người của chính mình, đâu phải là đàn ông."
"Trầy da một chút thôi, cậu vừa nãy thật làm tôi sợ quá." Vừa rồi nếu như Tống Cư Hàn xuống xe phát điên, thì đêm nay thật sự không biết sẽ kết thúc như thế nào. Nhưng nhớ đến bộ dạng lúc đó Tống Cư Hàn vẫn là bị người chụp được, anh lo lắng nói: "Có thể hình chụp của cậu..."
Tống Cư Hàn chẳng thèm để ý nói: "Ảnh của phóng viên thì đừng nghĩ tung được ra ngoài, ảnh của fan không thành vấn đề, đơn giản là khó nhìn chút xíu, không nghiêm trọng như vậy."
Tiểu Tùng giọng ai thán: "Anh Hàn, anh đừng có coi nhẹ chuyện này, Tống tổng nhất định sẽ tìm anh nói chuyện."
"Bàn bạc thôi, bộ đem tôi ăn luôn chắc?" Tống Cư Hàn chẳng hề để ý ngáp một cái: "Đừng đi khách sạn, đưa chúng tôi về biệt thự Hương Sơn."
"Dạ."
Tiểu Tùng đưa hai người đến biệt thự, lấy hộp thuốc ra xử lý vết thương của Hà Cố lại một chút. Vết thương không sâu, hơn nữa đã cầm máu, may là nằm sát cạnh chân mày, nếu có để lại sẹo cũng khó nhìn ra.
Tống Cư Hàn về đến nhà đã buồn ngủ không chịu được, thấy Hà Cố không có chuyện gì, liền lên lầu đi ngủ.
Hà Cố tắm rửa sạch sẽ, cũng lên lầu.
Bước vào phòng ngủ, thấy Tống Cư Hàn mặc luôn quần áo ngã ở trên giường, đã ngủ say. Anh vào phòng tắm lấy khăn lông ướt, nhẹ nhàng lau mặt và tay chân Tống Cư Hàn sạch sẽ, sau đó cởϊ qυầи áo cho hắn.
Cởi nữa chừng, Tống Cư Hàn tỉnh giấc, nheo mắt mơ màng nhìn Hà Cố, hầu kết trên dưới nhấp nhô, lại không lên tiếng, sau đó nhắm mắt lại ngủ mất tiêu.
Hà Cố không nhịn được mỉm cười. Anh đem Tống Cư Hàn nhét vào trong chăn, chính mình cũng chui vào.
Trong chăn còn có chút lạnh, anh đi vào, Tống Cư Hàn liền theo bản năng nhích về phía cơ thể ấm áp của anh rồi ôm lấy.
Hà Cố đưa tay khoát lên eo hắn, lẳng lặng nhìn dáng vẻ hắn ngủ. Đối với Hà Cố mà nói, thời khắc này thật sự giá trị ngàn vàng. Cứ như vậy nhìn, nhìn, không nỡ nhắm mắt, mãi đến tận khi không chống đỡ được cơn buồn ngủ, cũng cùng chìm vào trong mộng.
Hà Cố quanh năm thói quen dậy sớm. Từ nhỏ đến lớn trừ phi có chuyện xảy ra, bằng không thì đi học hay đi làm, không có trễ lấy một ngày.
Mà Tống Cư Hàn còn đang ngủ say như chết, trùm kín trong chăn chỉ hé ra một góc nhỏ bả vai, tóc quăn ngổn ngang rối tung trên mặt. Đôi môi hồng mềm mại hé mở, toát ra một chút ngây thơ chưa rành thế sự. Hà Cố cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên tai Tống Cư Hàn. Có thể tùy ý mà hôn môi, âu yếm, thậm chí lên giường với Tống Cư Hàn, anh cảm thấy được chính mình so với phần lớn con người trên thế giới mong mà không được nên đau khổ thì hạnh phúc hơn rất nhiều.
Anh vươn mình xuống giường, lặng lẽ bước xuống lầu. Sau khi rửa mặt, bắt đầu làm điểm tâm.
Hương Sơn biệt thự bởi vì cách quá xa nội thành, Tống Cư Hàn ít khi đến. Nhưng sẽ có người định kỳ tới đây quét tước, đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới ngon lành lấp đầy vào tủ lạnh. Nơi này anh cũng đã tới mấy lần. Thực ra mấy chỗ ở khác của Tống Cư Hàn ở thành phố anh đều đã ghé qua. Anh còn gặp được cha mẹ Tống Cư Hàn, còn cùng người mẹ siêu mẫu nổi tiếng xinh đẹp không ai sánh bằng kia đi ăn cơm hai lần. Tính ra anh vẫn có chút đặc biệt, đại khái ở chỗ thời gian sống cùng Tống Cư Hàn đặc biệt lâu đi.
Làm xong cơm, anh lấy điện thoại di động ra. Lúc này lẽ ra nên đi nhìn ngay thư từ của công ty, nhưng anh lại mở tin tức giải trí, muốn biết một chút chuyện ngày hôm qua có ảnh hưởng như thế nào. Thật tốt, đúng là có chút tin tức, nhưng không cụ thể, đơn giản là vài tấm hình mơ hồ của fan hâm mộ, cũng không dậy nên sóng gió.
Anh lúc này mới yên lòng lại, bắt đầu điện thoại làm việc.
...
Đợi đến gần mười giờ, trên lầu mới truyền đến một ít động tĩnh, chỉ nghe Tống Cư Hàn hô: "Hà Cố."
Hà Cố đáp một tiếng, lên lầu.
Tống Cư Hàn mới vừa tắm xong, chỉ mặc một cái quần ngủ, đang tròng áo vào. Nửa người trên trần trụi với những khối cơ bắp to lớn đẹp đẽ. Hắn là điển hình cho mặc quần áo thì thấy gầy, cởϊ qυầи áo mới thấy dáng vóc cơ thịt hoàn hảo. Vóc người như vậy cực kỳ thích hợp trước ống kính. Mà nhìn ngoài thực tế, càng giống như người đẹp trong tranh vẽ.
Tống Cư Hàn nắm lấy vai anh, chọt chọt bông băng phủ trên lông mày: "Thế nào rồi?"
"Không sao, đã hết đau rồi." Tống Cư Hàn không nói, Hà Cố cũng muốn quên.
"Anh như vầy cũng là tai nạn lao động, muốn được thưởng cái gì không?"
Hà Cố ôm eo hắn, cười nói: "Hôn tôi một cái là được."
Tống Cư Hàn cúi đầu hôn anh một cái: "Cơ hội hiếm có, hỏi lại anh một lần cuối cùng, muốn tôi thưởng gì cho anh?"
Hà Cố không nghĩ tới hắn nghiêm túc như thế, cơ hội như vậy anh đương nhiên sẽ không bỏ qua, không chút chần chừ mà nói: "Cùng tôi ăn sinh nhật?" Thực ra xưa nay anh không để ý lắm việc tổ chức sinh nhật. Từ sau khi mẹ anh bỏ đi, anh cũng chưa từng ăn sinh nhật, nhưng anh muốn một lý do.
"Được, vậy khi nào?"
"Một ngày bất kỳ trong tháng sau." Anh biết Tống Cư Hàn rất bận, không thể vì cùng anh tổ chức sinh nhật mà chi trả cả mấy trăm ngàn đến bạc triệu phí bồi thường vi phạm hợp đồng đi diễn.
Tống Cư Hàn cười hôn một cái lên má anh: "Yêu anh ở chỗ đó, thật biết điều."
Hà Cố cười gượng. Hai chữ biết điều này thường là để trưởng bối nói chuyện với vãn bối, thủ trưởng nói với cấp dưới, đàn ông nói với phụ nữ. Đương nhiên còn có một loại tình huống, chính là kim chủ đối với bạn tình. Hai chữ này làm cho anh cảm giác khó chịu, nhưng anh cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ vỗ vỗ mặt Tống Cư Hàn: "Đi xuống ăn cơm đi."
Tay nghề Hà Cố cũng không tệ lắm, tuy rằng chỉ có thể làm chút món ăn thường ngày, hơn nữa hình thức cũng rất bình thường, nhưng mùi vị rất tốt. Tống Cư Hàn ăn hai bát cháo, làm tiêu tán không ít cảm giác buồn nôn của một bụng rượu lẫn đồ nhắm tối qua.
Cơm nước xong, Hà Cố tìm cho hắn hai viên thuốc giải rượu: " Ngày hôm qua cậu tại sao lại đột nhiên uống rượu?"
Tống Cư Hàn ực ực hai hớp nước đưa thuốc xuống bụng, sau đó sảng khoái mà thở dài ra một hơi: "Ca khúc mới sửa đi sửa lại hơn mười lần, rốt cục cũng được vừa ý nên tâm trạng tốt thôi."
"Chúc mừng, có thể cho tôi nghe một chút không?"
"Anh muốn thì tìm Tiểu Tùng ấy." Không biết Tống Cư Hàn nghĩ tới chuyện gì, nhếch miệng nở nụ cười. Nụ cười kia phát ra từ trong lòng thuần túy vui sướиɠ, làm cho hắn nhìn qua càng có mấy phần tính trẻ con, vẫn là đẹp trai vô cùng.
Chỉ có âm nhạc có thể làm cho Tống Cư Hàn lộ ra nụ cười như thế.
Hà Cố cũng cười theo. Chỗ tốt lớn nhất khi yêu thích một người, chính là từng chút một góp nhặt khi đang ở chung bên nhau. Có lẽ đối với Tống Cư Hàn mà nói, đơn thuần là một lời nói ngẫu nhiên, một cử chỉ lơ đãng, nhưng ở trong mắt Hà Cố đều có thể hóa thành giá trị và ý nghĩ vô cùng tận. Một nụ cười Tống Cư Hàn có thể trong nháy mắt thắp sáng cuộc đời của anh. Một câu nói có thể để cho anh nhiều lần cân nhắc, đến khi bài nát, nhai thấu, ý đồ mong muốn từ giữa những ngôn từ lấy ra một chút ám muội. Vô luận thành công hay không cũng đều đủ cho anh trong một quãng thời gian cảm nhận được, đời người như vậy thật tràn đầy cùng tốt đẹp.
Hết thảy cũng bởi vì nghĩ tới Tống Cư Hàn mà cảm thấy vui vẻ hay chua xót cả ngày lẫn đêm, trong đau đớn còn mang theo tự ngược mà thấy ngọt ngào.
Anh thường thường tự nói với mình, cầu mà không được cũng chưa phải thống khổ nhất. Mà phải là cầu cũng không thể cầu.
Anh may mắn biết bao, ít nhất còn có thể yêu thích một người. Bằng không thì một kẻ nhìn gì cũng chẳng thấy hứng thú như anh, nên yêu thích cái gì, mới có thể làm cho mình cảm thấy được cuộc đời này sống một lần là không có vô nghĩa đây.
Anh yêu Tống Cư Hàn, mà thời gian sáu năm qua đã gϊếŧ mòn hi vọng rằng Tống Cư Hàn cũng thích anh, dù chỉ một chút. Anh không đoán, không ảo tưởng, không khát cầu thêm nữa. Chỉ cần Tống Cư Hàn hưởng thụ một chút vui sướиɠ tình của yêu anh dành cho hắn thôi, như vậy là anh đã thấy đủ rồi.
Trong sáu năm, Hà Cố cũng từng nhiều lần hoài nghi, Tống Cư Hàn đến tột cùng có biết anh yêu hắn hay không. Tống Cư Hàn rất thông minh, EQ lại cao. Bởi vì từ nhỏ đã tiếp xúc cái vòng lẩn quẩn rắc rối muôn màu, kiến thức nhân loại cùng sự đời khó ngờ đã gặp hơn gấp trăm lần người thường, cho nên có rất ít chuyện giấu giếm được con mắt của hắn.
Mà Hà Cố tự nhận đã che giấu rất tốt, làm bạn bên cạnh Tống Cư Hàn, có thể chạm đến được những chỗ thật tốt. Bắt đầu từ khi còn rất nhỏ Tống Cư Hàn đã e sợ, không tin tưởng sẽ có người không dòm ngó chút chỗ tốt nọ. Hoặc là, Tống Cư Hàn có biết, chỉ là hắn không biết, Hà Cố yêu hắn, cùng với tình yêu trai gái hợp hợp phân phân cái gì khác nhau. Dù sao người người đều yêu thích Tống Cư Hàn, mặc dù là đặc biệt, đối với Tống Cư Hàn mà nói, chỉ sợ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhất Túy Kinh Niên
- Chương 9