- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhất Túy Kinh Niên
- Chương 8
Nhất Túy Kinh Niên
Chương 8
Từ trong nhà Tống Cư Hàn chạy ra, Hà Cố có chút không chống đỡ nổi.
May là buổi tối không có ai, nếu không bộ dáng anh kéo quần lên chạy thực sự khó coi cực kỳ.
Anh chật vật chạy về xe, gấp rút không chờ nổi mà khởi động xe phóng về nhà.
Chạy đi nửa đường, anh đột nhiên nhớ tới xe này là của Tống Cư Hàn cho, tự dưng trong dạ dày một trận cuồn cuộn, đánh mạnh vô lăng, lái xe thắng gấp ở ven đường.
Anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sáu năm qua, Tống Cư Hàn đối với anh không thể nói là tệ, nào là nhà ở, xe hơi, quà tặng quý giá, tiền lì xì ngày lễ ngày tết. Giống như không ít lần, lúc tâm tình tốt, hắn cũng sẽ ôm anh nhu tình mật ý một phen. Nhưng dù gì cũng phải nói, chỉ cần có thể chịu được tính khí âm tình bất định kia của hắn, hai người liền rất hoà thuận. Tống Cư Hàn cũng không quá bạc đãi anh.
Về phần Tống Cư Hàn cùng người khác vui vẻ, tung scandal, đây không phải là chuyện anh có thể quản. Giống như anh đã nói với Phùng Tranh vậy, Tống Cư Hàn không thích anh không phải là lỗi của hắn. Mối quan hệ của hai người vừa không có cam kết, cũng không có ước định, anh rất tỉnh táo mà hiểu rằng, thống khổ anh cảm nhận được từ Tống Cư Hàn, đều là do anh lo sợ không đâu, đều là anh cam tâm tình nguyện.
Hà Cố cho là trải qua rèn luyện nhiều năm, anh đã có thể chịu đựng rất nhiều tật xấu của Tống Cư Hàn. Nhưng ngày hôm nay anh đã đánh giá thấp trình độ khốn nạn của Tống Cư Hàn hắn.
Anh từ trong ngăn kéo lấy ra nửa bao thuốc, lần mò nửa ngày mới tìm được bật lửa.
Bởi vì Tống Cư Hàn không thích, anh muốn hút điếu thuốc cũng phải giấu giấu diếm diếm.
Anh hạ kính xe xuống, mặc cho gió đêm ướt lạnh trút vào, chút tàn tro bay lên, phủ nhòa tầm mắt của anh. Theo mùi vị nicotin trong phổi đưa qua đẩy lại, anh cảm giác dưới sự kí©h thí©ɧ của mùi thuốc lá, đại não hỗn loạn cũng thanh tỉnh một chút.
Thực sự là buồn cười, tình cảm anh đối với Tống Cư Hàn thấy thế nào cũng là một trò cười cả. Cái chuyện cười này như một thanh đao treo ở đỉnh đầu anh, nhiều năm nay anh đang chờ đao rơi xuống, chờ Tống Cư Hàn nói lời bye bye, anh vẫn luôn vì một ngày đó mà chuẩn bị. Hiện tại, anh cảm giác ngày chia ly kia không còn xa.
Điện thoại đột ngột vang lên, tim Hà Cố run mạnh một cái. Nhanh cầm lên, vừa nhìn là một số xa lạ, anh buông ra một hơi thở dài nhận điện thoại: "Alo?"
"Hà Cố, là tôi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói Phùng Tranh.
"Ừm, nói đi." Hà Cố giọng rất lạnh nhạt. Bình thường tính cách anh đã vậy, sau khi trải qua xung đột đầu lưỡi ngày đó, càng không thể cho Phùng Tranh sắc mặt tốt được.
"Chuyện bữa đó, muốn nói xin lỗi với anh."
"Không có gì."
"Dù của anh ở chỗ tôi, rảnh rỗi nên đem trả lại cho anh."
"Một cái dù thôi, không cần."
Phùng Tranh cười khổ một tiếng: "Tôi chỉ là muốn có cái cớ gặp lại anh, cho tôi chút mặt mũi đi."
Hà Cố thở dài: "Phùng Tranh, cậu muốn làm cái gì?"
Phần sức lực này của Phùng Tranh, không thể không khiến người ta hiểu lầm. Cũng đã qua sáu năm, Phùng Tranh hoàn toàn không cần phải đối với anh ân cần. Mà anh vẫn còn không tin nổi Phùng Tranh sẽ đối với anh tình cũ chưa phai.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút: "Chỉ là có chút nhớ anh, nhớ khoảng thời gian tốt đẹp trong quá khứ của chúng ta."
Lòng Hà Cố đột nhiên có chút mềm, không nhịn được cũng nhớ lại anh và Phùng Tranh thời đại học một chút. Bọn họ thật sự đã có quá một đoạn thời gian tốt đẹp, tuy nhiên phần lớn thời điểm chỉ là sự mờ ám, cuối cùng rơi vào chia tay trong không vui, anh cũng rất khó chịu. Anh đời này chỉ hai lần động tâm, chính là Phùng Tranh và Tống Cư Hàn. Anh là người chung tình, bằng không cũng sẽ không yêu thích một người lâu như thế. Phùng Tranh ở trong lòng anh mãi mãi được đặt tại một góc nào đó có ánh dương quang sáng rọi, cho nên, vĩnh viễn cũng không thể quay về năm tháng xanh tươi đó được nữa. Bởi vì kí ức thật sự rất tươi đẹp, cho nên anh không có cách nào đối xử tàn nhẫn với người đàn ông này.
Phùng Tranh lại nói: "Tôi bảo đảm không nhắc lại chuyện của anh và Tống Cư Hàn, chúng ta có thể làm bạn được không?"
"Cậu a..." Hà Cố bất đắc dĩ nói: "Cậu nói được thì phải làm được, chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu."
Phùng Tranh cười: "Nói được là làm được. Lúc nào rảnh rỗi, tôi mời anh ăn cơm."
"Chờ làm hết mấy dự án trong tay đã, gần đây công việc nhiều quá."
"Bây giờ anh đang làm gì? Nghe âm thanh không giống ở nhà."
Hà Cố ngẩn ra, "Ờ, mới vừa tăng ca xong, đang về nhà."
"Tôi đang ở quán bar của người bạn, cách công ty của anh không xa, lại đây uống một ly đi?"
"Không được, hôm nay quá mệt, hơn nữa cũng không biết ai."
"Anh vẫn sợ tiếp xúc với người lạ là như vậy nhỉ." Phùng Tranh cười nhẹ nói: "Có tôi ở đây anh cũng sợ?" Giọng nói bên trong rõ ràng có một tia sủng nịch không dễ phát giác.
"Không phải vấn đề sợ hay không sợ, thật sự là có chút mệt."
"Ừm, vậy anh trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày khác hẹn anh sau."
Cúp điện thoại, Hà Cố chờ bình phục một chút tâm tình mới đạp ga lái xe trở về nhà.
***
Trong nhà trống rỗng, không có hơi thở sinh hoạt gì cả. Bình thường rất ít khi anh ở nhà ăn cơm, một khi công việc bận rộn lên, về nhà ngoại trừ tắm rửa đi ngủ thì không có thời gian làm cái khác. Nhà này đưa cho anh, đôi khi giống như khách sạn hơn.
Căn nhà này cũng là của Tống Cư Hàn cho, thoạt nhìn còn tưởng Tống Cư Hàn đang bao dưỡng anh. Tuy rằng anh không cần ai nuôi, nhưng mà muốn mua một gian nhà ở nội thành thế này, anh còn phải ở phòng trọ thêm mười năm, hai mươi năm nữa.
Liên quan tới chuyện Tống Cư Hàn cho anh nhà, xe, anh không cảm thấy tủi nhục, cũng không hề thấy cảm kích. Những thứ đồ này chi cho anh không có quá nhiều ý nghĩa. Anh với vật chất yêu cầu rất thấp, ở một phòng trọ hay chen trên tàu điện ngầm thì anh cũng sẽ thản nhiên như thường. Tống Cư Hàn muốn cho anh quà cáp, là Tống Cư Hàn tự nguyện. Cũng như anh theo đuổi yêu thích một người không thể yêu lại mình, cũng là tự nguyện, không ép buộc ai.
Chỉ là, mỗi lần cãi nhau với Tống Cư Hàn mà buồn bực, anh đều cảm thấy được xe kia phòng này thật chướng mắt. Đặc biệt là cái nhà vĩnh viễn trống rỗng này, không có nhân khí, từng chút từng chút một mà nhắc nhở anh rằng chính mình cô độc dường nào. Càng biểu thị một ngày nào đó nếu như Tống Cư Hàn chán ngán, anh có thể phải vĩnh viễn chìm trong cô độc.
Sau tối đó, hai người có đến nửa tháng không liên hệ.
Nửa tháng kỳ thực cũng không lâu lắm, lúc Tống Cư Hàn bận rộn hay phải đóng cửa viết nhạc, một hai tháng không thấy bóng người là chuyện bình thường. Nhưng lần trước tan rã trong bất hòa, có thể coi đó là lần xung đột kịch liệt nhất của cả hai trong sáu năm qua. Điều này làm cho Hà Cố ngày nào cũng thấy dằn vặt.
Sau khi hết giận, Hà Cố mấy lần muốn gọi điện thoại cho Tống Cư Hàn, nhưng đều không gom nổi dũng khí. Anh không phải sợ mất mặt, mà là sợ lỡ như biết rằng đến tột cùng, họ đã không may bước vào ngõ cụt.
Anh hết lần này tới lần khác thăm dò thời hạn mà Tống Cư Hàn muốn đặt ra cho anh, cũng hết lần này tới lần khác thăm dò ranh giới cuối cùng của mình. Mỗi khi bị một vết thương, anh đều sinh ra chút tâm lý tự ngược giống như để cứu rỗi tâm hồn. Bởi vì bây giờ anh thất vọng thêm một chút, đợi đến một ngày kia chia ly, anh lại càng thấy dễ chịu hơn một chút. Đợi đến lúc anh đem tất cả tình cảm đối với Tống Cư Hàn ra tiêu xài hết cạn, anh có thể tiêu sái mà bước đi.
Mà bây giờ chưa được, vẫn chưa tới lúc. Anh như đang chạy trốn khỏi một trái bom đã châm ngòi. Đến cuối cùng là bom nổ tung trước, hay là anh đuối sức mà dừng lại trước, còn chưa biết được. Cho dù anh dừng chân ở nơi đó, đến lúc bom sẽ nổ tung, anh cũng nhất định sẽ bị thương. Anh biết rõ, dừng lại sớm một chút, tổn thương có thể nhẹ hơn một chút. Nhưng anh không có cách nào điều khiển hai chân của chính mình.
***
Cho tới một ngày anh thực sự không nhịn được, lặng lẽ gọi điện thoại cho Tiểu Tùng. Anh cố ý chọn lúc mười một giờ đêm, Tiểu Tùng chắc cũng đã về nhà rồi. Ai ngờ điện thoại vừa kết nối, đầu kia là âm thanh trong KTV, Tiểu Tùng giọng vốn cũng không lớn, ở trong KTV còn tận lực kéo cao cổ họng rống lên: "Alo, anh Hà Cố."
Hà Cố nhắm mắt lại: "Là tôi."
"Anh chờ một chút nha, em đi ra ngoài nói chuyện với anh ha." Tiểu Tùng rõ ràng đã uống chút rượu, giọng hơi nhừa nhựa.
Một hồi, đầu kia điện thoại yên tĩnh hơn nhiều, Hà Cố hỏi: "Tiểu Tùng, cậu còn chưa về nhà à?"
"Này hả, đang đi chơi với Hàn ca mà."
Hà Cố nhất thời hối hận vì đã lỡ gọi. Lúc nãy Tống Cư Hàn chắc cũng đã nghe thấy rồi... Anh với Tiểu Tùng hoàn toàn không thân thiết, gọi tới là vì cái gì, Tống Cư Hàn không cần đoán cũng biết.
"Anh Hà Cố?"
"Ờ... ừm, vậy mọi người chơi vui vẻ, tôi cúp trước."
"Làm sao vậy nha? Anh gọi tới đây nhất định là có chuyện gì rồi." Tiểu Tùng nấc rượu: "Không có sao hết á, em không ngại, anh nói đi."
Hà Cố trầm mặc một chút: "Cư Hàn gần đây có khỏe không?"
Tiểu Tùng ngừng một chút, giọng nói nghiêm chỉnh mấy phần: "Rất tốt, chỉ là quá bận rộn, hai người gần đây không gặp nhau à?"
"Không có..." Hà Cố nhất thời không hiểu nổi, mình đánh này cú điện thoại này rốt cuộc có ý nghĩa gì không nữa. Anh không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói: "Hai ngày nay, tâm tình cậu ta thế nào?"
"Hai bữa nay cũng không tệ lắm. Nửa tháng trước mới thật là đáng sợ, má ơi, thư từ chức của em đã để sẳn trong túi luôn rồi, may mắn sao em còn sống tới giờ này."
"Ừ..." Hà Cố lại không biết nên nói cái gì.
Tiểu Tùng cũng cảm thấy có chút lúng túng: "Anh Hà Cố, hai người cãi nhau sao?"
"Cũng không phải."
"Tụi em nhân lúc Hàn ca tâm tình tốt, sẽ nhắc anh với anh ấy."
Hà Cố cười khổ một tiếng: "Cám ơn nhiều." Anh như vậy giống cái gì nhỉ? Chờ hoàng đế lật bài phi tử à? Còn muốn dựa vào Tiểu Tùng, thϊếp thân tiểu thái giám giúp đỡ, nếu không có lẽ hoàng đế sớm đã quên anh sạch sẽ. Hài thật.
Nhưng anh thực sự rất muốn gặp Tống Cư Hàn. Anh đã không thể thỏa mãn với việc chỉ nhìn qua phim ảnh.
Có lúc, anh rất vui vì suốt sáu năm qua, Tống Cư Hàn đã không hề cho anh một tia hi vọng, nếu không anh đã bị chính du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng phán đoán của mình dằn vặt đến chết.
Cúp điện thoại, Hà Cố ở trong bóng tối cứng ngắc ngồi một hồi, anh mở một album mới quay năm rồi của Tống Cư Hàn. Anh đã mua cái TV lớn 65 inch, màn hình cỡ bự như vậy, thoạt nhìn quả nhiên rất khí thế.
Hà Cố dựa lưng vào sô pha mềm mại, nhìn người đàn ông tuấn mỹ tà mị như đế vương bóng tối trên màn hình, nghe giọng nói gợi cảm phảng phất như ma chú ở bên tai thì thầm, tim anh không có cách nào ức chế mà khẽ run lên.
Trên thế giới có nhiều người yêu thích Tống Cư Hàn như vậy, nhưng anh có thể ở bên Tống Cư Hàn gần đén thể, anh cần phải thấy đủ.
Anh nhắc nhở chính mình, thấy đủ, thấy đủ, thấy đủ.
...
Một tiếng chuông điện thoại làm Hà Cố thức tỉnh. Anh mở choàng mắt, phát hiện chẳng biết lúc nào mình ngủ quên trên ghế sa lon, album của Tống Cư Hàn cũng đã phát xong.
Anh lấy điện thoại di động qua xem, đã hơn hai giờ đêm. Tiểu Tùng gọi tới, trong lòng anh hồi hộp một chút, chẳng lẽ là Cư Hàn xảy ra chuyện gì rồi.
Anh nhanh chóng nghe máy: "Alo, Tiểu..."
"Anh Hà Cố, Hàn ca bên này có chút rắc rối, anh có thể tới đây một chút không?"
Hà Cố trong lòng căng thẳng, từ trên ghế sa lông bật dậy: "Làm sao vậy?"
"Cũng không biết sao bị fan hâm mộ biết anh ấy đang ở đây, giờ đám fan đó chặn kín cửa trước sau của KTV. Hàn ca uống rượu nữa, đúng là cháy nhà tới nơi mà."
Hà Cố thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng là Tống Cư Hàn gặp nguy hiểm. Anh nói: "Tôi qua đó ngay... A, công ty của các cậu chẳng phải có người chuyên môn xử lý chuyện này sao?" Anh sợ mình đi qua cũng không giúp đỡ được gì.
Tiểu Tùng lúng túng nói: "Cái này, nếu để ông chủ biết, sẽ trách tôi không bảo vệ tốt hành tung của Hàn ca, cho nên..."
Hà Cố nghe liền hiểu: "Nói địa chỉ cho tôi, tôi lập tức đến." Anh nhanh chóng mặc quần áo vào, nắm lấy chìa khóa chạy ra khỏi nhà.
Buổi tối xe ít, Hà Cố vượt liên tiếp hai cái đèn đỏ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới KTV.
Y như dự đoán, cửa KTV đông ngẹt fan hâm mộ, còn có người qua đường đứng góp vui.
Hà Cố đẩy ra đám đông, chen đến cửa, trong một đống nữ sinh trẻ tuổi, anh quả thực như hạc đứng giữa bầy gà, đột ngột xuất hiện.
Bảo vệ chặn cửa KTV liếc mắt nhìn anh: "Cậu có phải là..."
"Phải, tôi là Hà Cố."
Bảo vệ thả anh đi vào.
Nhân viên phục vụ dắt Hà Cố đến phòng riêng, còn chưa đi tới nơi, đã nghe thấy Tống Cư Hàn ở bên trong cuồng phong giận dữ.
"Cút, tôi phải về nhà, ai mẹ nó dám cản lão tử —— "
"Hàn ca, bên ngoài toàn là fan của anh, hình tượng này của anh không được..."
"Fan cái rắm a, fan là thứ gì? Cả một đám ngu ngốc, mấy cổ biết tôi hả, tôi biết mấy cổ hả? Đi ra!"
Bên trong một trận lanh canh vang vọng.
Hà Cố đẩy cửa ra, liền thấy Tiểu Tùng đầu đầy mồ hôi ngăn Tống Cư Hàn, bên cạnh còn có hai người nam phục vụ, mặt hốt hoảng luống cuống.
Tống Cư Hàn chợt nhìn thấy Hà Cố, ngẩn người, hắn nhăn mày: "Sao anh lại tới đây?" Hắn nhìn về phía Tiểu Tùng: "Cậu kêu anh ta tới? Cậu gan lớn ha, ai cho cậu con mẹ nó tự chủ trương hả!"
"Hàn ca, Hàn ca, anh hãy nghe em nói, ngày mai anh tỉnh rượu mắng em sao cũng được hết, hiện tại anh nghe em đi có được không, nếu như anh bị người ta chụp được cái bộ dạng này, Tống tổng sẽ gϊếŧ em đó." Tiểu Tùng gấp muốn khóc, không ngừng phóng ánh mắt cầu cứu với Hà Cố.
Hà Cố giờ mới hiểu được, Tiểu Tùng là kêu anh đến khuyên nhủ Tống Cư Hàn. Bằng không, tính luôn cả hai bên nhiều bảo tiêu, người phục vụ như vậy, muốn đem Tống Cư Hàn đi ra rõ ràng rất dễ. Nhưng Tống Cư Hàn lúc này rượu xông lên não, tức giận cao độ, rất có thể trong lúc fan hâm mộ xô đẩy làm tính khí bạo phát, vạn nhất nói hoặc làm cái gì không hay thì phiền toái.
Hà Cố đi tới: "Cư Hàn, cậu bình tĩnh chút đi, bên ngoài thật sự rất nhiều người hâm mộ của cậu, có thể còn có phóng viên, bây giờ..."
Tống Cư Hàn cầm lấy cổ tay anh: "Ai cho anh cmn tới, cút!"
Hà Cố không tính toán với hắn, trái lại nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: "Cư Hàn, cậu bình thường không thế uống rượu, đừng để cho cồn khống chế chính mình, được không?"
Hà Cố tướng mạo vô cùng thuận mắt, mắt mũi không tệ chút nào. Ngũ quan nghiêm túc, không đặc biệt mỹ miều nhưng cũng không có khuyết điểm, rất tuấn lãng, hoàn toàn làm cho người ta có thể tin tưởng, cảm giác rất đáng tin cậy. Khi anh dùng đôi mắt nghiêm túc cùng tiếng nói ôn hòa thuần hậu động viên ai đó, có một sức mạnh làm cho người nọ dị thường an tâm.
Tiểu Tùng liếc mắt ra hiệu cho phục vụ, tất cả đều lùi ra. Bên trong phòng riêng chỉ còn lại hai người.
Tống Cư Hàn vung tay anh ta, cộc cằn nói: "Tôi phải về nhà, nơi này buồn chết, kêu mấy kẻ ngu ngốc bên ngoài tránh ra cho tôi."
Hà Cố ấn vai hắn xuống, làm cho hắn ngồi ở trên ghế salông. Cánh tay anh mạnh mẽ nắm gáy hắn: "Tôi lập tức đưa cậu về nhà, giờ trước tiên cậu bình tĩnh một chút, được không?"
Tống Cư Hàn nhắm hai mắt lại, Hà Cố xoa bóp rất thoải mái, lông mi nhỏ dài của hắn hơi rung rung, hơi thở cũng ổn định rất nhiều.
Hà Cố nhìn hàng mi hắn hơi rung động, nghĩ tới bộ dạng hắn tùy hứng nóng nảy, khóe môi không nhịn được câu lên một nụ cười khổ.
Tống Cư Hàn rất thích anh xoa bóp cho hắn. Anh vì có thể tạo thêm một lý do được cùng Tống Cư Hàn bên nhau, cố tình đi học xoa bóp. Kỳ thực vì có thể tới gần Tống Cư Hàn hơn, anh đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực, chỉ là Tống Cư Hàn chắc cả đời cũng sẽ không hề biết.
Xoa bóp chốc lát, Tống Cư Hàn thật sự bình tĩnh lại, Hà Cố nhanh chóng rót cho hắn chén nước.
Tống Cư Hàn uống một hớp, mở mắt ra nhìn Hà Cố: "Lúc này anh với Tiểu Tùng quan hệ tốt nhỉ?"
"Chúng tôi cũng không phải rất tốt."
Tống Cư Hàn trào phúng nở nụ cười: "Ngày hôm nay không phải là anh kêu Tiểu Tùng gọi anh tới à? Anh cho rằng buổi tối anh gọi cho cậu ta tôi không biết? Tôi lúc đó đang ngồi bên cạnh của cậu ta."
Hà Cố cũng không biết giải thích thế nào, thẳng thắn chấp nhận.
Tống Cư Hàn xì cười một tiếng, khẩu khí có chút đắc ý: "Mới nửa tháng thôi mà, tôi cứ nghĩ là anh sẽ kiên trì lâu lâu chút đấy."
Hà Cố trong bụng buồn đến phát hoảng, đầu trầm nặng tới không nhấc lên nổi.
Tống Cư Hàn liền uống một hớp, đột nhiên đem chén nước để trên bàn, thô lỗ nắm lấy tóc Hà Cố, cưỡng ép anh ngẩng đầu lên, đôi môi dùng nóng cháy dùng sức chà lên.
Trong mắt Hà Cố loé ra một tia kinh ngạc.
Tống Cư Hàn càn rỡ liếʍ sạch khoang miệng Hà Cố một lần mới buông anh ra.
Hà Cố liếʍ môi, hai mắt trắng đen rõ ràng với con ngươi đen láy, không chút nháy mắt nhìn Tống Cư Hàn.
Bộ dáng Hà Cố lúc liếʍ môi có chút mê man làm Tống Cư Hàn trong lòng ngứa ngáy: "Nhớ tôi rồi có phải không?" Hắn nắm cằm Hà Cố, nhìn chính mình trong ánh mắt hoặc nhân kia.
Hà Cố gật đầu.
"Nhớ bao nhiêu?"
"Mỗi ngày đều nhớ."
Tống Cư Hàn vươn ngón tay, chỉ vào trái tim Hà Cố: "Là chỗ này nhớ..." Sau đó một tay khác dời xuống, nhéo eo Hà Cố một cái, "Hay là chỗ này nhớ đây?"
Hà Cố nâng mặt của hắn, nhẹ nhàng hôn hắn một cái: "Đều muốn hết."
Tống Cư Hàn nở nụ cười, tâm tình lập tức khá hơn nhiều, hắn đã biết Hà Cố không thể rời bỏ hắn mà.
Hà Cố nở một nụ cười yếu ớt: "Chúng ta về nhà đi."
Tống Cư Hàn không nhúc nhích, hắn dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hà Cố, con ngươi sâu không thấy đáy: "Trang Tiệp Dư nói cho anh tôi cùng người khác chơi đùa thế nào rồi sao?"
Nụ cười Hà Cố cứng lại.
***
Tống Cư Hàn nhếch môi nở nụ cười: "Là thật, có lúc làm được một nửa họ đã than mệt, quá mất hứng, cho nên tôi liền tìm hai người." Hắn sáp lại gần Hà Cố, đôi môi hồng hào tinh tế mân mê vành môi Hà Cố, "Mà tôi chưa bao giờ đem anh ra chơi, biết tại sao không?"
Hà Cố mặt không cảm xúc, trầm giọng nói: "Tôi không đùa giỡn."
"Anh muốn chơi cũng không có cửa đâu, tôi không cho phép." Tống Cư Hàn nhéo nhéo mặt Hà Cố: "Anh rất sạch sẽ, từ hồi tốt nghiệp đại học đến bây giờ vẫn đi theo tôi, vòng sinh hoạt cũng rất đơn giản. Tôi không thích xài bao, cho nên tôi thích anh sạch sẽ. Hiểu không? Đừng để bất cứ người nào chạm vào anh, bởi vì đây là ưu thế duy nhất của anh đó."
Hà Cố nhìn gương mặt mình thích nhất này, chỉ cảm thấy gương mặt nhòa đi, mơ hồ đến mức có chút không nhìn rõ. Tim anh như đau đến nghẹt thở, nên khó có thể sắp xếp được ngôn từ.
Cuối cùng, anh chỉ là bình tĩnh gật gật đầu. Mặt của anh giờ đây như một cái mặt nạ tường đồng vách sắt, bên ngoài chống đỡ đao kiếm, bên trong che giấu tâm tình.
Tống Cư Hàn nhìn Hà Cố bộ dáng thờ ơ bình thản, hơi nhíu lại lông mày, như nổi giận mà hôn mạnh anh một cái: "Đi thôi, về nhà."
Hà Cố cùng đứng lên, anh đi phía sau Tống Cư Hàn. Nhìn tấm lưng kia, cho dù chỉ là cái bóng lưng, cũng giống như đang tỏa ra ánh sáng.
Anh dùng thời gian mười năm đuổi theo cái bóng lưng này. Anh cố gắng đến gần, lại gần thêm nữa. Nhưng mà cũng chỉ đến thế, khoảng cách giữa hai người mãi mãi cũng sẽ không biến mất. Dù cho anh có bắt được một góc áo của Tống Cư Hàn, thì có thể thay đổi được cái gì đây.
Hà Cố hít sâu một hơi, không nhịn được nở nụ cười.
Kỳ thực theo anh nghĩ cũng không khác mấy, Tống Cư Hàn nhiều năm như vậy chưa chia tay với anh, đơn giản là vì làʍ t̠ìиɦ thoải mái... và an toàn —— an toàn trên mọi loại ý nghĩa. Anh vừa không đi ra ngoài làm loạn, cũng không lắm mồm, càng không gây phiền phức đến Tống Cư Hàn. Ngày hôm nay Tống Cư Hàn nói lời này, đơn giản chỉ là xác nhận thêm suy đoán của anh mà thôi, không còn gì.
Trên thực tế, anh cảm thấy mình cùng Tống Cư Hàn là trao đổi công bằng. Tống Cư Hàn từ nơi này của anh có được sự an toàn. Anh từ nơi đó của Tống Cư Hàn nơi có được người bầu bạn. Hai người đều chiếm được thứ mình muốn, đều là khoái lạc lớn.
Về phần anh có cảm thấy thống khổ hay tuyệt vọng, cùng người khác không quan hệ. Giống như anh yêu thích Tống Cư Hàn, cũng chỉ là chuyện của một mình anh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Nhất Túy Kinh Niên
- Chương 8