Chương 60

Tống Cư Hàn ở nhà Hà Cố mấy ngày không chịu đi, Hà Cố chỉ có thể dành chút thời gian gặp Trang Tiệp Dư khi mang cơm tới bệnh viện cho mẹ.

Gần nửa năm không gặp, Trang Tiệp Dư nhìn qua trưởng thành hơn chút ít, vóc người dần có bộ dạng của đàn ông, ngày càng nổi tiếng thì khí chất minh tinh cũng ngày càng lộ ra rõ nét, tổng thể trông khác trước nhiều lắm.

Chỉ có điều cậu vừa mở miệng liền lập tức trở về nguyên hình:"Hà thúc thúc!" Cậu ôm lấy Hà Cố, dùng sức đấm hai phát sau lưng anh.

Hà Cố bị cậu đánh trúng ho khan hai tiếng.

Trang Tiệp Dư cười to nói:" Ôi, sao lại yếu đuối mỏng manh như thế này hả."

"Yếu đuối mỏng manh cái gì." Hà Cố bỏ móng vuốt trên người mình xuống, quan sát cậu từ trên xuống dưới một lượt, cười nói:"Nhìn trông cao lớn hơn chút rồi đấy."

"Mỗi ngày tôi đều tập gym đó." Trang Tiệp Dư sờ sờ cằm, "Hiện tại đang thịnh hành kiểu mặt học sinh ngực phụ huynh anh biết không, nếu gương mặt trẻ con này của tôi mà phối với cơ bụng tám múi, hắc hắc." Nói xong liền phối hợp liếʍ liếʍ khóe miệng.

"Ừm, tập gym tốt."

Trang Tiệp Dư nghiêng đầu liếc anh:"Khụ, thành thật khai báo, cái tên trên ảnh kia với anh là chuyện gì?"

"Bạn bè."

"Có cái rắm tôi tin ấy, quen nhau ra sao?"

"Lúc tôi đi châu Âu chơi thuê xe của công ty cậu ấy."

Trang Tiệp Dư trợn trừng mắt:" Nhìn không ra đó nha Hà thúc thúc, cuối cùng anh cũng làm một chuyện giống một gay khỏe mạnh rồi đó."

Hà Cố bất đắc dĩ nói:"Không như cậu nghĩ đâu, lúc đầu tôi chỉ là thuê xe cậu ấy, do công ty du lịch sắp xếp thôi."

"Ồ, "lúc bắt đầu", vậy sau đó thì sao? Hả? Sau đó thì sao?"

Hà Cố bị cậu hỏi có chút ngượng ngùng:"Cậu ấy...con người cậu ấy không tồi."

"Xì." Trang Tiệp Dư bĩu môi, "Tên đó là 1 hay 0? Trông tướng tá xấp xỉ anh."

"0." Hà Cố cũng chẳng biết chính mình tại sao lại chạy tới đây nghe Trang Tiệp Dư chất vấn.

"Anh thượng tên đó mà không thượng tôi!" Trang Tiệp Dư đột nhiên hét toáng lên, "Tên đó đẹp hơn tôi à! Đưa tôi xem ảnh!"

Hà Cố thở dài:"Đừng nháo."

Trang Tiệp Dư bổ nhào lên người anh, vờ giận dỗi nói:"Anh dựa vào cái gì mà thượng tên đó chứ không thượng tôi, tôi có chỗ nào không bằng tên đó! Đưa tôi xem ảnh, tôi không phục."

Hà Cố nắm vai đẩy cậu ra, nghiêm túc nói:"Tiệp Dư, đừng nháo nữa, cậu là bạn, không giống."

Trang Tiệp Dư thất vọng nhìn anh:"Rõ ràng là tôi quen anh trước."

"Được rồi, không phải cậu muốn ăn lẩu hả, chúng ta đi ăn lẩu thôi."

"Đợi tôi thay quần áo, đúng rồi, sao điện thoại Cố tổng không gọi được, anh ấy thay số hả?"

Hà Cố nói:"Anh ấy đi Singapore rồi." Bởi vì không phải người trong giới nên Trang Tiệp Dư chẳng hề biết chuyện bức ảnh của Cố Thanh Bùi, cộng thêm hai người đã rất lâu không liên lạc, vậy nên cậu chẳng mảy may biết chút gì về tất cả những việc Cố Thanh Bùi trải qua suốt nửa năm nay.

"A? Tại sao đột nhiên đi Singapore?"

"Chuyển công tác." Hà Cố ngẫm nghĩ, bổ sung thêm bổ sung, "Thăng chức, cậu muốn liên hệ với anh ấy thì gửi mail đi."

"Ồ, giỏi quá, Singapore cách Trung Quốc cũng gần, tốt lắm, vẫn muốn trở về tìm anh ấy ăn bữa cơm."

Hà Cố âm thầm thở dài, trước khi đi, Cố Thanh Bùi gọi cho anh một lần, nhưng lúc đó anh đang bận chăm mẹ bị bệnh, suốt ngày chạy tới chạy lui ở bệnh viện, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có, chỉ hy vọng Cố Thanh Bùi thoát khỏi bóng đen nơi Bắc Kinh, có thể gây dựng lại sự nghiệp trong môi trường mới.

Trang Tiệp Dư vào nhà thay bộ quần áo, đeo thêm mũ cùng kính râm:" Đi thôi."

"Bây giờ cậu ra ngoài cũng phải cải trang rồi ha."

"Ai, người nổi tiếng mà, chẳng còn cách nào khác." Nói xong liền cười hi hi.

"Vậy lúc ăn cơm thì làm thế nào, đeo cả kính râm?"

"Không cần, nhà hàng chúng ta đi do một người mẫu mở, đa số là người trong showbiz, vào đó không ai chụp ảnh."

Nơi bọn họ ăn là một nhà hàng lẩu rất thời thượng, phong cách trang hoàng có chút cảm giác của trò chơi huyền ảo. Tính cách Hà Cố khá bảo thủ, vừa thấy phong cách giả yêu ma này liền cảm thấy chắc chắn không ngon bằng nhà hàng lẩu truyền thống, nhưng anh không nói gì.

Tuy nhiên Trang Tiệp Dư đã nhìn ra:"Nhà hàng này ngon lắm, không ngon thì tôi chẳng đến đâu."

"Ừm, cậu thích là được."

Hai người cùng tiến vào nhà hàng, Trang Tiệp Dư vừa tháo kính râm vừa vẫy tay với phục vụ, hiển nhiên là quen nhau, phục vụ đưa bọn họ vào phòng riêng.

Thời điểm đi qua WC, một thanh niên trẻ tuổi vừa đi từ trong ra, ba người thiếu chút nữa đâm nhau.

"Ai, là cậu? Chu Tường?" Trang Tiệp Dư có chút bất ngờ.

Người tên Chu Tường kia nâng mắt, gật đầu nói:"Chào cậu, trùng hợp ghê."

Hà Cố đánh giá y một chút, trông rất đẹp trai, dáng người thon dài cao ngất, khí chất sạch sẽ hoạt bát, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ u buồn hoàn toàn không hợp với tuổi.

"Tu ca đến rồi à? Tôi đi chào hỏi."

Chu Tường tựa hồ có chút xấu hổ:"Tôi đến với đồng nghiệp tổ phim."

"À, vậy gặp sau." Trang Tiệp Dư lập tức mất đi hứng thú với y.

Hai người tiến vào phòng, Trang Tiệp Dư quăng mũ, cầm menu lên gọi món, vừa nhìn vừa thuận miệng nói:"Hà thúc thúc, anh cảm thấy người lúc nãy trông thế nào?"

"Rất đẹp trai."

Trang Tiệp Dư nhíu nhíu mày:"Tạm được, nhưng cũng chỉ như vậy, kém xa tôi chứ hả?"

"Ừm, làm sao vậy?"

"Cậu ta là người của Yến Minh Tu." Trang Tiệp Dư gọi cả đống đồ ăn, đưa menu cho Hà Cố.

"Người của Yến Minh Tu?" Hà Cố nói:"Cậu gọi là được rồi, tôi tùy tiện."

"Đúng vậy, khoảng thời gian trước còn hợp tác điện ảnh cùng Tống Cư Hàn, anh hẳn là biết?"

" Biết." Diễn viên kia có một gương mặt đẹp đến nỗi khiến người ta tuyệt đối không thể quên được, nhưng khí chất rất lạnh lùng.

"Ai, tôi rất thích Yến Minh Tu, anh ta đẹp trai quá đi, nhưng anh ta thế mà lại bao dưỡng người kia, chỉ là người mẫu nhỏ, diễn viên đóng thế võ thuật." Trang Tiệp Dư bĩu bĩu môi hướng cửa, ý là người lúc nãy.

"Thế thì sao?"

"Anh không biết gia thế của Yến Minh Tu lớn thế nào đâu, hai năm trước đột nhiên gia nhập giới showbiz, đóng toàn những phim của đạo diễn lớn, ra bộ nào hot bộ đấy, nhưng trước giờ không tham gia bất kỳ thông cáo hay phỏng vấn nào, chỉ nhận những bộ phim và quảng cáo có sức ảnh hưởng lớn, trong giới biết bao người muốn nịnh bợ hắn, nhưng hắn chỉ chọn hợp tác với người có thực lực. Bộ phim lần trước chúng tôi cùng đóng, tôi quyến rũ anh ta mấy lần lận, còn tưởng rằng anh ta không phải gay, kết quả nháy mắt liền..." Trang Tiệp Dư bĩu môi, "Rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cái tên kia."

Hà Cố không thể gật bừa nói:" Bề ngoài không phải thứ quan trọng nhất, có thể tính cách bọn họ khá hợp nhau."

"Thôi bỏ đi." Trang Tiệp Dư thở dài, "Danh sách sưu tập của tôi lại phải gạch mất một người rồi."

"Cái gì vậy?"

"Danh sách sưu tập." Trang Tiệp Dư "chậc" một tiếng, "Ngay cả cái này anh cũng nghe không hiểu à."

Hà Cố lắc đầu.

"Chính là..." Trang Tiệp Dư ảo não nói, "Aiya quên đi, dù sao thì chính là anh và Yến Minh Tu đều là người tôi muốn được ngủ cùng một đêm, kết quả cả hai đều bị mù không phản ứng với tôi, thể nên tôi phải gạch tên hai người trên danh sách, hiểu chưa?"

Hà Cố bất đắc dĩ gật đầu, tuy rằng anh không chấp nhận được cách sống của Trang Tiệp Dư, nhưng anh hiểu mỗi người không giống nhau.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Trang Tiệp Dư hỏi:" Gần đây anh đều chăm mẹ sao?"

"Ừm, còn phải chăm sóc em gái nữa."

"Kẻ cuồng công việc như anh đột nhiên trở thành người đàn ông của gia đình như vậy, tôi thấy khác lạ quá đi, vậy sau này có dự định gì không?"

"Chờ đợt hóa liệu của mẹ kết thúc, tôi muốn..." Hà Cố muốn nói cùng đi Thượng Hải với họ, nhưng đột nhiên lại nhớ tới Tống Cư Hàn. Tống Cư Hàn sẽ không để anh đi bất cứ nơi đâu, trước đây Tống Cư Hàn giam cầm trái tim anh, hiện tại giam cầm thân thể anh, giày vò lâu như vậy, lại trở về như lúc ban đầu.

"Hả?"

Hà Cố qua loa nói:"Để sau đi, không quan trọng."

"Vậy...về chuyện tình cảm thì sao?" Trang Tiêp Dư vểnh môi nói, "Thanh niên kia đã đến tìm anh rồi, hai người định ở bên nhau?"

Hà Cố lắc đầu:"Sau khi kì nghỉ hè kết thúc câu ấy phải về Mỹ học."

"A?" Trang Tiệp Dư nhếch mày, cố ý đùa giỡn nói, "Nói như vậy tôi vẫn có hy vọng a."

Hà Cố cười cười.

Trang Tiệp Dư cũng cười theo, ngữ khí cậu trở nên nghiêm túc:"Cố ca, nói thật, thật lòng thì tôi hy vọng anh có thể tìm được một người để hẹn hò, anh nên hưởng thụ cảm giác được người thích, chứ không phải luôn hy sinh như hiến tế thế, nhất là đối với một người hoàn toàn không xứng đáng."

Hà Cố gật gật đầu, không muốn tiếp tục đề tài này:"Tùy duyên đi."

"Tôi biết anh không thích kiểu nay đây mai đó như tôi, tôi quen không ít nam nhân tốt, tôi giới thiệu cho anh được không?"

" Không cần, hiện tại tôi không có tâm tư nghĩ mấy thứ đó."

Trang Tiệp Dư buông đũa:"Anh không có tâm tư nghĩ, hay là không quên nổi Tống Cư Hàn?"

Hà Cố bình tĩnh nói:"Không liên quan tới hắn."

"Nửa năm nay Tống Cư Hàn rất kỳ quái, sau khi xảy ra chuyện độ nổi tiếng tụt dốc không ít, nhưng địa vị trong giới vẫn chẳng hề lay động, tuy nhiên hắn đã thay đổi rồi, người bên cạnh nói hắn thu hồi tâm tính, không trái ôm phải ấp nữa. Lúc đó tôi liền đoán ra, người khiến hắn thu tâm, chỉ có thể là anh, Âu Thái Ninh vừa đăng ảnh, tôi liền xác nhận." Trang Tiệp Dư dừng một chút, "Nhưng mà, Cố ca, anh ngàn vạn đừng tin hắn."

Hà Cố nhìn cậu, mặt không biểu tình.

Trang Tiệp Dư dùng sức nắm chặt tay anh:"Anh nghe tôi, hắn ta là Tống Cư Hàn, hắn vừa ra đời đã có vô số người thích hắn, cho dù hắn già bảy tám mươi tuổi, không còn dung mạo nữa, vẫn sẽ có rất nhiều thân xác trẻ tuổi nối tiếp nhau dâng lên cho hắn hưởng dụng. Anh cũng là đàn ông, anh nên hiểu điều này, huống hồ hắn còn là người đàn ông có địa vị cao ở trong giới showbiz đầy hỗn loạn. Kỳ thật tôi đoán được hai người chưa cắt đứt quan hệ, nếu không Âu Thái Ninh sẽ không lấy tấm ảnh đó để báo thù Tống Cư Hàn, tôi không biết hiện tại hắn biểu hiện ra sao, nhưng đó đều là giả bộ cả, hắn chẳng kiên trì được bao lâu đâu."

Hà Cố tự giễu cười cười:"Tôi biết."

"Hai người ở hai thế giới khác nhau, cứ gượng ép ở cùng nhau, người chịu tổn thương chỉ có anh, hắn có thể tổn thất cái gì chứ, hắn có mọi thứ." Trang Tiệp Dư nhìn Hà Cố, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, "Cố ca, tôi muốn thấy anh vui vẻ, anh đừng bao giờ tin hắn."

Hà Cố hờ hững nói:"Tôi sẽ không tin hắn thêm lần nào nữa."

Ngày đó cơm nước xong về đến nhà, Tống Cư Hàn cùng Tố Tố đang chơi xếp hình, vừa thấy Hà Cố vào cửa, hai người đều nhất tề ngẩng đầu lên, ánh mắt phát sáng.

Hà Cố cảm thấy có chút thú vị.

"Ca ca." Tố Tố nhào tới ôm chặt eo anh, treo lơ lửng trên người anh, ngẩng đầu nhỏ nói:"Sao hôm nay anh về muộn thế?"

"Anh ăn cơm với bạn."

"Tống Cư Hàn lập tức hỏi:" Ai?"

"Trang Tiệp Dư." Hà Cố không chút do dự trả lời.

Tống Cư Hàn nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng nhịn xuống, chẳng nói gì.

"Không phải anh nói đưa anh ấy đến chơi với em sao?"

"Cậu ấy bận quá, không rảnh." Hà Cố bế bé lên, "Muộn thế này rồi, em nên đi ngủ đi, ngày mai được nghỉ đưa em đi thăm mẹ."

"Tốt quá!" Tố Tố hét lên, "Anh Hàn ngủ ngon." Nói xong liền chạy bịch bịch vào phòng.

Tống Cư Hàn đứng dậy:"Anh về muộn như vậy, Tố Tố cứ hỏi mãi."

"Thỉnh thoảng thôi." Hà Cố không nhìn hắn, tiến thẳng vào phòng, cầm quần áo đi tắm.

Tống Cư Hàn nhìn bóng lưng anh đến khi khuất hẳn.

Hà Cố rửa sạch cả người toàn mùi lẩu, cảm giác thoải mái không ít, anh trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy Tống Cư Hàn ngồi thẳng ở đầu giường nhìn anh.

Hà Cố cũng không để ý, cầm lấy quyển sách đặt đầu giường, định vào phòng khách đọc một lúc.

"Hà Cố." Tống Cư Hàn bước đến bên cạnh anh, bàn tay lớn nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, sau đó khóa chặt.

Nghe thấy thanh âm khóa cửa, trong lòng Hà Cố đã có chuẩn bị, anh buông sách, bình tĩnh nhìn Tống Cư Hàn.

Nửa tháng nay, vết thương của Tống Cư Hàn đã hồi phục kha khá, trừ bỏ có công việc cần ra ngoài, thời gian còn lại hắn đều ở nhà anh, buổi tối bất luận muộn bao nhiêu cũng trở về.

Mỗi ngày hắn ôm anh ngủ, anh đều có thể cảm giác được sự khô nóng cùng khát vọng của Tống Cư Hàn, chỉ riêng nửa đêm nửa hôm tắm nước lạnh đến mấy lần, làm khó người này có thể nhịn nhiều ngày như vậy, cũng là việc chẳng dễ dàng.

"Tại sao quan hệ giữa anh với Trang Tiệp Dư tốt thế." Tống Cư Hàn cứng rắn nói.

"Cậu ấy rất thú vị." Trang Tiệp Dư là người cực thu hút, nói chuyện với cậu vui lắm, ở cùng cậu cũng thoải mái, có lẽ là do tính cách anh quá trầm, nên gặp được người như Trang Tiệp Dư liền giống như phát hiện ra một bộ phim hài, luôn dễ dàng bật cười.

Nhưng Tống Cư Hàn không phục, hắn nheo mắt, "Anh ngủ với nó rồi hả?"

Hà Cố Lạnh nhạt nói:"Hai gay đi với nhau nhất định phải lên giường, đó là cậu, chứ không phải tôi."

Hà Cố bị nghẹn tới mức sắc mặt thay đổi:"Tốt nhất là không có, tôi không có rộng lượng đến mức buông tha cho kẻ nào dám động vào anh thêm lần nào nữa."

Hà Cố đẩy hắn ra, muốn rời khỏi phòng ngủ.

Tống Cư Hàn dùng tay chặn cửa, không cho anh đi.

Hà Cố cúi đầu trầm mặc chốc lát, sau đó xoay người lại, chờ Tống Cư Hàn nói gì, hoặc là làm gì.

Tống Cư Hàn cào cào tóc, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn:"Anh nói...Làʍ t̠ìиɦ với Chu Hạ Nhất rất thoải mái, đúng không?"

Hà Cố nhíu mày:"Cậu muốn gây chuyện, chúng ta ra ngoài giải quyết, em gái tôi...."

Tống Cư Hàn cắn răng nói:"Anh trả lời tôi, đúng, hay là không?"

"Đúng." Hà Cố nói.

Trong mắt Tống Cư Hàn bắn ra tia tức giận, hắn gật gật đầu:"Được, được lắm." Hắn rút thứ gì đó từ trong túi áo, "bốp" một tiếng ném lên giường.

Hà Cố liếc mắt, là một hộp bαo ©αo sυ, anh chẳng chút sợ hãi nhìn Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn nhìn thẳng mắt anh:"Anh tới thượng tôi đi."

Hà Cố chuẩn bị sẵn tinh thần, không ngờ Tống Cư Hàn sẽ nói ra năm từ này, anh ngẩn ngơ.

Môi Tống Cư Hàn khẽ run, tựa hồ nói mỗi một từ đều rất khó khăn:"Chu Hạ Nhất, Trang Tiệp Dư...Tôi biết trong lòng anh nghĩ gì, nếu đổi phương thức anh cảm thấy mới mẻ, cảm thấy sướиɠ, thì tôi có thể cho anh, anh không cần tìm người khác, thượng tôi đi."

Đầu óc Hà Cố có chút mờ mịt, anh cứng ngắc giây lát mới nói:"Cậu cảm thấy hôm nay chúng ta trở nên như vậy là bởi vì tôi muốn mới mẻ?" Anh cố ý nhấn mạnh chữ "tôi".

Tống Cư Hàn nghe vậy, có chút không dám nhìn vào mắt Hà Cố:"Tôi biết hiện tại anh không thể chấp nhận tôi, nếu như vậy anh có thể...chấp nhận tôi, tôi có thể."

"Tôi không thể." Hà Cố chắc chắn nói:"Tống Cư Hàn, cậu không phải thuần gay, cậu cảm thấy bị đàn ông thượng là mất mặt, bị hạ thấp danh dự, nhưng tôi không thấy thế, cùng là làʍ t̠ìиɦ, trên dưới đối với tôi mà nói trước giờ không quan trọng, đối tượng là ai mới là vấn đề."

Tống Cư Hàn chậm rãi quay mặt, dùng ánh mắt đỏ bừng trừng anh:"Anh...không thể? Con mẹ nó tôi dâng lên tận miệng cho anh thượng, anh không cần?" (Chú em không thèm đâu nhé ahihi)

Hà Cố mặt không biểu tình nói:"Cậu nói sẽ không miễn cưỡng tôi."

Biểu tình Tống Cư Hàn pha lẫn khϊếp sợ, khổ sở, nhục nhã, phẫn nộ, ngũ quan vặn vẹo đến khó có thể hình dung:"...Tôi kém hơn so với bọn họ à? Tôi không đẹp trai bằng bọn họ? Vóc dáng tôi kém hơn bọn họ? Rốt cuộc tôi không bằng bon họ ở điểm nào?"

"Chẳng liên quan." Hà Cố đẩy hắn ra, "Ngủ đi."

Tống Cư Hàn ôm chặt thắt lưng anh, hung hăng đè anh lên giường.

Sau một trận cảm giác trời đất xoay chuyển, trong mắt chỉ còn lại ánh nhìn bi phẫn của Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn nói giọng khàn khàn:"Có phải tôi làm cái gì anh đều sẽ lạnh lùng mãi như thế?"

Hà Cố không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Bởi vì tất cả nhiệt huyết của anh đã bị đóng thành băng, tư vị kia thật sự là đau như đứt từng khúc ruột, bảo anh sao dám thử lần nữa.

Tống Cư Hàn nhẹ nhàng hôn môi Hà Cố, không biết đang nói cho Hà Cố nghe cái gì, hay là đang tự lẩm bẩm một mình:"Tôi phải làm sao anh mới quay trở lại."

Trong lòng Hà Cố dâng lên nỗi thương cảm khôn xiết, nhưng anh không muốn nói thêm bất cứ câu nào.

Ngay thời điểm hai người giằng co không thôi, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Đã trễ thế này, là ai bấm chuông?

Hà Cố đang muốn né tránh Tống Cư Hàn, anh lập tức đẩy hắn ra, đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Anh nhìn bên ngoài qua lỗ mắt mèo, phía ngoài có vài người mặc vest đen đang đứng, anh mở cửa, cách cửa chống trộm nói:"Các người là ai, tìm ai?"

"Chào Hà tiên sinh, chúng tôi tới đón thiếu gia về nhà."

Tống Cư Hàn vọt ra, cả giận nói:"Mẹ nó ai bảo mấy người tới đây, cút về!"

"Tống tổng nói hôm nay nhất định phải mang cậu về."

Tống Cư Hàn quát:"Tôi về lúc nào do tôi tự quyết, mau cút!"

"Thiếu gia, cậu không đi, chúng tôi cũng sẽ không đi, chỗ này nhiều người, gây chuyện quá lớn thì không tốt lắm đâu." Người kia dừng một chút, "Hơn nữa, phu nhân về rồi."

Tống Cư Hàn nguy hiểm nheo lại ánh mắt.

"Ca ca. Làm sao vậy?" Tố Tố dụi mắt đi từ trong phòng ra, nhìn thấy đám người ngoài cửa giương cung bạt kiếm, nhất thời có chút sợ hãi.

"Không có việc gì, Tố Tố về ngủ đi."

Tố Tố cắn môi:" Ca ca anh đừng mở cửa, có cần em báo cảnh sát không?"

"Không cần, Tố Tố, em nghe lời anh, trở về ngủ."

Tố Tố lắc lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng:"Ca ca chúng ta báo cảnh sát đi."

Hà Cố vội đi qua ôm lấy bé, tức giận nói:"Các người mau đi đi, dọa trẻ con khóc rồi đây này."

Tống Cư Hàn hung tợn lườm đám người kia:"Hà Cố, Tố Tố, tôi trở về trước, gặp sau."

Tố Tố kêu lên:" Hàn ca ca, bọn họ có phải người xấu không?"

"Bọn họ không phải, họ đến đón anh." Tống Cư Hàn nhìn Hà Cố thật lâu, ánh mắt ảm đạm mà tối tăm, hắn mở cửa rời khỏi.

Sau một loạt tiếng bước chân xuống lầu, căn phòng khôi phục im lặng.

Tố Tố gắt gao ôm chặt Hà Cố, nhỏ giọng nói:" Bọn họ không giống người tốt, Hàn ca làm thế nào bây giờ?"

"Không có việc gì, hắn là người lớn, có thể tự chăm sóc bản thân." Hà Cố nghĩ đến ánh mắt Tống Cư Hàn khi rời đi, ánh mắt đó, rõ ràng là chủ động rời khỏi, nhưng lại giống như bị ruồng bỏ vậy...