Hà Cố hỏi xong những lời này, tiếp theo chính là sự im lặng 4 5 giây, sau đó, anh nghe thấy Phùng Tranh hít một hơi, thanh âm có chút nghẹn ngào:"Anh bảo tôi nói thế nào đây."
Hà Cố một trận băn khoăn, vậy mà nhất thời không thốt nên lời.
Đúng vậy, nói thế nào a.
"Năm đó tôi đã biết Tống Cư Hàn là dạng người gì, tôi không muốn để anh chịu tổn thương, nhưng anh mê luyến hắn như vậy, tôi không thể nói ra. Tôi nghĩ rằng dù tôi không nói gì, hai người cũng sẽ nhanh chóng chia tay, tôi thật sự không ngờ, hơn sáu năm sau về nước, hai người vẫn ở bên nhau, anh vẫn thích hắn như thế, tôi hối hận vô số lần năm đó nên nói với anh, hiện tại...." Phùng Tranh giọng run run nói,"Hiện tại tôi càng chẳng thể nói ra."
Hà Cố không biết nên trách Phùng Tranh hay không, trách cùng không trách, có ý nghĩa gì chứ, anh hít một hơi sâu, khàn giọng nói:"Tôi biết rồi."
"Hà Cố, xin lỗi, thực sự xin lỗi, không ngày nào tôi không hối hận, năm đó tôi nên nói với anh, chỉ vì một phút sai lầm mà khiến anh càng đau khổ." Thanh âm Phùng Tranh tràn ngập áy náy và khổ sở.
"Không cần xin lỗi, cậu không có nghĩa vụ phải nói với tôi."
"Hà Cố...Hai người hiện tại đã chia tay rồi đúng không? Anh quên Tống Cư Hàn đi, quên hắn, bắt đầu một cuộc sống mới."
Hà Cố ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, máy móc nói, "Trước đây tôi cảm thấy, Tống Cư Hàn sẽ không thích bất kỳ ai, nên cậu ấy không thích tôi, cũng là điều đương nhiên, bây giờ xem ra vừa bắt đầu tôi đã sai." Anh thậm chí không cảm thấy sự đố kỵ đối với Phùng Tranh, anh biết anh biến mình thành cái dạng này, đều là gieo gió gặt bão.
"Anh không sai, hắn sẽ không thích bất kỳ ai, hắn cũng chưa từng thích tôi." Phùng Tranh trầm giọng nói, "Năm đó chúng tôi đều rất nhỏ, có hảo cảm mơ hồ với đối phương, ở cái tuổi ấy ngại biểu đạt hứng thú với bạn khác giới, nhưng lại cảm thấy hiếu kỳ với bạn cùng giới, nên chúng tôi liền ôm suy nghĩ chơi đùa hẹn hò. Nhưng tính cách như hai chúng tôi, anh cũng biết đấy, làm bạn còn có thể, chứ nói chuyện yêu đương, ai cũng không phục ai, ai cũng không nhường ai, đến cuối cùng ngược lại còn sinh ra oán hận."
"Những điều đó tôi không muốn biết."
"Không, anh nghe tôi nói hết, nếu đã nói rồi, thì hãy để tôi nói hết lần này...cũng để anh hoàn toàn hết hy vọng."
Hà Cố nhắm mắt lại, tay nắm chặt, ngầm đồng ý.
Phùng Tranh hoãn một hơi:"Hai nhà chúng tôi mấy đời thân nhau, sau khi chia tay, cũng vẫn thường xuyên chạm mặt, ngoài mặt miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ, nhưng tâm tư đã thay đổi, tôi gần gũi ai, hắn sẽ rắp tâm phá hoại, hắn có cái gì, tôi cũng muốn tranh đoạt, lúc ấy trong lòng đã nghẹn muốn chết, muốn thắng sự nổi bật của đối phương. Sau đó hắn xuất ngoại, sau khi về nước, chúng tôi đều đã trưởng thành...Tôi nghĩ hắn đã trưởng thành rồi, nhưng khi thấy ánh mắt hắn nhìn anh, tôi liền bắt đầu lo lắng."
Hà Cố lộ ra một nụ cười khổ.
"Sau khi tôi phát hiện chuyện hai người, tôi từng đi tìm hắn, chúng tôi đánh nhau một trận." Phùng Tranh cắn răng nói, "Tôi hỏi hắn tại sao đốn mạt như vậy, hắn nói hắn chính là muốn xem xem, người như tôi, có thể nhìn trúng ai, hắn nói anh..." Phùng Tranh nhẫn tâm,"Hắn nói anh chẳng qua cũng chỉ có thế."
Hà Cố cũng không biết bản thân làm thế nào có thể chịu đựng nghe xong những lời này, có lẽ vì tâm sức anh đã cạn kiệt, chẳng còn gì để mất nữa.
Nghĩ theo góc độ của Tống Cư Hàn, anh đúng là "cũng chỉ có thế."
Ánh mắt lúc nào cũng tràn ngập sùng bái cùng khát vọng, vì một nụ cười một câu nói của Tống Cư Hàn liền có thể mặt đỏ tim đập, mơ mộng viển vông, thậm chí chẳng cần phí chút công sức, tùy tiện quyến rũ một lúc liền đạt đến tay, anh của năm ấy, quả thực là viết trên mặt "cầu cậu đến thao tôi".
Tống Cư Hàn dùng tâm tư khinh bỉ xem thường thế nào nhìn anh mắc câu, trong lòng lại cười nhạo phẩm vị của Phùng Tranh, đắc ý với mị lực của bản thân ra sao, chỉ cần vừa tưởng tượng, cả người anh liền phát lạnh.
Ngay cả anh còn coi thường mình như thế, Tống Cư Hàn sao có thể coi anh ra gì.
Cả câu chuyện quá mức ghê tởm, đến anh còn khinh bỉ bản thân.
Mười năm yêu thầm, sáu năm bên hắn, tột cùng tự biến mình thành trò đùa, để người ta coi khinh. Anh quả thực đáng thương đến mức nực cười.
Một đòn cảnh tỉnh này, thật sự là quá hay.
Phùng Tranh thành khẩn khuyên nhủ:"Hà Có, Tống Cư Hàn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, anh còn trẻ, hiện tại nhìn rõ hắn, cũng là chuyện tốt, từ nay về sau hãy sống cuộc đời của chính mình đi."
Hà Cố ngẩn ngơ "ừm" một tiếng.
Phùng Tranh chần chờ nói:"Hà Cố, anh...anh có thể tha thứ cho tôi không."
Hà Cố trầm mặc hồi lâu, "Cậu không làm sai gì cả, nhưng tôi từng coi cậu là bạn, thế nên, không thể." Anh yên lặng cúp điện thoại.
Những thứ nên hay không nên biết, anh đều biết hết rồi, anh rốt cuộc bị ép lột sạch sẽ mối quan hệ khó coi giữa anh và Tống Cư Hàn, phơi dưới ánh nắng mặt trời, để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy trái tim máu chảy đầm đìa của anh, anh cũng chẳng thể viện cớ, tìm lối thoát cho mình để che giấu, che đậy khuyết điểm, tìm lý do tha thứ cho hơn sáu năm hèn mọn kia của mình.
Quá tốt rồi, thực sự là quá tốt.
Có lẽ bắt buộc phải đặt ở chỗ chết, mới có thể sống lại kiếp khác.
Hà Cố quả thực 2 ngày sau tới công ty, anh vừa bước vào văn phòng, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh.
Hà Cố bình thản nói:"Sao vậy, sắc mặt tôi rất khó coi à."
Đại tỷ hành chính trầm mặc một lúc:"Rất khó coi, Hà tổng, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng a."
"Ừm, cảm ơn, tôi sẽ chú ý."
"Ai, Hà tổng." Đại tỷ hành chính muốn nói lại thôi.
Trần San liều mạng nháy mắt với chị, nhưng chị giống như không nhìn thấy, vẫn là chịu không nổi tò mò, "Hà tổng, gần đây Tống Cư Hàn lên báo vì đánh nhau, chúng tôi nhìn bức ảnh kia, trong đó có góc mặt của một người đàn ông rất giống anh."
Trên mặt Hà Cố một tia sơ hở đều không có:"Phải không, giống bao nhiêu."
Đại tỷ vội lấy tờ báo ra, Hà Cố liếc một cái:"Ừm, có chút giống."
Một đồng nghiệp thở nhẹ một hơi:"Chị Trần, tôi đã nói không thể là Hà tổng mà, Hà tổng sao có thể quen biết Tống Cư Hàn và Trang Tiệp Dư chứ."
Trần San liếc trộm Hà Cố, người khác không rõ, nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy Trang Tiệp Dư ở trong nhà Hà Cố.
Hà Cố mặt không biểu tình nói:"Mau về làm việc đi, lần sau còn nói chuyện phiếm trong thời gian làm việc, tôi thật sự sẽ phạt mấy người đó."
Tất cả đều rụt trở về.
"Trần San, cô vào đây." Hà Cố đi thẳng vào văn phòng.
Trần San vào theo, đóng cửa, hạ giọng nói:"Hà tổng, anh không có chuyện gì chứ?"
"Đỡ nhiều rồi." Hà Cố vừa mở máy tính, vừa xoa huyệt thái dương, "Gần đây đầu óc tôi không được linh hoạt, cô báo cáo điểm quan trọng của hạng mục và tiến triển mấy ngày nay cho tôi, tỉ mỉ một chút."
"Không phải, Hà tổng, ý tôi là..." Trần San cẩn thận nói, "Anh...không sao chứ?"
Hà tổng dừng một chút, nhìn Trần San:"Đúng, người đánh nhau với Tống Cư Hàn ngày hôm đó là tôi, cảm ơn cô đã giữ bí mật, cô là một đồng nghiệp và người bạn đáng tin."
Trần San dùng sức gật đầu:"Hà tổng, anh yên tâm, tôi tuyệt đối tuyệt đối giữ bí mật giúp anh, mặc dù không biết mấy người quen nhau thế nào, vì cái gì xảy ra xô xát, nhưng tôi tin nhân phẩm của Hà tổng, chắc chắn là do vấn đề của Tống Cư Hàn, không phải tôi có thành kiến, người trong giới showbiz ấy mà, khẳng định chẳng có mấy người tốt đẹp, những tin tức xấu về hắn trước giờ cũng nhiều, may mà tình cảm giữa anh và Trang Tiệp Dư không bị ảnh hưởng."
Hà Cố cũng lười giải thích:"Ừm, chuyện này không liên quan đến công việc của tôi, sau này cô coi như chưa từng xảy ra đi."
"Vâng, nhất định."
Trần San báo cáo những chuyện phát sinh trong mấy ngày anh không ở công ty, Hà Cố vừa nghe vừa ghi, lần đầu tiên anh biết, hóa ra tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, không biết kiểu trạng thái ngơ ngẩn này, lúc nào có thể tốt lên một chút.
Trần San báo cáo xong đi ra rồi, Hà Cố nghiêm túc xem tài liệu, nhưng cứ luôn thất thần.
Đột nhiên, điện thoại của anh vang lên, anh cầm điện thoại xem, là Cố Thanh Bùi.
Anh liệu trước được Cố Thanh Bùi chắc chắn cũng xem tin tức, bức ảnh đó tuy rằng mờ mờ, nhưng người quen biết anh, đều sẽ hoài nghi, huống hồ Cố Thanh Bùi biết quan hệ giữa anh và Tống Cư Hàn, anh có chút muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn nhận điện thoại:"Alo, Cố tổng."
"Hà Cố, chú không sao chứ?"
"Em không sao." Hà Cố để tránh nhiều lời dư thừa, dứt khoát nói luôn:"Em và Tống Cư Hàn đã chia tay rồi."
Cố Thanh Bùi thở dài một hơi, "Là vì Trang Tiệp Dư sao?"
"...Ừm."
"Vậy Phùng Tranh kia là sao?"
Hà Cố giật mình:"Sao anh biết Phùng Tranh?"
"Nguyên Dương nói cho anh."
"Nguyên Dương?"
"Khụ, cậu ta giờ là trợ lý kiêm tài xế của anh."
"Ồ." Hà Cố đột nhiên nhớ ra, ngày hôm ấy khi đang video call với Cố Thanh Bùi, "tài xế" bất ngờ xông vào kia, không phải chính là thanh âm của Nguyên Dương sao, hai người này là chuyện gì? Nếu đánh giá từ ngày đó, chính là mối quan hệ thủy hỏa bất dung, hiện tại hòa hảo rồi?
Cố Thanh Bùi thấy Hà Cố không muốn nói, cũng không truy vấn, chỉ bảo:"Hà Cố, nếu chú muốn tìm người tâm sự, bất cứ lúc nào anh cũng ở đây."
"Qua một khoảng thời gian nữa đi, bây giờ em muốn...mau chóng làm xong công việc quan trọng, sau đó nghỉ dài hạn."
"Được, chú quả thật cần nghỉ dài hạn, nếu chú muốn giúp đỡ gì cứ nói thẳng với anh." Cố Thanh Bùi dừng lại một chút, "Hà Cố, anh biết chú rất khó chịu, nhưng chú tin anh, có một ngày chú quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện đây là chuyện tốt, rời xa người sai, sửa con đường sai, khi nào cũng không muộn."
Hà Cố thở dài một tiếng:"Cảm ơn anh."
Cúp điện thoại, Hà Cố đơ hồi lâu, mới bắt đầu tập trung sức lực làm việc, anh cần làm việc để bản thân không còn thời thời khắc khắc nghĩ đến Tống Cư Hàn nữa.
Buổi tối về đến nhà, anh phát hiện Trang Tiệp Dư và tiểu Tùng đều ở trước cửa đợi anh, không khí giữa hai người không ổn lắm, có chút giương cung bạt kiếm.
Hà Cố nhíu nhíu mày:"Hai người đến đây làm gì."
"Đương nhiên là đến chăm sóc anh." Trang Tiệp Dư ra vẻ đương nhiên nói.
Tiểu Tùng lên tiếng:"Hà Cố ca, em đến thăm anh, em sợ..."
"Tiểu Tùng." Hà Cố ngắt lời cậu, "Tôi biết cậu đến làm gì, nhưng tôi không muốn nghe, cậu về đi."
"Ca, không phải..." Tiểu Tùng vẻ mặt cầu xin.
"Tôi thật sự không muốn nghe, bất luận cậu muốn nói gì."
Trang Tiệp Dư trừng cậu:"Nghe thấy chưa, anh ấy không muốn nghe, hiện tại thân thể anh ấy không khỏe, anh có thể đừng làm phiền anh ấy không vậy."
Tiểu Tùng căm giận nói:"Chuyện giữa Hà Cố ca và Hàn ca, cậu nhúng tay vào làm gì."
"Yo, thế anh nhúng tay vào làm gì?"
Tiểu Tùng tức đến mức mặt đỏ bừng, cậu sốt ruột nói với Hà Cố:"Hà Cố ca, có thể anh không tin, nhưng em thật sự không phải đến khuyên anh làm hòa, em thật sự chỉ là lo lắng cho anh, muốn đến thăm anh xem thế nào...Tình trạng Hàn ca mấy ngày nay vô cùng kém. Đều là tại chủ ý chết tiệt của em, để hai người ngày đó gặp mặt, em rất khó chịu..."
"Không liên quan tới cậu." Hà Cố mở cửa, nhìn cũng không nhìn tiểu Tùng, "Cậu về đi." Nói xong liền định đóng cửa.
Tiểu Tùng cuống cuồng hô:"Hà Cố ca! Anh tin em nói một câu, Hàn ca quan tâm anh, Hàn ca rất quan tâm anh, nhưng cho dù anh không làm hòa với Hàn ca, anh cũng là anh em, anh mau chóng khỏe lại nhé!"
Trái tim Hà Cố co rút đau đớn, anh không nói gì, chỉ muốn nhanh nhanh ngăn cách hết mọi thứ liên quan đến Tống Cư Hàn bên ngoài cửa, ngăn cách ngoài tầm nhìn của mình.
"Ai ai ai." Trang Tiệp Dư dùng chân chặn cửa, chui ngay vào, sau đó cho tiểu Tùng ánh mắt sắc lẹm thị uy, đóng rầm cửa ngay trước mặt cậu.
Hà Cố buông cặp, nhìn Trang Tiệp Dư một cái:"Cậu muốn ở nhà tôi luôn à? Cậu không còn chuyện gì khác để làm nữa sao."
"Không được hả, tôi đáng yêu thế này, hài hước thế nào, pha trò chọc anh vui tốt bao nhiêu a." Trang Tiệp Dư cười hì hì nói, hy vọng có thể dùng cảm xúc của mình khiến Hà Cố vui hơn, bộ dạng như cái xác không hồn kia của Hà Cố, quả thực khiến người ta nhìn mà thấy lo lắng.
"Công ty quản lý của cậu không làm khó cậu nữa?" Hà Cố vừa cởϊ áσ khoác vừa nói.
Trang Tiệp Dư ngẩn người, ánh mắt có chút ảm đạm, "Mặc kệ đi, tôi chẳng muốn quan tâm, dù sao thì vì chuyện này tôi cũng coi như hot hơn, nếu bố con Tống gia bên đó không truy cứu, công ty sẽ nhân cơ hội này tâng tôi lên, nếu như truy cứu, thì mọi thứ đi tong." Cậu nhún nhún vai, "Tôi cũng nghĩ thoáng rồi, cũng sẽ không đói chết, đi một bước xem một bước thôi."
"Ừm, cậu rảnh thì nên học hỏi thêm một chút, không thể ăn cả đời dựa vào mặt đâu."
"Tôi ghét học tập, đầu óc tôi không tốt, dinh dưỡng đều dùng để nuôi mặt rồi." Trang Tiệp Dư kéo cánh tay Hà Cố lắc lắc, làm nũng nói:"Hà thúc thúc, chú dạy tôi học đi mà."
Hà Cố nói:"Cậu học đại học đi."
Trang Tiệp Dư như nhìn thấy quỷ:"Tôi không đi đâu."
"Vậy cậu có thể làm gì."
"Tôi...tôi vẫn là mở shop taobao thôi."
Hà Cố lắc lắc đầu.
"Tôi nấu cơm cho anh!" Trang Tiệp Dư xắn tay áo, "Anh nghỉ ngơi đi, cho anh xem tôi có bao nhiêu tốt đẹp."
Hà Cố thay quần áo, ngồi trên sofa nghỉ ngơi, thật ra thân thể cũng không mệt, nhưng đầu óc cứ nặng trĩu, thế nào cũng không vực dậy được tinh thần.
Hà Cố cầm điều khiển, mở TV, muốn coi tin tức, không ngờ TV dừng ở kênh giải trí lần trước, vừa mở ra liền là tin tức hư hư thực thực về chuyện Tống Cư Hàn vì tranh giành tình nhân mà đánh nhau trong khách sạn, xem ra chuyện này loan truyền quá nhanh, Tống Hà tay chân cũng có hạn, không thể khống chế được hết.
Anh chết lặng nhìn chằm chằm bức ảnh của Tống Cư Hàn trên TV hồi lâu, sau đó yên lặng đổi sang kênh chính trị.
Muốn xóa bỏ hết dấu vết người kia trong cuộc sống, gần như là điều không thể, vì hắn không chỗ nào là không có mặt.
Anh hận không thể tẩy sạch ký ức của mình.